Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 112: Đùa với lửa



Thấy khóe mắt Long Y Hoàng ẩm ướt từ từ kết thành giọt nước, sau đó rơi xuống dọc theo gò má, nhất thời Phượng Trữ Lan cũng luống cuống tay chân, lửa giận trong lòng nháy mắt bị dập tắt, cũng không biết nên làm sao, lực cánh tay đang ôm eo nàng lập tức nhẹ bớt, hắn vội hỏi: "Đau? Đau ở đâu?"

"Đau... Cả người đều đau..." Giọng Long Y Hoàng nức nở, toàn bộ cơ thể dán vào người Phượng Trữ Lan đều đang run rẩy.

Nàng khóc đến mức thê thảm đến thế, nước mắt chảy ra lại chảy ra, Phượng Trữ Lan cũng không còn một chút hứng thú gì, ngược lại còn hoảng loạn hơn nàng, nhanh chóng buông nàng ra, kéo chăn bao lấy cơ thể nàng, còn mình kéo lấy y phục choàng vào, nhẹ nhàng vươn tay đặt trên trán nàng, sốt ruột nói: "Chẳng lẽ lại bị bệnh sao?"

Rời khỏi người Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng cuộn nghiêng mình, trốn trong chăn lạnh run, từng tiếng khóc nức nở không dứt truyền ra.

Trong lòng Phượng Trữ Lan bắt đầu hối hận, mình lại có lúc kích động đến thế! Khó khăn lắm quan hệ với nàng mới phát triển tốt như hiện nay, vậy mà bị chính tay hắn phá hủy.

Vừa rồi mình thô bạo đến thế ... Nàng, chắc chắn rất đau đớn...

"Y Hoàng... Đừng khóc..." Phượng Trữ Lan vươn tay, muốn trấn an Long Y Hoàng, nhưng Long Y Hoàng lại càng lui vào trong sâu hơn, nàng cố nén tiếng khóc, giọng run run: "Phượng Trữ Lan, ngươi đi ra ngoài... Ngươi đi ra ngoài cho ta!"

"Xin lỗi, Y Hoàng, vừa rồi quả thật ta quá kích động..." Phượng Trữ Lan gấp đến độ suýt nữa nói năng lộn xộn, tốt xấu gì bây giờ hắn còn bình tĩnh một chút.

Long Y Hoàng vẫn run, bởi vì khóc, giọng nói cũng thay đổi ít nhiều, khàn giọng không nghe rõ: "Đau..."

Một chữ này như giáng đòn trí mạng vào lòng Phượng Trữ Lan, hắn vội vàng bỏ lại một câu: "Y Hoàng, nàng chờ một chút, ta đi kêu Thái y đến đây ngay." Sau đó, thậm chí ngay cả y phục hắn cũng không kịp mặc chỉnh tề, liền chạy thẳng ra ngoài.

Một lát sau, hắn mạnh mẽ lôi kéo nhóm người, mỗi người trong đó đều có kinh nghiệm phong phú đang ngây ngốc bị hắn lôi đi, các lão thái y này đều đã hơn năm mươi tuổi lại bị hắn "Mời" lại đây, đi vào bên trong gian phòng, Phượng Trữ Lan bỗng nhiên nhớ tới y phục của Long Y Hoàng bị hắn xé thành từng mảnh, đoán chừng bây giờ còn chưa mặc y phục vào.

Vì thế, hắn chặn các thái y ở ngoài cửa, còn mình đi vào trước, vốn dĩ hắn muốn tự mình mặc y phục cho Long Y Hoàng nhưng nàng khóc rồi lại khóc, không cho hắn chạm vào, Phượng Trữ Lan bất đắc dĩ, đành gọi cung nữ vào, lúc này nàng mới ăn mặc chỉnh tề.

Các thái y đứng bên ngoài cửa thở hổn hển lấy lại sức, sau đó lục tục đi vào, mới tiến vào phòng lập tức nhận thấy được bầu không khí không thích hợp, quan sát, trên giường cũng rất không bình thường, cuối cùng đồng loạt quay đầu, nhìn nhìn Thái tử đứng kế bên lòng nóng như lửa đốt, y phục cũng hỗn độn, trong lòng lập tức liền hiểu được một chút, nhưng không dám nhiều lời, ngậm chặt miệng, lặng lẽ dùng ánh mắt trao đổi một hồi, sau đó phái ra một lão thái y già dặn tiến lên phía trước bắt mạch cho Thái tử phi.

Dường như khóc đã mệt hoặc cũng có thể Long Y Hoàng không muốn mất thể diện trước người ngoài, tóm lại tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hoàn toàn không còn nữa, khuôn mặt đỏ bừng, môi sưng sưng, tóc rối loạn, đôi mắt vì khóc sưng đỏ nhìn chằm chằm thái y đang bước đến trước giường, hít hít mũi, nghẹn ngào.

Tay chân nàng cong lại như con mèo nhỏ bị người ta hung hăng bắt nạt.

Thái y đi tới trước giường quỳ xuống, tuy cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không dám làm trái mệnh lệnh của Phượng Trữ Lan ngay trước mắt hắn được, đành phải cung kính nói: "Vi thần đến bắt mạch cho Thái tử phi nương nương."

Long Y Hoàng giương mắt nhìn, xuyên qua mấy tầng tơ màn, nàng có thể thấy rõ Phượng Trữ Lan căng thẳng đang đi đi lại lại ngay bên ngoài, khẩn trương không thôi, vì thế nàng khàn giọng nói: "Không cần bắt mạch..."

"Nương nương xin người đừng lấy sức khỏe của mình ra đùa, vi thần nghe Thái tử điện hạ nói, cơ thể ngài đau bệnh..."

"Ngươi đi nói cho Phượng Trữ Lan, ta cho dù đau chết cũng không liên quan đến hắn." Long Y Hoàng trịnh trọng tuyên bố, thái y bị nàng dọa xanh mặt.

"Thái tử phi nương nương!" Thái y kích động dập đầu tại chỗ, vẻ mặt so với Phượng Trữ Lan còn khủng hoảng hơn: "Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ngài chính là hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!"

Đùa sao, giờ hắn đang chịu trách nhiệm với sức khỏe của Thái tử phi, nếu nàng ấy có bất trắc gì, người đầu tiên mất mạng chính là hắn!

"Đi ra ngoài... Phiền phức..." Long Y Hoàng nói bâng quơ một tiếng, nhắm mắt lại, lại khịt khịt mũi, giọng khàn khàn.

Thái y không dám ở lâu, đầu đầy mồ hôi lạnh chạy vội ra, Phượng Trữ Lan vừa thấy hắn đi ra nhanh đến mức đó liền tiến lên một bước, còn kém không có kéo áo hắn: "Thái tử phi thế nào?"

"Thái tử phi không cho vi thần bắt mạch... Chuyện đó, Thái tử điện hạ," Vẻ mặt thái y nặng nề, âm thầm lau mồ hôi lạnh, nói: "Không biết triệu chứng của Thái tử phi ra sao, cũng giúp vi thần hiểu thêm đôi chút."

"Triệu chứng," Phượng Trữ Lan vội nhíu mày, nghĩ nghĩ: "Nàng đã nói đau, cả người đều đau."

"Là khi nào thì bắt đầu đau?" Thái y cẩn thận hỏi.

"Chính là, chính là lúc vừa rồi..."

"Là bởi vì sao mới đau?" Thái y đủ chuyên nghiệp, chuyện gì đều phải hỏi rõ ràng, lần này, thành ra Phượng Trữ Lan ngượng ngùng.

Hắn nhìn nhìn vào trong phòng, thanh thanh cổ họng, gò má như ngọc hơi đỏ ửng, tuy quả thật rất không muốn nói, nhưng hắn càng sợ Long Y Hoàng sẽ bởi vì vậy mà gặp chuyện không may: "Chính là... Chính là thời điểm cái kia được một nửa, nàng liền kêu đau."

Đến lúc này, hắn cũng không tiện nói rõ.

Dù sao cũng là chuyện tư mật của phu thê người ta, thành ra người ngoài căn bản không hiểu rõ, nói rõ từng chi tiết làm gì chứ.

Bực dọc, lo lắng, hối hận đồng thời nổi lên, Phượng Trữ Lan cau mày, vung tay, rèm châu bên cạnh vang lên lạch tạch.

Y Hoàng là người ra sao... Hắn rõ ràng nhất, còn bây giờ hắn lại vì chuyện nhỏ nhặt đó mà ầm ĩ với nàng, thật sự là…

"A... Thế thì..." Thái y hơi hiểu rõ, nhịn không được mà cảm thán, tuổi trẻ bây giờ tinh lực tràn trề, nhìn Thái tử phong nhã hào hoa đang hừng hực khí trẻ, Thái tử phi lại mảnh mai yểu điệu, chịu không nổi cũng là bình thường.

"Rốt cuộc nàng ấy bị làm sao? Trước thì liên tục bệnh lớn bệnh nhỏ tạo thành họa, giờ lại bệnh? Tại sao cả người đều đau?" Phượng Trữ Lan sốt ruột không thôi: "Có phải cần chú ý thêm gì không, đó là gì?"

Thái y ho nhẹ hai tiếng, nói: "Vừa nãy, vi thần tuy thể bắt mạch cho Thái tử phi nương nương, nhưng dựa vào thần sắc bên ngoài thì Thái tử phi nương nương cũng không giống như người bị tật bệnh quấn thân, bất quá... Vi thần mạo phạm, nhưng vì suy nghĩ cho Thái tử phi nương nương nên vi thần không thể không nói, Thái tử phi nương nương mới sinh hạ Hoàng thái tôn chưa quá hai tháng, sau khi sinh xong lại bệnh nặng, thân thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục như cũ, cho nên, xin Thái tử hãy lo lắng cho thân thể Thái tử phi nhiều hơn, trong chuyện phòng the xin ngài hơi tiết chế, ngoài ra chính là giúp Thái tử phi giữ tâm trạng vui vẻ..."

Phượng Trữ Lan trầm mặc, nửa ngày không thấy nói gì, hắn lại nhìn nhìn vào trong phòng, thấp giọng nói: "Ta hiểu rồi, các ngươi lui xuống đi..."

"Chúng thần cáo lui." Một đám thái y kinh hồn bạt vía cuối cùng cũng kết thúc trận giày vò, mỗi người chuồn còn nhanh hơn thỏ.

Cửa phòng được đóng lại, cuối cùng bên trong gian phòng chỉ còn sự yên tĩnh.

Kỳ Hàn ở trên chiếc nôi ngủ say sưa, đối với tiếng vang bên ngoài mắt điếc tai ngơ.

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan từ từ đi tới, ngồi ở mép giường, giọng nhẹ nhàng như tơ liễu: "Đừng giận nữa, ta biết ta sai rồi."

Long Y Hoàng giật giật người, tiếp tục chui vào trong..

"Còn rất đau có phải không?" Phượng Trữ Lan muốn xốc chăn lên, nhưng Long Y Hoàng che quá chặt chẽ, hắn cũng khoong dám dùng sức mạnh, đành phải tiếp tục nói: "Cho ta xem, rốt cuộc đau chỗ nào?"

Long Y Hoàng không để ý tới hắn, quay lưng, không phát ra chút âm tiết gì.

"Y Hoàng, ta thật sự biết sai rồi, nàng đừng như vậy nữa được không... Đè nén sẽ làm nàng đau hơn thì làm sao?" Phượng Trữ Lan cắn cắn môi, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên vai Long Y Hoàng, "Sau này, ta tuyệt đối sẽ không nóng nảy như thế nữa, nàng muốn trách mắng trừng phạt ta thế nào cũng được... Nhưng đừng phớt lờ ta được không?"

Khi bàn tay hắn đặt xuống cả người Long Y Hoàng hơi run lên trong phút chốc, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh, vẫn không nói câu nào.

"Hay là ta phải làm thế nào nàng mới bằng lòng để ý đến ta?" Phượng Trữ Lan cẩn thận dò xét, lúc này đã có hiệu quả, Long Y Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, tuy không nói câu nào tiếp, nhưng cũng tiết lộ tâm tư của nàng, nàng đang dao động.

"Sau này ta tuyệt đối sẽ không xúc động nóng nảy nữa, Y Hoàng, ta tin nàng, cái gì ta đều tin nàng," Phượng Trữ Lan vui vẻ cười cười, tựa như đã nắm được đường sống, dùng ngón tay vuốt ve tóc Long Y Hoàng rơi trên giường, nghĩ nghĩ, lại nói: "Sau này ta cũng sẽ không cưỡng ép nàng nữa, chuyện hôm nay... Sẽ không xảy ra lần thứ hai."

Long Y Hoàng như đã dao động, nhếch môi kìm nén, vài lần muốn mở miệng nói chuyện, lại dằn xuống, ngẫm lại vừa rồi hắn cư xử quá đáng làm lòng nàng nguội lạnh, dứt khoát lui vào trong chăn cong người như tôm luộc, hai tay ôm đầu gối.

Long Y Hoàng không có biểu hiện gì làm Phượng Trữ Lan không biết nên làm gì: "Y Hoàng, không thì nàng nói một ít cho ta biết ta còn có chỗ nào sai nữa, ta nhất định sẽ sửa."

Vẫn không phản ứng, Phượng Trữ Lan không mất hy vọng, gọi nàng một tiếng như đang gọi hồn "Y Hoàng", một tiếng ôn nhu, một tiếng ái muội, một tiếng thê lương...

Giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng đến thế, bay thẳng đến điểm yếu trong lòng, khiến Long Y Hoàng suýt nữa không giữ vững địa bàn, suýt nữa buông vũ khí đầu hàng, nhưng tốt xấu gì cũng cắn răng chịu đựng, tiếp tục hờn dỗi với Phượng Trữ Lan.

Hai người giằng co một hồi, cũng đến giờ dùng bữa, tiểu Kỳ Hàn cũng vì đói bụng mà tỉnh lại, hoa chân múa tay vui sướng gọi y a y a, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương, Long Y Hoàng nghe thấy suýt nữa đã đứng lên ôm lấy, cũng may đúng lúc Phượng Trữ Lan gọi nhũ mẫu, ôm Kỳ Hàn cho bú.

Rất nhanh, cung nữ đưa thức ăn đến, Phượng Trữ Lan vừa thấy có cháo tổ yến nhanh chóng cho người múc một chén đem lại đây, cũng không quan tâm chén sứ nóng đến mức nào, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Long Y Hoàng nói: "Y Hoàng, dùng bữa, dù giận thế nào nàng cũng đừng để mình đói bụng."

Chịu không nổi, Long Y Hoàng dứt khoát lớn tiếng: "Ta không đói, không ăn!"

Thấy Long Y Hoàng cuối cùng cũng có chút động tĩnh, Phượng Trữ Lan không khỏi vui sướng, năm ngón tay cầm chén cháo cực nóng mà đỏ ửng, dường như hắn không cảm thấy, mặt mày hớn hở: "Đừng tức giận, hôm nay là ta không đứng, vả lại, từ sáng đến giờ nàng cũng không ăn gì, ngồi dậy ăn chút đi, lát nữa nàng muốn phát ta thế nào cũng được."

Long Y Hoàng không hừ một tiếng, một lát sau, nghe âm thanh cung nữ quỳ gối xuống sàn, giọng cung nữ rất là khổ sở nhưng cũng lớn tiếng: "Thái tử phi nương nương, dù Thái tử có sai lầm gì, cũng xin ngài ăn một chút đi, cháo huyết yến này là chúng nô tỳ đem trên đường đến đây đặt vào lò nhỏ, người xem tay Thái tử..."

"Câm miệng!" Phượng Trữ Lan tức giận, trầm giọng mắng cung nữ đó, cho rằng nàng ta lắm miệng.

Cung nữ ngoan ngoãn ngâm miệng, ánh mắt ai oán.

Long Y Hoàng cũng rất thính tai, nhanh chóng bật dậy, Phượng Trữ Lan lại đứng lên, cười cười với nàng: "Tổ yến hơi nguội, ta đi lấy chén khác lại đây cho nàng."

"Không cần, ta sẽ ăn cái chén trên tay ngươi, đem lại đây." Long Y Hoàng hơi bực mình, khẩu khí vô cùng nghiêm túc.

"Trời rất lạnh, hay là ăn nóng mới tốt cho nàng."

"Nếu bây giờ người đi khỏi đây nửa bước, về sau ta sẽ tuyệt thực!" Long Y Hoàng tức đến khó thở, lý do đưa ra không hề nghĩ ngợi, nàng cho rằng Phượng Trữ Lan bất luận gì cũng sẽ không ở lại chỉ vì cái cớ vớ vẩn nàng đưa ra, nhưng ngoài ý muốn, Phượng Trữ Lan hết sức an phận ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt nhìn nàng hờn tủi không dứt: "Đừng đem thân thể của nàng ra đùa giỡn được không?"

"Đem chén lại đây." Long Y Hoàng xòe bàn tay ra.

Phượng Trữ Lan cười hồn nhiên, tự nhiên cầm chén chuyển từ tay trái sang tay phải, đưa cho nàng.

Long Y Hoàng nhận lấy, trong lòng hơi khó chịu: "Đưa tay ra!"

"Sao thế?" Phượng Trữ Lan buồn cười nhìn nàng, sau đó chầm chậm giơ tay phải lên, ngón tay này, làn da này, khớp xương này... Thật sự là đẹp đẽ!

"Tay trái!" Long Y Hoàng cũng sắp giận điên.

"Tay có cái gì đẹp đâu." Phượng Trữ Lan rút tay phải về: "Nhanh ăn đi, nếu không sẽ nguội lạnh, nàng còn muốn ăn gì, ta giúp nàng đem lại đây."

“Ta muốn ăn tay trái của ngươi.” Vành mắt Long Y Hoàng đột nhiên đỏ hồng, tức giận thở dốc.

Phượng Trữ Lan ngẩn người, cười khổ nói: "Tay trái không thể ăn, nàng muốn ăn, hay là ăn tay phải đi."

Long Y Hoàng đặt chén thẳng xuống giường, tổ yến vấy ra giường, nàng lợi dụng khi Phượng Trữ Lan hơi buông lỏng, tiến về trước, lôi tay trái của hắn đặt trước mắt.

Tay trái Phượng Trữ Lan nhìn cũng rất đẹp, hơn nửa cũng rất đỏ, thậm chí sưng lên, đầu ngón tay, còn có sườn tay nữa.

Long Y Hoàng hay mềm lòng, không quen nhìn người khác bị một chút thương tổn vì mình, trong lòng vừa sốt ruột lại vừa tức, cúi đầu, quả thật mở miệng cắn đầu ngón tay Phượng Trữ Lan.

Bất quá, nàng không dám dùng sức, chỉ gặm nhẹ nhàng, sau đó hôn.

Nàng cảm thấy rất đau lòng, bởi vì nàng tùy hứng mà trong khoảng thời gian này Phượng Trữ Lan chịu khổ vì nàng không ít, chuyện của Quân Linh người sai trước tiên là nàng, nếu nàng nói sớm một chút, cũng sẽ không làm Phượng Trữ Lan giận dữ đến thế…

Nghĩ đến đây, trong lòng Long Y Hoàng càng áy náy nhiều hơn, đôi mắt cũng càng ngày càng đỏ.

Phượng Trữ Lan vươn tay, vuốt khóe mắt nàng, cười nói: "Đừng khóc, khó coi chết đi được."

Môi Long Y Hoàng rời khỏi đầu ngón tay, quan sát thật kỹ, lại quan sát: "Sưng giống như móng heo, cũng rất khó coi."

Tim Phượng Trữ Lan đập liên hồi, nhanh chóng ôm cổ nàng, nghiêng đầu, hung hăng hôn đôi môi sưng đỏ của nàng.

Lúc này, ngay cả hành động phản kháng tượng trưng Long Y Hoàng dứt khoát bãi bỏ.

Một lát sau, Phượng Trữ Lan mới tách ra, nhìn giường đã bị dơ, ôm nàng lên, sai cũng nữ dọn dẹp.

Hắn ôm Long Y Hoàng đi đến bàn ăn, thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hôi hổi, mùi hương lan tỏa, hắn nói: “Trước ăn chút gì nhé.”

Long Y Hoàng lắc đầu, hai tay ôm cổ Phượng Trữ Lan, đầu đặt trên vai hắn: "Ta thật sự không đói bụng, lát nữa sẽ ăn sau."

"Được rồi." Phượng Trữ Lan tiếp tục đi, cho đến khi vào một gian phòng khác mới thả nàng xuống, nhưng Long Y Hoàng cũng không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của hắn, ôm chặt hắn, hắn đành ngồi xuống trước, ôm Long Y Hoàng dựa vào lòng mình.

Long Y Hoàng cầm tay Phượng Trữ Lan bị phỏng: "Có đau không?"

"Không đau." Phượng Trữ Lan cười trả lời nàng.

"Nói dối, ta đi lấy thuốc." Dứt lời, Long Y Hoàng muốn đứng dậy, lúc này, đổi thành Phượng Trữ Lan không chịu buông tay.

Hắn nhẹ nhàng vòng lấy eo mảnh khảnh của Long Y Hoàng, lật người một cái đặt nàng xuống giường, cúi đầu cùng nàng đối mặt, tươi cười không biến mất: “Bây giờ nàng không đau nữa?”

Long Y Hoàng vuốt vuốt cằm hắn, nhếch môi, chủ động dâng mình, lần đầu tiên hôn Phượng Trữ Lan.

Không hôn còn đỡ, vừa hôn, giống như chạm phải thuốc nổ, càng không thể cứu chữa, đầu tiên Phượng Trữ Lan sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lật ngược tình thế, đè lấy nàng, hôn càng sâu.

Long Y Hoàng không nóng không lạnh đáp lại, giống như đang hưởng thụ, hai tay ôm cổ Phượng Trữ Lan siết chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

Cái hôn này thật lâu sau mới dừng lại, sợ Long Y Hoàng hít thở không thông, Phượng Trữ Lan mới bằng lòng tách ra, nhân đó nhìn vẻ mặt Long Y Hoàng, nở nụ cười: "Nàng đây là đang quyến rũ ta sao?"

"Chàng nói chàng sẽ không ép buộc ta." Trong bóng đêm, đôi mắt Long Y Hoàng sáng như dạ minh châu.

"Ta sẽ không ép buộc nàng, cho nên không phải bây giờ đang chờ đợi ý kiến của nàng sao, Y Hoàng, lát nữa chúng ta..." Phượng Trữ Lan vươn tay vuốt tóc nàng, cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm vài câu bên tai nàng.

Long Y Hoàng lập tức đỏ mặt: "Chàng ngoại trừ việc này chẳng lẽ không thể nghĩ đến chuyện gì khác!"

"Không thể!" Phượng Trữ Lan mặt dày trả lời.

"Chán ghét." Long Y Hoàng cười gượng đáp.

Phượng Trữ Lan cười cười, lại hôn tiếp, một hồi, đột nhiên hắn cảm thấy không được bình thường.

Vừa rồi những cung nữ đến đây dọn bữa không ít, giờ làm sao im lặng thế.

"Bên ngoài còn có người, chúng ta đi ra ngoài trước, quả thật có chút đói bụng." Long Y Hoàng nói.

Phượng Trữ Lan gật gật đầu, đi ra ngoài trước, trong phòng lớn, các cung nữ lui xuống không còn một bóng người nào, chỉ còn lại thức ăn nóng hổi trên bàn chứng minh bọn họ đã từng vào, đến cả cửa phòng cũng được khép lại, lại đi qua, vừa thấy Kỳ Hàn không biết khi nào đã ăn no say, nằm trong nôi, đang nghịch nghịch quần áo trên người.

Phượng Trữ Lan trước hết hiểu rõ, sau đó lẩm bẩm nói: "Thật sự là một đám cung nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh, bất cứ lúc nào, cũng sẽ không làm cho chủ nhân xấu hổ..."

Long Y Hoàng u oán mà trừng hắn liếc mắt: "Trái lại chàng rất vui vẻ."

"Đương nhiên."

Long Y Hoàng lắc đầu, ngồi vào bàn cơm, thấy có cháo hạt kê liền múc một ít, ăn vài muỗng, khóe mắt lại thoáng nhìn Phượng Trữ Lan đang ngồi đối diện, nhìn mình không dời mắt, nàng ăn vài muỗng đã cảm thấy thẹn thùng không ăn nữa.

Phượng Trữ Lan nhìn người khác như thế, chẳng lẽ bản thân không thấy mệt sao?

Phượng Trữ Lan nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên bước qua, ôm lấy nàng, tình cảm như đã ẩn nhẩn chờ đợi rất lâu được phóng thích, không bận tâm đến bất cứ thứ gì, mặc sức hôn xuống.

Long Y Hoàng kinh ngạc, rất nhanh cảm giác cả người nhẹ bẫng, lại được thả xuống đã nằm trên giường lớn mềm mại.

Nàng còn chưa xuất ra đòn sát thủ, môi lại một lần nữa bị Phượng Trữ Lan che lại, làm sao cũng không phát ra tiếng.

Chiều tối ngày nào đó, bọn họ ai cũng không đi ra ngoài... Mà chỉ ở trong phòng ân ái, cũng không khó để nghe tiếng động bên trong.

Làm cho người người tưởng tượng suy nghĩ vô vàn, đêm xuân triền miên...

Ôn tồn qua đi, Long Y Hoàng nằm bên người Phượng Trữ Lan nghỉ ngơi, lâu sau, đột nhiên nói ra một câu: "Phượng Trữ Lan, giờ ta đột nhiên cũng rất muốn có thêm một bé gái, nhìn Kỳ Hàn ngoan ngoãn, lại có thêm một đứa con gái nữa cũng là may mắn..."

Mắt Phượng Trữ Lan sáng lên, không nói nhiều, hắn lại đè lên Long Y Hoàng lần nữa.

Vốn dĩ Long Y Hoàng chỉ muốn phát biểu chút cảm tưởng của mình, không nghĩ tới động tác Phượng Trữ Lan nhanh hơn lời nói, thế nhưng mình lại bị sắc dục bao phủ, cũng không có cách nào suy xét.

Sau đó, nàng rất rất rất nghiêm túc nghiêm túc lĩnh hội được một đạo lý, nàng thích đùa với lửa, trêu đùa người khác thì rất vui vẻ, nhưng vừa chọc đến Phượng Trữ Lan, lại thành tự thiêu mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.