Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 100: Trần Lâm Ra Sân





Nhìn thấy tiểu Tuyết đang kịch chiến với con thây liêm đao, Minh Nguyệt không khỏi thẩn thờ, mới đây thôi con thây ma kia còn xông lên tường thành giết không ít quân lính đến cả nàng cũng suýt chút mất mạng dưới tay nó, nhưng không ngờ con thây ma đáng sợ kia lại chỉ có thể đánh ngang với hộ về bên cạnh Hồng Ánh, thậm chì còn dần dần bị nữ nhân tóc trắng kia áp chế...
Thử hỏi làm sau Minh Nguyệt không khinh sợ cho được...
Nhưng Hồng Ánh thì không mấy quan tâm đến vấn đề đó, nàng nắm lấy cánh tay của mẫu thân nói:
- Đi..

căn cứ này sắp không xong rồi...
- Người mau đi theo ta...
Nói xong Hồng Ánh lo lắng kéo Minh Nguyệt đi, nhưng Minh Nguyệt đứng lại không muốn đi theo con gái...
Ánh mắt cương quyết nhìn vào Hồng Ánh lắc đầu nói:
- Không được, ta là quân nhân tuyệt đối sẽ không bỏ chạy...
Nghe Minh Nguyệt nói thế Hồng Ánh tức giận muốn bể phổi hét lên:
- Người điên rồi...
- Sớm muộn gì khu căn cứ này cũng sụp đổ người...!người muốn chết lắm sao...
Nhưng trước lời nói của Hồng Ánh, Minh Nguyệt chỉ lắc đầu nói:
- Ta sẽ không làm một quân nhân đào ngũ...
Nhìn vào ánh mắt đầy cương quyết của Minh Nguyệt, Hồng Ánh chỉ có thể lắc đầu hở dài.

Tức giận quay lại, Hồng Ánh không khách khí hùng hổ kéo theo Minh Nguyệt đi đến phía Gia Bảo đang chỉ huy trận chiến.
Thấy nàng đến các quân nhân xung quanh khẽ cảnh giác, sự xuất hiện đột ngột của huyết tộc là cho họ giật mình, dù đã đón ra phần nào nguyên nhân trong đó nhưng họ vẫn không thể không cảnh giác trước huyết tộc khi chưa biết là bạn hay thù...
Tuy nhiên Hồng Ánh không hề quân tâm chỉ nhìn vào Gia Bảo lạnh giọng nói:
- Huyết tộc sẽ giúp các ngươi lần này...
- Ta sẽ giải quyết con thây ma biết bay kia và con thây ma liêm đao, còn thi triều bên dưới các ngươi tự giả quyết...
- Cố gắn chịu đựng, một tiếng nữa đại quân huyết tộc sẽ đến...
Nghe nàng nói thể Gia Bảo không khỏi giật mình, hai con thây ma cao cấp kia chính là hai thứ làm họ đau đầu nhất, nếu để huyết tộc giải quyết thì còn gì bằng, ngoài ra còn có viện quân...
Rốt cuộc Gia Bảo cũng không nhịn được vui mừng hét lên:
- Cách chiến sĩ cố gắng viện binh của chúng đang đang đến...
- Tổ đại liên bỏ qua nữ thây ma kia tập trung tấn công những con cự lực thây ma bên dưới, ngăn không cho chúng ném thây ma lên tường thành...
- Gia Huy nhanh chống tiêu diệt hết lũ thây ma trên tường thành...
- Minh Nguyệt...!nàng...!thống lĩnh cách chiến sĩ dành lại các khẩu đại pháo...
Thấy được tia hy vọng sĩ khí của những chiến sĩ khu căn cứ tăng cao rõ rệt.
Gia Bảo thống lĩnh các quân nhân cũng như các tân binh không ngừng bắn giết thi triều bên dưới, còn Gia Huy dần theo những quân tinh nhuệ của khu căn cứ chém giết những có thây ma trên tường thành.
Bên kia Phạm Anh cũng bỏ qua con nữ thây ma kia tấn công những con cự lực thây ma bên dưới...
Thấy thế Hồng Ánh cũng không chậm trễ, một dòng máu đỏ từ tay nàng chảy ra dần dần ngưng tụ thành một khẩu súng lớn...
Không một giây chần chờ nàng dương súng nhắm ngay con nữ thây ma rồi bóp cò...

Bằng...! viên huyết đạn phá không bay ra lao đến con nữ thây ma trên bầu trời, cảm nhận được mối nguy hiểm con thây ma vỗ cánh tránh né viên đan...
Nhưng ở đây không phải chỉ có nó biết bay những tinh linh thiếu nữ cưỡi đại bàng cũng bắt đầu tham chiến, vô số những mũi tên bay đến con nữ thây ma làm cho nó vừa né tránh viên huyết đạn lại phải né tránh những mũi tên đang bay đến...
Dĩ nhiên một lượng lớn các chiến sĩ huyết tộc bay theo giúp Minh Nguyệt cùng quân lính nhận loại tiêu diệt những con thây ma...
Cứ thế nhờ sự góp mặt của Hồng Ánh và các chiến sĩ huyết tộc tình hình trên tường thành dần dần ổn định trở lại...
- Đcmn...!khốn kiếp thật...
Bất chợt một chất dịch xanh bay đến ăn mòn một khẩu đại pháo cũng như những chiến sĩ gần đó làm cho Phạm Anh đang chỉ huy không nhịn được chửi âm lên.
Nhưng khi hắn chưa nói hết cây những tiếng nó lớn vang lên...
- Đùng...!dùng...!dùng...
Minh Nguyệt cùng các quân nhân nhờ sự trợ giúp của các chiến sĩ huyết tộc cũng đã tiêu diệt hết thây ma quanh những khẩu đại pháo, không một giây chần chờ nàng cho người điều khiển chúng oanh kích con thây ma béo bên dưới...
Từng viên đạn pháo gào thét lao ra để lại những cột khói dài rồi phát nổ trực tiếp tiêu diệt những con thây gần đó, may mắn hơn hai khẩu phát nổ nay con thây ma béo làm nó bị thương ngã ầm xuống mặt đất...
- Gào...
Tức giận gào rống, con thây ma béo muốn nhấc thân hình đồ sộ của nó dậy nhưng đáp lại nó là những viên đạn pháo không ngừng bay đến như trúc nước.
Thấy thế trên bầu trời con nữ thây ma muốn lao xuống tấn công những khẩu đại pháo cứu nguy con thây ma béo nhưng một lẫn nữa những mũi tên đen ngòm lao đến năng cảng con nữ thây ma, thực tế ngoài năng lực bay lượn thì năng lực phóng gai độc chính là ác chủ bài của nữ thây ma nhưng nó lại hoàn toàn vô hiệu với những tinh linh thiếu nữ khi họ không thể bị thi hóa dù cho có bị những gái độc kia đâm trùng...
Dần dần nữ thây ma bị các chiến sĩ huyết tộc bao vây không thở nổi chỉ có thế bay lượn tránh né những mũi tên đang lao đến...
Bất chợt bằng....!một tiếng, một viên huyết đạn bay đến bắn trúng vai con nữ thây ma làm nó đau đớn gài rống...

Bên dưới Hồng Ánh mỉm cười làm đúng vai trò bắn lén của mình và đã thành công...
Cảm nhận được vết thương trên vai con nữ thây ma nhận thấy không thể tiếp tục được nữa nó muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng một thanh âm thê lương gào rống chợt vang lên làm cho không chỉ con nữ thây ma mà tất cả các chiến sĩ nhân loại đều nhìn lại...
Bên kia một khung cảnh mà họ sẽ không bao giờ quên hiện ra, con thây ma liêm đao từng chém giết những binh sĩ nhân loại như giết gà thì giờ đây đang nằm bò dưới đất, một cánh tay đã bị chém cụt văng ra xa, kế bên nó là một nữ nhân tốc trắng vô cùng xinh đẹp đang đứng nhưng thanh song đao tựa như hai hung thú đang trong tay nàng làm cho không ai dám có ý nghĩ đêm tối trong đầu với này.
Khẽ nhìn con thây ma liêm đao đã không còn đao dưới chân, tiểu Tuyết có đao trong tay và không ngần ngại vung đao chém vào đầu nó.
Phía xa nơi thi triều một con thây ma thây ma hình thể to lớn cánh tay biến dạng như một cây búa lớn cảm nhận được nguy hiểm của đồng bạn, nó tức giận gào rống cấp tốc chạy đến tường thành...
Nhưng phía trên tiểu Tuyết không hề quan tâm khẽ vung tay chém bay đầu con thây ma liêm đao kia.
Cái đầu thây ma xanh xao bay lên không trung rồi lăng tròn trên mắt đất, thấy thế những binh sĩ nhân loại nhất là những tân binh không nhịn được reo hò vui sướng...
Nhưng sự vui mừng của họ không kéo dài lâu khi con cự phủ thây ma đã vượt qua mưa đạn của những khẩu đại liên đã không còn được bao nhiêu do bị con thây ma béo phá hủy, con cự phủ thây ma tức giận dậm mạnh xuống đất, không ngờ tường thành cao tám mét bị nó cứ thế nhảy lên...
- Ầm...
Tiếp đất cơ thể nặng nề của nó phát ra một tiếng động lớn, khẽ nhìn qua xác con thây ma liêm đao đang nằm trên mặt đất nó rống giận rồi lao đến tiểu Tuyết, cánh tay biến dạng như một cây búa lớn bổ vào đầu nàng.
Thầy thế tiểu Tuyết vội né tránh, nhưng lực đạo khủng kiếp đập lên mặt đất làm nàng bay ra xa...
Trượt dài trên mặt đất tiểu Tuyển không nhịn được chảy mồi hôi lạnh, ánh mắt cảnh giác nhìn con thây ma, đây mà một đối thủ khó chơi...
Nhưng con cự phủ thây ma không hề muốn chơi với nàng, nó đảo mắt nhìn về những khẩu đại pháo thứ đã ngăn cảng thây ma béo...
Không một giây chần chờ bất chấp những viên đạn đang bắn vào người mình nó nhảy lên bổ một búa vào khẩu đại pháo gần nhất...
Nhưng đã có người nhanh hơn nó, Hồng Ánh thấy con cự phủ thây ma muốn lao đến mẩu thân của mình, nàng cấp tốc lao đến chắn trước người con thây ma, lượng máu huyết chảy ra dữ dội hình thành một chiếc khiên máu to lớn chắn trước người nàng...
Thấy có người ngăn cản mình con cự phủ thây ma vung tay lên chém vào chiến khiên máu...
- Keng...
Tiếng kim loại ma sát vanh lên nghe định tay nhức óc nhưng huyết khiên chỉ có thể trụ được hai giây thì vở nát, lực đạo mạnh mẽ làm Hồng Ánh văng ra xa, nhưng may mắn Minh Nguyệt đã lao đến ôm lấy con gái...
Nhìn con gái đang không ngừng phun ra máu sau cú chấn động, Minh Nguyệt không nhìn được nước mắt lưng tròng, nàng vô cùng hối hận nếu không phải vì mình Hồng Ánh sẽ không liều lĩnh đến vậy...

Nhưng Hồng Ánh không hề lo lắng, khẽ vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mẫu thân thì thầm:
- Không...!không sau...!hắn...!hắn đến rồi...
Bên kia con cư phủ thây ma không hề biết tiết thương trước tình cảm của hai mẹ con, nó nhảy đến muốn chém nát kẻ giám thánh thức mình.
Nhưng một vệt đen phá không bay đến như một tên lửa lướt đi trên bầu trời, tốc độ bay của nó nhanh đến độ chấn động cả không gian xung quanh...
- Đùng...
Một tiếng động khủng bố vang lên, vệt đen bằng tốc độ khủng khiếp lao đến con dự lực thấy ma phát hủy cả bức tường thành dưới chận nó, xung lực khủng kiếp hất bay con cự lực thây ma ra xa khói bụi bay mù mịt...
Dần dần khối bụi tan đi để lộ ra khung cảnh sụp đổ bên trong như một thiên thạch va chạm để lại một cái hổ sâu, nhưng chính giữa cái hố sâu đó không ngờ không phải là thiên thạch mà cắm một thanh hắc đao quỷ dị...
- Ét...
Trên bầu trời một tiếng đại bàng kêu lên vang vọng cả thiên không, một con kim sắc đại bàng hình thể đồ số vung cánh che đi cả bầu trời dần dần hiện ra, nhưng trên lưng con hung thú khủng bố kia là một nam nhân...
Lành lùng nhìn hết thảy mọi thứ bên dưới nam nhân kia chợt nhảy xuống, dù con đại bàng đã bay khá gần mặt đất nhưng cũng không phải là thấp nhảy xuống như vậy người bình thường chỉ chết...
Nhưng hiển nhiên nam nhân kia không phải người bình thường, y như một đạn pháo va vào mất đất phát ra một tiếng nổ lớn, khói bụi một lần nữa bay mù mịt...
Từ trong khói bụi đó nam nhân kia chằm chậm đi ra, khẽ rút thanh hắc đao cấm dưới đất ánh mắt không vui không buồn nhìn con cự lực thây ma như mình một xác chết đúng nghĩ...
Lúc này những chiến sĩ có mặt tại đây cũng thấy rõ dung mạo của người kia.
Một nam nhân khá anh tuấn, không cao cũng không thấp cơ thể lực lưỡng, mái tóc nhuộm bạch trắng cùng cánh tay phải chi chích nhìn xâm.
Nhưng đặc biệt nhất vẫn là tranh phục không ra gì của hắn, quần đùi mà đỏ chi chít những họa tiết hoa hồng thủy chung, cùng một cái ái sơ mi cũng không hề kém cạnh tràng đầy những cây dừng Bến Tre trông không khác gì đồ đi biển, nhưng phía sau khoát một cái áo choàng màu tim tím bằng lăng trông vô duyên vô cùng...
Trông chả ra làm sau nhưng tuyệt nhiêu những người có mặt tại đây không ai dám cười cợt hắn, vì hắn mạnh, mạnh đến độ ném một cây đao không thua gì thiên thạch vạ chạm, có thể nói lực lượng tuyệt đối bịt mồn hết thải tất cả...
Còn Minh Nguyệt khi nhìn thấy ngoại hình của nam nhân kia, một cái tên lập tức hiện lên trong đầu nàng:
- Trần Lâm...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.