Bạch Dật cong lên khóe môi tà tà cười, đôi mắt hoa đào bán híp ẩn chứa hào
quang mị hoặc liếc mắt nhìn hắn một cái, thanh âm mang theo ý trêu tức
nói: "Sư huynh cũng nói nghi thức triệu hồi nhưng là mỗi năm chỉ có một
lần, mặt khác, ngay cả sư huynh thân thể suy yếu cũng muốn đi nhìn, sư
đệ ta làm sao có thể không đi đâu!" Thanh âm vừa rơi xuống, hắn liền
buông cái chén trong tay, hai chân vừa chuyển, bóng dáng hồng sắc đã
đứng lên, đi tới bên người Bạch Dục cười nói: "Sư huynh, nhìn sắc mặt
ngươi còn tái nhợt, có cần sư đệ đỡ ngươi đi hay không?"
Trong đôi mắt hoa đào mị hoặc xẹt qua một tia u quang không rõ, những nghi
thức triệu hồi lúc trước cũng không thấy hắn để bụng, năm nay thân thể
hắn suy yếu như vậy nhưng lại vẫn muốn đi xem? Hay là trong số những đệ
tử tham gia nghi thức triệu hồi năm nay có người làm cho hắn để bụng ?
"Sư đệ có tâm." Ánh mắt ẩn chứa nhè nhẹ ngạo khí liếc mắt nhìn hắn một cái, Bạch Dục thu hồi ánh mắt, tự mình đi ra ngoài. Thân thể hắn suy yếu,
nhưng còn không có suy yếu đến mức ngay cả đi đến thiên động cũng không
đi được.
Bạch Dật cong môi cười, bóng dáng màu hồng phất một
cái, cũng đi theo ra ngoài. Tuy rằng nói không để ý, nhưng dù sao thì
hôm nay cũng là ngày Tử Tình triệu hồi huyễn thú, hắn rất hiếu kỳ Tử
Tình sẽ triệu hồi ra loại huyễn thú gì? Làm sao lại có thể ngồi ở đây
được chứ?
Bên kia, trên núi Lăng Phong.
"Tử Tình,
hôm nay là ngày con triệu hồi huyễn thú, không cần khẩn trương, vẫn duy
trì tâm trạng như bình thường là được." Lăng Thành nhìn Tử Tình mặc một
thân tố y nói, khuôn mặt uy nghiêm ngày thường cũng không còn, mà thay
vào đó là một vẻ mặt từ ái. Lúc này hắn cực kỳ giống như một từ phụ (phụ thân hiền từ) dùng lời nói ôn hòa để trấn an nàng.
Tử Tình
khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp lời: "Dạ, Tử Tình sẽ giữ tâm trạng như bình
thường." Triệu hồi huyễn thú là một bước ngoặt đối với một tu luyện giả, huyễn thú có cường đại hay không ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tương
lai ngày sau. Ngày hôm nay tổ chức nghi thức triệu hồi, trong đáy lòng
nàng quả thật cũng có một chút khẩn trương, bất quá khi nghe được thanh
âm từ ái của sư phụ thì một chút khẩn trương kia đã biến mất một cách
diệu kì. Nhìn sư phụ ở trước mặt, thật giống như thấy được phụ thân đang đứng ở bên cạnh nàng.
Ở một bên, mấy người Tử Nghiên lẳng
lặng đứng yên, có Lăng Thành ở trong này, bọn họ cũng không dám làm càn
quá mức . Thân là đại sư huynh, Tử Nghiên liếc mắt nhìn mấy người họ một cái, liền đi lên, trên gương mặt tuấn lãng mang theo vẻ tươi cười nói:
"Tử Tình, mấy người chúng ta cũng sẽ đi xem ngươi triệu hồi huyễn thú.
Thời gian cũng không còn sớm, nên đi đến thiên động rồi"
Nghe vậy, Tử Tình dời mắt nhìn hắn một cái, nhân tiện cũng từ hắn đảo qua
mấy người đứng phía sau, nhìn thấy đáy mắt châm chọc của mấy người Tử
Nguyên, Tử Kiệt cùng Tử Cầm. Mà Tử Lập cùng Tử Sa chỉ liễm hạ đôi mắt,
không dám chống lại ánh mắt nàng, khóe môi nàng hơi hơi cong lên, gật
đầu với Tử Nghiên xong liền cung kính nói với Lăng Thành: "Sư phụ, Tử
Tình đi đến thiên động trước."
"Hảo, con đi đi! Chúng ta cũng theo sau." Lăng Thành đáp lời, ý bảo nàng đi trước.Vừa rồi, hắn cũng
thoáng nhìn thấy ánh mắt châm chọc của mấy người kia, vài năm nay hắn vì muốn giúp cho bọn họ hòa thuận sống chung mà đã tốn không ít nước
miếng, mấy người này sao lại không nghe hắn khuyên bảo cơ chứ?
Tử Tình mỉm cười rồi mới dời bước đi đến thiên động. Đều là đệ tử của sư
phụ, bọn Tử Nghiên đều có một con huyễn thú của riêng mình. Tuy rằng
không thể sánh bằng huyễn thú của Bạch Dục và Bạch Dật, nhưng so với
những đệ tử bình thường thì đã mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa, nhờ thực lực của bản thân bọn họ mà phẩm giai của huyễn thú cũng tăng lên theo.
Chính mình ở trong mắt bọn họ vẫn luôn là một phế vật, bọn họ đều nghĩ là
ngay cả kiếm pháp mà nàng còn không thể học được, thì đừng nói chi là
những nội công tâm pháp cần có yêu cầu ngộ tính cao. Nhìn thấy sự khiêu
khích cùng châm chọc trong mắt mấy người bọn họ, thật sự giống như là đã chắc chắn nàng sẽ không thể triệu hồi huyễn thú vậy. Ha ha, nàng sẽ
không triệu hồi ra huyễn thú? Nàng chỉ là đang suy nghĩ, nàng sẽ triệu
hồi ra con huyễn thú như thế nào? Lấy thiên phú cùng thực lực của nàng,
cho tới bây giờ nàng vẫn luôn chưa từng lo lắng chính mình sẽ triệu hồi
ra huyễn thú thua kém mấy người bọn họ.
Nhìn bóng dáng mảnh
khảnh của nàng dần dần đi xa, Lăng Thành mới thu hồi ánh mắt, dừng lại
trên mấy người Tử Nghiên đang đứng ở một bên, thanh âm trầm thấp mang
theo một cỗ uy nghiêm nói: "Sư huynh muội phải biết giúp đỡ lẫn nhau,
không thể xem thường nhau. Trên toàn bộ Thanh Sơn, chỉ có Lăng Phong Sơn là có ít đệ tử nhất, các con càng phải chung sức chung lòng, sư phụ
muốn các con hảo hảo ở chung cùng với Tử Tình, tuyệt đối sẽ không hại
các con. Nếu các con không nghe sư phụ khuyên, ngày sau người phải hối
hận cũng chỉ là các con." Thật sâu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thở dài nói: "Đi thôi! Nghi thức triệu hồi cũng sắp bắt đầu, đừng chậm trễ thời gian." Nói xong, chính mình cũng xoay người đi về hướng thiên động.
Nghe hắn nói, mấy người thần sắc khác nhau, Tử Nghiên, Tử Lập cùng với Tử Sa cúi đầu, suy tư về những lời sư phụ nói. Người có thể làm cho sư phụ
nhìn trúng như vậy, tin tưởng nhất định sẽ tuyệt không tầm thường, cho
dù nàng hiện tại chỉ thường thường không có gì đặc biệt, nhưng cũng khó
đảm bảo ngày khác sẽ không vạn dặm tỏa hào quang! Chỉ là, vì sao sư phụ
lại nhìn trúng một người nhìn bình thường như vậy?
Mà ba
người Tử Nguyên cùng Tử Kiệt còn có Tử Cầm thì vẻ mặt không cho là đúng, trong lòng lên án là sư phụ bất công cho nàng mới có thể nói như vậy.
Nàng chỉ là một phế vật tu luyện thì có thể có tiền đồ gì? Muốn giỏi hơn mấy người bọn họ? Trừ phi mặt trời mọc phía tây a!
Trong
thiên động, lúc này hầu như các đệ tử chờ triệu hồi đã đến đầy đủ. Năm
nay những đệ tử được mười tuổi chỉ có khoảng trăm người, có thể nói là
ít nhất trong những năm gần đây. Chung quanh trong thiên động, cùng với
trên không đều vây đầy người, đại đa số các đệ tử đều mang theo huyễn
thú của chính mình đến, một là để khoe khoang, hai là tới để xem những
đệ tử tham gia triệu hồi năm nay có triệu hồi ra huyễn thú nào mạnh hơn
của bọn họ hay không?
Thanh âm huyên náo xôn xao hòa với
những tiếng cười hưng phấn, những đệ tử không có huyễn thú hai mắt nhìn
chăm chăm những đệ tử cưỡi huyễn thú, trong mắt khó nén nổi thần sắc hâm mộ. Trừ bỏ những đệ tử cưỡi địa hành thú vây xung quanh, còn có những
đệ tử cưỡi phi hành thú dừng lại giữa không trung, bọn họ ngồi trên cao
xuống nhìn, đem hết thảy mọi chuyện thu hết vào đáy mắt.
Lúc
này, Bạch Dục sắc mặt tái nhợt vận một thân hắc bào, cùng với Bạch Dật
một thân hồng y gương mặt tà mị đang phân biệt ngồi trên một cây cao,
hai mắt nhìn chăm chú vào trong thiên động tra xét những đệ tử đến triệu hồi. Cuối cùng, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng dừng lại trên bóng
dáng màu trắng tinh tế mà thanh lịch, trong đôi mắt đen sâu thẳm phiếm
lên những tia sáng khó hiểu, nhìn nàng không biết là đang suy tư về cái
gì.
Bỗng nhiên vừa liếc mắt, đôi mắt hoa đào bán híp nhìn
thấy Bạch Dục cũng đang ngồi trên cây, phía đối diện với mình lúc này
cũng dùng một loại ánh mắt bí hiểm nhìn Tử Tình đứng giữa những đệ tử
khác, ánh mắt mị hoặc xẹt qua một tia tinh quang, tựa tiếu phi tiếu
(cười như không cười) khóe môi cong lên, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn quét
qua sắc mặt tái nhợt của Bạch Dục một cái, tiện đà mang theo nhè nhẹ nhu tình nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh màu trắng kia.
Cảm
giác dường như có hai đạo ánh mắt nóng rực vẫn luôn dừng lại trên thân
thể nàng, Tử Tình không khỏi hơi hơi nhíu nhíu mày, nâng mắt lên nhìn
thoáng qua chung quanh, lại chỉ nhìn thấy những đệ tử đang tấp nập huyên náo xôn xao quát gọi, mà không có tìm được hai đạo ánh mắt vẫn dừng lại trên người nàng, đang muốn tìm thêm một hồi thì đã thấy Sơn chủ Thanh
Sơn đi ra.