Lãnh Đế Độc Y

Chương 70: Thần thú nội đấu



Sau đó ở trước mặt hai người, Bạch Dật cùng Bạch Dục thấy được một màn kia ánh mắt không khỏi lóe lên, lại thấy hai người kia bốn mắt nhìn nhau, cảm giác giống như bọn họ là người ngoài không thể tham gia khiến cho đáy lòng sinh ra một cảm giác buồn bực. Bạch Dục ho một tiếng thật mạnh, muốn nhắc nhở hai người bọn họ đừng quên còn có hai bọn hắn đang đứng ở chỗ này.

Bạch Dật một thân hồng bào khẽ híp lại đôi mắt hoa đào, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong đáy mắt, nhanh tới mức không ai phát hiện được. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên ra tay, muốn đem Tử Tình từ trong lòng Thần ra ngoài, cũng không ngờ rằng tay hắn còn chưa chạm tới ống tay áo Tử Tình đã bị Thần giơ tay hất một cái, một cỗ huyền khí màu tím từ trong ống tay áo phất ra, đem hắn bắn ra ngoài.

Bị cỗ huyền khí hùng hậu kia đánh úp lại, Bạch Dật thân bất do kỷ rút lui vài bước, cho đến khi sau lưng chạm vào một tảng đá bước chân mới đứng vững. Cảm giác thực lực hai người cách xa nhau, thần sắc hắn không khỏi trầm xuống, vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Rất rõ ràng, thực lực của hắn cùng với tên nam tử áo bào trắng đứng trước mặt này không chỉ kém nhau một hai cấp bậc. Hắn căn bản không phải là đối thủ của hắn ta!

Thấy hai người giao thủ, Tử Tình vội vàng phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói: "Ta không sao, huynh có thể buông ta xuống ." nói xong, từ trong lòng của hắn lui ra, di chuyển sang bên cạnh. Cho tới khi nhìn thấy bỗng nhiên có nhiều thêm một vật thể không rõ đang cuốn thành vài vòng trên cổ tay, nàng không khỏi giật mình, mà đồng thời khóe mắt thoáng nhìn qua con chim nhỏ cả người trắng như tuyết đang giơ bụng lên trời giả chết nằm cách đó không xa, trong mắt không giấu được kinh ngạc.

Ở thời điểm triệu hồi huyễn thú, nàng biết trong cơ thể của mình có hai cỗ năng lượng đấu tới mức người chết ta sống khiến cho gân mạch trong cơ thể cơ hồ bị nứt ra, vì thế, nàng chỉ có thể thử bức hai cỗ năng lượng kia đi ra ngoài. Trong nháy mắt đó, rõ ràng là nàng nhìn thấy một luồng ánh sáng màu trắng từ trong cơ thể của nàng biến ảo mà ra, hình thành một con chim nhỏ cả người tản ra hào quang màu trắng, bay ra bên ngoài cỗ uy áp cường đại cùng với luồng hào quang đó mà dừng lại trên mái tóc trắng bị gió thổi rối của Sơn chủ.

Nhưng mà, con chim nhỏ màu trắng vốn dĩ đứng trên đỉnh đầu Sơn chủ uy phong bát diện khi nào thì giả chết nằm trên mặt đất? Xem cái bụng của nó hướng lên trời, hai cành xòe rộng nằm trên mặt đất, thân thể nho nhỏ còn không ngừng run run, ai không biết còn tưởng nó bị cỗ uy áp cường đại kia làm bị thương rất nghiêm trọng, hay là bị dọa đến lạnh run. Mà không biết vì sao khi ánh mắt của nàng chống lại cặp mắt màu đỏ kia, nàng lại cảm ứng được dường như nó đang cực lực nhịn cười?

"Tử Tình, muội sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Bạch Dật bước tới bên cạnh Tử Tình, quan tâm hỏi.

Mà Bạch Dục đứng một bên, trong mục quang thâm thúy hiện lên một tia u quang khó hiểu, không biết hắn nghĩ đến cái gì mà vẫn nhìn Tử Tình, lại liễm hạ đôi mắt chậm rãi suy tư.

Thần với một thân áo bào trắng cả người tản ra khí phách vương giả cùng với khí chất tôn quý lẳng lặng nhìn nàng, khóe môi giương lên biểu hiện tâm tình của hắn lúc này dường như không tệ, cũng không đem Bạch Dật đang đứng gần bên người Tử Tình đánh văng ra ngoài. Bởi vì cho dù Bạch Dật đứng cách nàng tuy rằng rất gần, lại ngay cả góc áo của nàng cũng chưa chạm tới được.

"Ta không sao." Tử Tình lấy lại tinh thần, nâng lên thanh mâu nhìn bọn họ bình tĩnh nói xong, trong mục quang không chút gợn sóng, tâm như gương sáng, không mang theo nửa điểm bất thường.

"Đó là huyễn thú của ngươi sao?" Bạch Dục đứng bên cạnh đem ánh mắt dừng lại trên người con chim trắng nhỏ đang nằm hướng bụng lên trời, thân thể không ngừng run run, thần sắc lại ngơ ngác nhìn bầu trời, mày hơi cau lại một chút, tiện đà liếc mắt nhìn Tử Tình một cái. Huyễn thú người khác triệu hồi ra tốt xấu gì cũng là loại huyễn thú thể tích cường tráng uy vũ, cho dù phẩm giai thấp đánh không lại huyễn thú phẩm giai cao hơn nhưng ít nhất thì cũng có thể dọa người a. Vốn nghĩ rằng nàng sẽ triệu hồi ra loại huyễn thú nào đó, cũng không nghĩ đến sẽ là một con chim nhỏ bình thường như vậy?

Tử Tình nhìn hắn một cái, không nói gì mà đi tới bên người con chim nhỏ, cúi người đem nó ôm vào trong ngực. Nàng liễm hạ đôi mắt, trong thanh mâu có một tia nghi hoặc, giơ tay theo bộ lông tuyết trắng mềm mại kia vỗ về đầu của nó, lẳng lặng suy tư.

Còn cái quấn ở trên cổ tay nàng cũng giống như huyễn thú, nếu quả thật là như vậy thì chẳng phải là lần này nàng triệu hồi ra hai con huyễn thú? Chính là, đố rốt cuộc là hai loại huyễn thú nào? một cái sinh ra liền khiến cho Thiên Sơn hỗn loạn tới mức trời sụp đất nứt? Nàng cảm giác con chim nhỏ màu trắng kia không đơn giản, nó vậy mà còn biết ngụy trang, che dấu thực lực của chính mình. Mà quấn trên cổ tay nàng không biết là loại huyễn thú nào, chỉ biết là toàn thân màu đỏ, hình như là xà nhưng lại không giống lắm, bất quá nàng có cảm giác con huyễn thú trên cổ tay có vẻ như...thẹn thùng?

Băng phượng hoàng bị Tử Tình ôm vào trong ngực, nó ở trong lòng nàng tìm một nơi thoải mái dựa vào, tròng mắt màu đỏ ngơ ngác nhìn mấy người trước mặt, làm cho người ta cảm giác thấy nó cực kì vô tội. Mà ở chỗ không ai nhìn thấy, một chân của nó cũng là dùng sức đá tới trên người Hỏa Bạo long đang quấn trên tay Tử Tình, bởi vì bị ống tay áo của Tử Tình che khuất nên ngoại trừ Tử Tình, không có ai khác nhìn thấy một màn như vậy.

Mà con Hỏa bạo long vỗn dĩ đang quấn trên cổ tay nàng bởi vì bị một cú đá này mà phẫn nộ từ trong ống tay áo của Tử Tình ngẩng đầu lên, một đôi mắt mang hỏa diễm nhìn chằm chằm Băng Phượng hoàng thần sắc ngây ngốc vẻ mặt vô tội, cả người mạnh mẽ tản ra một cỗ nhiệt khí nóng rực, tránh được cổ tay của Tử Tình phun thẳng tới cái cánh gà đang đá nó, quả thật rất muốn biến nó thành cánh gà kho tàu.

Hai huyễn thú đấu qua đấu lại, người ngoài không thể thấy, mà Tử Tình thấy được một màn này, khóe mắt cũng không tránh khỏi giật giật, ngoại trừ Thần đang đứng bên trái nàng thì không có ai phát hiện.

Bạch Dật liếc mắt nhìn Bạch Dục đứng bên cạnh một cái, khóe môi câu lên, tà mị nói: "Nếu không phải là huyễn thú của Tử Tình nó sẽ để cho nàng ôm hay sao? Bạch Dục sư huynh, thân thể của ngươi còn không có khôi phục hẳn, lại bị cỗ uy áp cường đại lúc nãy gây chấn thương nên không phải là đầu óc cũng xuất hiện vấn đề đi? Thật sự không cần trở về nghỉ ngơi sao?" Nhìn thấy hắn ta để bụng với chuyện của Tử Tình như vậy, hắn thật sự không thích chút nào. Vốn không biết từ đâu nhảy ra một tên nam tử không đơn giản, hiện tại hắn ta lại tham gia một chân, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn phát hỏa!

Nghe vậy, Bạch Dục cũng đồng thời liếc mắt nhìn hắn một cái, sắc mặt tái nhợt quả thật biểu hiện ra thân thể của hắn cũng chưa khôi phục tốt hẳn. Chỉ thấy ánh mắt của hắn đảo qua trên người nam tử áo trắng đứng bên cạnh Tử Tình một cái, sau đó dừng ở trên người Bạch Dật, thanh âm khàn khàn mang theo một cỗ trào phúng: "Sư đệ, ngươi hôm nay hình như đặc biệt quan tâm sư huynh ta, hay là vì ta hỏi thêm mấy câu với Tử Tình? Ngươi cũng không phải là cái gì của nàng, cho nên vẫn không cần làm quá lên, người ta chưa chắc đã lĩnh tình của ngươi."

Mấy câu nói này của Bạch Dục quả thật chọc trúng yếu điểm trong lòng Bạch Dật, trong lúc nhất thời ý cười tà tứ bên khóe môi hắn không khỏi cứng lại, khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt cũng bởi vậy mà trầm xuống vài phần. Mấy ngày nay, hắn bởi vì điểm này nên mới ầm ỹ cùng Tử Tình vài câu, hiện tại lại từ trong miệng Bạch Dục nói ra, trong lòng cảm thấy không ra tư vị gì, nhưng cũng không nói câu nào phản bác lại hắn, bởi vì lời của hắn đúng là sự thật, hắn quả thật chẳng phải là gì của Tử Tình!

Nghĩ đến nam tử áo bào trắng lúc trước hành động mang theo chiếm hữu, lại nhìn đến ánh mắt trào phúng của Bạch Dục, câu nói giấu trong lòng đã lâu không chút nghĩ ngợi đã thốt ra, lớn tiếng hô lên khiến cho mọi người chung quanh một lần nữa cả kinh, ngây ngốc nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.