Lãnh Cung Thái Tử Phi

Chương 76: Một mình đa tình



Sau khi mọi người đã lui ra ngoài hết, Long Y Hoàng vội vàng đóng cửa, mở phong thư ra xem, lấy thư ra…giấy trắng mực đen, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người có bút tích như vậy, mà nội dung, càng đặc sắc tuyệt luân… Tại sao đã an bài nội gian bẩm báo mọi thông tin của vương phủ ra ngoài, sau đó vừa ăn cướp vừa la làng, lợi dùng tình cảm còn sót lại của nàng và Phượng Ly Uyên để tới hãm hại hắn, vu khống hắn. Nếu nàng giúp Phượng Ly Uyên, như vậy không phải là công khai đối địch cùng hoàng hậu, nếu không giúp, Phượng Ly Uyên sẽ bị trục xuất khỏi hoàng thất, mà ở giang hồ lúc này hắn sẽ gặp nguy hiểm. “Hoàng hậu… Hoàng hậu…” Long Y Hoàng thì thào nói, tay cầm tờ giấy khẽ run rẩy : « Ngươi muốn dồn ta vào chân tường sao ? » Nội dung trong thư lúc này, Long Y Hoàng cũng lờ mờ suy đoán ra toàn bộ kế hoạch của hoàng hậy, nàng bố trí nội gian trong phủ Duệ vương, sau đó khi có thông tin gì lập tức thông báo, mà hiện tại muốn nàng tự mình gửi thư này cho Phượng Ly Uyên, lợi dụng tình cảm của Phượng Ly Uyên dành cho nàng, mà nội dung thư dù không nói trắng ra cũng đủ để kéo một người trong sạch xuống vũng bùn bẩn thỉu, sao nàng có thể không hiểu. Sau đó nàng sẽ lại mang theo hoàng đế tới hiện trường làm rõ mọi chuyện sao ? Như vậy cuối cùng nàng có đi hay không ? Đi..chỉ sợ hoàng hậu đã đi cùng hoàng đế được nửa đường rồi, ho sẽ tới trước khi nàng giao thư cho Phượng Ly Uyên, như vậy không phải nhân chứng, vật chứng đã rõ ràng sao. Ngay lâp tức, một ý tưởng lóe lên trong đầu Long Y Hoàng, mặc dù có chút hơi tiêu cực nhưng vẫn còn cách khác, tử sĩ đã tự tới tìm nàng, xe ngưa cũng đã chuẩn bị tốt, hoàng hậu khẳng định đã nói với hoàng đế về phong thư này,nếu tới phủ Duệ vương không tìm được, hoàng hậu và hoàng thượng nhất định sẽ tới tìm nàng..hơn nữa không thể để hoàng thượng chú ý phủ Duệ vương, như vậy chỉ có thể để Phượng Ly Uyên ổn định nội loạn. Long y hoàng xoay người đi tới một chiếc bàn khác, lấy ra thạch đánh lửa, để bên cạnh đăng cấp đốt, đốt sạch thư, nàng đốt không còn một dấu vết nào, làm bộ ổn định tâm lý, ngồi trước bàn xem sách. Hoàng hậu cùng hoàng đế không tìm thấy thư quan trọng ở phủ Duệ vương, hoàng hậu nhất định sẽ nói thư ở chỗ Long Y Hoàng sau đó cùng hoàng đế tới tìm nàng. Chuyện tiếp theo sẽ tùy cơ ứng biến. Long y hoàng lật sách xem,nhưng một chữ cũng không nhớ được, kỷ khắc chung hậu, đột nhiên có cung nữ vào bẩm báo: “Thái tử phi, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương tới.” Xem ra nàng đã đoán đúng. Long Y Hoàng lập tức đứng lên chuẩn bị nghênh đón, nhưng là hoàng hậu tựa hồ là lòng như lửa đốt, nhanh chóng mở cửa phòng xem ra Long Y Hoàng vẫn bình tĩnh thậm chí quyển sách trên tay còn chưa để xuống….không khỏi giận dữ : « Thái tử phi, thư đâu ? » “Thư gì ạ? Y Hoàng không biết ? »Long Y Hoàng mê hoặc nói, hoàng thượng cũng đi tới. « Sao ngươi lại không biết ? Duệ vương cấu kết phiên bang mưu phản, dám mang tiền hoàng thượng ban cho cùng châu báu của hắn giao cho bọn họ mở rộng quân lực, nghe nói mấy ngày trước có một tên đặc phái viên phiên bang tới gặp ngươi, sau đó lợi dung ngươi chuyển thư tới cho Duệ vương, để giảm bớt nghi ngờ, nhưng sao lại không có ? Bổn cung nhất định sẽ làm rõ mọi chuyện ! » Hoàng hậu quát. “Mẫu hậu, sợ là ngài bận quá nên sinh ra ảo giác? Nếu thật sự có đặc phái viên phiên bang tới, Y Hoàng như thế nào lại không biết ! Phụ hoàng. »Thấy hoàng thượng đi tới trước mặt, Long Y Hoàng quỳ gối hành lễ. « Hoàng hậu, vậy những lời gièm pha này từ đâu mà đến, Duệ vương không thừa nhận, thái tử phi cũng nói không có việc này. » Hoàng thượng trơ mắt nhìn hoàng hậu, sau đó lại nói với Long Y Hoàng : « Miễn lễ. » « Nhưng hoàng thượng thần thiếp còn có… » Hoàng hậu vội vã nói, Long Y Hoàng vội vàng cướp lời nói với hoàng thượng : « Phụ hoàng, Y Hoàng có một thời gian không thấy Nghĩa Dương công chúa, Y Hoàng định tới phủ phò mã một chuyến không biết phụ hoàng có muốn cùng Y Hoàng tới đó không ? » “Khó có cơ hội được Y Hoàng quan tâm tới Nghĩa Dương như vậy, vậy trẫm sẽ là người dẫn đường đi. »Hoàng đế cười, xoay người bước ra ngoài, Long Y Hoàng vội vàng theo sau. “Thái tử phi! ” Hoàng Hậu đi bên cạnh Long Y Hoàng , cười lạnh nói: “Ngươi cho là không có phong thư thật sao ? » « Vâng, mẫu hậu ngài tại sao luôn khẳng định Y Hoàng có phong thư đó ? Chẳng lẽ ngài chính là người viết ! » Long Y Hoàng giả vờ kinh ngạc. « Xằng bậy ! Bổn cung sao lại có thể là cái loại đạo nghịch bất đạo đó ! Chỉ là không muốn bỏ lỡ cơ hội bắt mưu phản thôi. » Mặt hoàng hậu hơi biến sắc, tiếp tục đi, không hề nói thêm lời nào. Long y hoàng âm thầm cười trộm, nếu mọi chuyện vẫn thuận lợi như vậy, nàng sẽ cắt đuôi hoàng hậu, sau đó đi tới phủ phò mã trước, Phượng Nghĩa Dương nhất định đang ở trong, mà nàng nhất định phải lợi dụng chiếm toàn bộ thời gian làm bạn với nàng, cứ như vậy, hoàng hậu sẽ không thể trọng dụng Trọng Cẩn, không thể lợi dụng lực lượng của hình bộ tiên trảm hậu tấu, còn nàng có thể có thêm thời gian để Phượng Ly Uyên đền bù ngân khố trống rỗng của mình. Ai , cướp nhà khó phòng cũng thế. Nhìn hoàng hậu sắp bốc hỏa, Long Y Hoàng cảm thấy mình nên đi bên cạnh hoàng thượng để tự bảo vệ mình, theo nàng cứng đối cứng thì không thể có kết cục tốt, hoàng hậu như vậy muốn tức giận đến đâu thì tức giận, nhỏ dần, rồi nàng nghe thấy hoàng thượng hạ giọng hỏi : « Y Hoàng, con làm rất tốt. » “Phụ hoàng cũng muốn bảo vệ Duệ vương, Y Hoàng bất quá là muốn giúp người. »Long Y Hoàng mỉm cười, lúc ngẩng đầu, có thể nhìn thấy nụ cười vẫn còn trên môi hoàng đế. Thế lực hoàng hậu một tay che trời, hoàng đế lại càng không muốn xung đột với nàng, nhưng lại không thể không bảo vệ Phượng Ly Uyên, bất quá hôm nay, người bảo vệ Phượng Ly Uyên đã có Long Y Hoàng, hắn yên tâm vô cùng, hơn nữa không quan tâm để mặc hoàng hậu tưc giận, cuối cùng cũng chỉ là nội loạn. Quả là đa mưu túc trí, Long Y Hoàng nghĩ trong lòng, không khỏi thở dài, không biết tâm cơ của hoàng thượng còn sâu hơn hoàng hậu bao nhiêu. Hoàng thượng lúc đó sao lại không nhìn ra tình cảm của nàng và Phượng Ly Uyên. Cũng vì thế, hắn mới yên tâm như vậy, gặp nguy không loạn, tranh thủ hưởng lợi mà không phí sức. Khó có cơ hội được tới phủ phò mã như vậy, Long Y Hoàng đương nhiên phải tranh thủ thời gian, tìm mọi cách kéo dài thời gian, lúc hoàng hôn cũng là lúc hoàng hậu cùng hoàng thượng hồi cung, hoàng thượng còn có chuyện phải xử lý, tới ngự thư phòng trước, hoàng hậu lập tức thay đổi sắc mặt kéo Long Y Hoàng đến ngự hoa viên lớn tiếng quát : « Ngươi đang làm cái gì vậy ! Hôm nay Phượng Ly Uyên là kẻ thù của chúng ta, ngươi cư nhiên còn muốn giúp hắn ! Nói lá thư này đâu ? » “Mẫu hậu, Y hoàng không rõ ngài đang nói gì,thư nào? Y Hoàng thật sự không biết. »Long Y Hoàng vô tội nói. « Hừ, tử sĩ đều nói, hắn rõ ràng đã giao thư cho ngươi,mà ngươi lấy lý do thay quần áo một mực ở trong phòng, lúc bổn cung chạy tới, ngươi lại nói không có thư ! » Hoàng hậu không giữ được bình tĩnh. “Nha, vậy nguyên lai thư không phải là đặc phái viên phiên bang gửi, mà là của mẫu hậu. » Long Y Hoàng kinh ngạc nói. « Ngươi…Ngươi muốn giả hồ đồ trước mặt bổn cung ! Hừ ! Ngươi cho là ngươi giúp Duệ vương là có thể thay đổi cục diện sao ? Ngươi giúp hắn, đợi cho thế lực hắn lớn, hắn sẽ uy hiếp vị trí thái tử của Trữ Lan, ngươi lúc đó cũng sẽ bị kéo xuống, đến lúc đó ngươi sẽ biến thành tay trắng ! Ngươi cho là hắn sẽ để tâm tới tình nhân trước kia sao, giữ nguyên địa vị quyền thế của ngươi sao ? Không bao giờ đâu. ! » Ánh mắt hoàng hậu tóe lửa, tuôn một tràng những lời nàng đã chuẩn bị ra, khinh thường cười Long Y Hoàng. “Mẫu hậu, ngài cho là Y Hoàng muốn vị trí thái tử phi này sao? Ngài thật sự cho là Trữ Lan thích vị trí thái tử này sao ? Nếu có thể, Y Hoàng ước gì cùng hắn quy ẩn núi rừng, không quan tâm tới thế sự..không cần suốt ngày dựa vào liên minh tranh đấu dành địa vị quyền thế, như thế có ý nghĩa gì ? » Long Y Hoàng cười lạnh nói. “Thái tử phi, đừng quá hỗn xược ! » Hoàng hậu nghiến răng nói. « Y Hoàng ngược lại muốn khuyên mẫu hậu hãy thấy đủ, địa vị hôm nay của ngài không ai sánh bằng, dưới một người…trên vạn người, ngài nếu không biết hưởng thụ, cẩn thận sẽ không còn gì cả. » Long Y Hoàng lắc đầu. “Bổn cung làm gì còn cần ngươi dạy ! »Hoàng hậu không chỉ là ánh mắt, mà lông mi cũng như muốn thiêu cháy mọi thứ. « Đương nhiên không cần, Y Hoàng chỉ là hảo tâm cảnh báo thôi, mẫu hậu không cần phải đa mưu túc trí quá, Y Hoàng vẫn có biện pháp ổn định cục diện mà không làm tổn thương Duệ vương, cũng không ảnh hưởng tới thái tử. » Long Y Hoàng nói. “Hừ! Bổn cung còn muốn xem, bản lĩnh ngươi ra sao ! »Hoàng hậu vẩy vẩy tay áo, mẫu đơn màu vàng thật khiến người ta hoa mắt, sau đó xoay người rời đi. Long Y Hoàng thở dài, rồi cũng trở về tẩm cung. Ngọn đèn duy nhất trong phòng khách, nàng đi vào, phát hiện có ánh sáng dưới ngọn đèn…Phượng Trữ Lan đang ngồi chờ nàng, bàn bên cạnh hắn có một con chó lông xù nhỏ, thấy Long Y Hoàng tới, Phượng Trữ Lan giương mắt nhìn nàng. « Không phải ngươi đang đợi ta ? » Long Y Hoàng vừa nói vừa đi tới bên cạnh hắn, đưa tay vuốt vuốt lông chú chó nhỏ. “Này » Phượng Trữ Lan chỉ chỉ vào con chó nhỏ nói : « Cả ngày nghiên cứu cổ độc, ngay cả bộ dáng nữ nhân cũng không có. » « Ta không cần, hơn nữa cũng không ai nói nữ nhân nhất định phải dịu dàng hiền thục tam tòng tứ đức suốt ngày chỉ biết ở nhà thêu hoa cùng trượng phu. »Long Y Hoàng cười, ngồi xuống ghế bên cạnh ôm lấy con chó nhỏ đặt lên chân mình, nắm lấy tứ chi mềm nhũn của nó : « Cảm ơn » « Ngươi và mẫu hậu đã trở mặt ? »Phượng Trữ Lan hỏi. « Ân trở mặt rồi. » Long Y Hoàng thẳng thắn trả lời. « Vì Phượng Ly Uyên ? » Phượng Trữ Lan tiếp tục hỏi. “Này không thể trách ta, ai kêu mẹ ngươi dùng thủ đoạn ti tiện hạ thủ với hắn. » Ánh mắt Long Y Hoàng vẫn không rời mắt khỏi chú chó nhỏ trong lòng, một bên vỗ về lưng nó, một bên không để ý trả lời. « Như vậy ngươi hiện tại chính thức đối trọi với hoàng hậu ? » « …Yên tâm ta sẽ không làm tổn hại tới ích lợi của ngươi, hơn nữa, chỉ cần mẫu hậu không động tới Phượng Ly Uyên ta cũng sẽ không tranh đấu với nàng. » Long y hoàng nói. “Mẫu hậu vĩnh viễn cũng chỉ là nhất sương tình nguyện.” Phượng Trữ Lan vẻ mặt trầm xuống, tựa lưng vào ghế. « Phượng Trữ Lan, ngươi hãy an tâm làm tốt vị trí thải tử của mình, nếu ngươi tin tưởng ta sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thì là tốt nhất, ít nhất cũng không ai ảnh hưởng ai khỏi khiến mẫu hậu buồn lo vô cớ. » Long Y Hoàng ôm chó nhỏ nói, sau đó đứng lên : « Ta muốn đi ngủ. » Đến phòng nàng lập tức quăng người xuống giường nhưng cũng không ngủ được, lật qua lật lại thật lâu, nàng nghe được tiếng có người bước vào, mở cửa sau đó đóng cửa, nhưng không có lên giường, sau đó là tiếng kéo ghế, sau đó không có tiếng gì nữa. Long Y Hoàng từ từ vỗ về tiểu phúc trong bụng, lầm bầm than nhẹ : « Tiểu tử kia, nếu không phải vì ngươi, ta cũng không phải chịu ủy khuất như vậy, ngươi a..sau này cố gắng bao đáp ta đi.. » Sáng sớm ngày thứ hai, Long Y Hoàng dậy thật sớm, quét mắt một lượt nhìn khắp gian phòng, phát hiện Phượng Trữ Lan không có ở đây, nàng cũng không nghĩ nhiều, lập tức thay y phục, rửa mặt sau đó ra khỏi phòng. Sau khi giải quyết xong chuyện của Mộ Dung Hách Nguyệt, nàng lần đầu tiên một mình rời cung, hơn nữa cố gắng ẩn dấu tung tích, tranh thủ không để người khác biết. Sắc trời u ám, một tầng sương trắng che phủ cả bầu trời, dưới ánh mắt kinh ngạc của thị vệ..Long Y Hoàng thuận lợi ra được cửa cung, sau đó chạy thẳng tới phủ thái tử. Nếu muốn hoàng hậu lại lần nữa làm khó dễ thì phải cố gắng đền bù lại chỗ trống đó, chính là ai ngờ, người của hoàng hậu trong Duệ vương phủ tiền tài đã cuốn đi đâu, cả thế giới này đều là người của nàng mà, nhưng chắc chắn có ngươi không nguyện ý vì giúp Phượng Trữ Lan mà mạo hiểm tính mạng đối nghịch cùng nàng. Ánh sáng trong xe ngựa lại càng ảm đạm, Long Y Hoàng bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vén rèm cửa xe, nhìn ra ngoài đường phố, đã có vài người mở cửa buôn bán, ống khói như những đám mây nhỏ bay lên lượng lờ, không có gì, dù chỉ là cảnh bình thường nhưng đối với Long Y Hoàng mà nói , vĩnh viễn cũng không chạm tới được tiên cảnh đó. Cả ngày ở hoàng cung đấu tranh ,tranh quyền đoạt thế, nàng không biết mình còn chống đỡ được bao lâu. Xe ngựa dừng lại, nàng từ từ bước xuống, thị vệ đi theo tiến lên gõ cửa phủ thái tử đang đóng chặt, có người ra mở, vừa nhìn thấy Long Y Hoàng đứng bên ngoài, sợ đến mức lập tức mở cửa, cung kính mời nàng vào, còn muốn chuẩn bị gọi thị nữ thủ vệ tới thỉnh an, Long Y Hoàng khoát tay, không cần phiền phức như vậy. Nàng trực tiếp đi tới ngân khố phủ thái tử, đại môn ngân khố đóng chặt, còn có người canh gác, Long Y Hoàng ra lệnh mở cửa, sau đó đi vào. Nàng không động vào tiền của Phượng Trữ Lan, nàng chỉ biết tìm đồ cưới của mình. Ở một góc của ngân khố có một đôi mãn bạc cực lớn, khu vực có hơn mười hòm đỏ lớn được để cẩn thận, mặt cao nhất của hòm đỏ đã dính đầy tro bụi, hiển nhiên không có người động vào. Long Y Hoàng đi tới, cầm lấy một cái chủy thủ bên cạnh,vén hồng trù(tấm vải đỏ trên mấy cái hòm ngày xưa) , mở rương ra, châu báu rực rỡ muôn màu bên trong phát ra ánh hào quang sáng cả một góc ngân khố. Châu báu nơi này đều vô cùng quý giá, Long Cảnh Lân thực sự rất ưu ái nàng, xuất thủ quả không keo kiệt. « Giữ lại cũng là vật chết, còn không bằng nên dùng vào việc gì hữu dụng hơn. »Long Y Hoàng tiện tay cầm lấy miếng ngọc phách nạm vàng, nhìn một chút, một chút lưu niệm cũng không có, lại mở ra mấy cái rương khác, đều là châu báu ngọc ngà cùng đủ loại trang sức, mọi thứ tiền xa xỉ, tinh mỹ tuyệt luân. “Nếu các ngươi có thể giúp hắn vượt qua ải khó, vậy cũng là đồ đáng giá…cứ như vậy…hoàng hậu cũng không thể nói gì được nữa »Long Y Hoàng mỉm cười. Nàng không muốn người ở phủ thái tử vận chuyển, mà cố ý tìm người ngoài cung vào, còn mình ở phía sau chỉ huy mọi chuyện, yên lặng để bọn họ mang hơn mười rương kim ngân châu báu chuyển tới cửa sau phủ Duệ Vương, nàng trước đó đã gửi thu, lấy thân phận thương nhân giúo đỡ hắn, chỉ hy vọng hắn không nghi ngờ là tốt rồi. Nếu theo tính tình Phượng Ly Uyên nhất định nếu biết là Long Y Hoàng chắc chắn sẽ không nhận. Đứng ở góc tường cách đó không xa nhìn thuộc hạ chuyển đủ số rương châu báu vào phủ Duệ vương, nàng an tâm hơn, sau đó cho những nhân công này thù lao hậu hĩnh, trước khi đi cũng yên lòng, cố ý ngồi ở tầng trệt một đống lâu gần nhất nhìn vào phủ Duệ vương. Có lẽ là quản gia, hắn đầu tiên xếp lại mấy cái rương ở trong sân, sau đó mở từng hòm ra xem xét, trố mắt nhìn, không lâu sau Phượng Ly Uyên cũng chạy tới. Mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, Long Y Hoàng cười thầm, kéo áo choàng lên người, từ từ rời đi. Long Y Hoàng yên lặng trở lại hoàng cung, trước đó đã uy hiếp bọn thủ vệ, để cho bọn họ không được nói ra, thậm chí nàng đã hạ độc lên người họ cuối cùng là yên tâm trở lại tẩm cung, mở cửa phòng, thoáng thấy Phượng Trữ Lan không biết đã về lúc nào, đang nằm trên chiêc ghế dài. “Ta còn tưởng rằng nàng không trở lại .” Long Y Hoàng lại gần hắn, Phượng Trữ Lan nhắm mắt, bất chợt hỏi. « Những lời này ta nói mới đúng ! » Thấy hắn không ngủ, Long Y Hoàng cất lời « Nàng đã đi đâu ? » Phượng Trữ Lan tiếp tục hỏi. “Ta đi ra ngoài chơi một chút, ta đã trở về rồi. »Long Y Hoàng nói. « Chuyện gì cũng muốn tự mình làm » Phượng Trữ Lan ủy khuất tiếp tục chất vấn. « Đương nhiên là chuyện quan trọng, ta từ trước tới giờ chưa từng thiếu trách nhiệm như vậy. » Long Y Hoàng an vị ngồi vào ghế bên cạnh. « Cẩn thận mẫu hậu, mẫu hậu đã bất mãn với nàng. » « Cảm ơn đã nhắc nhở, ta tự biết chừng mực. » Phượng Trữ Lan ngồi hẳn dậy, rời đi, Long Y Hoàng ngủ cũng không được, tự dưng trên bàn có quyển sách thật dày, nàng mở ra, nhìn thấy câu chữ bên trong. Là hiếu kinh, trước kia vì bất mãn..mẫu thân đã tịch thu, nhưng hiện tại, bản thân lại thích dùng nó đốt thời gian, bây giờ nhìn nó, mong thời gian quay lại, trở lại cuộc sống vô lo nghĩ. Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã tới giữa trưa. Ăn cơm trưa xong, đang tản bộ Long Y Hoàng đột nhiên đụng mặt Phượng Ly Uyên , lướt qua nhau, trong lúc ánh mắt thay đổi, Long Y Hoàng âm thầm kéo tay hắn : « Nói chuyện một chút được không ? » Phượng Ly Uyên thân thể cứng đờ, dừng động tác nhưng không nhìn thẳng vào Long Y Hoàng: « Thái tử phi có chuyện gì cần phân phó ? » « Nội ứng của hoàng hậu trong vương phủ, đã điều tra là ai chưa ?Nếu không để ta giúp ngươi xử lý đi, giữ lại mầm tai vạ đó không biết hoàng hậu sẽ làm khó dễ thế nào. » Nàng thấp giọng nói. « Đa tạ thái tử phi quan tâm, một việc nhỏ nhưu vậy sao dám phiền thái tử phi. »Phượng Ly Uyên lãnh đạm nói : « Người đó đã sớm đền tội, không lâu trước đay, bổn vương đã sắp xếp ổn thỏa việc này. » « Không sao là tốt rồi, ngươi kia không thể tha thứ… »Nhìn Phượng Ly Uyên vẻ mặt lạnh như băng cùng ngữ khí bất hòa, Long Y Hoàng từ từ buông tay : « Xem ra, là ta lo buồn vô cớ, Vương gia quả thực vẫn ổn. » Phượng Ly Uyên cứng đờ, không nói được câu nào. “Y Hoàng, sao nàng lại ở đây? Ta tìm khắp nơi không thấy nàng. » Một đạo thanh âm khác truyền tới, cùng với đó là Phượng Trữ Lan xuất hiện trước mặt hai người, coi như không thấy Phượng Ly Uyên đi tới bên cạnh Long Y Hoàng : « Vũ Thiên và Mộ Tử đang ở kia, chúng muốn nàng cùng thưởng thức trà. » “Ân, ta đã biết…” Long y hoàng gật đầu, đôi mắt đột nhiên có chút cô đơn, Phượng trữ lan nhẹ nhàng cầm tay nàng, giương mắt nhìn Phượng Ly Uyên đang đưa lưng về phía bọn họ nói: “Duệ vương..đại ca cũng cùng tới đó đi.” « Đa tạ hảo ý của thái tử, bổn vương lúc này không có tâm trạng. »Phượng Ly Uyên hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi. “Mới vừa rồi… Chỉ là một mình ta nhất thời đa tình, hy vọng không ảnh hưởng tới đại sự của Duệ vương, hơn nữa, Y Hoàng chúc mừng trước đại hôn của Duệ vương. » Long Y Hoàng nhìn hắn rời đi, thong thả nói, thanh âm không lớn nhưng Phượng Ly Uyên nghe thấy rõ, hắn mím môi, kìm nén cảm xúc trong lòng, càng bước nhanh hơn. Editor :Tinh Dạ Tử Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.