Từ lúc Trịnh Thị vương triều kiến cơ lập nghiệp đến nay, từ quân cơ trọng thần ở trên, đến thị tỉnh bình dân ở dưới, không ai không biết không ai không hiểu, đây là triều đại mới, thật sự là mới mẻ đến mức chưa từng thấy qua. Đầu tiên là xuất hiện hoàng đế mà trong hậu cung chỉ có một thê tử, rồi lại xuất hiện một Hoàng hậu độc hưởng thánh sủng lại không sinh được một oa nhi nào. Sau đó, quyền khuynh triều dã, Hàn thừa tướng một tay che trời đột nhiên bị lưu đày, còn đương triều thiên tử mà theo tin truyền ra ngoài đã bệnh nặng vong mạng cư nhiên uy phong không giảm lần nữa xuất hiện trên triều, hơn nữa bắt đầu thay đổi phong thái mà chiêu nạp tần phi, Hoàng hậu nương nương vì tư thông với người khác bị đánh tiến lãnh cung lại đông sơn tái khởi (lần nữa vùng lên), ngồi ổn định trên vị trí đầu hậu cung, mà nàng mười năm không hoài thai lại đột nhiên nở nụ khai hoa hoài thượng long chủng….. Tất cả này, cũng thật giống như người ta gọi hòa thượng trượng hai ____ mò không đến đầu.*
(Hòa thượng trượng hai, mò không đến đầu: thời cổ đại người ta chỉ cao khoảng tám tấc, có giơ tay lên cũng quá lắm là cao một trượng, mà hòa thượng cao một trượng hai tấc, nên đương nhiên người khác không thể mò đến đầu hắn. Ý nghĩa ở đây là: một sự việc quá mức kỳ lạ làm người ta không thể nắm bắt được đầu mối.)
Nhưng, chuyện tiếp theo càng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói, một vị quan nhỏ ở kinh thành khá xa gần đây kỳ quái lại bị cách chức, nguyên nhân sao, trong nửa tháng hắn rãnh rổi ngồi ở nhà, một lượt khổ tâm suy nghĩ dốc hết cân não ra, mới hơi hơi hiểu rõ. Chẳng lẽ là vì một ngày hắn trong lòng phiền muộn, liền tùy tiện đi Di Hồng Viện uống hoa tửu, kết quả bị người nhận ra báo lên thượng cấp? Hay là hắn đã bị người giám sát, có kẻ gian manh ý đồ mưu hại hắn? Vậy đã mất đi chức quan tự nhiên càng nghĩ càng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng của lão bá tánh lại thỏa mái khoái hoạt rất nhiều, hiện nay “kẻ ăn thịt”, từng tên trong đám đó sống còn phải lo lắng nơm nớp, thấp thỏm bất an hơn bọn họ a!
Thanh quan, quan tốt, quan trung thực đã nhiều lên, đây là một chuyện kỳ diệu của tân triều đại, nhưng trên đường của tân triều, mỹ nữ lại không có ai nhìn nữa, đây chính là chuyện lạ nha. Nói tóm lại căn nguyên, chỉ sợ là đến từ một câu báo oán của một lão thợ may tư mật trong cung đình:
“ Như hiện nay a, thắt lưng của các hoàng phi từng cái so với từng cái càng lớn hơn, ống tay áo cũng từng cái so với từng cái thô hơn, màu vải cũng từng cái so với từng cái đen hơn, cách thức, thước tấc, màu sắc của y phục cũng càng khó nắm bắt, không đạt thành, khẩu vị tuyển phi của thánh thượng hoàn toàn biến đổi rồi sao?”
Hoàng cung, vĩnh viễn là nơi lãnh đạo của trào lưu dân gian, chính vì thế, những người đã qua tuổi hôn nhân, rồi những nữ hài khuê các vừa đen vừa tráng kiện đều rất nhanh được định thân sạch bách, đáng thương cho những người hoa da tuyết mạo thì không ai thèm hỏi. Quan niệm của mọi người gần như thống nhất: Hoàng đế chính là hoàng đế, nhãn quang của thiên tử còn sai được sao? !
Ở trên đây, đều là có chút chọc cười trêu đùa, có thể không nghe.
Lại nói, nháy mắt đã đến lúc “Trong hồ ao mọc cỏ xuân, vườn liễu biến sơn ca”, Hoàng hậu Phong Tuyết đáng thương “thân đang hoài thai” của chúng ta, lại một lần nữa trốn vào lãnh cung.
“ Ta nói____ ngươi đường đường là một chính cung Hoàng hậu, làm gì mà luôn trốn trong lãnh cung!” Vô Dạng vừa hạ triều, liền nộ khí xung thiên chạy đến trước mặt ta.
Mấy ngày trước , dưới sự quấn quit quấy nhiễu của ta, Trịnh Vô Dạng cuối cùng cũng ban cho ta một cái mật khí cùng một bộ dáng với của hắn để mở cửa lãnh cung. Lúc đó, ta vui vì cuối cùng cũng có thể lại tìm về “thế ngoại đào nguyên” của bản thân rồi.
Ta trề môi, đáp lời: “Chỉ có ở chỗ này, ta mới không cần nhét ở trong y phục một cái gối bông phiền phức đến chán chết a____ huống hồ, cái này còn lớn hơn nhiều so với cái lần trước!”
“ Hơn nữa, ngươi lại giống như chạy nạn mà gói lại một bao điểm tâm lớn.” Trịnh Vô Dạng mục quang hung ác trừng mắt nhìn bánh trái trong cái gói lụa bày ra trên bàn.
“ Ai bảo ngươi luôn bảo ta ở trước mặt người khác phải giả vờ như không có cảm giác muốn ăn, lại nôn lại ói, còn ngày ngày chua chết ta a!” Ta ủy khuất biện bạch, hóa thân thành một con sóc nhỏ nhắn đáng thương.
Cuối cùng, Vô Dạng không đấu lại được thế công mắt ngấn lệ oán thán của ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi, rờ đầu ta nói, “Vậy ngươi liền____ “sinh non” đi!”
Ngày “lâm bồn” được an bài khi Trịnh Vô Dạng đang ở trên triều nghe chính sự, lập tức, làm cho văn võ bá quan, tam cung lục viện, cung nữ thái giám, người người đều biết. Đây dù sao cũng liên quan đến đại sự sinh kế của quốc gia trong tương lai, trên dưới trong cung, đủ loại người đều đợi ở ngoài cung điện của Hoàng hậu ngóng cổ trông chờ, gấp gáp chờ đợi tin tức, mà Trịnh Vô Dạng ở trước cửa phòng ta lại đi tới đi lui như con quay, thật sự là, hắn làm gì mà khẩn trương như thế? Hắn lại không phải không biết, tiểu oa nhi không phải đã ở trên giường của ta mà được “sinh” ra rồi sao!
Đầu tóc bóng loáng, đôi mắt châu đen lóng lánh, làn da trơn mịn, bàn tay nhỏ bé nghịch ngợm đặt ở trên người ta, xem ra một chút cũng không hề sợ hãi, tương lai chuẩn xác sẽ là một nam tử hán dáng vẻ đường đường, uy phong bén nhọn a, đúng không?
Nhưng mà, ta cũng không dám chậm trễ, một mình vò đầu bức tóc, nhảy lên nhún xuống trong phòng, lại hô lại hét. Tiểu oa oa híp mắt chưa mở, tùy ta để một chậu nước đỏ máu và một mảnh khăn mới ngồi cạnh học theo bộ dáng bà lên đồng, cho đến khi thở dốc hô hô, mồ hôi ẩm ướt, toàn thân tê liệt nằm yên không nhúc nhích trên giường, bất kể ngươi muốn cười thế nào, những thứ này đều là chứng cứ của chuyện ta sinh hài tử a!
Được rồi, “vạn sự chuẩn bị chỉ thiếu đông phong”. Ta nhìn tiểu oa nhi trong tay, thâm tình nhìn vào ánh mắt vô tội thơ ngây của nó, trong lòng niệm niệm: tiểu bảo bảo, xin lỗi nga, khiến cho ngươi còn nhỏ thế này đã bị cuốn vào trong âm mưu chốn cung đình rồi. Ngươi yên tâm, ta và Vô Dạng nhất định sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn vô tư vô lo, vui vẻ thoải mái, để ta làm một mẫu hậu tốt của ngươi, thương yêu ngươi suốt cuộc đời vậy! Nghĩ tới nghĩ lui, trong mắt đột nhiên dâng lên một dòng nước mắt, ta mài nhọn răng, mở miệng cắn lên cái mông nhỏ trắng trẻo mịn màng của tiểu oa nhi.
“ Oa…….!”
Một tiếng khóc thanh thúy vang dội triệt để bay khắp không trung của cung Hoàng hậu, ta nghe thấy thanh âm kích động của Vô Dạng:
“ Hoàng hậu sinh rồi! Sinh rồi! Ta có hoàng tử rồi! !”
Hắn lập tức xông vào trong phòng của ta, ta để xõa tóc, trên cổ còn chảy mồ hôi và trong mắt còn ngấn một chút nước mắt cảm động, nhìn hắn.
Chúng ta nhìn nhau mà cười.
Vô Dạng đem hoàng tử ôm ra khỏi phòng, ta tránh sau bức màn trong cung điện lặng lẽ quan sát bên ngoài, ngoài cung một đám đại thần vương hầu đang quỳ, bọn họ dị khẩu đồng thanh nói:
“ Cung hỉ thánh thượng sinh hạ long tử, nguyện triều ta thế thế đời đời, vĩnh thế trường tồn!”
Trịnh Vô Dạng uy nghiêm đứng ở trước mặt quần thần, trang nghiêm tuyên bố: “Chúng ái khanh nghe rõ: Nay trẫm ban tên cho hoàng nhi là Trịnh Võ Cương, kiêm sắc phong làm đương triều thái tử, mười bốn tuổi có thể tự mình chấp chính, vĩnh không thay đổi!”