Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 129: Tra tấn



Phượng Trữ Lan nhếch môi cười, khẽ giơ tay ôm lấy Kỳ Hàn đang quấn Long Y Hoàng, hắn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa tiếng thị nữ truyền đến: “Bẩm Thái tử điện hạ, Liễu phi cầu kiến.”

Liễu phi... Liễu Thiên Trừng!

Long Y Hoàng nhìn sắc mặt Phượng Trữ Lan hơi khó coi, lại quay đầu nhìn ra cửa, nghe tiếng tức giận của Phượng Trữ Lan: “Bảo ả quay về chỗ của mình đi!”

"Để cho nàng đi vào đi," Long Y Hoàng cười nói nhỏ: "Vừa hay ta có chút việc muốn tìm nàng ấy, Trữ Lan, ta tưởng rằng chàng đã đuổi nàng ta đi rồi."

"Ta không có lòng dạ nào để ý đến ả ta,” Phượng Trữ Lan đáp: “Trước đây lúc nàng bị mẫu hậu giữ lại trong cung ta cũng đã quên mất ả.”

"Cho Liễu phi tiến vào." Long Y Hoàng quay đầu cười nói với thị nữ..

Thị nữ vâng một tiếng lui ra, rất nhanh, Liễu Thiên Trừng bước từng bước nhỏ vào cửa, y phục xanh nhạt thêu hoa trắng.

Đã lâu không gặp nàng ta cũng không có gì thay đổi, chỉ là càng chín chắn hơn thôi, vẫn đẹp như cũ.

Liễu Thiên Trừng quỳ gối hành lễ, ngẩng đầu theo phép tắc, Phượng Trữ Lan không nhìn ả, Long Y Hoàng cười nói: “Miễn lễ.”

Liễu Thiên Trừng nghe thấy thanh âm quen thuộc thì cả người cứng ngắc, đứng dậy ngẩng đầu lên cao, tầm mắt nhìn thẳng vào Long Y Hoàng, nhất thời hoảng hốt không biết nói gì.

Long Y Hoàng vuốt ve đầu Kỳ Hàn, liếc mắt nhòn Liễu Thiên Trừng, nụ cười dịu dàng, lại khiến người ta không cảm nhận được tia ấm áp: “Đã lâu không gặp, Liễu phi.”

"Là, là..." Liễu Thiên Trừng phản ứng chậm chạp, căng thẳng: “Thần thiếp nghe nói Thái tử phi vì thân thể khó chịu nên bế quan tu dưỡng, hôn nay xem ra Thái tử phi đã khỏi hẳn.”

Thân thể khó chịu, bế quan tu dưỡng?

Long Y Hoàng khẽ nhướng mày, chẳng lẽ đây là cái cớ hoàng gia dùng để che dấu tin nàng chết?

"Đúng vậy, đã khỏe hơn nhiều,” nàng chỉ cười cười với Liễu Thiên Trừng: “Đây ít nhiều gì cũng là nhờ Trữ Lan cực nhọc chăm sóc ngày đêm, giờ ta đã bình phục, ngươi cũng không cần kinh ngạc chứ.”

"Vâng." Liễu Thiên Trừng run lên đáp một tiếng, cúi đầu.

"Duệ vương phi sinh thế tử, ngươi có thể đã đến thăm rồi?" Long Y Hoàng quay đầu đối mặt với Liễu Thiên Trừng, Liễu Thiên Trừng cũng không dám ngẩng đầu nhìn nàng.

"Dạ, thần thiếp đã đi qua."

"Xem ra giao tình giữa hai người cũng không ít, nhất định là thường xuyên tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm đi? Liễu phi, ta nói có đúng không?” Long Y Hoàng cười nói.

"Là..." Giọng Liễu Thiên Trừng càng nhỏ dần không thể nghe rõ.

"Thường tán gẫu những gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là chút chuyện khuê phòng riêng tư…” Liễu Thiên Trừng hơi rụt cổ, có phần sợ sệt, hơi chột dạ.

"Ồ, nếu chỉ là những chuyện đó thì khó tránh khỏi vô vị… Có phải còn nhắc đến ta nữa? Tỷ như, nên làm gì làm thế nào mới khiến ta hoàn toàn mất chỗ đứng trong hoàng thất, để ngươi thế ta, cũng giúp nàng ta loại trừ được nỗi lo trong lòng?” Long Y Hoàng giả vờ tượng tượng.

"Thái tử phi!" Liễu Thiên Trừng kinh hoảng ngẩng đầu, chân tay luống cuống: "Thần thiếp tuyệt đối không làm vậy! Tuyệt đối không có!"

"Chỉ nói đùa thôi mà cần gì phải tưởng thật chứ?” Long Y Hoàng cúi đầu nhéo nhéo gò má mũm mĩm của Kỳ Hàn: “Đúng rồi, trong phòng ta có một hộp son rất tốt, người cầm lấy dùng đi, coi như là quà ta tặng ngươi để cảm ơn ngươi đã quan tâm.”

"Thần thiếp không dám!"

"Có gì không dám? Chỉ là một hộp son thôi mà… Đây chính là tâm ý của ta, Liễu phi, mong ngày mai ngươi sẽ dùng nó,” Long Y Hoàng tươi cười: “Ngày thường ngươi đẹp thế này, trang điểm ăn diện một phen hẳn sẽ là giai nhân tuyệt sắc khuynh thành… Ngươi đi lấy cái hộp màu tím để trên bàn trang điểm trong phòng ta đưa cho Liễu phi đi. "

Thị nữ được chỉ định vội vâng một tiếng rồi đi ngay, sắc mặt Liễu Thiên Trừng trắng bệch, Long Y Hoàng cũng không nhìn ả nữa, chợt quay lại mỉm cười với Phượng Trữ Lan: “Trữ Lan, chiều nay chúng ta đến Duệ vương phủ một chuyến, thăm Vương phi và thế tử.”

Phượng Trữ Lan hơi hơi thở dài: "Được, ta đi cùng nàng."

Long Y Hoàng cười rất hạnh phúc, Phượng Trữ Lan cũng cong môi, nhìn dáng vẻ hai người thân mật, Long Diệp Vũ ở bên cạnh chợt hắng giọng, cố tình khụ một tiếng rất lớn.

Long Y Hoàng liếc mắt hung dữ trừng hắn, Long Diệp Vũ vô tội nhìn nàng.

Thị nữ trở lại rất nhanh, cung kính đưa cái hộp màu tím trong tay cho Liễu Thiên Trừng.

Liễu Thiên Trừng tay run rẩy, dường như cái hộp đó là kịch độc.

Long Y Hoàng nhìn nhìn cái hộp, cũng không có biểu hiện gì bất thường nói: “Liễu phi, ngươi xem thử đi có thích không?”

Liễu Thiên Trừng vẫn cầm chặt cái hộp trong tay không dám mở ra cúi đầu run rẩy.

"Không nể mặt ta sao?” Đại sảnh tức thì yên tĩnh chỉ có giọng Long Y Hoàng lạnh lùng bay ra.

Liễu Thiên Trừng nhanh chóng lắc đầu, Long Y Hoàng cười thoải mái: "Vậy thử một cái đi, muốn ta giúp ngươi?"

"Không, không cần!" Liễu Thiên Trừng sợ hãi, vội vã ngẩng đầu lại cúi xuống, dưới ánh mắt sắc bén của Long Y Hoàng từ từ mở nắp hộp ra.

Son màu hồng đào rất đẹp, Liễu Thiên Trừng bần thần thật lâu vẫn không dám động vào, nhưng nhỏ giọng nói: “Thái tử phi, gần đây thiếp thân không khỏe… Nên hôm khác thử lại được không?”

"Chỉ là thoa chút son thôi có mất bao nhiêu thời gian của ngươi đâu,” Long Y Hoàng chọc chọc cái mũi nhỏ của Kỳ Hàn, thờ ơ nhìn Liễu Thiên Trừng: “Hay ngươi thật sự muốn ta đích thân thoa cho ngươi?”

Liễu Thiên Trừng run bần bật, lắc đầu mạnh, ngón tay run run chạm vào son, khi đưa đến bên môi rồi lại không dám làm tiếp.

"Ngay cả son cũng không dám thoa, chẳng lẽ thật sự trong lòng có quỷ?" Long Diệp Vũ cười nhạo.

Liễu Thiên Trừng khẽ cắn môi, rất chậm chạp thoa son lên môi.

"Vậy là được rồi, Liễu phi, người không khỏe thì lui xuống nghỉ ngơi đi.” Long Y Hoàng nheo mắt hết sức hài lòng nói.

"Tạ Thái tử phi! Thiếp thân xin cáo lui!” Sau khi thoa son lung tung trên môi xong, Liễu Thiên Trừng vội bỏ tay ra, thở phào một hơi không chờ Long Y Hoàng đồng ý thì ả đã tông cửa xông ra.

Ả chạy một mạch cách đại sảnh một khoảng rất xa, đôi mắt thình lình đỏ bừng như oan ức muốn rơi lệ, siết chặt cái hộp trong tay, chợt dùng sức ném đi, cái hộp rơi thẳng vào trong hồ nước cách đó không xa, rồi như điên như dại lấy tay chà xát môi, lau sạch hoàn toàn vết son trên môi.

Liễu Thiên Trừng chà xát môi đến mức đỏ bừng cũng không chịu dừng lại, da cũng tróc đi một mảng, ả gấp đến mức nước mắt tuôn rơi.

Long Y Hoàng giỏi dùng độc, không ai không biết, bỏ độc trong son chỉ là chuyện nhỏ… Hơn nữa xem ra, hình như nàng ta đã biết rõ âm mưu của mình và Duệ vương phi từng chân tơ kẽ tóc, chính là muốn giết người diệt khẩu sao!

Thị nữ đi ngang qua thấy Liễu Thiên Trừng chà xát môi liên tục, hai mắt đỏ ửng tưởng là ả xảy ra chuyện gì liền tiến lên ân cần hỏi: “Liễu phi nương nương, ngài có sao không?”

"Nhanh đi mời đại phu đến! Nhanh lên!” Liễu Thiên Trừng gấp đến độ dậm chân, sống chết trước mặt không quan tâm gì cả, thị nữ thấy dáng vẻ ả không bình thường vội chạy đi tìm đại phu.

"Y Hoàng, nàng dùng độc gì?” Liễu Thiên Trừng đi rồi, Phượng Trữ Lan chợt mở miệng hỏi, mà tay hắn cũng không nhàn rỗi đang gắp thức ăn để trong chén cho Long Y Hoàng.

"Hả? Chuyện đó à… Thực ra ta…” Long Y Hoàng nghĩ nghĩ, chưa kịp nói hết thì bị Long Diệp Vũ cướp lời: “Nó hạ độc chỗ nào? Bất quá chỉ là hù dọa ả ta mà thôi, Y Hoàng trừ yêu thích độc ra còn thích đùa giỡn người khác, xùy, ngay cả điều đó mà cũng không biết, sao làm chồng nó được?” Vẻ mặt Long Diệp Vũ khinh thường điều Phượng Trữ Lan đang thắc mắc.

"Ca! Huynh đừng nhiều lời!" Long Y Hoàng vội vàng giải vây cho Phượng Trữ Lan.

"Sao? Bắt đầu bênh vực chồng rồi à, ngay cả anh trai cũng không quan tâm,” Long Diệp Vũ lắc đầu than thở: “Y Hoàng, chúng là mới là huynh muội nha, từ nhỏ đến lớn sinh hoạt cùng nhau mười mấy năm, chẳng lẽ bây giờ lại thua kém người muội mới biết hơn một năm sao?”

Long Y Hoàng nổi giận, Phượng Trữ Lan giành nói: "Ca ca nói rất đúng, sau này ta nhất định sửa đổi, sẽ quan tâm Y Hoàng nhiều hơn nữa."

Long Diệp Vũ cắn cắn môi, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.

Long Y Hoàng nhìn Long Diệp Vũ, lắc đầu, lại nói với Phượng Trữ Lan: "Trữ Lan, để Liễu Thiên Trừng lại, chàng đừng động đến ả, ta muốn tự mình tra tấn ả."

"Ừm." Phượng Trữ Lan cười đáp ứng.

Sau khi dùng bữa trưa xong, Long Y Hoàng trang điểm một phen, chuẩn bị đến Duệ vương phủ, Phượng Trữ Lan nói muốn đi cùng nàng, Long Diệp Vũ cùng mặt dày nói đã lâu hắn chưa gặp Vân Phượng Loan cũng muốn đến thăm nàng ta.

Long Y Hoàng đành gật đầu đồng ý, sau đó Long Diệp Vũ còn nói thêm Kỳ Hàn ở nhà một mình không an toàn để Phượng Trữ Lan ở lại chăm sóc nó.

Long Y Hoàng lại phát cáu, cuối cùng quyết định dẫn Kỳ Hàn theo, để Long Diệp Vũ toàn quyền chăm sóc.

Long Diệp Vũ hô to không công bằng, Long Y Hoàng không đếm xỉa, cuối cùng kéo Phượng Trữ Lan đi thẳng, để một mình Long Diệp Vũ đứng đó kêu khổ thấu trời.

Duệ vương phủ rất an tĩnh, trong trí nhớ Long Y Hoàng thì đây là lần đầu tiên nàng bước vào nơi này.

Trong sân trang trí rất độc đáo, hoa cỏ cây cối, đình đài lầu gác đều khéo léo.

Xuống xe ngựa, Long Y Hoàng lập tức phái người đi vào thông báo, Phượng Trữ Lan bước đến cạnh nàng, khẽ nắm tay nàng, ân cần hỏi: “Có hồi hộp không?”

"Không có gì phải hồi hộp cả, đã từng chết một lần, nên cái gì cũng ngộ ra.” Long Y Hoàng cười đáp, nụ cười đó như nước chảy mây trôi.

"Ta sợ nàng sẽ không thích ứng được.” Phượng Trữ Lan dù gật đầu nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên.

"Đừng lo, Trữ Lan, chàng tin ta.” Long Y Hoàng khẽ nắm lại tay hắn: “Nếu ta đã quyết định đến đây thì cũng đã hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ.”

Chỉ chốc lát, người phái đi đã dẫn theo một quản gia đi đến, hắn cung kính với Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan: “Tham kiến Thái tử, Thái tử phi, Duệ vương cho mời.”

Long Y Hoàng cười đi đi vào, Phượng Trữ Lan cũng đi theo nàng, Long Diệp Vũ ở phía sau phụ trách chăm sóc Kỳ Hàn cùng trưng bản mặt thối hoắc đi vào.

Long Y Hoàng nhìn cảnh vật bốn phía, nói với quản gia: “Vương gia và Vương phi đều ở trong đó sao?”

"Dạ vâng, Vương gia và Vương phi hiện đang ở hậu viện chờ Thái tử và ngài." Quản gia đáp.

Phượng Trữ Lan cho rằng Long Y Hoàng sẽ tiếp tục hỏi sâu thêm nhưng nàng không làm thế mà chỉ khoát tay mỉm cười: “Chúng ta hôm nay đến lấy tư cách bằng hữu thân thuộc ôn chuyện cũ thôi, không liên quan gì đến thân phận không cần câu nệ. "

Quản gia dù liên tục nói vâng dạ nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu lên.

Hậu viện có một đình lý, có thể thấy trong đình có vài bóng người thấp thoáng, Long Y Hoàng không thả chậm cước bộ, từ xa, nàng đã nghe được tiếng trẻ con khóc từ trong đó truyền ra, còn cả tiếng nữ nhân liên tục dỗ dành đứa trẻ.

Nếu trước đây, khi Long Y Hoàng nghe được tiếng khóc này thì chắc chắn sẽ mềm lòng, vứt hết tất cả mọi hận thù ra sau đầu, nhưng giờ đây nàng càng nghe càng phát cáu.

Khi đó, Vân Phượng Loan cũng lợi dụng một đứa bé vô tội mà dụ nàng mắc bẫy, hại nàng suýt mất mạng.

Mà Mộ Dung cứu nàng lại bị Phượng Ly Uyên… Không nén được cơn căm giận, nàng đứng ngoài đình ánh mắt hung ác trừng bên trong đình.

Vân Phượng Loan ôm một đứa trẻ đang đi đi lại lại, Phượng Ly Uyên miên cưỡng ngồi ở một bên không nói câu gì.

Quản gia lập tức đi lên, vừa nghe xong lời bẩm báo, người trong đình đều đồng loạt quay đầu ra ngoài, dường như tập trung ánh nhìn vào Phượng Trữ Lan và Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng có một phút thất thần nhưng cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần, mỉm cười với người trong đình, từng bước từng bước tiêu sái đi vào.

Phượng Trữ Lan luôn đi bên cạnh nàng, khóe miệng luôn có nụ cười thản nhiên, không mặn cũng không nhạt.

Khoảnh khắc Vân Phượng Loan thấy Long Y Hoàng thì hóa đá như đã bị làm phép bất động, ngay cả đứa con khóc la trong lòng cũng không quan tâm, chỉ căng thẳng nhìn chằm chằm Long Y Hoàng hận không thể đục vài lỗ trên người nàng.

Long Y Hoàng nhận thấy Phượng Ly Uyên vẫn luôn nhìn mình, nhưng nàng cố tình không đáp lại, ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Phượng Loan.

Vân Phượng Loan sửng sờ bất động rất lâu, mới cà lăm nói: “Hóa… hóa ra là Thái tử và Thái tử phi đại giá quang lâm, mời ngồi, mời ngồi.” Ả suýt nữa không tìm thấy ngôn ngữ, đành phải lùi sang một bên để Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan ngồi xuống ghế đặt chính giữa đình.

Phượng Ly Uyên ngồi đối diện hai người, Phượng Trữ Lan nhìn hắn, mỉm cười không đổi, Long Y Hoàng lại không có liếc nhìn hắn một lần nào.

Long Diệp Vũ chăm sóc Kỳ Hàng lừng thững đi sau, Vân Phượng Loan nhìn hắn một cái cũng không mời hắn ngồi xuống.

Long Diệp Vũ nhìn kỹ lại nhìn kỹ Vân Phượng Loan, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không nhận ra ta? Phượng Loan? Sao gặp mặt ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không nói?”

“Trên đường thành thân xảy ra chút chuyện,” Vân Phượng Loan hơi xấu hổ cúi đầu: “Ta mất trí nhớ, thật sự không nhớ công tử là ai.”

Kỳ Hàn luôn dính chặt vào hắn, Long Diệp Vũ tránh thoát liên tục cũng không ra, hắn cúi đầu vỗ lưng Kỳ Hàn, cho nó ngồi trên cánh tay mình, vừa nghi hoặc không ngừng nâng đầu hỏi Vân Phượng Loan: “Mất trí nhớ? Thế sao, ngay cả tính nết cũng thay đổi rất nhiều? ”

Long Diệp Vũ cao hơn Vân Phượng Loan rất nhiều, khiến cho ả mang cảm giác áp bức, không thể làm gì khác ngoài nhỏ nhẹ đáp: “Ta cũng không biết… Vừa tỉnh lại thì đã như thế.”

"Ồ?" Long Diệp Vũ hình như không thể tin được, tới gần Vân Phượng Loan một bước, Vân Phượng Loan sợ hãi liên tục lùi về sau vài bước, thất kinh nói: “Vị công tử này, ngươi muốn làm gì! Xin đừng vô lễ!”

"Ha, vô lễ?" Long Diệp Vũ cười lạnh một tiếng: "Vân Phượng Loan, ngươi mất trí nhớ thì thôi, sao đức hạnh lại biến thành dạng này, trước đây bổn thiếu gia không hứng thú với ngươi giờ lại càng không, tự mình đa tình! Bổn thiếu gia có người mình thích."

Long Diệp Vũ xỉa xói Vân Phượng Loan một trận, thở phì phì đi tới ngồi cạnh Long Y Hoàng, hắn thì thầm hỏi Long Y Hoàng: “Y Hoàng, Vân Phượng Loan bị gì vậy?"

"Ả đã không còn là Vân Phượng Loan của trước đây, ca ca huynh nhớ kỹ điều đó là được,” Long Y Hoàng lại không hề hạ thấp giọng còn cố tình nói ra tiếng: “Vân Phượng Loan trước đây với ta tình như tỷ muội, sẽ không tìm đủ mọi cách để đoạt mạng ta.”

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Mặt Vân Phượng Loan chợt trắng bệch! Ả khẩn trương nhìn Phượng Ly Uyên, thấy hắn như người mất hồn không chú ý đến mình không khỏi an tâm.

"Ha ha, không có gì, đừng tưởng thật, thuận miệng nói một chút mà thôi." Long Y Hoàng nâng tay che miệng, cười run người.

Sắc mặt Vân Phượng Loan xanh mét, ả tỉnh táo lại: "Vương gia, Phượng Loan có chút không thoải mái, lui xuống trước để nghỉ ngơi."

"Đừng nha," Long Y Hoàng nhanh chóng đứng lên: "Ta vừa mới đến sao ngươi lại muốn đi rồi? Vương phi nương nương, ta chính là cố ý đến xem con trai bảo bối của ngài, Nguyên Khải đâu? Ta muốn ôm nó một cái."

"Nguyên Khải sợ người lạ," Vân Phượng Loan lui về sau một bước, mồ hôi lạnh chảy ròng: "Xin Thái tử phi tạm thời chờ một chút, đợi Nguyên Khải trưởng thành đến ôm cũng không muộn."

"Sợ người lạ sao?" Long Y Hoàng cười cười, nhìn đứa bé trong lòng ả khóc đến nỗi mặt mày đỏ bừng: "Ta thấy nó cho dù ở trong lòng mẹ ruột như ngài cũng không tốt hơn chỗ nào, đối với mẹ mà còn khóc om sòm thế, chẳng lẽ còn sợ ta ôm? Hay là, Vương phi, ngài sợ ta làm gì con trai bảo bối của ngài sao?"

"Ha ha... Sao lại có chứ? Thái tử phi nương nương cũng không phải người như thế." Vân Phượng Loan cười khan nói: "Nhưng Nguyên Khải quả thật rất bướng bỉnh, chỉ sợ làm hỏng hứng thú của Thái tử phi."

"Nó còn nhỏ, bướng bỉnh một chút cũng là chuyện thường, hơn nữa, ta cũng đã làm mẹ rồi ngay cả nhẫn nại cơ bản sao không có chứ?” Đôi mắt Long Y Hoàng như vực sâu thẳm tối đen, nhìn Vân Phượng Loan lạnh lùng, nàng cười nói: “Vương phi sẽ không hẹp hời đến mức đó chứ, ta chỉ muốn nhìn thế tử… Vương phi, sao sắc mặt khó coi thế, trời rất nóng sao? Sao lại chảy nhiều mồ hôi thế này?” Long Y Hoàng vô cùng ngạc nhiên nói.

"Ha ha... Thời tiết quả thật có hơi nóng," Vân Phượng Loan cắn chặt môi, ôm Phượng Nguyên Khải, nhìn Phượng Ly Uyên vẫn không để ý đến mình, thở dài, từ từ đưa con cho Long Y Hoàng: “Xin Thái tử phi cẩn thận…”

Phượng Nguyên Khải càng khóc ầm ĩ hơn, khàn tiếng, Long Y Hoàng mới vừa ôm nó thì nó lại giãy giụa nhiều hơn, nàng nhìn Phượng Nguyên Khải, cười nói: “Con nít nha… Không thể cưng chìu quá nhiều, nhìn xem, trước đây mãi cho đến khi Kỳ Hàn đầy tháng mới trở lại bên cạnh ta, nên ngoan ngoãn rất nhiều? Khiến ta thoải mái không ít.”

"Thái tử phi!" Vân Phương Loan biến sắc hét to, Long Y Hoàng khó hiểu nhìn ả: “Ngươi sao thế?”

"Không, không có... Xin ngài ôm bé lỏng một chút nếu không bé sẽ đau…” Vân Phượng Loan giơ tay lau mồ hôi trên trán, từ tốn nói.

"Yên tâm," Long Y Hoàng đi đến cạnh ả, chợt giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, chỉ đủ cho Vân Phượng Loan nghe rõ: “Hơn nữa nói thế nào thì đứa bé cũng vô tội, dù ta có độc ác thế nào cũng sẽ không xuống tay với đứa trẻ mới sinh vô tội đáng yêu thế này.” Trong lời nàng nói càng chứa hàm ý khác, Vân Phượng Loan cả người cứng ngắc!

Long Diệp Vũ bị Kỳ Hàn cuốn lấy nên không thoát thân được, Phượng Ly Uyên nhìn Long Y Hoàng rất lâu lại nhìn thoáng qua Long Diệp Vũ, sau cùng nhìn Phượng Trữ Lan hỏi: “Ngươi tìm thấy nàng ở đâu?”

Phượng Ly Uyên không thích Phượng Trữ Lan, khẩu khí mang theo sự chán ghét sâu sắc.

"Ta không có tìm, khi quay về cũng đã thấy Y Hoàng ở nhà chờ ta.” Phượng Trữ Lan cười điềm đạm, cùng ánh mắt sắc bén của Phượng Ly Uyên đối lập hoàn toàn.

Phượng Ly Uyên không nói ra lời, đưa mắt ngắm phong cảnh, nhưng làm thế nào cũng không thể thuyết phục mình đừng để tâm đừng để tâm đến.

Đứng hơi mệt nên Long Y Hoàng ngồi xuống lan can gần đó, trong lòng vẫn còn ôm Phượng Nguyên Khải.

Phượng Nguyên Khải vẫn gào khóc không nhừng, kém xa Phượng Kỳ Hàn đang an an tĩnh tĩnh phân cao thấp với cậu mình ở bên kia, Long Y Hoàng kiên nhẫn dịu dàng dỗ Phượng Nguyên Khải đừng khóc, còn le lưỡi chọc nó, mỗi lần đầu ngón tay Long Y Hoàng lướt qua làn da Phượng Nguyên Khải thì Vân Phượng Loan hoảng sợ không dứt.

Phượng Nguyên Khải không thích Long Y Hoàng, nàng càng chọc nó, nó càng khóc to hơn, Long Y Hoàng cười khổ nói: “Duệ vương phi, con trai ngươi thật khó hầu hạ.”

"Vậy ngài hãy giao Nguyên Khải cho thần thiếp đi, thần thiếp tự có biện pháp.” Vân Phượng Loan vội nắm lấy cơ hội, giọng nói phát run.

"Trả lại cho ngươi?" Long Y Hoàng hơi nhíu mày, ý cười nguy hiểm: “Thế thì ngươi làm sao bồi thường được khoảng thời gian ta và Kỳ Hàn thất lạc? Vương phi à… Ngươi quá cưng con mình, không bằng để ta đi theo ta vài tháng, cam đoan khi nó trở lại sẽ ngoan ngoan giống Kỳ Hàn nửa phần.”

"Ngươi không thể làm như vậy!" Vân Phượng Loan cả kinh nói.

"Hóa ra ngươi cũng sợ à…” Long Y Hoàng vô cùng kinh ngạc nhìn Vân Phượng Loan: “Vương phi, ngài to gan như vậy mà, ta còn tưởng không có gì có thể làm ngài sợ hãi.”

"Ngươi có ý gì!" Vân Phượng Loan tức giận đến mức run tay.

"Ta có ý gì, chẳng phải ngươi biết rõ ràng nhất sao, hà cớ gì phải giả ngu trước mặt ta? Ừm… A! Bất quá ngươi yên tâm đi, ta nói không động đến ngươi thì sẽ không động,” Long Y Hoàng đứng lên, cười lạnh, đem Phượng Nguyên Khải cho Vân Phượng Loan: “Đứa trẻ quả thực rất vô tội, nhưng lúc đó vì muốn ta mắc câu, ngươi không tiếc hy sinh đứa bé kia mà? Lúc đó ngươi có nghĩ đến tâm trạng mình lúc này? Nếu khi đó kẻ chết cháy là con của ngươi thì sao! Vân Phượng Loan ngươi thật sự rất ích kỷ.”

"Ta... Ta không có." Môi Vân Phượng Loan không ngừng run run, đột nhiên không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chứa sát khí của Long Y Hoàng.

"Ồ, không có,” Long Y Hoàng như tỉnh ngộ, rồi lại tiếp tục cười khẩy: “Ngươi hà tất gì phải sợ hãi thế chứ? Ta hôm nay đến không có mang theo độc, hơn nữa với đối với ngươi… Vì để danh dự của ta không thể bị bôi nhọ nên đương nhiên ra sẽ không động đến ngươi, nhưng mà… Còn có con đường khác đấy, Vân Phượng Loan, ngươi đừng nên ngây thơ cho rằng chỉ cần đề phòng ta là có thể bình yên mà qua ngày?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.