Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 110: Nhớ mãi không quên



Đêm đến, sau khi Quân Linh tìm Hoàng đế đàm luận xong, đang muốn đi tìm Long Y Hoàng, đi ngang qua viện nào đó, nghe thấy tiếng xé gió ác liệt hỗn loạn từ bên trong truyền ra, bất giác dừng bước.

Có người đang múa kiếm trong viện, hắn nhìn vào cửa viện, chỉ thấy ánh kiếm sắc bén lóe lên.

Nền tuyết, ánh trăng sáng, hoa mai trong viện không ngừng rơi xuống, từng đường kiếm mang theo căm phẫn chém vào đóa hoa, lại làm Quân Linh có cảm giác rất quen thuộc.

Hắn bất giác cười khổ, cũng đã hơn mười năm trôi qua, con gái của nàng cũng đã lấy chồng sinh con, còn mình lại vẫn nhớ kỹ mọi thứ sâu sắc, không thể quên được.

Đúng rồi, đây là tẩm cung của ai?

Quân Linh chắp tay đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích quan sát bên trong.

Người múa kiếm đột nhiên ngừng lại, y phục đơn bạc, bởi vì vận động mạnh mà thở dốc, kiếm trong tay chỉ xuống đất, kinh ngạc nhìn Quân Linh đang đứng trước cửa viện.

Nhờ vào ánh trăng sáng, cuối cùng Quân Linh cũng thấy rõ mặt người kia, nhìn rất quen, hình như Hoàng đế đã từng nhắc đến.

Trưởng tử, Duệ vương, Phượng Ly Uyên.

Phượng Ly Uyên thấy Quân Linh, vô cùng kinh ngạc.

Hắn đã từng nghe Long Y Hoàng trong lúc vô tình hay cố ý nhắc đến nhiều lần, nhưng thật sự được gặp mặt, đây cũng là lần đầu tiên.

Trong lòng bừng bừng lửa giận, trong mắt Phượng Ly Uyên căm thù người trước mặt đến tận xương tủy dù chưa từng nói chuyện với nhau được dăm ba câu, mà nguyên nhân hận... Là đố kỵ, là ghen ghét.

Dưới ánh trăng lạnh, đôi mắt Phượng Ly Uyên lại hơi đỏ.

Bị người ta phát hiện nếu cứ bỏ đi thế này thì không hợp lẽ phải, Quân Linh nở nụ cười, từ từ bước vào trong viện.

Hôm nay hắn đến Huy Quốc, vốn đã bỏ xuống tất cả thân phận, chẳng qua thuận đường muốn ghé thăm Long Y Hoàng.

Mà lúc này góc độ hắn dùng đối mặt với Phượng Ly Uyên, làm hắn nhớ tới ngày đó của mười chín năm về trước, chẳng qua vị trí giữa hắn và Long Tử Khanh (*) đã đổi cho nhau,khi đó ánh mắt hắn nhìn Long Tử Khanhcũng đầy thâm cừu đại hận giống như Phượng Ly Uyên lúc này.

(*) Long Tử Khanh: là cha của Y Hoàng, là nam chính trong truyện viết về Giang Ngạn Chỉ- mẹ của Y Hoàng.

Mà hắn của năm đó, tuổi trẻ khí thịnh, rất nóng nảy, cho nên mới có thể thua thảm bại.

Phượng Ly Uyên xoay lưng đi, tay cầm trường kiếm, không quan tâm đến Quân Linh.

Quân Linh bước đến, cười đến ôn nhuận như ngọc: "Đột nhiên viếng thăm, quả thật đã mạo phạm, thân thủ của Duệ vương thật sự không tồi."

Phượng Ly Uyên nhìn nụ cười đó cảm thấy phiền phức, vì thế lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

Tên vãn bối này quả thật rất lạnh lùng.

Quân Linh không hề nóng nảy như xưa, mười mấy năm làm vua, đã mài phẳng hoàn toàn gai nhọn trong hắn: "Vương gia đang có tâm sự?"

Phượng Ly Uyên mím chặt môi, mắt lườm Quân Linh đầy thù hận: "Không."

Không có mới lạ.

Nhìn ánh mắt quen thuộc đó, Quân Linh hoảng hốt trong nháy mắt, dường như lại nhớ tới hôm ấy, hắn đứng trước mặt Long Tử Khanh, bản thân cũng thù hằn thế này: "Hóa ra, Vương gia quả thật bất mãn với tại hạ."

"Tại hạ?" Phượng Ly Uyên nhíu mày, đây là cách xưng hô của một quân vương sao?

Còn Quân Linh cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế đá, gõ bàn: "Chúng ta bỏ thân phận qua một bên, giờ hãy bình thản mà đàm luận một lần đi, lấy thân phận bằng hữu."

Ngay cả kiếm Phượng Ly Uyên cũng không bỏ xuống, ngồi đối diện trước mặt Quân Linh, cầm khăn tay trắng trên bàn từ từ lau kiếm.

"Vì sao ngươi lại phiền não?" Quân Linh hỏi: "Có thể nói ra nghe chút?"

Hiện tại hắn bắt đầu hối tiếc, nếu lúc trước bản thân có thể trầm tĩnh một chút, sẽ không đến nỗi Giang Ngạn Chỉ chạy trốn một cách dứt khoát trong hôn lễ, nếu lúc trước, hắn không giương cung bạt kiếm với Long Tử Khanh, mà ôn hòa đàm phán, có lẽ, hắn không thua đến mức thảm hại, có lẽ, Giang Ngạn Chỉ vẫn sẽ cân nhắc cẩn thận rất nhiều lần trước khi trốn đi.

"Không có gì." Phượng Ly Uyên đè thấp giọng kiềm chế cơn giận, ánh trăng soi xuống thân kiếm sắc bén lạnh băng.

"Để ta đoán xem, là bởi vì... Tình cảm, đúng không?" Vẻ mặt Quân Linh hoảng hốt, bất giác lấy tình cảm cùng suy nghĩ của mình năm đó gán cho Phượng Ly Uyên, từng chữ tâm huyết: "Bởi vì người con gái ngươi yêu lại không yêu ngươi đúng không?"

Có chút không đúng nhưng cũng không khác gì.

Phượng Ly Uyên ngạc nhiên, ngẩng đầu, vô cùng bình tĩnh đáp: "Ta đã có thê tử."

"Có thê tử, cũng không hẳn là yêu, chỉ có người cô độc khổ tâm mới có thể nửa đêm ra ngoài làm chuyện nhàm chán thế này," Quân Linh ngẩng đầu nhìn nhìn vầng trăng giữa trời, lầm bầm lầu bầu như than thở: "Thế... Ta lại đoán thêm, người ngươi yêu, chắc chắn không phải thê tử bây giờ, là..." Người đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là Y Hoàng, Quân Linh kinh ngạc, vô thức thốt lên: "Y Hoàng?"

Mũi kiếm bất ngờ nhiễm đỏ, bởi ngón tay Phượng Ly Uyên vừa mới lướt quá...

Hắn giơ tay lên, nhìn vết thương trên đầu ngón tay chảy máu không ngừng, nắm lại, nhịn xuống: " Y Hoàng..." Hắn thì thào.

Trong tim đột nhiên đau đớn.

Đoán bừa lại đúng, thật may mắn.

Quân Linh tự nhiên cười cười: " Xem ra, ta đoán đúng..."

Phượng Ly Uyên đột nhiên đâm kiếm qua, không nương tay chút nào, thẳng tay đâm vào chỗ hiểm, Quân Linh nhạy bén nghiêng người, nhẹ nhàng né tránh, lại nhìn Phượng Ly Uyên, đôi mắt hắn đã đỏ rực.

Hắn quả thực rất kinh ngạc khi Phượng Ly Uyên đột nhiên ra tay với mình, cũng thấy may mắn khi nhiều năm qua không hoang phí võ công nên lúc này mới không toi mạng... Hắn chỉ cười cười, có hơi cay cay.

Hắn rất thấu hiểu tâm tình Phượng Ly Uyên bây giờ, bởi vì hắn, chẳng phải hắn đã từng trải qua sao, hiện tại mỗi một phân tâm tình của Phượng Ly Uyên, hắn đều hiểu rõ, thấu hiểu cặn kẽ.

Nhìn thanh kiếm sắc bén lại chỉa về phía mình, Quân Linh nhanh chóng lui vài bước, nhưng không tức giận, thậm chí bắt đầu vui vẻ suy đoán tình huống của đương sự, tâm trạng của Long Tử Khanh khi ấy, cười khổ nói: "Ra tay với ta, trong tay không có một tấc sắt, chẳng lẽ Vương gia không biết rằng nếu thắng là vũ nhục người học võ sao?” Nhớ năm đó, hắn còn đưa vũ khí cho Long Tử Khanh.

Cũng trong tình hình đó, hắn lại bại dưới tay một người đang bị thương nặng, ngay trước mặt Giang Ngạn Chỉ.

Phượng Ly Uyên dừng lại, nhanh chóng xoay người, dùng kiếm hất một thanh kiếm khác trong hàng binh khí gần đó ném về phía Quân Linh, Quân Linh duỗi tay đón lấy.

Phượng Ly Uyên tiếp tục đâm kiếm về phía hắn, mỗi một kiếm vừa tàn nhẫn lại vững vàng, dường như đã hạ quyết tâm đưa Quân Linh vào chỗ chết.

Cơn giận này Phượng Ly Uyên đã có từ lâu, ngay từ khi lần đầu tiên nghe được cái tên Quân Linh từ miệng Long Y Hoàng đã bắt đầu tích tụ.

Quân Linh phát hiện bản thân rất bình tĩnh, sự bình tĩnh này trước đây chưa từng có, thậm chí bình tĩnh đến nỗi nhìn rõ toàn bộ chiêu thức mà Phượng Ly Uyên dùng... Đây, chẳng lẽ chính là cảm giác của Long Tử Khanh khi đó sao? Cho nên mình mới thua.

Dễ dàng đỡ từng chiêu thức, Quân Linh có chút nghi ngờ, theo đạo lý, cho dù đâm thẳng vào vết thương lòng của Phượng Ly Uyên, thì cũng không có khả năng tên này tức giận với mình dữ dội thế, nhưng nếu ngẫm lại, ừm, hình như cách đây hai năm... Y Hoàng đối với mình...

Chẳng lẽ Phượng Ly Uyên là vì chuyện đó?

Quân Linh càng nghĩ, càng hiếu kỳ, cuối cùng không chịu được bèn nói: "Tại sao lại hận thù ta như thế, chẳng lẽ Y Hoàng đã nói gì với Vương gia về ta sao?"

Đôi mắt Phượng Ly Uyên càng đỏ hơn, tăng thêm lực đạo trên tay, vừa tiến công, nóng vội đến mức không phòng thủ, lộ ra điểm yếu trí mạng.

Quân Linh vẫn không nhẫn tâm đả thương người trước mặt, chỉ đánh bay kiếm trong tay hắn, sau đó cười vô cùng càn rỡ: “Người trẻ tuổi, rất nóng vội chỉ làm hỏng việc, ta là người từng trải, nên rõ ràng chẳng qua...”

Phượng Ly Uyên tức đến phát run, ánh trăng chiếu xuống vẻ mặt hắn trắng bệch, nửa ngày cũng không nói được chữ nào.

"Có phải Y Hoàng đã nói với Vương gia rằng nó thích ta, mãi mãi cũng không thay đổi," Quân Linh bỏ kiếm xuống, đi đến trước mặt Phượng Ly Uyên, Phượng Ly Uyên thấp hắn hơn một chút, gần như không nhìn rõ khoảng cách lắm, nhìn thẳng vào hắn: "Lần đầu tiên ta gặp ngài, đã cảm thấy hận thù mà Vương gia dành cho ta, bây giờ cuối cùng cũng đã biết được nguyên nhân."

Suýt nữa Phượng Ly Uyên đã ra một quyền, đúng lúc câu đầu tiên Quân Linh nói ra đã làm nắm đấm của hắn rơi giữa không trung, không tiến không lùi.

Quân Linh cười nói: “Nó thích ta,” nắm đấm lại tăng tốc, hắn lại nhanh chóng nói: "Nhưng ta vẫn luôn yêu mẫu thân nó, ở trong mắt ta Y Hoàng là một đứa trẻ, cũng giống như con gái ta, làm sao xuất hiện tình cảm nam nữ?" Vì thế, Phượng Ly Uyên bỏ tay xuống.

Quân Linh rèn sắt khi còn nóng, chủ động biến chiến tranh thành hòa bình: "Năm đó ta cũng không khác gì Vương gia, đều là thiếu niên khí huyết tràn trề, vô cùng nóng vội, sau đó? Liền gặp báo ứng, mẫu thân của Y Hoàng vốn dĩ phải gả cho ta, trái lại trong hôn lễ chạy trốn, lúc đó quả thật ta rất khó xử, nhưng ta không có cách nào khác, không có được tình của nàng, làm sao có tư cách giữ nàng lại đây?"

Phượng Ly Uyên sửng sốt, lập tức quay đi, những vẫn tức giận.

"Y Hoàng quá mức độc lập, cho nên người nó yêu là người ổn trọng, là ngươi cũng được, là Thái tử cũng được, chẳng qua... Ngươi hơi quá nóng nảy, coi chừng sẽ hoàn toàn ngược lại." Quân Linh dường như nghiện nói, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Phượng Ly Uyên xanh mặt, tức giận quát: "Câm miệng!"

Quân Linh cười giảo hoạt: "Hóa ra, ngươi thật sự rất thích Y Hoàng, chỉ có điều... Nó và Thái tử hiện giờ rất tốt, nếu ngươi thật sự yêu nó, ta hy vọng ngươi đừng gây ra bất cứ phiền phức nào cho nó."

Phượng Ly Uyên dằn lại quay đầu đi, bị Quân Linh kích thích đôi mắt đỏ ứng, cắn răng nói: "Ta sẽ không quấy rầy nàng."

Khi nào thì... Long Y Hoàng đã từng mỉm cười ôm hắn, nhẹ nhàng nói ra ba chữ rất hàm súc, nhưng cũng rất trực tiếp.

Nàng nói, ta cũng vậy.

Mà khi đó hắn nói với nàng, ta yêu nàng.

Vật đổi sao dời, hiện tại lại trở nên thế này, ngay cả con nàng cũng sinh ra... Hắn còn có thể nói gì.

"Quấy rầy rồi, ta còn có việc, đi trước." Quân Linh khách sáo khiêm tốn, sau đó vuốt cắm, rồi bước đi, dấu chân in trên tuyết, như đạp vào nội tâm Phượng Ly Uyên.

Hắn đứng lặng tại chỗ rất lâu, sau đó cúi người, nhặt trường kiếm đang nằm trên tuyết, vết máu trên mũi kiếm đã đông lại, đỏ rực.

Phượng Ly Uyên lau vết máu đó, phát hiện không chùi được, liền cắn môi cúi đầu nhìn, không nói một câu.

"Vương gia..." Sau lưng có người dịu dàng gọi hắn, Phượng Ly Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Vân Phượng Loan đang khoác áo choàng, Vân Phượng Loan lo lắng: "Ngài ra ngoài đã lâu mà chưa về phòng, xảy ra chuyện gì sao?"

"Không có..." Phượng Ly Uyên nhìn nhìn hướng Quân Linh bước đi, khẽ nhẹ lắc đầu, xoay lại nắm tay Vân Phượng Loan, nói: "Chúng ta về."

Trong lòng Vân Phượng Loan đấu tranh, sau đó chỉ gật gật đầu: "Vâng."

Còn Quân Linh chạy tới tẩm cung Long Y Hoàng, vừa đến thấy cửa đã đóng, lại nghĩ nghĩ tới hiện trời đã tối, vì thế quay đầu đi về.

Mình thật là, ý thức về thời gian càng ngày càng kém...

Sáng sớm hôm sau, Long Y Hoàng vừa mới mở mắt, ngẩng đầu lên, phát hiện bên người chỉ còn lại Phượng Kỳ Hàn đang tròn đôi mắt to nhìn chằm chằm nàng, mà Phượng Trữ Lan không biết đã đi lúc nào.

Long Diệp Vũ thối tha đã từng không biết xấu hổ mà tuyên bố, trong tất cả các loại võ công hắn thích nhất là khinh công, đối với điều này, hắn giải thích là luyện tốt khinh công, ngoại trừ đánh nhau đánh không lại người ta thì dễ dàng chạy trốn ra, chính là có thể đêm hôm khuya khoắt vào khuê phòng mỹ nhân chuồn mất mà không bị phát hiện, đương nhiên, cũng chỉ là nói thôi, muốn tìm nữ nhân, hắn tuyệt đối không dám đến gia đình thường thường tìm khuê nữ của người ta, lại càng không dám tìm mỹ nữ, nói là sợ phải chịu trách nhiệm, bắt đầu thường xuyên chạy đến kỹ viện, bị mẫu thân càn quét vài lần cũng không có hiệu quả, về sau, sau khi gặp người nào đó, hoàn toàn không có hứng thú với nữ nhân, thậm chí còn dự định thành gia thất... Xuy xuy, mới sáng sớm, không thích hợp nói đến tình sử của lão ca.

Song cái định lý đảo về khinh công này, dùng giải thích trên người Phượng Trữ Lan ngược lại cũng chính xác bất ngờ.

Nàng từ từ ngồi dậy, vươn vai, nhìn tiểu Kỳ Hàn cười rất đáng yêu, không khóc không quậy, nhất thời xúc động, chịu không được liền ôm nó.

Phượng Kỳ Hàn kêu hai tiếng y y a a, không hiểu đang nói gì, nhưng sau đó Long Y Hoàng liền kêu không tốt, mới vừa ôm nó vào lòng, nó lại bắt đầu kéo y phục của mình, áo ngủ đơn giản mà rộng rãi, bị nó kéo một cái, lộ ra hơn phân nửa ngực.

Đứa nhỏ này!

Long Y Hoàng cả kinh sắc mặt thay đổi, lập tức nâng nó ra xa, bắt đầu gọi cung nữ, cung nữ không tới, ngược lại người vào là một người phụ nữ đẫy đà tuổi đã gần trung niên, người phụ nữ cười cười, cong gối hành lễ, nói: "Không biết Thái tử phi có chuyện gì phân phó?."

Long Y Hoàng nghi hoặc không thôi: "Ngươi là ai?"

"Nữ tỳ là nhũ mẫu phụ trách chăm sóc cho hoàng thái tôn."

"Ngươi vào đúng lúc lắm, Kỳ Hàn xảy ra chuyện gì vậy? Mới sáng sớm liền kéo y phục của ta." Định học theo cha nó vô lễ như vậy hả! Cắn răng, câu cuối Long Y Hoàng dù ngốc cũng không dám nói ra.

"Hoàng thái tôn hẳn là đã đói bụng, xin Thái tử phi nương nương giao Hoàng thái tôn cho nô tỳ, đợi nô tỳ cho ăn nó, sẽ đưa lại cho ngài." Người phụ nữ đó vẫn cười, làm Long Y Hoàng nhìn không biết nói gì.

Nói thế nào, dù sao cũng là con trai mình, còn muốn để người khác cho ăn sao...

Nàng cúi đầu nhìn bộ ngực, lại nhìn Phượng Kỳ Hàn cười ánh mắt sáng ngời, nghĩ nghĩ, nói: "Ta tự mình làm, ngươi đi xuống đi."

"Nhưng..." Nhũ mẫu khó xử, bình thường các phi tử mới sinh con xong, mỗi người đều muốn giữ dáng, nhũ mẫu là vô cùng cần thiết, đến cả hoàng hậu cũng không ngoại lệ, hiện tại lại...

Long Y Hoàng thấy bà ta chần chờ rất bất mãn: "Ta cho con mình ăn, ngươi có ý kiến gì sao?"

"Nô tỳ không dám, nô tỳ cáo lui." Dù sao cũng không thể gây chuyện với chủ, nhũ mẫu nhanh chóng lui xuống.

Phượng Kỳ Hàn được Long Y Hoàng nâng lên cao, quơ tay đạp chân, hai mắt to tròn cười khép lại, vẫn kêu y y a a.

Long Y Hoàng mềm lòng, dù tàn nhẫn với ai cũng không thể hành hạ miếng thịt trên người mình được?

Mới vừa ôm Phượng Kỳ Hàn vào lòng, không đợi nàng có thêm động tác nào, tiểu tử này thông minh đã hiểu ngay, hiểu rõ đạo lý tự mình động thủ cơm no áo ấm, hai bàn tay nhỏ nhỏ cào cào trước ngực Long Y Hoàng, sau đó vùi gương mặt nhỏ bé vào đó.

Long Y Hoàng chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức, không cười nổi, nhe răng nhếch miệng, rồi lại không biết làm gì với con trai, dù sao vẫn còn bé bỏng.

Còn ở bên ngoài, Phượng Trữ Lan dậy từ sớm để chuẩn bị tất cả mọi thứ cho tốt, còn dặn dò cung nữ chuẩn bị bữa sáng bồi bổ thân thể để cho ai đó dùng, mọi việc đều chu toàn, so với hiền thê lương mẫu còn hiền thê lương mẫu hơn, sau lại nghe Long Y Hoàng ở trong phòng gọi cung nữ, lập tức biết là có chuyện gì, không để cung nữ đi vào, ngược lại phái nhũ mẫu, nhưng không giống như hắn nghĩ, vị nhũ mẫu nhiều kinh nghiệm đó vào chưa được nửa khắc đã bị mắng ảo não bước ra.

Hắn hơi buồn bực, vén rèm đi vào, thấy Long Y Hoàng ngồi trên giường ôm tiểu Kỳ Hàn đến trước ngực, áo mở rộng, hiện ra bầu ngực trắng ngần.

Ngay lập tức Phượng Trữ Lan bừng tỉnh, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Long Y Hoàng bỗng chốc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy hắn, cũng không biết cảm giác lúc này có tư vị gì, lại cúi đầu thở dài một hơi, vỗ vỗ lưng con.

Lát sau, Phượng Kỳ Hàn ăn uống no say, mới rời miệng, cọ cọ ngực Long Y Hoàng, nhắm mắt lại muốn ngủ.

Long Y Hoàng cảm thấy hai tay mình đau mỏi, đang muốn đặt Kỳ Hàn xuống giường, Phượng Trữ Lan lại bước nhanh tới, ôm lấy Kỳ Hàn vào lòng dỗ dành, Long Y Hoàng ngẩn người, nở nụ cười: "Nhìn ngươi làm cha, còn tròn bổn phận hơn so với người mẹ như ta."

Phượng Trữ Lan cúi đầu nhìn nàng, cũng mỉm cười gật gật đầu, ánh mắt tà ác nhanh chóng lướt qua phần ngực mà nàng chưa kịp che đậy, suýt nữa thủng mắt.

Long Y Hoàng rùng mình, nhanh chóng đứng dậy, sửa sang lại y phục, bọc mình rất chặt chẽ.

Phượng Trữ Lan thở dài, cười nói: "Đi ra ngoài nhé, bữa sáng ta đã cho người chuẩn bị rồi."

Long Y Hoàng không dám ở lâu, nhanh chóng đi ra ngoài.

Dùng xong bữa sáng, Long Y Hoàng cũng không đi đâu cả, ở lại phòng chọc Kỳ Hàn, nàng dặn dò các cung nữ tìm vài món đồ chơi linh tinh bằng ngọc thạch, nhưng lại làm nàng sầu não hơn, mới được hơn một tháng Phượng Kỳ Hàn không hề cảm thấy hứng thú với chúng, so với đủ loại đồ chơi đẹp đẽ đó hình như nó càng thích nhìn chằm chằm nàng hơn

Đặt Phượng Kỳ Hàn lại trên giường, nàng yên lặng quan sát nó hồi lâu, đột nhiên ôm lấy nó, đặt lên đùi, hết sức nghiêm túc đối mặt với nó, "Con trai, nếu con có thể nói thì hay rồi, mẹ thật muốn biết bây giờ con đang nghĩ gì."

Phượng Kỳ Hàn khanh khách cười, nha nha kêu vài tiếng, Long Y Hoàng dịch không được, đành buông tha.

"Kỳ Hàn mới hơn một tháng, nàng lại yêu cầu nó nói chuyện." Phượng Trữ Lan thần không biết quỷ không hay bất giác hiện ra sau lưng, thình lình lên tiếng làm Long Y Hoàng sợ hãi nhảy dựng.

Nàng bực bội quay đầu lại, hung dữ nhìn Phượng Trữ Lan: "Ta nói này, lúc ngươi đi vào không phát ra chút âm thanh gì sao! Giữa ban ngày ban mặt mà đi đứng giống như ma!"

“Thấy nàng đang chơi với Kỳ Hàn, không nỡ quấy rầy.” Phượng Trữ Lan cười cười, bàn tay đặt lên bả vai Long Y Hoàng, tay khác vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hàn: "Y Hoàng, nàng không cảm thấy Kỳ Hàn rất là yên tĩnh sao?"

"Có sao?" Long Y Hoàng quay đầu lại, cẩn thận quan sát Kỳ Hàn.

Nhờ Phượng Trữ Lan vừa nói nàng quả thật cảm thấy như thế...

"Ngoan ngoan đến nỗi không giống với những đứa bé khác, nghe nói nó biết phân biệt rõ ràng, nếu người xa lạ ôm nó, sẽ lập tức khóc quấy dữ dội, mẫu hậu cũng chịu không ít khó khăn, vẫn luôn phải chờ nó khóc mệt ngủ mới dám đến gần, mà khi được chúng ta ôm vào lòng, lại ngoan ngoan thế này," Phượng Trữ Lan hơi cười gượng: "Ta cũng không biết tình huống này là tốt hay xấu, nhưng... Dù sao cũng là con trai của mình."

"Thật không..." Long Y Hoàng ngờ vực sâu sắc, nhìn chằm chằm Phượng Kỳ Hàn mồ hôi lạnh chảy ròng.

"Nghe nhũ mẫu nói, số lần nó đái dầm cũng rất ít, ngoại trừ ở chỗ mẫu hậu khóc loạn, ở chỗ chúng ta cũng không có xảy ra," Phượng Trữ Lan buồn cười: "Mỗi lần nếu muốn đều kêu i i a a một trận, không bao lâu, nhũ mẫu cũng đã quen."

Long Y Hoàng mím chặt môi, hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Phượng Kỳ Hàn trước mặt, vì thế, tươi cười của Phượng Kỳ Hàn dần trở nên cứng đờ.

"Thôi, lạ kỳ cũng được, dù là cái gì cũng không quan tâm." Long Y Hoàng hạ mày, không biết làm gì chỉ cười cười, tiếp tục ôm Kỳ Hàn vào lòng, xoay người nhìn Phượng Trữ Lan: "Hơn nữa, dù nói gì cũng là con trai của mình đúng không? Như vậy là được rồi."

"Ừm." Phượng Trữ Lan cười rực rỡ, hơi hơi gật gật đầu, vươn tay đặt trên lưng nàng.

Không bao lâu, Quân Linh đến bái phỏng, lúc này hắn không sai giờ, nhưng trực tiếp phá hủy không khí.

Một nhà ba người người ta đang ở chung vui vẻ đó, đột nhiên hắn xuất hiện, làm cho không khí bế tắc biết bao.

Quân Linh không có một chút gì áy náy, thoải mái đi vào, không nói dài dòng ôm Phượng Kỳ Hàn, xem ra hắn rất là thích nó.

Dù Long Y Hoàng cảm thấy uất ức, nhưng dù sao đứa bé cũng là do Quân Linh giúp đỡ mới mang về được, cho nên cũng không dám nói gì, để cung nữ dâng trà thơm, nàng cảm thấy hơi nhàm chán, liền tìm đề tài tán gẫu: "Quân Linh, tại sao lúc này ngươi lại rảnh rỗi thình lình tới đây? Ta cũng không có chuẩn bị chút gì cả, nếu sớm cho người báo, ta có thể đi đón ngươi."

"Ta là có viết thư kia mà, trước đó một ngày có cho người đưa đến," Quân Linh ôm Kỳ Hàn, nghĩ nghĩ, đột nhiên cau mày: "Thật là…, ta ở trạm dịch ngoài thành đợi từ sáng đến tối, vẫn không có tin tức của ngươi, cũng chỉ có thể tự mình vào thôi."

"Thư? Ta chưa hề..." Long Y Hoàng nói được nửa câu đột nhiên mắc nghẹn, suýt nữa là sặc nước trà: "Quân Linh, thư của ngươi có đề tên không?"

"Không, ta muốn cho ngươi bất ngờ, kết quả ngươi lại... Sao thế?"

"Ha ha... Ha ha..." Long Y Hoàng lau mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười vui, trong đầu lặp lại hình ảnh nàng tự tay ném phong thư vào chậu than, nhất thời, chột dạ không thôi: "Ta quả thật không thấy được phong thư nào cả... À, bất quá không sao, bây giờ còn chưa tính là quá muộn đúng không..."

Quân Linh cười cười, không nói gì, giơ tay nhéo nhéo má Kỳ Hàn.

Ngày hôm sau, thời tiết bắt đầu dần dần chuyển biến tốt, mùa đông đi qua, mùa xuân sắp đến.

Quân Linh ở lại nửa tháng, khi băng tuyết bắt đầu tan rã, hoa mai điêu tàn, cành hoa đào bắt đầu có những nụ hoa mới, liền muốn rời khỏi.

Hắn nói, hắn sẽ không dừng lại trên đường lâu, sẽ đi thẳng đến cố hương của Long Y Hoàng, sau đó ở đấy ẩn cư cả đời.

Khi Long Y Hoàng tiễn hắn, không có giống năm đó cố tình không hiểu chuyện truy đuổi hắn, tính tình cũng không có đùa giỡn nóng nảy cố chấp nữa, nàng ngẫm nghĩ, rồi nói một câu.

"Quân Linh, ta phát hiện bây giờ cho dù ngươi ở trước mặt ta rời đi, ta cũng không khổ sở, Kỳ Hàn còn nhỏ, không chịu nổi đường dài bôn ba vất vả, ngươi chuyển lời cho thúc thúc một tiếng, nói cho người biết hiện giờ ta tốt lắm, chờ Kỳ Hàn lớn một chút, ta sẽ dẫn nó hồi hương."

Quân Linh cười gật gật đầu.

Long Y Hoàng còn nói: “Chăm sóc mộ phần của cha mẹ ta cho tốt biết chưa, nếu như khi ta quay về, thấy cỏ mọc thành đống ở đó, loạn thất bát tao, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”

Quân Linh bất đắc dĩ gật đầu.

Một lát sau, Long Y Hoàng cúi đầu, đột nhiên ngẩng lên, cười vui vẻ: "Quân Linh, ta phát hiện khi ta đối mặt với ngươi, quả thật cũng không một chút khổ sở, nói thật, lão già giống như ngươi đã kết hôn, rồi còn nhớ mãi không quên mẹ ta, cũng không đáng để ta tiếp tục lãng phí thời gian trên người ngươi."

Nụ cười của Quân Linh cứng ngắc, lời này nghe không tệ, là kết quả mà hắn luôn mong muốn, thế nhưng tại sao khi nghe được cảm giác khó chịu thế chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.