Tại ngoại ô yên bình, hoa đào vẫn rực rỡ như cũ, cỏ xanh vừa mới sinh trưởng lại bị cháy đen.
Một tòa nhà đổ nát bị cháy thành tro, đợi cho đến khi người ở trạm dịch
nhận được tin tức từ Vân Phượng Loan chạy tới thì cũng đã cháy sạch chỉ
còn sót lại bức tường ngã sập cùng vài cọc gỗ than, khói đen mù mịt như
đang bám vào lòng người, khi Ngự Lâm quân dập xong ngọn lửa cuối cùng,
dọn dẹp đống phế tích thì tìm thấy xác người nắm chính giữa căn phòng
lớn.
Thi thể đã bị thiêu rụi hoàn toàn biến dạng, một mùi
tanh tưởi bốc lên, cũng không khó để nhìn ra tư thế đang nằm nghiêng,
đầu gối cuộn lại, trong lòng ôm chặt cái thi thể nhỏ nhỏ khác.
Bọn họ mang thi thể ra ngoài, lại thu thập qua loa một chút bốn phía quanh
cái xác, đồ trang sức chưa hoàn toàn bị thiêu rụi đặt sang một bên.
Thái y bước đến đầu tiên, xem xét cái xác qua loa, rồi rút ra kết luận, nhìn qua đúng là xác của người con gái tuổi còn trẻ, hơn nữa dựa vào dáng
người này cùng lời nói của Vân Phượng Loan kết hợp với những thứ còn sót lại trên mặt đất không nhiều lắm thì chắc chắn không sai là Thái tử
phi.
Tin tức một khi truyền ra, người chạy tới trước tiên
là Hoàng đế và Hoàng đâu đang ồn ào lập tức trầm mặc, Hoàng hậu nhìn thi thể đã bị thiêu cháy, nhất thời trong lòng dâng lên trăm nỗi cảm xúc,
bà phất tay, sai người phong tỏa tin tức, lại cho người kiểm tra xung
quanh có manh mối gì khả nghi không, cuối cùng để thái y đắp vải trắng
lên thi thể, còn mình xoay người, cúi đầu nói với Hoàng đế: “Hoàng
thượng… Chuyện này, trước khi chưa điều tra rõ ràng, trước tiên vẫn nên
không cho Thái tử biết, cũng đừng để đồn đại lan rộng khắp nơi, thương
tích của Thái tử, không thể để chuyện của Thái tử phi giày vò nó.”
"Trẫm biết, hoàng hậu, Hoàng thái tôn ra sao?" Hoàng đế thở dài, như cũng thương tâm vì chuyện này.
"Ở chỗ của thần thiếp, hết thảy đều khỏe mạnh, giờ Thái tử phi lại xảy ra
chuyện này, thần thiếp nhất định sẽ nuôi nấng nó.” Hoàng hậu luôn cúi
đầu, nét mắt phức tạp khó dò.
"Vậy cũng được… Ôi, tại sao lại xảy ra tai nạn đau lòng như thế này? Đúng rồi, Duệ vương phi còn nói những gì?"
"Thân thể nó không thoải mái, ngoại trừ nói thấy Y Hoàng vừa nghe được tiếng
trẻ con khóc ở trong nhà truyền ra liền như điên dại nhất quyết đi vào
đó, cũng không nói gì nữa, nghe thái y nói, nó bị kinh hách, hiện đang
an dưỡng, để nó an tâm lo cho cái thai trong bụng, thật sự không nên đến hỏi thêm gì nữa.” Hoàng hậu từ tốn đáp.
"Được rồi, chờ nó khỏe hơn, lại đến hỏi tiếp…” Hoàng để thở dài.
Chỉ chốc lát, một tên Ngự lâm quân từ trong đống hoang tàn chạy đến, quỳ
xuống trước Hoàng đế và Hoàng hậu, hai tay dùng vải trắng dâng thanh
trường kiến bị cháy đen lên, bẩm báo: “Thuộc hạ phát hiện vật này trong
đống phế tích!”
"Cái này..." Hoàng đế nhận lấy trường kiếm,
trong mắt hiện lên một tia thống khổ: "Vừa rồi thái y có nói, Thái tử
phi bị người ta đâm một kiếm xuyên tim, sau đó mới bị thiêu cháy..."
"Chuyện này quả thật không hề đơn giản như thế, vẫn nên cho người của Hình bộ
đến kiểm tra thôi.” Hoàng hậu giơ tay áo che che miệng: “Hiện giờ, xem
ra cái chết của Thái tử phi không đơn giản là chết cháy, có lẽ có kẻ
đứng sau sai khiến… Hoàng thương, có kẻ dám miệt thi tôn nghiêm hoàng
thất, ngài nhất định phải xét xử nghiêm minh! Tìm ra hung thủ, báo thù
cho Thái tử phi!”
"Đó là hiển nhiên... Nhưng, vẫn phải ủy
khuất Y Hoàng, lúc này nếu truyền ra tin tức nó bị giết hại, thế nào
cũng có kẻ xấu thừa cơ châm ngòi…Thi thể này, trước hãy bí mật chuyển về chôn trong hoàng lăng đi, chờ một thời gian sau, trẫm sẽ làm lễ tang
long trọng cho nó.” Hoàng đế lấy vải lau mũi kiếm, trong mắt lấp lóe tia đau đớn ẩn nhẫn: “Y Hoàng… Là một người đáng thương, nó vì muốn trung
hòa cục diện luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng trời cao lại không cho nó một
kết cục tốt… Hoàng hậu, ngươi nói xem ngươi cướp con trai nó, có phải
rất ác độc không?”
Mặt Hoàng hậu xanh mét, vội nói: “Hoàng
thượng, thần thiếp đều làm theo quy tắc trong cung, khi ngài còn là Thái tử, chẳng phải cũng như thế sao? Y Hoàng cũng giống như con gái ruột
của thần thiếp, thần thiếp làm thế, đương nhiên là vì tương lai nó…”
"Hừ, con gái ruột?" Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hơi hơi lộ ra khinh
thường, nói: "Bởi vì trẫm cũng đã nếm được nỗi đau khổ cùng cực, thuở
nhỏ chia lìa mẫu thân, khi hiểu chuyện cũng không biết tình thân là gì…
Cảm thấy làm vậy không tốt, từ lâu trẫm đã muốn bãi bỏ quy định đó,
nhưng ngươi cùng những lão đại thần ngu đần liên tục ngăn cản, ngươi
nghĩ trẫm nên nói gì?"
"Hoàng Thượng, thần thiếp biết tội."
Hoàng hậu cúi người nói: "Nhưng mà bây giờ, Thái tử phi cũng đã... Cho
dù thần thiếp muốn đưa đứa bé lại cho nó, cũng không được."
"Vậy đưa cho Trữ Lan, Trữ Lan là sinh phụ của Hoàng thái tôn." Hoàng đế lạnh nhạt nói.
Hoàng hậu luống cuống chân tay: "Thái tử còn có chuyện của mình, không có
nhiều thời gian để chăm sóc Hoàng thái tôn, thần thiếp muốn chăm sóc
Hoàng thái tôn lớn hơn chút nữa rồi giao cho Thái tử cũng không muộn."
"Hừ." Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, giao kiếm trong tay cho thị vệ: "Lập tức
phái người thúc ngựa tìm người Hình bộ đến đây cho trẫm, nhất định phải
điều tra chuyện này rõ ràng.”
"Vâng!"
Hoàng đế lại nhíu mày nhìn đống phế tích, khoanh tay bất động, Hoàng hậu cũng chỉ đành đứng chờ bên cạnh.
Một lát sau, bóng người lảo đảo từ trong rừng cây chạy đến, chạy thẳng đến
cạnh thi thể, dáng vẻ luống cuống, nhìn thấy tấm vải trắng phủ lên thi
thể thì đi chậm lại, cả người giống như mất hết sức lực quỳ rạp xuống
đất, lấy tạy vạch một góc vải ra, sau đó hoảng hốt đứng lên, hai tay nắm chặt áo thái y đứng cạnh đó, lớn tiếng chất vấn, thần sắc người nọ kinh hoàng không thể tin được khiến người xem đau lòng.
"Ngươi
nói rõ ràng! Đây rốt cuộc là ai! Tuyệt đối không phải Thái tử phi! Tuyệt đối không phải! Đồ lang băm, là ngươi nhìn lầm rồi!" Phượng Ly Uyên gắt gao kéo áo thái y, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng quá nhiều sức,
mu bàn tay nổi gân xanh, hai mắt đỏ bừng, giọng điệu không kềm chế.
"Vương... Vương gia, xin ngài bình tĩnh, bình tĩnh... Đừng nóng giận, vi thần quả thật cũng không muốn thừa nhận đó là Thái tử phi, nhưng… Duệ vương phi
chính miệng nói chứng kiến một mình Thái tử phi chạy vào đây, hơn nữa,
những trang sức này là vật chứng… Thần, quả thật cũng hết sức đau buồn.” Thái y âu sầu bị Phượng Ly Uyên hù dọa, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng.
"Câm miệng! Nàng làm sao có thể gặp chuyện không may! Làm sao có thể!"
Phượng Ly Uyên đẩy thái y ra, phẫn nộ đên mức giọng nói run rẩy, dưới
đôi mắt đỏ bừng, là nỗi bi ai bị che đậy thật kỹ, hắn chỉ vào thi thể
trên mặt đất: “Dung nhan bị thiêu hủy đến mức này, ngươi sao dám nói đó
là nàng! Ngày thường Thái tử phi khuynh quốc khuynh thành, làm sao có
diện mạo khó coi đến thế! Ngươi gạt người! Sáng nay nàng còn nói với ta
nói với ta! Bây giờ mới qua bao lâu… Làm sao có thể… Làm sao có thể…”
Phượng Ly Uyên nói không ra lời, đôi tay run rẩy che mắt, như đang cực lực cứu vãn gì đó, cả người lảo đảo dựa vào thân cây, từ từ trượt xuống… Giọng
nói run rẩy nhỏ đến mức không rõ: “Y Hoàng… Y Hoàng…”
Không
phải là nàng! Tuyệt đối không! Trước đó nàng vẫn đang nói chuyện với
mình! Nàng nói… Nàng nói hy vọng thiên hạ thái bình, cả nhà đoàn viên,
nàng còn nói sẽ vì mục tiêu này mà cố gắng, nhưng mà giờ đây, tại sao
chỉ trong chớp mắt lại hóa thành tro bụi…
Hắn còn chưa thả hoa đăng cùng nàng, hắn còn chưa giải thích với nàng, cũng chưa được nàng tha thứ…
Hoàng đế thấy Phượng Ly Uyên như vậy, chỉ còn biết lắc đầu thương xót, lại
nhìn thi thể kia, nghĩ rằng không thể tiếp tục để ở đây để kẻ khác phá
hoại, quay người lại, ra dấu với Ngự lâm quân nâng thi thể đi.
"Cút ngay! Không được chạm đến nàng! Đều cút ngay cho ta!" Phượng Ly Uyên
như kẻ điên, tiến lên, không cho thị vệ đến gần, sau đó ôm lấy thi thể,
che chở trong lòng, nếu nhìn kỹ, trên mặt hắn hình như có vết nước mắt
lúc ẩn lúc hiện, cắn chặt hàm răng, hận không thể cắn nát: “Cút! Cách ta xa ra!”
"Duệ vương, thỉnh ngài chú ý một chút." Hoàng hậu
đen mặt, giọng điệu nghiêm khắc quở trách Phượng Ly Uyên, Khi Phượng Ly
Uyên nghe thấy bà ta nói càng ôm chặt thi thể hơn, cách lớp vải, hắn
không thể tin được Long Y Hoàng đã chết như vậy, song cũng không có dũng khí vạch lớp vải ra để nhìn.
Có lẽ... Giờ nàng đang ở đâu đó, lát nữa sẽ chạy đến nói nàng không sao, chỉ bị thương nhẹ.
Đúng, nhất định là vậy, nhất định là thế!
"Ly Uyên, con đừng kích động, ván đã đóng thuyền, trẫm cũng rất khó chịu…
Nhưng, người chết không thể sống lại, con nên tỉnh táo lại…” Hoàng đế
bước lên phía trước, dụng tâm lương khổ nói: “Trẫm biết con giờ rất khổ
sở, nhưng cũng không ích gì, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra hung
thủ báo thù cho Y Hoàng.”
"Đăng đăng đăng ——" Không đợi
hoàng đế nói hết lời, trên con đường nhỏ bên kia lại truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập hỗn loạn, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn sang đều cả
kinh, sắc mặt hoàng hậu xanh mét đến đáng sợ.
Phượng Trữ Lan vận bạch y trắng như tuyết, lại mờ mờ lộ ra vết đỏ tươi, ngón tay dính
máu nắm chặt dây cương, tóc dài xõa tung bay trong gió, hắn không quản
đến vết thương trên người mình hiện giờ ra sao, dọc đường giục ngựa phi
như tên bắn.
Bờ môi hắn như đã tẩm máu, đỏ kinh người!
"Là ai nói cho Thái tử!" Hoàng hậu giận đên cực điểm, bỗng nén giọng chất vấn Ngự lâm quân bên cạnh.
"Thuộc hạ không rõ, vừa rồi khi Duệ vương phi trở về, tin này cũng đã truyền
khắp trạm dịch, có thể là cung nữ không biết rõ bẩm lại.” Ngự lâm quân
luôn cúi đầu vội đáp
"Phế vật! Đều là một đám phế vật!"
Hoàng hậu tức giận nghiến răng: "Ngay cả một tin tức cũng không giấu
được! Bổn cung thật sự tin nhầm người!"
"Hoàng hậu thứ tội!" Ngự lâm quân nhanh chóng quỳ rạp xuống đất.
Phượng Trữ Lan xuống ngựa, vội vàng chạy thẳng một đường đến bên cạnh thi thể, hoàng hậu muốn ngăn hắn lại, hô một tiếng, hắn không hề nghe thấy, hấp
tấp bước qua mặt hoàng đế, hắn cũng chẳng liếc mắt nhìn ai.
Lúc này, trong thế giới của Phượng Trữ Lan, như chỉ còn lại hình ảnh Phương Ly Uyên đang ôm lấy thi thể trước mặt hắn.
"Buông tay." Đứng trước mặt Phượng Ly Uyên, Phượng Trữ Lan trừng mắt nhìn
người nọ, giọng rất nhỏ nhưng lạnh lẽo cùng cực, trong tâm tình như hàm
chứa nỗi lo lắng bất an, vừa chạm tay vào sẽ bùng nổ ngay.
Phượng Ly Uyên ôm thi thể lui về phía sau một bước, biểu lộ thái độ không chịu buông tay, đôi mắt Phượng Trữ Lan đỏ ngầu.
"Ta kêu ngươi buông tay! Ngươi có tư cách gì ôm nàng!" Phượng Trữ Lan phẫn
nộ đến tận cùng, thừa dịp Phượng Ly Uyên không kịp trốn tránh, một quyền giáng xuống mặt hắn, hắn kêu rên, liên tục lảo đảo, Phượng Trữ Lan lại
dùng toàn lực tách tay Phượng Ly Uyên ra khỏi thi thể, tự mình đoạt lại
ôm vào lòng, lại một chưởng bức hắn lui ra xa.
Mọi người đều trầm mặc, ai cũng không ngờ Phượng Trữ Lan bị thương nặng đến mức này vẫn còn có sức đoạt lại thi thể.
Phượng Ly Uyên bị ép phải lui bước, mãi cho đến khi dựa vào thân cây hắn dừng
lại, khóe miệng hơi ấm ấp, dùng mu bàn tay lau gạt đi, trên đó xuất hiện màu đỏ tươi.
"Khụ khụ khụ... Khụ khụ..." Thấy Phượng Ly
Uyên đã cách xa mình, Phượng Trữ Lan thình lình che miệng ho khan, cả
người hắn chấn động, mày nhíu chặt, còn có mồ hôi lạnh rơi trên thái
dương thì biết rằng hắn đã chịu đựng rất lâu.
Khi hắn hạ tay xuống, trong nháy mắt ai cũng thấy rõ màu đỏ trong lòng bàn tay hắn.
"Thái y... Thái y!" Hô hấp dồn dập, không biết bởi vì vết thương đau đớn hay
tâm đang đau đớn, Phượng Trữ Lan đột nhiên la lớn.
"Thần, thần đây!" Thái y đi nhanh bước chạy đến cạnh hắn, âm thầm gạt mồ hôi lạnh đang chảy ròng trên mặt.
"Không phải Thái tử phi đúng không, chỉ là một nông phụ bình thường... Đúng
không." Vải trắng bao bọc lấy thi thể, che phủ làn da đã cháy đen,
Phượng Trữ Lan cuối cùng cũng không có dũng khí nhìn thi thể đó, cảm
giác khi ôm lên nhẹ hơn so với trước đây rất nhiều.
Trước đó khi hắn ôm Long Y Hoàng, nàng cũng không nhẹ thế này… Nhất định không phải nàng, chắc chắn không phải!
"Thỉnh Thái tử nén bi thương!" Thái y nói một câu, quỳ rạp xuống đất.
"Có điều tra những chỗ gần đây chưa?" Trong mắt Phượng Trữ Lan lóe hàn
quang, siết chặt tấm vải trong tay, dù trong lòng có sẵn đáp án nhưng
hắn luôn ép mình không nên tin: "Có lẽ Thái tử phi đã nhanh chóng chạy
trốn ra nơi khác rồi đó? Các ngươi đi tìm chưa? Không nên tùy tiện chỉ
vào cái thi thể này nói đó là nàng!” Phát giận, câu nói sau cùng Phượng
Trữ Lan đã dùng hết sức còn lại mà quát, dù biểu hiện của hắn rất bình
thường nhưng nghe giọng điệu hắn thì biết không đủ sức xem ra thương thế lại nứt ra rồi!
"Đã điều tra qua, cũng đã phái kỵ binh đi
điều tra trong phạm vi mười trấn, hơn nữa, nếu Thái tử phi bị kinh hãi,
hẳn sẽ về trạm dịch ngay tức khắc, hoặc tìm mọi cách thông báo mới
đúng," hoàng đế có vẻ hết sức điềm tĩnh: "Nhưng giờ, Thái tử, con nhìn
những thứ đó đi, con và Thái tử phi đồng giường cộng chẩm, hẳn không
phải không nhận ranhững thứ đó." Hoàng đế hất cằm, ý bảo Phượng Trữ Lan
nhìn lại những thứ trên mặt đất.
Phượng Trữ Lan cúi đầu, quả nhiên thấy cạnh đống đổ nát còn đặt một tấm lụa trắng, trên tấm lụa là
một vài trang sức bị cháy đen đã tìm được, hình dáng đó chỉ cần liếc sơ
là Phượng Trữ Lan đã nhận ra.
Long Y Hoàng thích kim bộ diêu, hắn liền đặc biệt sai thợ kim hoàn làm ra đủ loại kim bộ diêu, đổi đi những thứ bằng ngọc.
Kim bộ diêu lộng lẫy, mạnh mẽ rất tương xứng với nàng.
Phượng Trữ Lan mím môi, từ từ cúi đầu, bóng râm khuất dần, ngón tay thon dài
một lần lại một lần xoa nhẹ vào thi thể đã được bọc kín: “Y Hoàng…” Một
giọt chất lỏng óng ánh tràn ra khỏi khóe mắt, dọc theo sống mũi rơi trên ngón tay, cuối cùng thấm vào tấm vải trắng.
"Gạt ta... Nàng gạt ta đúng không? Có phải nàng đang trốn ở đâu đó... Y Hoàng, đừng đùa nữa, ta chịu thua, từ nay về sau cái gì ta cũng nghe theo nàng mà?"
Giọng nghẹn ngào run run, Phượng Trữ Lan gần như muốn ôm thi thể khóc
nức nở.
Phượng Ly Uyên quay đầu đi, không bước lên, tay đặt trên thân cây, đầu ngón tay hung hăng đâm vào vỏ cây.
"Có thể khác đúng không... Có lẽ, có lẽ Y Hoàng bị những kẻ âm mưu làm loạn tráo đổi rồi? Ừm? Phụ hoàng... Mẫu hậu?" Phượng Trữ Lan vẫn cúi đầu,
hai vai hơi hơi run run, giọng nói nhẹ nhàng tựa như sẽ hòa tan trong
gió.
Hoàng hậu hơi buồn, xoay người đi, hoàng đế trầm tư
thật lâu, mới nặng nề đáp: "Thái tử, con vẫn nên đối diện với sự thực
đi, Thái tử phi bị ngộ hại, trẫm cũng khó chịu giống ngươi, nhưng là sự
thực, trẫm hiểu con đau lòng, nếu theo như con nói, vậy thi thể này là
ai? Nếu có những kẻ mưu đồ làm loạn giấu Y Hoàng đi, vậy không nên để
lại một cái xác thế này, bọn chúng sẽ trực tiếp đưa một phong thơ đến,
nói Y Hoàng trong tay bọn chúng, như vậy, chẳng phải là đạt hiệu quả cao hơn sao?"
"Y Hoàng... Y Hoàng nàng nói nàng còn muốn sinh
thêm một bé gái, nàng nói sau này dù xảy ra chuyện gì... Cũng sẽ không
rời bỏ ta..." Phượng Trữ Lan lập tức quỳ rạp xuống đất, ôm chặt thi thể
vào lòng, giọng yếu ớt như hạt bụi, bi ai đến cùng cực.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ tìm được vật này trong rừng cây!" Đang lúc
hoàng đế không đành lòng muốn bước đến an ủi Phượng Trữ Lan, thị vệ Ngự
lâm quân thình lình chạy đến bẩm báo, trên tay đang cầm khối ngọc bội.
"Ngọc bội này..." Hắn bước nhanh đến cạnh Hoàng đế, giật lấy ngọc bội lật qua lật lại nhìn thật kỹ, lòng dạ rối bời: “Ngọc bội này… Đúng, là của
hắn!”
"Ly Uyên, con biết chủ nhân của ngọc bội này sao?”
Chứng kiến Phượng Ly Uyên phản ứng bất thường, Hoàng đế hơi thận trọng:
“Con kinh ngạc đến thế, có phải nó có liên quan đến chuyện của Thái tử
phi?”
"Có! Chắc chắn có liên quan!" Phượng Ly Uyên kiên định nói.
Làm sao hắn không nhận ra được ngọc bội này chứ? Mấy năm trước khi Mộ Dung
Xá Nguyệt vừa đến lễ nhược quán (*), hắn đã tự tay tặng ngọc bội này để
chúc mừng.
(*) lễ nhược quán: thời cổ đại, con trai đủ hai mươi
tuổi thì tiến hành lễ Nhược quán, chứng tỏ mình đã trưởng thành, có thể
lấy “Tự”. Như Gia Cát Lượng tự Khổng Minh, Nhạc Phi tự Bằng Cử. Hiện nay gọi là lễ trưởng thành thường là 18 tuổi.
Vì khối ngọc bội
này hắn đã vắt óc suy nghĩ, tự mình vẽ bản thảo, đích thân giao cho
những thợ khắc ngọc tay nghề giỏi trong Võ lâm minh chạm khắc, phía trên là hai chữ “Mộ Dung”, mà nếu nhìn ngọc bội ở xa tầm mắt thì sẽ phát
hiện đường nét hoa văn trên đó giống như chữ “Uyên”! Vì sợ có kẻ cố tình làm giả cái khác nên hắn đã cho khắc thêm vài chữ nhỏ rất khó phát hiện bên trong lỗ nhỏ kết dây, tặng chí hữu.
"Mộ Dung... Mộ
Dung..." Phượng Ly Uyên siết chặt ngọc bội, bởi quá bi phẫn nên lồng
ngực phập phòng dữ dội, trong vô thức hiện ra hình ảnh mấy tháng trước
Mộ Dung Xá Nguyệt cố tình làm khó dễ Long Y Hoàng.
Giữa Võ
lâm minh và hoàng thất có huyết hải thâm cừu, Mộ Dung Xá Nguyệt và Long Y Hoàng càng thủy hỏa bất dung, nếu thấy nàng bên ngoài lẻ loi một mình,
tên đó sẽ thực hiện quỷ kế gì!
Đúng lúc có con ngựa gần đó,
Phượng Ly Uyên đi tới, nắm dây cương, vỗ yên, nhẹ nhàng lên ngựa: “Phụ
hoàng, nhi thần có lẽ đã biết ai là hung thủ… Nhi thần đi truy bắt kẻ đó ngay!”
"Vương gia!" Từ xa, thình lình có người hô lớn: "Vương gia! Chờ một chút!"
Người nọ phi ngựa rất nhanh, chính là Phó thống lĩnh Ngự lâm quân, Phượng Ly
Uyên không phớt lờ hắn, chuyển đầu ngựa, muốn phóng đi.
"Vương gia! Dù ngài muốn làm gì xin ngài hãy chờ một lát!" Phó thống lĩnh nóng lòng vội vàng hô to: “Vương phi bị kinh hoảng, động thai khí…Thái y
nói, sợ là tiểu thế tử sẽ phải sinh trước dự tính!”
Động tác vung roi dừng giữa không trung, Phượng Ly Uyên buông xuống, ngoảnh đầu nhìn hắn, không tin: “Ngươi nói cái gì?”
"Vương phi muốn sinh! Thỉnh ngài về ngay bây giờ!” Phó thống lĩnh hô một câu, lúc này, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Thiên mệnh trớ trêu, chuyện đại hỉ đại bi, tại sao cùng đến một lúc.
Thái tử phi vừa mới bị ngộ hại không bao lâu, Duệ vương phi muốn sinh?
Phượng Ly Uyên khó cả đôi đường, bây giờ hắn hận mình không thể phân thành hai!
"Ly Uyên, con về trước đi, chuyện Thái tử phi trẫm sẽ giải quyết, lúc này
Vương phi lâm bồn, con nên ở cùng nó mới đúng!” Hoàng đế nói.
Phượng Ly Uyên vẫn không xuống ngựa, quay đầu nhìn về huóng Võ lâm minh lại
nhìn thi thể Long Y Hoàng… Trong lòng rối rắm như muốn ép hắn thổ huyết!
Phượng Trữ Lan không hề khóc lớn, nước mắt lặng lẽ rơi, sau đó, hắn đứng lên,
nhẹ nhàng ôm thi thể vào lòng, đi về hướng ngược lại đống đổ nát đó.
"Thái tử, ngươi muốn đi đâu?" Hoàng hậu vội vàng kêu hắn: "Thi thể không được di chuyển, lát sẽ có người đến khám nghiệm tử thi, hơn nữa khi hồi
cung, thi thể sẽ an táng tại hoàng lăng!"
"Y Hoàng không
thích người khác tùy tiện chạm vào nàng... Nàng cũng không thích nằm một mình ở nơi lạnh lẽo như hoàng lăng..." Thần sắc Phượng Trữ Lan hoảng
hốt, hắn nhìn dãy núi xa xa, lệ trong mắt sáng thư thạch anh: "Nàng nói
nàng thích tự do, không bao giờ muốn về hoàng cung... Nàng nói, nàng
vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi ta..."
Phượng Trữ Lan gằn
từng tiếng, tựa như đâm từng nhát dao vào lòng Phượng Ly Uyên, hắn nhìn
Phó thống lĩnh: "Ta không về, giờ không có chuyện gì quan trọng hơn Y
Hoàng, ngươi thay ta chuyển lời đến Phượng Loan, nói nàng đã vất vả, ta
sẽ đến gặp nàng sau."
"Vương gia!" Không đợi kia Phó thống lĩnh nói thêm gì, có một thị vệ trong Ngự lâm quân thúc ngựa từ trạm dịch
chạy đến, nháy mắt dừng lại trước mặt Phượng Ly Uyên: “Vương gia! Chúc
mừng Vương gia! Vương phi thuận lợi sinh tiểu thế tử! Thái y nói dù chưa đủ tháng, nhưng giờ mẫu tử Vương phi đều khỏe…”
Phượng Ly
Uyên ghìm chặt dây cương, nhưng vẫn nén xuống, hắn nói với Phó thống
lĩnh: “Ta nhất định phải đến đó, nhớ giúp ta chuyển lời đến nàng.”
"Mạt tướng tuân lệnh." Phó thống lĩnh chắp tay nói.
"Vương gia, Vương phi bảo thuộc hạ tiện thể nhắn lời," thị vệ Ngự lâm quân vừa mới đuổi đến nói tiếp: "Người nói, người hiểu chuyện Thái tử phi ngài
sẽ canh cánh trong lòng, cho nên xin ngài đừng lo nghĩ cho người, nếu có manh mối gì liên quan đến Thái tử phi, ngài có thể đến nhìn nàng muộn
cũng không sao, người nói, người và con luôn chờ ngài quay về."
"Thay ta cám ơn nàng..." Phượng Ly Uyên cười cay đắng, xoay đầu ngựa, hung hăng quất roi.
Ngựa kinh hãi, vó ngựa cất lên, bụi may mù mịt.
Nhìn Phượng Trữ Lan dù gì cũng không nghe mình nói, Hoàng hậu lắc đầu,
thương xót thở dài, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Phượng Trữ Lan đã bước lại gần.
"Duệ vương phi sinh," nét mặt hắn dù đậm nỗi bi thương nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Thật không?”
"Thái tử..." Hoàng hậu nhíu mày nói: "Nếu là Thái tử phi còn ở dương gian,
nhất định cũng không muốn nhìn ngươi sa sút thế này."
"Mẫu
hậu, nhi thần không sa sút, vậy nếu Duệ vương phi bình an sinh hạ là
chuyện đại hỉ, nếu Y Hoàng biết, nhất định rất vui vẻ đây,” trên gương
mặt chỉ còn lại vết thản nhiên, Phượng Trữ Lan đột nhiên nở nụ cười,
tươi cười ấm áp như trước, nhưng lại mang theo hàn băng lạnh lẽo: “Ta,
phải đi về nhìn thử.”
"Mẫu hậu, ngài và phụ hoàng," Phượng Trữ Lan nhìn nhìn hoàng đế, giọng hờ
hững không một chút tình cảm: "Có phải đã quyết định trước tạm thời
phong tỏa tin từ Y Hoàng bị ngộ hại, âm thầm chuyển thi thể về cung, rồi đem chôn, tìm một kẻ thế thân, chờ một thời gian sẽ tuyên bố nàng bị
bệnh mà chết, cuối cùng sẽ đền bù cho nàng bằng một tang lễ long trong?”
"Ngươi biết, trẫm làm như vậy là suy nghĩ vì đại cục." Hoàng đế nói.
"Nhi thần hiểu được... Nhi thần làm sao mà không hiểu chứ, chẳng qua, nhi thần chỉ có một yêu cầu nhỏ."
"Yêu cầu gì?"
"Nhi thần muốn tự tay an táng Y Hoàng."
"Việc này đơn giản."
"Còn có, thỉnh ngài và mẫu hậu hãy nhớ kỹ, đừng quên... Các ngươi nợ Y
Hoàng, một ngày nào đó, nhi thần sẽ đòi lại tất cả." Phượng Trữ Lan nói
xong lại cười, cười lạnh thấu xương.
Lại một hồi gió xuân
thổi qua cánh hoa đào, Phượng Trữ Lan nhìn ra xa xa, tựa như nhìn thấy
Long Y Hoàng đứng dưới tàng cây cười với hắn: “Phượng Trữ Lan, dù có ra
sao, ta cũng sẽ chờ chàng, sau này ta đi đâu cũng nói cho chàng biết…
Hại chàng lo lắng, ta xin lỗi…”
—— Nàng đã đáp ứng với ta rồi, dù nàng đi đâu cũng sẽ nói cho ta biết… Tại sao bây giờ lại nuốt lời, Y Hoàng.
—— Vì sao nàng lại gạt ta, vô thanh vô tức đi như thế...
Phượng Trữ Lan nhìn nơi xa xa, chợt cảm thất cảnh vật trước mắt như được sương mù bao phủ, thế giới chỉ còn mảnh mơ hồ.