Hôn càng sâu, lửa tình càng cháy mạnh, đến lúc đó, làm gì cũng không kiềm
chế được, mà Phượng Trữ Lan lại bị thương nặng, Long Y Hoàng khẩn trương đẩy hắn ra, cười khan: “Dùng bữa, dùng bữa.”
Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn Long Y Hoàng đang bận rộn, mỉm cười.
Thực ra như thế này… Vừa yên tĩnh vừa hạnh phúc không phải sao?
Trời dần tối, phải thay thuốc, Phượng Trữ Lan muốn Long Y Hoàng ra ngoài
trước, nhưng nàng không đồng ý muốn ở lại nhìn hắn, Phượng Trữ Lan cũng
không thể ép nàng chỉ mặc cho nàng đi vào.
Từng tầng từng
tầng băng gạt được tháo ra, lau đi lớp thuốc cũ, Long Y Hoàng thấy những vết tích ngang dọc chéo nhau, sâu đến mức rõ cả xương, đồng thời miệng
vết thương rất thê thảm, trong lúc sửng sờ, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Dường như vết thương ấy xảy ra trên
người nàng, Phượng Trữ Lan cũng không hề rên một tiếng, nàng đã khóc đến mức không còn để ý đến hình tượng, tiếng thút thít giống như tiếng lá
khô đong đưa sắp lìa cành trong mùa thu, nàng nói: “Ta không biết vết
thương của chàng sâu đến mức này… Có đau không? Hẳn là rất đau…” Nói
xong, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Phượng Trữ Lan hết chỗ
nói, chỉ có thể dỗ dành nàng kể lại rằng thực ra thuở nhỏ hắn đã từng bị thương rất nghiêm trọng, chút thương tích này có tính là gì, nhưng Long Y Hoàng không tin, tiếp tục khóc.
Trước kia đã quen nhìn
dáng vẻ nàng ẩn nhẫn lạnh lùng, bây giờ Phượng Trữ Lan quả thật có phần
bất ngờ không kịp đề phòng, không nghĩ rằng Long Y Hoàng lại có mặt yếu
ớt bẩm sinh của con gái.
Từ sau khi nhìn thấy vết thương của hắn, Long Y Hoàng lại càng không dám để cho Phượng Trữ Lan lộn xộn, vừa nghe thấy hắn yêu cầu bất luận là cái gì, nàng đều chạy đến cần mẫn hơn cả a hoàn, sau đó vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói: “Chăm sóc một người quả thật là chuyện vô cùng cực nhọc, mới nửa ngày thôi mà ta đã thấu
hiểu nỗi mệt nhọc trong đó, Phượng Trữ Lan, trong một tháng ta bệnh nặng đó, chẳng phải chàng cũng mệt muốn chết luôn? Càng nhớ tới lại càng cảm thấy thật có lỗi với chàng…”
"Ta không thấy phiền hay mệt." Phượng Trữ Lan cười nói: "Nếu giờ nàng đã mệt, thì lại đây nghỉ ngơi đi, đừng để kiệt sức."
"Chàng cũng nói là không thấy mệt, ta cũng không phàn nàn gì, chàng coi như
vừa rồi ta chưa nói gì cả..." Long Y Hoàng cười cười, đúng lúc thái y
cầm chén thuốc đi vào, nàng cẩn thận nhận lấy: "Uống thuốc đi, rồi ngủ
một giấc, ngày mai vết thương sẽ tốt hơn nhiều."
Phượng Trữ Lan gật gật đầu, dù sắc mặt tái nhợt nhưng nụ cười đầy sức sống.
Uống thuốc xong, hắn nằm xuống từ từ nhắm mắt ngủ, dù sắp ngủ hắn vẫn không
quên nắm chặt tay Long Y Hoàng, dường như chỉ làm như thế hắn mới an
tâm.
Long Y Hoàng ngồi bên giường đợi một lúc lâu, mãi cho
đến khi Phượng Trữ Lan hô hấp bình ổn đều đều, lúc này mới cảm thấy hắn
đã ngủ say.
Nàng khẽ gỡ tay hắn, đặt vào trong chăn, nhìn
thần sắc khi ngủ bình thản không đề phòng, khẽ đặt tay lên che mắt hắn,
mình cúi người xuống, hôn môi hắn rồi lại cắn cắn, lúc này với thỏa mãn, sau đó kéo mền đắp cẩn thận, Long Y Hoàng mới thổi nến đi ra ngoài.
Ngủ một lúc lâu, Phượng Trữ Lan vẫn luôn mẫn cảm với sự việc chợt cảm thấy
bất thường, ngón tay vội vàng co lại, trống rỗng, cảm giác trống rỗng
hóa thành nỗi bất an, thình lình, hắn mở mắt.
Ánh nến trong phòng đã tắt, rơi vào tối tăm, Phượng Trữ Lan nhẹ giọng nói: "Y Hoàng?"
Hắn sờ sờ phía bên trái, không có ai, trống không.
Đột nhiên hơi hoảng loạn, hắn xốc chăn đứng dậy, lần mò trong bóng đêm vài
lần đụng vào ghế, liên tiếp bị vướng chân, cuối cùng hắn cũng lần tới
bạn, đụng phải giá cắm nến trên bàn, lại phiền não vì không tìm thấy đá
đánh lửa.
Đây là phòng của ai, đá đánh lửa để ở đâu, hắn cũng không rõ.
"Chi nha ——" cửa mở ra, ánh trắng chiếu vào phòng, nháy mắt làm phòng sáng hơn chút ít.
Một người ôm nhiều thứ trong lòng bước vào phòng, chỉ nhìn sơ qua đã phát
hiện trong phòng bất thường, lại nhìn kỹ hơn thấy Phượng Trữ Lan một tay chống bàn, đang nhờ ánh trăng mà nhìn nàng.
"Tại sao lại
đứng lên?" Sau đó, giọng nói quen thuộc của Long Y Hoàng nhẹ nhàng vang
lên, nàng đặt những thứ trong lòng lên bàn, tự mình đi tới bên cạnh tìm
đá lửa, chỉ chốc lát, đốt nến trong phòng.
Trong phòng sáng hơn, lúc này nàng mới xoáy lưng đóng cửa, nhìn sắc mặt Phượng Trữ Lan còn nhợt nhạt hơn so với lúc sáng.
"Sao thế?" Long Y Hoàng không khỏi ngạc nhiên, nhanh chóng đi qua sờ sờ trán hắn: "Tại sao sắc mặt lại khó coi vậy? Chẳng lẽ vết thương nhiễm
trùng?"
Phượng Trữ Lan mím môi, đột nhiên nắm chặt tay nàng, kéo nàng sát lại ôm vào trong lòng, hai tay siết chặt, ôm nàng rất
mạnh: “Vừa ròi nàng đã đi đâu?” Hắn phát cáu, không nhìn được oán trách.
"Ta đi ra ngoài một chút, đi hái vài thứ…. Sao thế?” Long Y Hoàng cười, lập tức cảm thấy bầu không khí hơi bất thường, liền ngưng cười.
"Nàng muốn dọa ta sợ hãi hả?" Phượng Trữ Lan lo lắng nói.
"Ta không có... Chỉ là thấy chàng ngủ say nên không đành lòng làm phiền chàng mà thôi." Long Y Hoàng ủy khuất.
"Hái gì thế? Trời đã tối khuya, ta tưởng nàng lặng lẽ ra đi.” Phượng Trữ Lan có chút kích động, dùng sức ôm chặt Long Y Hoàng làm nàng đau đớn.
"Có một số cỏ độc đặc biệt chỉ buổi tối mới có thể thấy nên ta mới đi ra
ngoài khuya thế này…” Long Y Hoàng chợt hiểu, Phượng Trữ Lan chẳng qua
là đang lo lắng cho nàng, vì thế nở nụ cười, vươn tay ôm lấy hắn, ân
hận: “Xin lỗi chàng… Làm chàng lo lắng, sau này ta nhất định sẽ không tự tiện đi như thế, ta đi đâu cũng sẽ nói với chàng.”
Phượng
Trữ Lan không nói, ôm nàng một lúc lâu, vùi đầu vào cổ nàng, dần dần hô
hấp trở nên nặng nề lại nóng hổi, lực đạo hai tay bất giác mạnh hơn.
Long Y Hoàng thấy bất thường, lập tức vùng khỏi tay hắn: “Phượng Trữ Lan,
thương tích của chàng còn chưa khỏi, trước tiên nên chịu khó một chút,
chờ chàng đỡ hơn, chuyện đó… Đến lúc đó làm cũng không muộn.”
Phượng Trữ Lan buông nàng ra, dần dần ổn định tâm trạng, đột nhiên mỉm cười, mở miệng nhưng rất vô lại: "Làm chuyện gì?"
Long Y Hoàng sửng sốt trong chốc lát, phát hiện mình bị đùa giỡn, vẻ mặt
thay đổi thành giận: “Chàng có ý gì? Được lắm, chờ đến lúc hồi cung,
chàng cũng đừng đến chỗ ta ngủ… Không, là ta khỏi phải đến chỗ chàng
ngủ, ta dọn ra ngoài, chàng kêu Liễu Thiên Trừng đi!”
"Đừng… Giận mà?" Phượng Trữ Lan ngồi trên ghế, ôm eo nàng nịnh hót, cười nói:
“Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, đừng để trong lòng.”
"Hừ!" Long Y Hoàng quay đâu đi không để ý đến hắn.
"Nàng biết ta không thể rời khỏi nàng, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn ta cô độc đến chết sao?”
"Không ai dám rời bỏ chàng, chàng chỉ cần ngồi một chỗ là ba nghìn mỹ nhân vây quanh, có thêm ta, chàng còn ngại phiền phức đấy chứ!” Long Y Hoàng xấu hổ cùng tức giận kéo tay hắn ra, xoay người đi đến cửa: “Ta muốn đi
ngủ, chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
"Nàng không ngủ ở đây sao?"
"Ta thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó." Dứt lời, Long Y Hoàng giật mạnh cửa phòng, gió lạnh bên ngoài gào thét dữ dội.
"Y Hoàng..." Ngay lúc nàng định bước ra ngoài, Phượng Trữ Lan chợt bật ra
tiếng rên đáng thương uy hiếp nàng: “Vết thương đau quá.”
"Đau?" Long Y Hoàng vội vã chạy đến bên hắn, khẩn trương hỏi: "Đau còn không
chịu quay về giường nằm! Hơn nửa đêm, chạy ra đây làm gì!"
Phượng Trữ Lan thình lình vươn tay ôm chặt lấy nàng: “Ôm một cái.”
"Ôm cái gì mà ôm! Ngủ đi!" Long Y Hoàng giận mắng hắn.
"Y Hoàng, đừng đi." Phượng Trữ Lan nhìn nàng: "Nàng mà đi ta sẽ không ngủ."
Hừ... Cái tên này!
Long Y Hoàng nhanh chóng lui ra sau, nhìn Phượng Trữ Lan cảnh giác.
Hắn học chiêu này từ ai!
"Y Hoàng..."
"Được rồi được rồi… Phượng Trữ Lan, ta sợ chàng rồi, ta không đi không đi
nữa, chàng cũng nên mau mau đi ngủ đi! Lát nữa ta sẽ ngủ.” Long Y Hoàng
cười, dịch bước trở về.
"Tại sao nàng còn chưa ngủ?” Phượng Trữ Lan nghi hoặc.
"Ta chuẩn bị vài thứ cái đã.” Long Y Hoàng chỉ chỉ một đống cỏ cây và cái
làn nàng vừa đem về: “Chàng ngủ trước đi, ta sẽ đi ngủ nhanh thôi.”
"Cái gì vậy?" Phượng Trữ Lan giơ tay muốn giật cái nắp đang che cái làn ra,
Long Y Hoàng vội vàng chặn tay hắn lại: “Đừng lộn xộn! Côn trùng trong
đó đều có độc! Ngộ nhỡ bị cắn phải thì vết thương của chàng đừng hy vọng sẽ nhanh lành lại.”
"Vậy nàng động vào mấy thứ này không phải cũng nguy hiểm sao?" Phượng Trữ Lan sửa giọng thành nghiêm túc lại.
"Yên tâm đi yên tâm đi, chúng nó không có tác dụng với ta, chàng cứ đi ngủ
trước đi, giữ sức cho khỏe, sau này dành nhiều thời gian giúp ta chiếu
cố Kỳ Hàn.” Long Y Hoàng cười thoải mái, mặc dù Kỳ Hàn không ở bên cạnh, nhừng nàng vẫn luôn tràn đầy tự tin.
Nàng là mẹ của Kỳ Hàn, bất luận ra sao nhất định cũng mang Kỳ Hàn về!
"Vậy ta nhìn nàng chuẩn bị mọi thứ.” Phượng Trữ Lan nói: “Đừng muốn đuổi ta đi, chờ nàng ngủ ta mới ngủ.”
"Phượng Trữ Lan... Vết thương của chàng..."
"Nàng đừng lo lắng."
"Không phải chàng nói đau..."
"Đã không còn đau nữa."
Long Y Hoàng không biết nói gì nữa, đành mặc kệ hắn, tự mình đi đóng cửa,
rồi đặt vài thứ trên bàn vào cái chén, sau đó mở làn ra.
Trong làn có rất nhiều rất nhiều con sâu nhỏ đủ mọi màu sắc, màu rất rực rõ,
thậm chí có con cánh hơi trong suốt, nhưng trông bọn nó đều ỉu xìu.
Nàng hơi lo lắng, nhân tiện nói: "Phượng Trữ Lan, lát nữa chàng đừng làm
loạn, chỉ ngồi nhìn là được." Phượng Trữ Lan gật gật đầu.
Long Y Hoàng cầm đầu trâm bạc đuôi nhọn hoắt, bốc một con sâu lên, lấy đuôi
trâm đâm vào bụng nó, đem dịch lỏng trong suốt từ trong bụng nó từng
giọt từng giọt rơi vào trong chén sứ, con sâu giãy giụa liên tục, chờ
đến khi bụng nó teo tóp thì nó cũng đã chết.
Dịch lỏng trong chén nhìn rất đẹp, rất trong suốt, tựa như quỳnh tương ngọc dịch (*).
(*) Quỳnh tương ngọc dịch : là một thành ngữ có ý nghĩa chủ yếu dùng để chỉ dùng ngọc thách quý báu chế tạo ra chất lỏng cô đặc, trong thần thoại
Trung Hoa cổ đại kể rằng uống nó sẽ thành tiên. Dùng để ví rượu ngon
hoặc nước có hương thơm ngọt lịm.
Long Y Hoàng làm như thế liên lục, dùng hơn phân nửa số trùng độc trong làn, dịch lỏng trong chén từ từ nhiều hơn.
Nàng ném xác bọn chúng vào cái làn cũ, những con trùng còn bên trong bắt đầu cắn xé xác con trùng khác, Long Y Hoàng cười nói: “Đáng tiếc, đều là
những con sâu bình thường, nếu tốt hơn một chút có thể luyện thành cổ
rồi.”
Sắc mặt Phượng Trữ Lan xanh mét gật đầu phụ họa, tầm mắt vẫn không rời khỏi tay Long Y Hoàng.
Tiếp đó, Long Y Hoàng lại lấy vài nhánh cỏ không rõ tên bóp nát trong tay rồi vứt vào trong chén.
"Xè xè ——" một làn sương mờ tỏa ra, Phượng Trữ Lan nhịn không được nhìn vào bên trong, phát hiện cỏ từ màu xanh chuyện thành màu đen!
Vẻ mặt Long Y Hoàng vô cùng nghiêm túc, lấy trâm trộn đều mọi thứ trong
chén, rồi lấy tay chấm vào chất dịch bên trong, sau đó đặt lên môi muốn
nếm thử.
"Phượng Trữ Lan, đây không phải là chuyện giỡn chơi.” Long Y Hoàng cười với
hắn: “Ta nếm thì không sao, nhưng nếu chàng mà nếm thử, chắc chắn chết
không toàn thây.”
"Thật sự không sao?" Phượng Trữ Lan vẫn không an tâm.
"Yên tâm đi, nếu ta xảy ra chuyện thì chàng đã xảy ra chuyện từ sớm rồi.”
Long Y Hoàng khẽ đưa ngón tay vào miệng, ngậm một lát lại lấy ra, cẩn
thận thưởng thức một lúc, đột nhiên nhíu mày.
Phượng Trữ Lan khẩn trương: "Sao rồi? Y Hoàng?" Hắn nắm chặt tay Long Y Hoàng, thấy
Long Y Hoàng luôn cau mày không nói tiếng nào từ khẩn trương biến thành
hoảng sợ: "Y Hoàng? Y Hoàng?"
"Đắng” Long Y Hoàng nhăn mặt lè lưỡi ra, oán trách: “Mùi vị thật không nói nổi, khó ăn chết.”
Phượng Trữ Lan sửng sờ, thấy nàng không xảy ra việc gì mới phát hiện thì ra mình lo sợ chuyện không đâu.
"Quả nhiên, cỏ hái ven đường không đủ độc để pha chế độc dược…” Nàng cúi
đầu, cầm chén quơ quơ: “Phượng Trữ Lan, trước đây chàng tịch thu nhẫn và trâm cài tóc, vòng tay linh tinh gì đó của ta để ở đâu rồi? Vốn dĩ ta
cũng không muốn dùng nhưng mà… Tình hình như hiện nay, ta không thể tiếp tục ngồi yên được nữa.”
"Ta để ở trong cung, không thì bây giờ phái người thúc ngựa đem lại đây." Phượng Trữ Lan nói.
"Không cần, đừng đánh rắn động cỏ, đợi đến khi hồi cung lấy cũng không muộn,
giờ trời cũng đã trễ rồi chúng ta đi ngủ thôi, sáng mai ta muốn ra ngoài đi dạo, quan sát một chút." Long Y Hoàng cười nói.
Phượng Trữ Lan gật đầu đáp ứng, Long Y Hoàng đứng lên, dìu hắn về giường.
Hai người lần lượt nằm xuống, Phượng Trữ Lan rât gian nan xoay mặt lại nhìn nàng: "Y Hoàng, ta muốn ôm nàng."
"Không được," nến đã tắt, đôi mắt Long Y Hoàng trong đêm rất sáng, nàng kiên
quyết nói: "Hiện giờ vết thương của chàng còn chưa lành, không được lộn
xộn, chờ hoàn toàn khỏi hẳn, chàng muốn ôm thế nàng thì ôm thế đó."
"Thật sao?" Phượng Trữ Lan vui mừng như đứa trẻ : "Ta đây phải nhanh chóng khỏi hẳn mới được."
Long Y Hoàng gật gật đầu, nhích người, nằm xuống ngủ.
Đến hơn nửa đêm, Phượng Trữ Lan vẫn không nhịn được, nhích người sát gần để ôm nàng, rét lạnh đầu xuân, hai người nằm sát vào nhau sưởi ấm cho
nhau.
Phượng Trữ Lan tưởng Long Y Hoàng đã ngủ say, nhưng
không phải vậy, Long Y Hoàng giống như ngủ nhưng lại không phải thế,
trong mơ mơ hồ hồ luôn thì thầm hai chữ: “Trữ Lan… Trữ Lan…”
Buổi tối ngày hôm đó, Phượng Trữ Lan vô cùng phấn chấn suýt nữa đã không ngủ, chút mệt mỏi còn sót lại cũng biến mất.
Tờ mờ sáng, khi bầu trời đã dần chuyển sang sắc lam, hắn chống đỡ không
được thiếp đi, sau khi hắn ngủ không lâu, Long Y Hoàng cũng thức giấc.
Sáng sớm, là thời điểm tốt để hái thuốc.
Nàng rón ra rón rén đứng lên, nhẹ nhàng không làm Phượng Trữ Lan thức giấc,
chỉnh trang y phục, rửa mặt chải đầu xong nhìn dáng vẻ Phượng Trữ Lan
ngủ thật sự rất đáng yêu, nàng nhìn vài lần còn thì thầm vài câu rồi
lặng lẽ ra ngoài.
"Trữ Lan," nàng cười, mặc dù biết Phượng
Trữ Lan không tỉnh giấc nhưng làm như vậy mới hài lòng: "Ta đi ra ngoài
một lát, sẽ về nhanh thôi, nhớ chờ ta nha, nhớ rõ chưa?"
Trong không khí vẫn còn ẩm thấp, trời tờ mờ sáng.
Chỗ bọn họ hiện đang trú ngụ là trạm dịch của huyện, đãi ngộ không tồi, nhưng cách chỗ dã ngoại cũng xa.
Trước tiên, Long Y Hoàng đi vòng quanh trạm dịch, cảm thấy không có gì cần
thiết, lại tiếp tục đi xa hơn một chút, cũng không biết mình đã đi rất
xa, chợt nghe thấy tiếng tiêu vọng tới mới dừng bước.
Trời
cũng đã gần sáng rồi, trên phiến lá và cả cánh hoa đào đọng những giọt
sương, nàng đứng tại chỗ nhìn về phía trước, dưới cây đào nở rộ có bóng
người.
Giữa năm ngón tay thon trắng ngần của người nọ là ống tiêu xanh ngọc, mà tiếng tiêu này, Long Y Hoàng quen thuộc đến mức
không thể quen thuộc hơn.
Gió xuân thổi qua, cỏ dại trên mặt đất lay xào xạc, hoa đào rơi lả tả.
Tất cả đều rất đẹp, nhưng lại miễn cưỡng.
Long Y Hoàng sửng sốt một lát, ngay khi tiếng tiêu ngừng cũng phục hồi tinh
thần lập tức, xoay người, muốn rời đi thần không biết quỷ không hay.
Song người đấy lại nhanh hơn một bước, lời nói xuyên qua tiếng tiêu du
dương, xuyên qua trời đất, lại xuyên qua thiên sơn vạn thủy giữa hai
người đánh thẳng vào trong tâm trí Long Y Hoàng.
"Y Hoàng, có lẽ hai tháng nữa, hoa sen trên sông hộ thành cũng đã nở.”
Giọng nói ấy vẫn êm tai như cũ, lại hàm chứa ý cười, nhưng Long Y Hoàng lại không muốn nghe thấy nữa.
"A..." Nàng cố gắng ép giọng, tóc bay trong gió: “Nở thì tốt… Nhìn rất đẹp, giống như ngọn lửa.”
"Y Hoàng, đến lúc đó, chúng ta cùng đi thả hoa đăng đi." Phượng Ly Uyên
dựa vào thân cây, ngẩng đầu, xuyên qua tầng hoa nhìn bầu trời, tia nắng
len lỏi qua khe hở của tầng hoa chiếu lên mặt hắn, cũng giống như nụ
cười của hắn hiện giờ đầy yếu ớt, nhưng tràn đầy màu nắng.
"Vương gia, tiểu nữ không may mắn được nhàn hạ như người," Long Y Hoàng cắn
răng: "Tiểu nữ có chồng, có con, không rời khỏi, hơn nữa, loại lễ hoa
đăng tươi đẹp đó, ngài hẳn nên đi cùng với Vương phi của ngài mới đúng.”
"Ta chỉ muốn đi cùng nàng, Y Hoàng, tâm nguyện của nàng là gì?"
"Thiên hạ thái bình, cả nhà đoàn viên."
"Tâm nguyện rất hay..."
"Cho nên, ta muốn nỗ lực cho mục tiêu này, Vương gia, nếu ngài không còn
chuyện gì, mời ngài về bên cạnh Vương phi, tiểu nữ có việc đi trước."
Long Y Hoàng hít sâu vài lần, thình lình tăng cước bộ.
"Xoàn xoạt ——" trước mắt đột nhiên tối lại, một bóng người hiện ra, ngang ngạnh chăn đường nàng.
Long Y Hoàng không dám ngẩng đầu, năm ngón tay âm thầm nắm chặt: "Vương gia, mời ngài tránh ra."
"Y Hoàng," Phượng Ly Uyên vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười mang theo bi ai: "Từ khi nào thì chúng ta lại xa lạ đến mức này?"
Hắn vươn tay ra, muốn chạm vào vai Long Y Hoàng, Long Y Hoàng lại lui về
sau một bước: "Vương gia, vốn dĩ chúng ta không nên có quá nhiều giao
thiệp, trước kia đã sai, bây giờ lại càng không được tiếp tục sai thêm."
"Y Hoàng, nàng vẫn còn giận ta?"
"Ta không giận ngài, ngài chỉ làm việc theo cách nghĩ của mình, ta cũng
vậy, cho nên ta vĩnh viễn cũng sẽ không giận ngài…. Vương gia, phu quân
còn đang chờ ta về, mời ngài tránh ra được chứ?" Long Y Hoàng đề cao
giọng, hơi giận dữ.
"Y Hoàng, nàng sống tốt không?"
"Tốt lắm, cái gì cũng tốt, hơn nữa so với hiện giờ còn rất tốt..."
"Về chuyện con nàng bị cướp đi, ta cảm thấy chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, hoàng hậu bà..."
"Ta đã biết rồi, ngài có thể bớt lời!" Long Y Hoàng nhịn không được, lui về sau vài bước, bỗng dưng ngẩng đầu lên: "Vương gia, xin ngài để ta đi,
hiện giờ ta đã tạm nhân nhượng vì lợi ích chung đến mức đó, ngài đừng
gây chuyện thêm nữa."
Phượng Ly Uyên sửng sờ ngay tại chỗ, hắn trầm tư hồi lâu, từ từ nhích sang bên: “Được…”
Long Y Hoàng vội vã bước đi, không muốn ở lại đó thêm giây phút nào.
Nàng chưa quay về trạm dịch, tâm tình đầy phiền muộn, đi dạo loanh quanh gần chân núi, mãi lâu sau, khó khăn lắm nàng mới dẹp được phiền phức đó,
đang muốn đi về xem Phượng Trữ Lan, lúc này, chợt tiếng vó ngựa vang lên bên tai, còn có cả tiếng bánh xe chạm đất.
Nàng nhìn nhìn xe ngựa, lui sang một bên, không ngờ, phu xe kéo ngựa dừng trước mặt mình.
"Thái tử phi," Mỹ nhân trên xe ló đầu ra mỉm cười, là Vân Phượng Loan: "Ngài đang muốn đi đâu?"
"Ta... Ta chỉ đi dạo loanh quanh thôi, giờ đang muốn về trạm dịch, Duệ vương
phi, còn ngài, ngài muốn đi đâu?" Long Y Hoàng xuất phát từ lễ phép, mỉm cười hỏi lại.
"Nghe nói cách đây không xa là một thành trấn đang tổ chức chợ phiên, có rất nhiều thức ăn và đồ chơi tốt, muội muốn
đến đó xem, ngài có muốn đi cùng không?" Vân Phượng Loan nhẹ nhàng giơ
tay lên che cánh môi: "Vừa nãy lúc ta vừa xuất phát, nghe nói Thái tử
vẫn chưa thức dậy, chắc là đang ngủ say rồi, ngài cũng lâu rồi chưa xuất cung, chúng ta cùng đi xem một chút cho vui nhé."
"Nhưng..." Long Y Hoàng nhìn nhìn sau xe ngựa, rõ ràng không hề có một bóng dáng
hộ vệ đi theo, không khỏi nghi ngờ: "Tại sao không mang theo một người
nào cả? Đi ra ngoài thế này không sợ nguy hiểm sao?"
"Mang
nhiều người, mới dễ làm người khác chú ý, thế này, cũng an toàn," Vân
Phượng Loan vươn tay kéo màn xe lên: "Mời Thái tử phi đi lên."
"Không, không được, ta phải về nhìn Phượng Trữ Lan, đi ra ngoài càng lâu, hắn
càng lo lắng." Long Y Hoàng liên tục lui ra sau.
"Vậy à,"
Vân Phượng Loan thương xót: "Vậy thật sự rất đáng tiếc, vốn dĩ muội còn
muốn nói cho ngài chuyện Hoàng thái tôn, muội mới vừa từ chỗ Hoàng hậu
ra…”
Long Y Hoàng không nói hai lời, trực tiếp lên xe ngựa, Vân Phượng Loan xuất chiêu này, sức ép đủ mạnh.
Vừa tiến vào thì phát hiện ngoại trừ Vân Phượng Loan phu xe thì không có
thêm ai khác, Long Y Hoàng thấy quái lại hỏi: “Tại sao Vương gia không
cùng đi với ngài?”
"Vương gia có việc, đã ra ngoài từ sáng
sớm," Vẻ mặt Vân Phượng Loan mệt mỏi tươi cười, ả nằm nghiêng trong xe,
một tay đặt lên bụng, nói: "Hơn nữa, chẳng qua là muội hiếu kỳ muốn đi
xem thôi, nên có thể sẽ về rất nhanh."
"Ồ”. Nếu đã lên xe ngựa cũng không tiện xuống, Long Y Hoàng dứt khoát ngồi xuống, vài lần tầm mắt luôn dừng tại bụng cô ta.
Xe ngựa đã bắt đầu đi về phía trước, dọc đường đi xóc rất mạnh.
Một lát sau, nhìn Vân Phượng Loan nhàn nhã ngắm cảnh ngoài cửa sổ, Long Y
Hoàng không chờ được liền mở miệng hỏi: “Đúng rồi, về Kỳ Hàn, không phải ngươi bảo có chuyện muốn nói sao?”
Vân Phượng Loan vẫn luôn nhìn cảnh sắc bên ngoài, đặt ngón tay lên môi ra dấu: “Ừm, ngài nghe một chút.”
"Cái gì?" Long Y Hoàng khó hiểu hỏi, cũng yên lặng lắng nghe.
"Oa —— oa ——" Từ xa tiếng trẻ con khóc vọng lại.
Tâm Long Y Hoàng lập tức quặn lại, nàng biết rõ đây không phải là Phượng Kỳ Hàn, không phải con trai mình, nhưng bây giờ không có Kỳ Hàn ở bên, vừa nghe thấy tiếng khóc đó thiên tính người mẹ trong nàng lập tức bị đánh
thức, hơn nữa vừa nghĩ đến Kỳ Hàn lòng càn đau đớn.
"Đây
là..." Nàng mạnh tay xốc màn lên nhìn ra ngoài, trên con đường cách đó
không xa có một tòa nhà lớn cũ kỹ không tu sửa, đang bốc cháy khói tỏa
ra mù mịt, mà tiếng trẻ con khóc lại từ trong đó truyền ra!
"Chúng ta vẫn là đừng đến đó, có thể là trẻ con nhà ai bị ruồng bỏ..." Vân
Phượng Loan kéo Y Hoàng, trong nháy mắt Long Y Hoàng lại ngây người, bất chấp nhảy xuống dù xe ngựa chưa dừng lại, vừa nhảy xuống, cả người lảo
đảo, suýt nữa nằm rạp xuống đất.
"Thái tử phi!" Vân Phượng Loan ở trên xe lo lắng gọi tên nàng.
Bây giờ Long Y Hoàng cũng không quản gì cả, bên tai chỉ vọng lại tiếng trẻ
con khóc, trong đầu luôn lặp lại tình cảnh Hoàng hậu bắt Kỳ Hàn đi…
Tại sao lại làm thế...
Nàng đau lòng muốn chết, đó chỉ là đứa bé!
Nàng chạy đến trước tòa nhà, không nề hà đạp cửa, vừa nhìn vào trong thì
thấy lửa đã bao trùm cả ngôi nhà, mà một đứa bé đang đặt trên bàn giữa
nhà!
Long Y Hoàng đi vào ôm đứa bé, trong lúc đó bên trong
nhà, chợt cảm thấy gáy bị đập mạnh, đột nhiên không thấy rõ gì nữa, cả
người lảo đảo, cuối cùng không trụ được ngã xuống đất ngất đi.
"Long Y Hoàng! Yêu nghiệt!" Một nữ tử y phục tím giơ cao trường kiếm, đứng
cạnh nàng, ánh mắt ngoan độc, đâm kiếm xuống: “Chết đi!”
Vân Phượng Loan thấy Long Y Hoàng chạy vào, ngoại trừ kêu một tiếng đó thì
không làm gì để ngăn cản, từ từ buông ràm xuống, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, bụng chợt đau dữ dội, đặt tay lên, giọng run run ra lệnh cho phu
xe: “Mau… Chúng ta về trạm dịch mau!”
Phượng Trữ Lan quả thật ngủ rất lâu mới thức dậy, vừa mở mắt phát hiện Long Y Hoàng không nằm cạnh mình.
Đáy lòng tràn ngập nỗi lạnh lẽo bất an, không ngừng an ủi mình —— Y Hoàng chỉ đi ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.
Mà ngoài phòng, bầu không khí hết sức hỗn loạn.
Cuối cùng Phượng Trữ Lan không chờ được bước ra ngoài, đẩy cửa ra, đụng phải một cung nữ vẻ mặt khẩn trương đúng lúc đang đi vào, hắn vội vàng cản
cung nữ đó lại hỏi: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ
này vừa nhìn thấy hắn, nước mặt đột nhiên trào ra, “Cạch” một tiếng quỳ
rạp dưới chân hắn, khóc ròng bẩm báo: “Thái tử điện hạ… Thái tử phi,
Thái tử phi nương nương, người… Tin tức vừa truyền đên, Thái tử phi
nương nương ở vùng ngoại ô… Ở ngoại ô bị chết
cháy!”
Tin này làm Phượng Trữ Lan chấn động liên tục lui về sau vài bước, sắc mặt
tái nhợt dọa người, huyết khí đột nhiên dâng lên, hắn vội vàng che miệng lại, ho kịch liệt, giữa khe hở ngón tay nhiễm đỏ tươi!