Lãnh Cung

Chương 17



Khi Oa Oa mười tuổi, có một ngày, Vô Dạng vừa mới thượng triều, nó liền không nói gì hết, bộ mặt thần thần bí bí kéo ta thông qua mật đạo của lãnh cung.

Không dễ dàng gì mới đến được lãnh cung, sau khi ngồi xuống cái bàn cạnh giá hoa tử đằng phượng điệp phấp phới trong khu vườn, ta liền thở dốc hì hụt nói:

“ Oa Oa, mẫu hậu cũng có tuổi rồi, thật sự là không thể chạy đông chạy tây nổi nữa.”

Lúc này, ta nghe thấy một tiếng kêu “meo” ở sau lưng, quay đầu lại nhìn, thì ra là Tiểu Bạch cũng đến, con mèo lười biếng này cũng thật là, hôm nay sao lại siêng năng như thế? Thế là duỗi tay ra bắt lấy, ôm nó vào trong lòng.

“ Mẫu hậu, hôm qua nhi thần đi đến chỗ của Nam Quý Phi chơi đùa, trong lúc vô ý đã hỏi hắn một vấn đề.”

“ Nói.”

“ Ta hỏi hắn vì sao không sinh một hoàng tử luôn để cùng nhi thần làm bạn?”

“ Hắn nói thế nào?”

“ Hắn nói chỉ có nữ nhân mới có thể sinh hài tử.”

Ta vừa nghe, liền hít một ngụm lãnh khí, tên gia hỏa này không thẹn là thiên hạ đệ nhất tráng sĩ, tứ chi cực độ phát triển, nên đầu óc tự nhiên đơn giản đi, lập tức liền đem bí mật của cung đình để lộ ra chắc chắn như vậy.

“ Sau đó, ta tỉ mỉ nghĩ lại một chút, tốt qua lại cùng mẫu hậu ngủ chung giường, mới phát hiện____ thì ra mẫu hậu và ta và phụ hoàng đều giống nhau, đều là nam…..”

Ta bị dọa lập tức che miệng Oa Oa lại, vội vàng quay đầu nhìn bốn phía.

“ Không sao đâu.” Oa Oa ở trong lòng bàn tay ta vẫn hàm hồ không rõ nói: “Ở đây không có người, cho nên ta mới đưa mẫu hậu đi vào lãnh cung đó chứ, mẫu hậu cũng thay ta bảo mật với phụ vương, đừng nói ta đã phát hiện ra bí mật này nga, ta cũng không muốn phụ vương trước khi ta tự chấp chính phải lo lắng cho ta.”

Một hài tử rất hiểu chuyện! Ta thở nhẹ nhõm một hơi, bỏ tay xuống.

“ Điều ta muốn nói với mẫu hậu là, tương lai ta cũng muốn lấy một mỹ nam tử giống như mẫu hậu trầm ngư lạc nhạn, khuynh quốc khuynh thành làm Hoàng hậu của ta.”

“ Vậy sao?” Vừa nghe thấy lời tán dương như thế, ta nhất thời mặt như hoa đào, hai mắt mang điện, nhưng mà, Oa Oa mới nhỏ như vậy mà đã háo sắc thế, thật sự là cha nào thì con nấy mà!

“ Hơn nữa ta sẽ đối với y một lòng một dạ, vĩnh viễn sẽ không để y bị đánh tiến lãnh cung!”

Ai, Oa Oa si tình như thế, ngay cả phụ vương nó cũng không bằng a!

“ Còn có____” Lúc này, Vô Dạng cũng đã y sam bay bay đi về hướng chúng ta, trên mặt là bộ dáng tràn đầy thâm tình chân thành, “Cho dù, không thể không vì bảo toàn cho y mà biếm y vào lãnh cung, cũng phải nghĩ tận hết mọi biện pháp để cho y mỗi ngày đều khoái lạc, khiến cho y vui vẻ quên cả trời đất, cho đến ngày ngươi cứu y ra khỏi đó.”

“ Vô Dạng……” Ta hạnh phúc gọi to một tiếng.

“ Oa Oa.” Vô Dạng cười nói: “Hôm qua ngươi nói muốn có một huynh đệ, đừng lo lắng, đợi qua một năm nữa, thì sẽ có liền.”

“ Là vị Quý Phi nào?”

“ Nam Quý Phi.” Vô Dạng lẳng lặng ở bên tai ta thủ thỉ, “Ai bảo hắn luôn thích đối với ngươi liếc mắt đưa tình!”

Cái hủ dấm chua này! Ta thật sự không dám tưởng tượng bộ dáng một đại nam tử lưng hùm vai gấu mang cái bụng bự đâu.

Oa Oa cũng thần bí hướng ta chớp chớp mắt, giống như đang làm nũng mà ôm lấy Vô Dạng, lớn tiếng nói:

“ Phụ vương, ta nhất định phải có một hoàng đệ mỹ lệ nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế giới này, ngàn vạn lần không thể sinh ra giống như bộ dáng của Nam Quý Phi nga!”

Vô Dạng ha ha cười lớn, nói: “Lẽ nào, đệ đệ cũng có thể dự định sao?”

Oa Oa cũng hi hi cười nói: “Ai nói không thể chứ?”

Ta ở một bên, ngây ngốc mà nhìn, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt đẹp, trước mắt dường như không còn là phu quân và ấu tử của ta nữa, trong nháy mắt đã hóa thân thành một lão hồ ly ngàn năm và một tiểu hồ ly ngàn năm rồi. Ai, chuyện đã đến nước này, vẫn là nên nhanh chóng thay đệ đệ còn chưa ra đời của nó mà cầu nguyện thôi!

Còn về, tương lai có hạnh phúc hay không, vậy thì cứ giao lại cho tương lai đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.