Tử Cầm thấy nàng sau khi nghe được tên Tử Tình thì thần sắc liền căng
thẳng, không khỏi cười lớn thành tiếng: "Xem biểu tình muội cứng ngắc
như vậy, nào có giống bình thường ? Từ năm ấy, sau khi muội cùng tam sư
huynh bị nàng ta đâm thọt một nhát thì mỗi lần nhắc tới nàng ta muội
liền biến sắc. Thật không biết rốt cuộc là muội vì cái gì mà sợ nàng ta
như thế ?"
Nghe vậy, Tử Sa giật giật đôi môi anh đào phấn nộn nhưng lại không nói gì, ngược lại chậm rãi cúi thấp đầu xuống. Sợ nàng
cái gì? Chính mình cũng không biết, chỉ là từ đó về sau, mỗi khi gặp lại nàng ta, thì trong đáy lòng luôn đều có chút sợ hãi khó hiểu. Nhất là
khi vừa tiếp xúc với ánh mắt bình tĩnh mà trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, thì ngay tức khắc cái cảm giác ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn.
Khóe mắt mang ý cười đột nhiên lưu chuyển, thoáng nhìn thấy một bóng dáng
màu hồng, Tử Cầm không khỏi kinh ngạc nói: "Ủa? Đó là ai? Sao mà lại ngã xuống đất?" Thanh âm vừa buông xuống, không đợi Tử Sa quay đầu lại liền kéo tay nàng chạy sang hướng bên đó.
"Sư tỷ, tỷ chậm một
chút." Còn chưa kịp nhận rõ tình hình, Tử Sa vốn định quay đầu lại để
nhìn xem, ai ngờ nàng lôi kéo đi như vậy khiến cho bước chân hơi lảo
đảo, cũng may là nàng đã nhanh chóng ổn định bước chân nên mới có thể
đứng vững được.
Kéo Tử Sa đến gần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
diễm lệ của Tử Cầm không khỏi kinh ngạc, nhìn thấy dung mạo cũng không
được tính là xa lạ kia, nàng kinh ngạc hô nhỏ ra tiếng: "Bạch Dật sư
huynh? Làm sao có thể là Bạch Dật sư huynh?"
Nghe nói như
thế, Tử Sa cũng giật mình, vội vàng nhìn lại, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc hô nhỏ: "Tại sao Bạch Dật sư huynh lại nằm ở đây?" Tuy rằng các
nàng cùng Bạch Dật sư huynh cũng không phải rất quen thuộc, nhưng mấy
năm qua hắn cứ cách một đoạn thời gian liền chạy qua chỗ Tử Tình. Nhưng
mà sao hắn lại có thể nằm ở trong này? Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Nhanh, trước nâng huynh ấy dậy rồi nói sau." Tử Cầm nói xong vội vàng ngồi xổm xuống nâng Bạch Dật đang nằm trên mặt đất lên, Tử Sa đứng một bên thấy
thế, cũng vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Cao thấp đánh giá một
phen, thấy trên người hắn không có miệng vết thương, Tử Sa trừng mắt
nhìn chăm chăm, có chút không xác định nói: "Sư tỷ, Bạch Dật sư huynh bị hôn mê sao?" Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như là bị hôn mê.Chỉ là, lấy
thực lực của Bạch Dật sư huynh thì làm sao có thể tự dưng bị hôn mê? Mà
còn là hôn mê ngay trên núi Lăng Phong của bọn họ?
"Sư huynh?Bạch Dật sư huynh? Huynh tỉnh tỉnh..."
Tử Cầm lắc lắc thân thể hắn, một bên không ngừng gọi. Nàng vẫn luôn thích
Bạch Dật sư huynh, nhưng ai ngờ trong mắt hắn chỉ tồn tại một mình Tử
Tình, bình thường cho dù là gặp nàng thì nhiều lắm cũng chỉ là chào hỏi
xã giao mà thôi, có khi lại ngay cả một câu bắt chuyện cũng đều không
có, lần này có thể gần gũi tiếp xúc với hắn như vậy thì vẫn là lần đầu
tiên. Nghĩ vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không khỏi hơi hơi nổi
lên một tầng đỏ ửng, đôi mắt đẹp xấu hổ có chút khiếp sợ, hiển lộ vô vàn tư thái của một tiểu nữ nhi.
Cảm giác có người đang chạm
thân thể hắn, Bạch Dật còn chưa kịp khôi phục lại thần thức thì theo bản năng trước tiên đó là vươn tay phất một cái, một cỗ hơi thở huyền khí
từ trong ống tay áo hắn bắn ra, làm hai người đang vây quanh bên cạnh
hắn không có phòng bị nên bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.
"Bang bang! Ôi..."
Hai tiếng bang bang do có vật rơi xuống đất vang lên, cùng với tiếng hô đau đớn truyền đi trong không khí, Tử Cầm cùng Tử Sa không có phòng bị đã
bị đánh văng ra ngoài đang xoa xoa thân thể đau đớn, chậm rãi chống đỡ
ngồi dậy, ủy khuất nhìn Bạch Dật bỗng nhiên mở to mắt, vẻ mặt lên án
trong câm lặng.
Bỗng nhiên đôi mắt hoa đào mở ra, trong mắt
lóe lên tia sáng hung ác nham hiểm, mang theo hàn quang tàn nhẫn đảo qua chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Tử Cầm cùng Tử Sa đang ngồi bẹp dưới mặt đất, rồi ánh mắt hung ác nham hiểm mới chậm rãi biến mất,
tinh quang nội liễm, thay thế là sự nghi hoặc: "Sao lại là các ngươi?
Tại sao ta ở chỗ này?"
Vừa rồi là xuất phát từ bản năng cảnh
giác, trước khi hắn kịp ý thức rõ ràng thì thân thể đã làm ra công kích, chỉ là không nghĩ tới thế nhưng sẽ là hai người các nàng.
"Bạch Dật sư huynh, chúng ta luyện võ trở về, thấy huynh nằm té trên mặt đất
nên liền qua xem. Ai ngờ huynh lại ra tay với chúng ta." Giọng nói Tử
Cầm đầy ủy khuất, xong rồi mới cùng Tử Sa ngồi bên cạnh giúp đỡ lẫn nhau đứng lên, giơ tay vỗ vỗ đi bụi đất dính trên quần áo.
Nghe
nói như thế, đôi mắt hoa đào chậm rãi khép lại, một tay đặt lên trên
trán, cảm thấy đầu còn có chút choáng váng, nhớ tới một màn trước khi
hắn choáng váng hôn mê đi. Lúc ấy, là do Tử Tình dùng dược với hắn, hắn
biết Tử Tình thường đi qua dược cốc, cũng thường xuyên đi hái thảo dược ở khắp nơi trên Thanh Sơn, nhưng lại không nghĩ tới nàng thế nhưng có
được loại mê dược lợi hại như vậy, ngay cả hắn mà cũng bị mê đảo trong
nháy mắt. Hơn nữa thủ pháp hạ dược kia lại vô cùng thuần thục, làm ngay
cả hắn cũng không nhìn ra được.
Nhưng mà chết tiệt nhất là
nàng cũng dám hạ dược hắn! Nghĩ vậy, trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt
không khỏi nổi lên một tầng hung ác nham hiểm, cả người nhất thời tản ra một luồng hơi thở nồng đậm làm cho người ta phải sợ hãi.
"Sư huynh? Bạch Dật sư huynh?" Hai người thật cẩn thận gọi, thấy hắn ngồi ở chỗ kia nhăn mày vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, sắc mặt cũng âm trầm không
ngừng biến hóa, chỉ trong nháy mắt mà thân thể hắn đã phát ra một tầng
hơi thở làm cho người ta sợ hãi, hai người các nàng không khỏi lui lại
từng bước, không dám tới gần bên người hắn quá mức.
Bạch Dật
mặt âm trầm nâng mắt liếc nhìn hai người các nàng, rồi bỗng nhiên ống
tay áo màu đỏ phất một cái, bóng dáng như quỷ mỵ bay thẳng lên, nhanh
chóng lao tới hướng ngôi nhà tranh của Tử Tình.
"Hình như
Bạch Dật sư huynh đi tới chỗ Tử Tình. Tử Sa, đi, chúng ta cùng đi xem."
Đứng một bên, Tử Cầm thấy hắn đi đến chỗ Tử Tình, cảm thấy tò mò rốt
cuộc là đã phát sinh chuyện gì liền muốn lôi kéo Tử Sa cùng đi nhìn xem.
"Sư tỷ, tỷ không thấy được khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Bạch Dật sư huynh
sao? Nếu đi theo, cẩn thận hắn sẽ trút giận lên hai người chúng ta, hay
là thôi đi!" Tử Sa thấp giọng nói, nàng cũng không muốn tự tìm phiền
toái a.
Nghe nói như thế, Tử Cầm cắn cắn môi, chân giẫm xuống đất, căm tức thấp giọng mắng: "Đều là do tiểu tiện nhân Tử Tình kia! Cả ngày quyến rũ Bạch Dật sư huynh!"
Tử Sa vừa nghe nàng mắng,
vội vàng kinh hoảng nhìn nhìn chung quanh, khi nhìn thấy không có ai mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Sư tỷ, sao tỷ lại mắng nàng? Sư phụ từng căn dặn chúng ta không được gây phiền toái cho nàng, tận lực cố hòa hảo
cùng nàng. Nếu để cho nàng nghe thấy được những lời này thì cũng không
tốt."
"Hừ! Muội sợ nàng, nhưng ta khôngsợ nàng!" Tử Cầm hừ lạnh một tiếng, khẽ nâng cằm nói.
Thấy thế, Tử Sa hơi hơi nhíu mày, bộ dạng như muốn nói lại thôi, nhưng cuối
cùng chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi nói với nàng: "Sư tỷ, chúng ta đi tìm bọn Đại sư huynh để cùng nhau luyện võ đi!" Nói xong, kiên quyết gấp
rút lôi nàng đi.
Bên kia, khi Tử Tình thở nhẹ ra một hơi rồi
mở mắt ra thì đã thấy trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại một mình nàng, trong đôi mắt bình tĩnh không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Đều đi rồi?
Cúi đầu nhìn lại thân thể của mình, cảm thấy tất cả hơi thở huyền khí trong cơ thể đều đang tụ lại ở đan điền, thực lực phẩm giai đã bị nàng che
dấu đi, trên gương mặt nàng không khỏi tràn ra một ý cười nhợt nhạt.
Cứ như vậy, nàng cũng sẽ không cần lại lo lắng. Lập tức đứng lên cầm cây
kiếm gỗ đặt ở trước giường rồi đi ra ngoài. Không có người quấy rầy, tốt nhất chính là đi luyện kiếm pháp. Nhưng khi nàng vừa mới ra khỏi cửa đã thấy một bóng dáng màu đỏ mang theo một thân tức giận bay vút về phía
nàng, nhớ tới một màn lúc trước, tươi cười bên môi không khỏi có chút
cứng ngắc...