Khóe môi Bạch Dật cong lên, đôi mắt hoa đào mang theo ý cười, nói: "Được
rồi! Muội đã không muốn nói thì quên đi, miễn cho đến lúc đó lại nói dối để gạt ta!" Nói xong, ánh mắt dừng lại trên giỏ trúc nàng đang đeo,
hỏi: "Muội mang giỏ trúc đến đây làm cái gì? không cần luyện võ sao?"
"Ta giúp dược sư trong dược cốc đi hái thuốc, hái dược xong thì trở về
luyện võ." Tử Tình nói xong, nâng mắt nhìn hắn: "Sư huynh, thời gian
không còn sớm, huynh cũng nhanh chóng trở về đi!"
Bạch Dật
nhướng mi, hai tay khoanh trước ngực, tà tà liếc mắt nhìn nàng một cái,
nói: "Sao ta lại cảm thấy muội giống như là đang đuổi ta đi? Muội là một đệ tử trên Lăng Phong sơn, sao lại đi giúp dược sư hái thuốc? Hằng ngày quá nhàn nhã sao?"
"Lần trước tay ta bị trầy da, có đến chỗ
dược sư vài lần. Dược sư tốt lắm, ông đã dạy ta một ít tri thức đơn giản về thảo dược, nên khi rảnh ta liền giúp hái một ít thảo dược mà ta biết mang đến dược cốc. Một chút nữa ta còn muốn đi luyện võ, nếu để những
đệ tử khác trên núi nhìn thấy ta và huynh ở cùng một chỗ, không biết sẽ
nói cái gì. Cho nên, sư huynh, huynh vẫn nên đi về trước đi!"
Đôi mắt hoa đào hơi híp lại, Bạch Dật cong môi cười, nói: "Được rồi! Dù sao cũng đã biết muội ở Lăng Phong sơn, hiện tại ta còn có chuyện muốn làm, thật đúng là không rảnh ở trong này đùa với muội. Lần tới đi! Chúng ta
lần tới gặp." Nói xong, hồng y phất phất, mặt mang ý cười phi thân rời
đi, chỉ trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Tử Tình.
Nhìn thấy hắn rời đi, Tử Tình mới khẽ thở dài một tiếng, hai tay kéo lại giỏ trúc trên vai, rồi mới tiếp tục đi tới phía trước. hiện tại nàng trích
ra một ít thời gian giúp dược sư hái thuốc, cứ như vậy cũng có thể che
giấu đi việc gia gia dạy nàng y độc, hơn nữa nàng cũng có thể thoải mái
tới khắp nơi hái thuốc để nghiên cứu chế tạo. Bởi vì tất cả mọi người
cho rằng nàng đang giúp dược sư hái dược, nên sẽ không nghĩ đến chính
nàng cũng đang học chế dược.
Ở trên núi, nàng chỉ lo tìm kiếm những thảo dược hữu dụng đối với mình, bất tri bất giác thời gian đã
trôi qua rất nhanh. Khi nàng đeo giỏ thảo dược đi vòng qua núi xong,
định chuẩn bị đi về phòng mình, đã thấy hai bóng dáng không tính là xa
lạ đang lặng lẽ đi vào phòng nàng. Thấy thế, nàng ngừng lại hô hấp, tìm
một nơi để ẩn nấp.
Hiện tại nàng cũng đã có chút thành tựu,
việc che giấu hơi thở trên người đối với nàng đã là chuyện thật dễ dàng. Cho dù thực lực của nàng còn quá yếu, nhưng người sâu sắc như nàng lại
rất hiếm có, ánh mắt bình tĩnh nhìn hai người kia vừa đi vào liền đóng
cửa lại, rồi nhẹ tay nhẹ chân quan sát trong phòng. Nàng không thể nhìn
thấy hai người họ đang làm gì bên trong, cho nên chỉ lẳng lặng chờ từ
một nơi bí mật gần đó.
Nàng biết hai người kia lén lút vào
phòng nàng, tuyệt đối sẽ không phải là làm chuyện tốt gì, bởi vì hai
người kia không phải ai khác, mà chính là Tử Kiệt cùng Tử Sa. Sư phó đã
từng nói qua với bọn họ là không được gây phiền toái với nàng, nên những người khác cũng an phận không ít, nhưng chỉ có hai người này vẫn động
tâm tư với nàng.
Hai người Tử Kiệt cùng Tử Sa nhẹ tay nhẹ
chân vào nhà tranh, sau khi đánh giá một chút ngôi nhà tranh đơn sơ này
xong, hai người liền đi tới bên cạnh bàn. Tử Sa thỉnh thoảng nhìn ra
ngoài quan sát canh chừng, phòng ngừa Tử Tình đột nhiên quay trở lại,
một bên đè thấp thanh âm nói với Tử Kiệt: "Tam sư huynh, huynh nhanh một chút."
"Yên tâm, nha đầu chết tiệt kia lúc này nhất định
đang lên núi hái dược giúp dược sư, sẽ không trở về nhanh như vậy đâu."
Tử Kiệt nói xong, lấy ra một bao thuốc bột từ trong lòng, mở nắp cái ấm
đặt trên mặt bàn, đem toàn bộ thuốc bột đổ vào. Rồi cầm lấy cái ấm kia
lắc lắc, đợi đến khi thuốc bột kia đã hòa tan trong nước, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mới đem cái nắp đậy lại.
"Tốt lắm, chúng
ta đi thôi! Chờ lúc nha đầu chết tiệt kia trở về uống nước, xem nàng có
trúng chiêu không!" Tử Kiệt đè thấp thanh âm mang theo một niềm hưng
phấn, giống như thực chờ mong chuyện sắp xảy ra.
Tử Sa nhìn
cái ấm nước kia, có chút lo lắng hỏi: "Tam sư huynh, việc này nếu để cho sư phụ biết thì thế nào?" Tuy rằng hắn vẫn nói không cần lo lắng, nhưng không biết sao nàng lại cảm thấy có chút bất an.
"Muội không nói, ta không nói, sư phụ làm sao có thể biết được? Hơn nữa, thuốc này
vô sắc vô vị, nha đầu chết tiệt kia sẽ không có khả năng nhận ra cái gì, đi thôi! Chúng ta chờ xem kịch vui thôi." Tử Kiệt nói xong liền kéo
nàng đi ra ngoài, sau khi đóng cửa, hai người mới lặng yên rời đi.
Chờ bọn họ đã rời đi, Tử Tình mới từ sau cây đại thụ chậm rãi đi ra, nhìn
theo phương hướng hai người bọn họ rời đi, rồi mới chậm rãi đi đến ngôi
nhà tranh của mình. Đẩy cửa ra, nàng đặt giỏ trúc trên lưng sang một
bên, bắt đầu đánh giá bốn phía trong phòng, cẩn thận kiểm tra từng chút
một.
Đi tới phía trước vài bước, ánh mắt dừng lại ở cái ấm
đặt trên mặt bàn, một ít bột trắng bên cạnh ấm nước làm cho nàng tạm dời mắt đi, cầm lấy nắp ấm, vươn ngón tay quẹt một cái ở bên cạnh ấm, lấy
chút ít bột trắng rất khó phát hiện giơ đến trước mặt cẩn thận nhìn, rồi lại ngửi ngửi, nhưng cũng không biết đây rốt cuộc là cái gì?
Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn ấm nước trà kia, nửa
ngày sau mới dời ánh mắt. Nhìn ánh dương bên ngoài đã dần dần ngả về
tây, đôi mắt bình tĩnh hơi loé lên rồi đi tới bên giường ngồi khoanh
chân, bắt đầu tu tập nội công tâm pháp, giống như chưa từng nhìn thấy
một màn vừa mới phát sinh, bình tĩnh làm cho người ta nhìn không ra rốt
cuộc nàng đang muốn làm gì?
Cho đến khi bên ngoài sắc trời
dần dần hơi tối lại, ước chừng đã đến giờ ăn cơm chiều, Tử Tình vẫn đang ngồi trên giường tu tập nội công tâm pháp, lúc này mới mở đôi mắt, ánh
mắt bình tĩnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo nhiều điểm không phù hợp tuổi tác. Nàng thở nhẹ ra một hơi, rồi mới xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy cái ấm kia, che giấu đi hơi thở huyền khí trong thân
thể mình, bóng dáng nho nhỏ vừa nhảy đã nhanh chóng khuất đi dưới bầu
trời đang dần tối lại...
Giờ này những người đó nhất định đã
tu luyện xong rồi chuẩn bị đi ăn cơm chiều, nếu động thủ lúc này, tuyệt
đối thần không biết quỷ không hay. Nếu bọn họ đã muốn chọc nàng, vậy
nàng chỉ có thể đem một phen tâm ý của bọn họ hoàn trả trở về! Nàng thật muốn nhìn một chút, bọn họ rốt cuộc đã hạ độc dược gì trong ấm nước trà của nàng!
Thân pháp nhẹ nhàng mang theo một sự quỷ dị, nàng
lặng yên không tiếng động đi vào phòng Tử Kiệt trên núi Lăng Phong, bởi
vì chỉ có mấy người đệ tử, cho nên mỗi một người đều có riêng một ngôi
nhà tranh, ngoại trừ vị trí ngôi nhà tranh của nàng có vẻ hơi hẻo lánh
thì mấy chỗ khác đều cách nhau không xa.
Khi nàng đi vào
phòng Tử Kiệt, đi tới bên cạnh bàn, cầm cái ấm trong tay đổ một nửa số
nước vào bên trong ấm nước của hắn. Xong xuôi mới rời đi, mang theo nửa
ấm nước bị hạ độc còn lại đi đến nhà tranh của Tử Sa.
Nàng sẽ không đấu với bọn họ, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ bắt nạt!
Nếu họ nghĩ nàng tuổi còn nhỏ nên dễ bị khi dễ, vậy thì bọn họ đã sai
lầm rồi!
Đổ nước trà bị hạ độc vào trong ấm nước của Tử Sa
xong, Tử Tình mới lặng yên rời đi. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ hoàn toàn ấm
nước, nàng liền trở lại nhà tranh của mình, xong xuôi mới chậm rãi tiêu
sái đi đến chỗ ăn cơm, hơi trầm hạ ánh mắt lóe tinh quang. Có lẽ không
bao lâu nữa, nàng sẽ biết được dược kia rốt cuộc có tác dụng gì.