Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 105: Mượn máu trong trái tim ngươi!



Hôm sau, sáng sớm.

Nạp Lan Yên tỉnh lại từ trong giấc mộng, liền rơi vào bên trong một đôi con ngươi đen thâm thúy dịu dàng, hơi hơi ngửa đầu ở trên môi mỏng của hắn hôn một cái, trong âm thanh lộ ra một chút khàn khan lười biếng: “Tam gia, sớm.”

Lãnh Thiếu Diệp coi ngươi hơi tối lại, cúi người nhiếp trụ đôi môi của nàng, trước sau như một, bá đạo mà lửa nóng.

Môi lưỡi dây dưa, triền miên đau đớn.

“Ách.” Lãnh Thiếu Diệp cưỡng chế cơn tức không ngừng dâng lên, cái trán để sát vào cái trán của nàng, “Nếu không phải lát nữa nàng đi, nhất định không buông tha cho nàng.”

Nạp Lan Yên hôn hôn cằm của hắn: “Chờ ta trở lại.”

Lãnh Thiếu Diệp hai mắt sáng ngời: “Hồ Ly?”

Nạp Lan Yên hé miệng cười khẽ, hai mắt trong trẻo mà mê người: “Ta nói, chờ ta trở lại.”

Lãnh Thiếu Diệp bỗng dưng nở nụ cười, hung hăng hôn một cái ở trên môi của nàng: “Được!”

Nạp Lan Yên đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn: “Chàng thu thập rồi trực tiếp đến phía sau núi đi, lát nữa không cần tiễn ta.”

“Một đường chú ý an toàn, Hồ Ly, nhớ kỹ, cái gì đều không có quan trọng hơn an toàn của nàng.” Lãnh Thiếu Diệp vẫn là đè ở trên người nàng, “Trở về một sợi tóc cũng không được thiếu cho gia.”

“Ừ.” Nạp Lan Yên kéo kéo khóe miệng của hắn, “Nhận thức ta hai đời, chừng nào thì chàng gặp ta ủy khuất chính mình?”

Lãnh Thiếu Diệp bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, mới cười cười xoay người xuống giường: “Gia làm cho nàng bữa sáng, ăn xong rồi đi.”

Nạp Lan Yên dựa vào đầu giường, cười tủm tỉm phất tay: “Tốt.”

Tê tê......

Tiểu Bảo từ ngoài cửa ‘oạch’ một cái trườn tiến vào, quấn ở trên cổ tay của Nạp Lan Yên, đầu đen nhỏ cọ cọ tay nàng: “Chủ nhân.”

Nạp Lan Yên điểm điểm cái ót của nó, cười nói: “Tiểu Bảo, sớm.”

Tiểu Bảo ở ngoài cửa cả đêm, lúc này cuối cùng có cơ hội ở bên người chủ nhân, cười tủm tỉm không ngừng cọ tay nàng, giọng nói tràn đầy vui vẻ: “Chủ nhân cũng sớm, mặt khác mọi người Nạp Lan gia tới rồi.”

“Đến sớm như vậy?” Nạp Lan Yên nhìn nhìn sắc trời, lúc này chỉ sợ còn chưa đến 5h đâu, sờ sờ đầu của Tiểu Bảo, “Tiểu Bảo, ngươi trước đi ăn một chút gì đi, ta đi rửa mặt một chút.”

Tiểu Bảo nhu thuận từ cổ tay nàng trượt xuống, đi đến một bên trên mặt bàn, cả đầu liền chui vào trong mâm điểm tâm.

Nạp Lan Yên rửa mặt xong thay xong quần áo, mang theo Tiểu Bảo cùng nhau đi đến phương hướng phòng ăn.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, bọn người Nạp Lan Song đều ngồi ở phòng ăn chờ, vừa nhìn thấy nàng tiến vào liền vẫy tay chào hỏi nàng.

“Tam muội!”

“Tam tỷ!”

Nạp Lan Yên nở nụ cười: “Như thế nào các ngươi đến sớm như vậy?”

Nạp Lan Song sờ sờ cái ót, thành thật trả lời: “Tối hôm qua có chút ngủ không được, liền dậy sớm.”

Nạp Lan Nặc cười tủm tỉm uống trà: “Dù sao cũng không có chênh lệch bao nhiêu, dứt khoát cùng nhau ăn điểm tâm đi.”

Lúc này Lam Thanh vừa đúng mang theo thị nữ bưng tới bữa sáng, thi lễ một cái với Nạp Lan Yên: “Vương phi.”

Nạp Lan Yên gật đầu cười: “Chia thức ăn đi.”

Một bàn bữa sáng tinh xảo bày ra trên bàn trước mặt mấy người, mà trước mặt của Nạp Lan Yên lại rỗng tuếch.

Nạp Lan Song đang nghi hoặc muốn hỏi, thì chỉ thấy Lãnh Thiếu Diệp một bộ hắc y lạnh lùng tự mình bưng một cái khay đi vào phòng ăn, thản nhiên gật đầu một cái với mấy người Nạp Lan gia, liền lấy ra bữa sáng trong khay đặt ở trước mặt Nạp Lan Yên.

Thật đơn giản, chỉ có ba cái bánh bao cùng một chén sữa đậu nành, cộng thêm hai cái dưa cải ngon miệng, thoạt nhìn cũng không tinh xảo giống như những món ăn khác.

Nạp Lan Vũ thấy vậy, con ngươi thanh dật (trong sạch + nhàn hạ) không khỏi nhiễm một tầng ý cười.

Mấy người Nạp Lan Song cũng không khỏi trêu chọc mà nhìn về phía Nạp Lan Yên, đây thoạt nhìn giống như là Chiến vương gia tự mình xuống bếp làm?

Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi, kéo Lãnh Thiếu Diệp để cho hắn ngồi xuống: “Ăn cơm ăn cơm.”

Trước mặt Lãnh Thiếu Diệp bày bữa sáng giống như những người khác, chính là ánh mắt thủy chung thỉnh thoảng dừng ở trên người Nạp Lan Yên, giống như nửa giây cũng không nguyện dời đi.

Nạp Lan Nặc ăn xong một chút điểm tâm, không khỏi đại than (than thở lớn) trong lòng!

Mặc dù hai người kia cái gì cũng chưa làm, cũng không nói nhiều lắm, nhưng nàng chính là không hiểu sao bị ngược thành một con chó, vẫn là cái loại độc thân này!

-- Uông!

Đế đô, ngoài cửa thành.

Năm huynh đệ tỷ muội Nạp Lan gia, chia làm hai đường, các mang hai đội hộ vệ bưu hãn ở bên trong cái nhìn của vô số người, chạy nhanh ra khỏi đế đô.

Sau tường thành, Lãnh Thiếu Diệp một thân hắc y lạnh lùng phi phàm, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt u ám theo sát không rời đoàn xe, thẳng đến khi rốt cuộc nhìn không tới bóng dáng đoàn xe, cũng thật lâu chưa từng dời đi.

Nhị Khuyết không biết đi khi nào thì đến bên người hắn: “Luyến tiếc đi?”

Lãnh Thiếu Diệp thu hồi ánh mắt, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Nhiệm vụ huấn luyện làm xong?”

Nhị Khuyết sắc mặt cứng đờ: “A ha ha, cái kia......”

“Gấp 10 lần.” Lãnh Thiếu Diệp vân đạm phong khinh bỏ lại vài chữ, xoay người rời tường thành, “Hôm nay làm xong.”

“Nằm tào (Mẹ nó)......”

Rất xa, dường như còn có thể nghe được âm thanh hộc máu của thanh niên Nhị Khuyết.

Trời biết biểu tình khi biết hôm nay lượng huấn luyện là cái gì của hắn, gấp 10 lần? Vậy còn không phải là muốn cái mạng già của hắn hay sao?

......

Chớp mắt một cái đã bảy ngày.

Đoàn người Nạp Lan Yên xuyên qua ba thành trì, phong trần mệt mỏi đến bên ngoài cửa thành của bổn gia Nạp Lan Vũ ở Mộc Thành.

Nạp Lan Vũ ngồi ở trong xe ngựa, dưới ống tay áo hai tay hơi hơi nắm chặt, khẽ mím môi, vẻ mặt tái nhợt mang theo biểu tình e sợ.

Nạp Lan Yên không tiếng động vỗ vỗ bờ vai của hắn, Nạp Lan Tịch cũng di chuyển đến bên cạnh hắn, không mặt mang vẻ khẩn trương nhìn hắn.

Tâm tình vốn đang khẩn trương phiền muộn của Nạp Lan Vũ bởi vì hành động của hai người mà tan hơn phân nửa, cong môi lộ ra một chút ý cười sạch sẽ: “Tam tỷ, tiểu đệ, ta không có việc gì.”

Xe ngựa ngừng lại.

Đội trưởng đội hộ vệ A Vũ giục ngựa đi đến bên ngoài xe ngựa, thấp giọng nói: “Gia chủ, đến Mộc Thành, gia chủ phân gia đã cùng mọi người chờ ở cửa thành.”

Nạp Lan Yên khẽ gật đầu, cười cười với hai người đệ đệ, sau đó vén rèm xe lên, uy ở ngoài cửa thành nghiêm cao lớn, một trung niên nam tử mặt chữ quốc (国) mặc một bộ quần áo xa hoa vẻ mặt sắc nghiêm túc, bên người hắn là một vị trung niên nữ tử hai mắt rưng rưng, còn có hơn mười người cả nam lẫn nữ khác theo thứ tự đứng ở phía sau hai người.

Sau khi rèm được vén lên, trên khuôn mặt trông có vẻ già của lão thái trung niên nữ tử kia trong mắt tích tụ nước mắt bỗng nhiên tuôn chảy, nỉ non chạy vội tới phía xe ngựa: “Tiểu Vũ, Tiểu Vũ......”

Khi Nạp Lan Vũ nhìn đến trung niên nữ tử, thân mình khẽ run lên, trong con ngươi lại hiện lên một tia lãnh ý, quanh thân không tự chủ được tản ra hơi thở kháng cự.

Nạp Lan Yên bất động thanh sắc ngăn trở tầm mắt của nữ tử, bên môi tràn ra tươi cười thản nhiên: “Vị này là tam phòng di nương của gia chủ phân gia Mộc Thành đi? Bổn gia chủ chịu không nổi đại lễ như thế của ngươi.”

Nữ tử sắc mặt cứng đờ, đứng ở tại chỗ che mặt nghẹn ngào: “Gia chủ, ta, ta là thật lâu đã không nhìn thấy Tiểu Vũ nhất thời tình thế cấp bách, mong rằng gia chủ tha thứ......”

Mà trong chớp mắt gia chủ Mộc Thành nhìn thấy nữ tử chạy đi sắc mặt liền trở nên có chút khó coi, lần này lại âm trầm có thể chảy ra nước, vội vàng không ngừng đi lên phía trước kéo nữ tử về phía sau, khom người thi lễ một cái với Nạp Lan Yên, cao giọng nói: “Gia chủ phân gia Mộc Thành Nạp Lan Tiêu mang theo mọi người cung nghênh gia chủ đã đến!”

Những người khác nhanh chóng theo sát hành lễ, cùng cao giọng kêu lên: “Cung nghênh gia chủ!”

Nạp Lan Yên thản nhiên cười cười, từ trên xe ngựa đi xuống: “Phân gia chủ mau đứng lên.” Nói xong liền nói với phía sau, “Tiểu Vũ, tiểu Tịch, xuống đây đi.”

Nạp Lan Tiêu vừa nhìn thấy Tiểu Vũ xuống xe ngựa, vội vàng tiến ra đón, nhìn thiếu niên tuấn tú trước mắt này so với hắn đã không thấp hơn bao nhiêu, hốc mắt hơi hơi có chút đỏ lên: “Tiểu Vũ, ngươi...... Đều lớn thành như vậy.”

Bên môi Nạp Lan Vũ giơ lên một nụ cười yếu ớt cực nhạt: “Phụ thân.”

Nạp Lan Tiêu còn muốn nói cái gì đó, lại nhìn thần sắc đạm mạc của thiếu niên, lời nói đến bên miệng lại nghẹn hết ở trong cổ họng, nói không nên lời khó chịu đến khổ.

Trung niên nữ tử nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Nạp Lan Tiêu, nói: “Gia chủ, vẫn là mau mời gia chủ đại nhân về gia tộc đi.”

Nạp Lan Tiêu hoảng hốt hoàn hồn, thu liễm vẻ mặt, xoay người nói với Nạp Lan Yên: “Gia chủ, trước về trong tộc đi.”

Nạp Lan Yên nhẹ nhàng gật đầu, một tay nắm Tiểu Vũ, một tay nắm tiểu Tịch: “Dẫn đường đi.”

Nạp Lan Tiêu không dám chậm trễ, nghiêng người đi vài bước về phía trước, mang theo Nạp Lan Yên đi vào cửa thành, đi tới Nạp Lan phủ cách đó không xa.

Cho dù chủ là phân gia ở Mộc Thành của Nạp Lan gia tộc, nhưng phủ đệ này khí thế nhưng lại cũng không thua bổn gia bao nhiêu.

Một đường tàu xe mệt nhọc, thể cốt của Tiểu Vũ vốn cũng không tốt đã muốn mệt mỏi đến cực điểm, vừa về tới phân gia, Nạp Lan Yên liền an bài Tiểu Vũ đi nghỉ ngơi, sau đó cùng tiểu Tịch cùng nhau đi tới tiền thính.

Ngồi ở trên chủ tọa (ghế của người chủ) trong tiền thính khắp nơi tạo bằng Ngọc Lưu Ly xa hoa, Nạp Lan Yên nhẹ uống một ngụm trà xanh trong chén, nói với Nạp Lan Tiêu cùng mọi người ở phân gia: “Lần này ta đến có hai việc, thứ nhất vì chọn lựa mấy hài tử tiến bổn gia tu luyện, thứ hai là vì tìm ngài mượn một vật.”

Khi Nạp Lan Tiêu nghe được lời mở đầu hai mắt nhất thời sáng ngời, dù sao bổn gia hôm nay so với bổn gia trước kia tốt hơn nhiều lắm, huống chi nay lão gia chủ đã muốn đi vào Tiên Thiên, nếu vãn bối trong tộc có thể đi vào bổn gia tu luyện đương nhiên là tốt nhất!

Lại nghe xong câu nói, Nạp Lan Tiêu liền có chút nghi hoặc: “Gia chủ muốn vật gì?”

Nạp Lan Yên cười khẽ phun ra vài chữ: “Máu trong trái tim.”

Ba!

Trung niên nữ tử ngồi ở bên người Nạp Lan Tiêu nháy mắt hướng tới Nạp Lan Yên quỳ xuống, cái trán đập ở trên mặt đất phát ra tiếng vang ‘bang bang’: “Gia chủ, ngài đại nhân có đại lượng (bề trên độ lượng), cả đời Tiêu hắn vì phân gia cẩn trọng, tuyệt không có một chút tâm tư phản loạn nào!”

“Ta nói hắn có tâm tư phản loạn sao?” Nạp Lan Yên lạnh lùng híp mắt hồ, âm thanh lộ ra thấy lạnh cả người, “Hay là nói, chẳng lẽ ngươi biết nguyên nhân bổn gia chủ tìm hắn muốn máu trong trái tim?”

“Ta......” Nữ tử ngẩng đầu, trên trán đã có tơ máu tràn ra, “Gia chủ, ngài đang nói cái gì?”

Nạp Lan Yên bỗng nhiên một tay lấy cái chén ném tới dưới chân nữ tử, âm thanh vỡ nát nhất thời giống như nện ở trong lòng mọi người: “Tàn Huyết Hắc Trúc, ngươi có rõ ràng?!”

Con ngươi của nữ tử mạnh mẽ co rụt lại, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng tái nhợt: “Ta ta...... Gia chủ ta......”

Nạp Lan Tiêu lại trợn to một đôi mắt: “Tàn Huyết Hắc Trúc gì? Sao lại thế này?”

Nạp Lan Yên lạnh lùng nhìn lướt qua Nạp Lan Tiêu: “Vậy phải hỏi tiện nội (*) của ngươi một câu!”

(*) tiện nội: khiêm xưng vợ mình, ý là người vợ ti tiện.

Nạp Lan Tiêu hít sâu một hơi, thân thể run run đứng lên, chỉ vào nữ tử đặt câu hỏi: “Tàn Huyết Hắc Trúc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói, ngươi nói rõ ràng cho ta!”

Nữ tử trong lòng biết chuyện này rốt cuộc tránh không khỏi, quỳ đi đến dưới chân Nạp Lan Tiêu, ôm hắn chảy nước mắt khóc rống: “Gia chủ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, năm đó đều là ta nhất thời hồ đồ, thật sự đều là nhất thời hồ đồ, xin ngài tha thứ cho ta được không, được không......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.