Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 37: Đời đời kiếp kiếp cũng không buông tay!



Bên tai là âm thanh kinh ngạc xen lẫn vui mừng của Hồ Ly ngu ngốc, Tam gia ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói: “Trên đường đến đây, tình cờ gặp được sa mạc hoa hồng.”

Tam gia chưa yêu bao giờ, nhưng loại chuyện tặng hoa khi yêu đương này vẫn biết.

Cho nên khi nhìn thấy một rừng hoa hồng vô tận trong sa mạc, liền cứ như vậy nhớ đến Hồ Ly nhà mình.

Nạp Lan Yên đưa tay nhận lấy bó hoa hồng kia, bên môi nở ra nụ cười xinh đẹp vui vẻ, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên nắp hộp ngọc, mở ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc nhẫn được khảm hồng ngọc tinh xảo, tươi cười bỗng dừng lại: “…. Chiếc nhẫn?”

Thật đúng là nhẫn?

Tay cầm bó hoa hồng và nhẫn của Nạp Lan Yên run nhè nhẹ, đối với thế kỷ hai mươi mốt của bọn họ, nhẫn là hứa hẹn, là tình yêu, là biểu tượng của vĩnh hằng.

Lãnh Thiếu Diệp dừng bước, cánh tay nâng Nạp Lan Yên từ trên lưng xuống nhẹ nhàng đặt trên một tảng đá, nhấc vạt áo quỳ một chân xuống trước mặt nàng, ánh mắt chăm chú mà kiên định, giọng nói trầm thấp từ tính mang theo bá đạo không cho phép phản bác: “Nạp Lan Yên, giờ phút này trước mắt nàng chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, nhận lời cầu hôn của ta. Thứ hai, hôn ta, sau đó nhận lời cầu hôn của ta.” (lee: mình cho đổi xưng hô nhá, hí hí)

Tuy rằng ở thế giới này, bọn họ đã bái đường thành thân, , nhưng lúc ấy cảm xúc khác nhau.

Khi đó hôn lễ không yên lòng, sao có thể gọi là hôn lễ?

Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên thật sâu. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp tổ chức lại một hôn lễ lớn, nhưng ít ra vẫn muốn làm cho người nào đó hoàn toàn gắn liền với tên Lãnh Thiếu Diệp.

Hoa tươi, nhẫn, hắn đều đã chuẩn bị.

Nói đến chiếc nhẫn này, phải kể từ nửa tháng trước, lúc Nạp Lan Yên vẫn còn ở trong sơn mạch rèn luyện, Lãnh Thiếu Diệp bị Lãnh Thiếu Kỳ kéo đến một hội đấu giá, lúc trưng bày không gian giới chỉ này, nhìn bảo thạch màu đỏ tỏa hào quang vạn trượng kia, không biết tại sao lại nghĩ đến Nạp Lan Yên với một bộ hồng y (quần áo màu đỏ ý) đường hoàng bừa bãi.

Không chút do dự đấu lấy không gian giới chỉ này, lúc ấy trong lòng hắn nghĩ là, hắn tốn nhiều tiền như vậy mới đoạt được đồ chơi này đến tay, đưa cho Hồ Ly ngu ngốc kia cũng không thể để nàng dễ dàng nhỏ máu nhận đồ.

Nay dùng để cầu hôn, trong mắt Tam gia lộ ra ý cười, toàn bộ con Hồ Ly này đều thuộc về hắn.

Nạp Lan Yên khiếp sợ nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình, cảm động trong lòng dâng lên trong mắt, hai mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn Lãnh Thiếu Diệp, lại nghe được lời nói của hắn, nhịn không được phì cười, cười đến mức nước mắt đầu chảy ra: “Tam gia, có thể có lựa chọn thứ ba hay không?”

Tam gia mặt không chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh nói: “Không thể!”

Nạp Lan Yên trầm mặc nhìn hắn, không nói lời nào.

Lãnh Thiếu Diệp ngừng thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.

Nạp Lan Yên hơi cúi người, khóe môi nâng lên nụ cười tuyệt mỹ, cầm tay hắn, mười ngón tay đan chặt, gằn từng tiếng nói rõ ràng: “Tam gia, nghe kỹ lựa chọn thứ ba của ta, ta lựa chọn ôm chàng, hôn chàng, nhận lời cầu hôn của chàng, yêu chàng cho đến khi linh hồn tan biến.”

Nạp Lan Yên đặt mười ngón tay đan chặt của hai người ở bên môi, ấn lên một nụ hôn: “Đời đời kiếp kiếp cũng không buông tay!”

Huyết Hồ chính là một người cực đoan, yêu chính là yêu, không thích chính là không thích.

Trong mắt không thể chứa một hạt cát, không thể chấp nhận phản bội, không thể nhìn một chút khiếm khuyết nào.

Đồng thời, nhận định chính là cả đời. Nạp Lan Yên rõ ràng nghe được trái tim của mình đang kêu gào tình yêu dành cho người nam nhân này, tham muốn giữ lấy người nam nhân này, tin tưởng duy nhất vào người nam nhân này!

Không thể rời bỏ, không thể buông tay, vậy thì chiếm lấy, giữ chặt cả đời, không bao giờ buông tay.

Nạp Lan Yên lấy ra chiếc nhẫn khảm hồng ngọc, ném vào tay Lãnh Thiếu Diệp, chậm rãi duỗi bàn tay trái ra….

#lề: Lee thấy chương này ngắn nhất từ đầu đến giờ sao ý, edit thật sướng mà, lãng mạn nữa chứ, hí hí….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.