Mấy người thấy thế, liền cùng đi theo hắn hướng đại phòng đi , núi Lăng
Phong này có mấy gian nhà tranh , tất cả đệ tử mỗi người một gian, bình
thường gian nhà tranh lớn dùng để ăn cơm cùng nghỉ ngơi. Gian nhà tranh
mà Tử Tình ở cách nơi này khá xa, trước kia không có ai nên đành để vài
thứ, khi nàng đến đây gian nhà tranh kia liền thành chỗ ở của nàng .
Bọn họ đều đi ăn cơm, mà nàng lại vẫn còn xách nước, đến khi đổ đầy lu nước kia thì thời gian ăn cơm trưa sớm đã qua. Lúc nàng vào gian nhà tranh
lớn, đồ ăn đều đã nguội, nhưng bụng đói cũng không để ý nhiều như vậy.
Chỉ là, khi bưng thức ăn lên chuẩn bị ăn, thì lại thấy trong thức ăn có cát. Nàng hơi nhếch môi, dùng chiếc đũa xới lên, nhìn bát cơm trắng
trong tay, không có đồ ăn cũng không sao, nàng ăn cơm trắng.
Tử
Sa cùng Tử Cầm trốn ở bên ngoài nhìn thấy nàng chỉ ăn cơm trắng, không
khỏi cười đầy mặt, Tử Sa nhỏ giọng nói: " Ngũ sư tỷ, tỷ nói lần sau
chúng ta có nên cũng trộn lẫn cát vào trong cơm không?"
"Cơm thì quên đi, như thế nào thì cũng phải cho nàng ăn chút gì, bằng không nàng chết đói chúng ta chẳng phải không có gì chơi?" Tử Cầm liếc nhìn người
trong gian nhà tranh một cái, nhân tiện nói:"Ngươi chờ ta một chút". Nói xong liền đi vào nhà tranh, đến trước mặt nàng giương lên bộ dáng cao
cao tại thượng:"Tử Tình, ăn no rồi thì lát sau đem lá cây bên ngoài quét sạch sẽ, nghe rõ chưa?" Bộ dạng nghiễm nhiên như là đại tiểu thư đang
sai bảo một tiểu nha hoàn.
Tử Tình cũng không quay đầu lại, yên
lặng ăn cơm, đối với nàng mà nói, người nàng ghét thì ngay cả liếc mắt
nhìn người đó cũng lười, ngay cả nói chuyện cũng chẵng muốn cùng các
nàng nói chuyện.
"Ta đang nói chuyện cùng với ngươi đó! Ngươi
điếc hay là câm hả? Sao không trả lời!" Tử Cầm lớn tiếng kêu lên, đôi
mắt xinh đẹp nhìn nàng chằm chằm
Thấy nàng vẫn hờ hững đối với
họ, Tử Sa cũng nũng nịu nói theo:"Bảo ngươi ăn xong rồi thì đi quét dọn
lá cây bên ngoài, ngươi có nghe thấy không!"
Hai người bọn họ cứ một mực rống bên tai nàng không ngừng, Tử Tình chậm rãi ăn một miếng
cơm cuối cùng vào trong miệng xong mới buông bát xuống, đem cơm trong
miệng từ từ nuốt hết, liền đứng dậy, ngẩng đầu nhìn các nàng,không nhanh không chậm nói: "Ta
chỉ làm việc mà sư phó giao cho, sư phó đã để
cho ta làm việc lặt vặt, tất nhiện lá cây ta sẽ quét, các ngươi không
cần ở chỗ này dạy ta." Nói xong, nàng lướt qua hai người bọn họ đi ra
ngoài.
"Ngươi!" Hai người thở phì phì, trừng mắt nhìn nàng, Tử
Sa lôi kéo ống tay áo của Tử Cầm nói:"Ngũ sư tỷ, ngươi xem nàng thật
đáng giận! Một đứa làm việc lặt vặt mà cũng dám nói chuyện với chúng ta
như vậy, thật sự là chán ghét muốn chết!"
"Đừng nóng vội, thời
gian còn dài! Ta không tin chúng ta không chỉnh chết nàng!" Tử Cầm híp
nửa mắt nói, tuổi nàng tuy nhỏ nhưng trong mắt lại hiện lên tia tàn
nhẫn.
Ăn cơm xong, Tử Tinh liền cầm chổi quét dọn lá rụng ở bên
ngoài, so với xách nước, quét lá rụng ngược lại là đơn giản hơn nhiều,
tuy rằng không phải hai ba cái là có thể quét xong, nhưng là cũng không
mệt. Nàng quét, gom lại rồi đem lửa đốt sạch, khói lượn lờ bay lên cuối
cùng biến mất trong không khí
Mấy người bên kia nhìnnàng quét lá rụng, ngoại trừ Tử Nghiễn ở bên tập võ cùng Tử Lập không tham gia, thì
mấy người còn lại đều đang thương lượng làm thế nào để dạy cho Tử Tình
một bài học, để cho nàng biết rõ bọn hắn cũng không phải là người có thể trêu trọc.
Thấy mấy người bọn họ ở bên kia nhỏ giọng thương
lượng, nhìn Đại sư huynh Tử Nghiễn đang tập võ bên cạnh, Tử Lập liền
hỏi: "Đại sư huynh, ngươi thực sự mặc kệ sao? Thật sự để cho bọn họ đi
giáo huấn tiểu sư muội?"
"Ở trong Thanh Sơn này, chỉ có cường
giả mới được đứng chân, chỉ có thực lực mới có thể làm người ta thần
phục, thứ nhất một nha đầu nho nhỏ như nàng không đem mấy người họ để
vào mắt, thứ hai lại khiến bọn họ không ưa, bọn họ muốn giáo huấn nàng
cũng là chuyện sớm hay muộn. Với lại cũng không chỉnh chết người, vậy
thì tùy bọn họ thôi!" Tử Nghiễn nói xong lại tiếp tục luyện tập chiêu
thức buổi sáng: tu luyện vũ khí, một bên khoa tay múa chân, một bên suy
nghĩ.
" Ai, các người nói như vậy có được không?" Tử Kiệt ở bên
tai mấy người nhỏ giọng đem chủ ý của mình nói, mấy người khác nghe xong lập tức cười đầy mặt, liên tục gật đầu: "Tốt, cứ như vậy đi!"
"Dù sao thời gian còn sớm, chúng ta đi luyện võ đã!" Tử Nguyên nói xong,
lườm Tử Tình đang quét lá rụng, liền hướng bên kia đi đến.
Tử Sa, Tử Cầm giương lên khuôn mặt tinh xảo đầy ý cười, cao ngạo hướng Tử
Tình liếc nhìn, liền cũng ly khai. Một đưá trẻ nghèo kiết hủ lậu cũng
xứng làm sư muội của các bọn họ? Hừ! Xem bọn họ sau này có chỉnh chết
nàng hay không!
Tử Kiệt cũng cười hì hì đi theo, vừa nghĩ đến kế
hoạch của mình, thì lại mừng rỡ cười híp đôi mắt. Đối phó với nàng,
không cần dùng võ, dù sao nàng một chút võ công cơ bản cũng không có,
chỉ cần dùng tâm tư, liền có thể thu thập nàng! Thấy bọn hắn ở bên kia
không biết đang nói gì, Tử Tình thoáng nhìn qua rồi lại tiếp tục quét
lá. Nàng biết rõ nàng không hợp theo chân bọn họ, nhưng chỉ cần nàng là
đệ tử của sư phó một ngày, bọn hắn liền không dám làm gì quá mức, tuy
nhiên không biết bọn hắn muốn đối phó với nàng như thế nào, nàng cẩn
thận mọi thứ một chút, có lẽ sẽ không có việc gì.
Mặc dù nói là
quét lá rụng, nhưng trên Lăng Phong này chủ yếu là quét dọn sạch sẽ lá
rụng ở sân nhỏ, nơi mấy người bọn họ thường xuyên tập võ mà thôi. Sau
khi đem lá rụng quét sạch sẽ, sắc trời cũng đã tối. Một gã đệ tử Thanh
Sơn đưa cơm cùng đồ ăn vào gian nhà tranh, nói với mấy người bọn họ:"
Các vị sư huynh, cơm tối đã đến, nhân lúc còn nóng, các ngươi mau đến ăn đi!" Nói xong, nhìn đến Tử Tình quét lá rụng ở phía trước lại đi tới.
"Tại sao ngươi ở chỗ này quét lá rụng? Ngươi không phải là đệ tử Lăng sư thúc mới thu nhận sao?"Tên thiếu niên kia hiếu kì hỏi.
Tuy rằng hắn cũng là đệ tửThanh Sơn,
nhưng bởi vì thiên phú cực kém, bình
thường phần lớn thời gian là làm việc lặt vặt ở nhà ăn, có rất ít cơ hội tập
võ. Biết rõ núi Lăng Phong lại mới thu nhận một đệ tử, hắn rất ngạc
nhiên, đến đưa cơm mấy lần cũng không gặp, không nghĩ tới hôm nay lại
gặp được nàng nhưng nàng còn nhỏ như vậy, hơn nữa chưa cùng các vị sư
huynh bọn hắn tập võ, ngược lại ở chỗ này làm việc lặt vặt như quét lá
rụng.
Tử Tình ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nam hài trước mắt ước
chừng tám chín tuổi, thân thể gầy teo, lớn lên rất cao, y phục trên
người rất mộc mạc, ăn mặc giống đứa trẻ nhà nghèo. Nhìn y phục của hắn,
nàng cũng biết hắn xuất thân trong một gia đình bình thường, bởi vì
trong Thanh Sơn, tất cả quần áo mà các đệ tử mặc đều là đồ mang theo,
gia cảnh tốt hay không xấu nhìn quần áo mặc trên người liền đoán ra
được. Đang định mở miệng, bất quá sau lưng lại truyền đến thanh âm của
Tử Sa.
"Nàng là đệ tử sư phó mới thu nhận, bất quá chỉ là một
đứa làm việc lặt vặt. Tử Thanh, nhìn ngươi mỗi ngày ở chỗ này đưa cơm
cho chúng ta, ta nhắc nhở ngươi một câu, chớ cùng nàng ở gần như vậy,
không có chỗ hay để chiếm đấy."
Mấy người Tử Sa đã đi tới. Liếc
Tử Tình đang cầm cây chổi đứng ở một bên nhìn bọn hắn, mắt hạnh khẽ liếc một cái, giọng điệu khó chịu kêu lên: "Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta đem tròng mắt của ngươi móc ra!"
Tử Tình vốn không định cùng
nàng ầm ĩ, nhưng dù sao cũng là tính tình của đứa trẻ nhỏ, không làm sai chuyện gì đã bị nàng ta mắng như vậy, nàng giận không kiềm chế được mới cãi lại: "Ta cũng không phải đang nhìn ngươi, ta đang nhìn con gà mái
đẻ trứng như thế nào." Nói xong, đem cây chổi để xuống bên cạnh, đi đến
lu nước phía trước rửa tay chuẩn bị ăn cơm.