Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 153: 153: Tiến Đến Vũng Hải





Sáng sớm Trần Lâm vươn vai vận động lại cơ thể sau một giấc ngủ dài...
Hôm qua sau khi giải quyết đôi vợ chồng Vương Minh, Trần Lâm sẵn tiện trưng dụng luôn ngôi nhà của họ ngủ một đêm...
Phía sau Trần Lâm không ai khác chính là Thanh Hải tên tù binh may mắn được Trần Lâm cứu, dĩ nhiên mục đích của việc đó là để hắn thay Trần Lâm làm bác tài...
Biết thân phận của mình Thanh Hải cười nịnh nọt nhìn Trần Lâm rồi cung kính nói:
- Đại nhân chúng ta có thể lên đường...
Nghe tên kia cung kính như vậy Trần Lâm chỉ cười nhạt rồi leo lên xe.
Thấy thế Thanh Hải cũng vội vàng leo xe rồi khởi động xe tiếp tục lên đường, mục tiêu chính là đại căn cứ Vũng Hải.

Mặc dù Thanh Hải bị thương không nhẹ nhưng cái mạng của hắn có thể nhặt lại được đều nhờ việc làm bác tài này nên có cho mười lá gan hắn cũng không dám có ý kiến gì...
Tựa đầu vào cửa kính lặng nhìn khung cảnh hoang vu bên ngoài, Trần Lâm không khỏi nhíu mày liếc nhìn ba bốn con chó hoang đang cắn xé một xác chết bên đường...
Qua một lúc lâu Trần Lâm mới cười như không cười liếc nhìn Thanh Hải nói:
- Tính ra ngươi là kẻ may mắn nhất...
- Đâu có...!đâu có, tất cả đều nhờ đại nhân cứu giúp...
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Thanh Hảo chỉ biết cười trừ nói.
Bản thân Thanh Hải cũng đã thấy cái xác kia, đó không phải ai khác chính là Hầu Tử chỉ là không biết hắn bị Vương Minh giết chết hay trong lúc trốn chạy bị đàn chó hoang tấn công, nhưng có thể chắc chắn rằng có gắn của Kim Liên vì hắn là vô nghĩ, cuộc sống vốn chính là như vậy...
Nghĩ đến đây Trần Lâm nhàm chán lấy ra Bỉ Ngạn Huyết Hoả mà nghịch trên tay, Bỉ Ngạn Huyết Hoả trang bị thủy tổ của huyết tộc được hệ thống ban tặng khi huyết tộc ra đời, tử đó nó đã đi theo Trần Lâm đến bây giờ và cùng với Tà Nguyệt Đao trở thành hai vũ khí mạnh nhất của Trần Lâm.

Ấy vậy mà hôm qua nó lại có sự biến đổi dù là rất nhỏ nhưng vẫn làm Trần Lâm lo lắng, nói ra thì quả thật không có gì nghiêm trọng, bình thường Bỉ Ngạn Huyết Hoả có mà đỏ tươi như máu nhưng sau hôm qua khi thiêu cháy xác hai vợ chồng Vương Ngôn và Kim Liên thì nó bất chợt xuất hiện thêm những tia đỏ thẩm uống lượn cùng huyết hỏa đỏ tươi.

Đáng nói hơn là ngoài màu sắc có tý thay đổi đó thì huyết hỏa không có gì khác biệt nữa, thế nên nói nó tiến hoá thì cũng không giống lắm.
Không nghĩ ra nguyên nhân Trần Lâm cũng mặt kệ thu hồi huyết hỏa vào giới chỉ rồi đánh một giấc.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng bên trong giới chỉ, huyết hỏa bất chợt hỏa ra vô tận huyết sắc chiếu sáng không gian bên trong giới chỉ, bị huyết sắc chiếu đến Tà Nguyệt đao đang an tỉnh nằm một góc bất chợt run lên, vô tận hắc khí từ thanh tà đao tỏa ra đối chọi cùng huyết quang không ai nhường ai như muốn dành địa bàn.
Tuy nhiên cả hai chỉ đối đầu nhau không dám làm ảnh hưởng đến những vật khác trong giới chỉ, ngược lại những vật kia dù là trang bị tím độc nhất cũng không dám chen vào trận chiến của hai “đại lão” trở thành quần chúng ăn dưa lẵng lặng nhìn hai bên giằng co.
.
Bên ngoài bỏ qua cái xác của Hầu Tử sau lưng, chiếc xe của Thanh Hải và Trần Lâm tiếp tục lên đường, khoảng cách đến Vũng Hải còn không xa chỉ chưa đến một ngày đường...
Thế là Trần Lâm vô cùng thoải mái đánh một giấy, có lẻ đến lúc cậu tỉnh lại thì đã đến Vũng Hải, ngược lại Thanh Hải chỉ có thế cắn răng kiên trì, vết thương của hắn đang đau nhức dữ dội nhưng hắn không dám lơ là sợ chọc giận tên ôn thần đang ngủ trên ghế sau kia...
Hôm qua tuy không chứng kiến trận chiến giữa Trần Lâm và Vương Minh nhưng động tĩnh của nó thì Thanh Hải vẫn có thể cảm nhận được và kết quả là Trần Lâm đã thắng, thế nên Thanh Hải trong tình trạng này không thể không cúi đầu...
.
Cứ thế chiếc xe lao đi trên đường hướng về một miền đất mới đại cắn cứ Vũng Hảo.
Bất chợt khi Trần Lâm còn đang thiu thỉu ngủ thì chiếc xe chầm chậm dùng lại, cảm nhận được có người đến gần Trần Lầm khẽ mở mắt ra liếc nhìn cảnh vật bên ngoài...
Bên ngoài dĩ nhiên không phải những tên phần tử vũ trang chặn đường cướp của như Vương Báo mà là quân đội chính quy, hơn mười quân nhân thân mặc quân phục được trang bị súng ống chầm chậm bao quanh chiếc xe...
Thấy Trần Lâm đã tỉnh lại Thanh Hải mỉm cười giải thích:
- Đại nhân không cần lo lắng...

- Họ là quân đội canh phòng của Vũng Hải, kiểm tra một lác sẽ cho chúng ta qua...
Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi gật đầu.

Dù sao còn chưa đến một tiếng đi xe nữa sẽ đến Vũng Hải, với một đại căn cứ như Vũng Hải thì không thể sơ sài như đám du côn Vương Báo đợi đến kẻ địch kéo đến chân thành rồi mới ra chống trả được, những quân đội canh phòng này chính là những kẻ chịu trách nhiệm tuần tra biên phòng cho Vũng Hải tránh để những kẻ thù kéo đại quân đến mà không biết, nhìn chung không khác mấy với huyết ưng trinh sát của huyết tộc.
Khẽ bước xuống xe Thanh Hải vô cùng khách khí chắp tay với vị quân nhân trước mặt cười nói, bộ dạng vô cùng tự nhiên chứng tỏa hắn gặp chuyện này không phải lần đầu...
- Chào trưởng quan...
- Ta là Thanh Hải của Cổ Long thôn muốn đến Vũng Hải một chuyến, mong ngài cho qua...
Liếc mắt đánh giá Thanh Hải một vòng, vị trưởng quan cũng là người lãnh đạo nhóm quân nhân này lạnh giọng nói:
- Các ngươi đến Vũng Hải làm gì?
- Lúc này vẫn chưa đến mùa thu hoạch mà...
Nghe thấy tên trưởng quan kia hỏi Thanh Hải lắc đầu thở dài nói:
- Haiz...
- Một đàn chó hoang bất ngờ tấn công Cổ Long thôn của chúng tôi, thôn dân tán loạn chúng tôi không còn cách nào khác đành đến đây...
- Lại là đàn chó hoang...
Vị quân nhân kia khẽ thở dài một hơi.


Tuy nhiên nghe cách nói của hắn chứng tỏa đây không phải lần đầu tiền hắn bắt gặp một nhóm người tị nạn như Thanh Hải...
Tuy nhiên vị quân nhân vẫn làm đúng “trách nhiệm” của mình liếc nhìn Trần Lâm trong xe nói:
- Được rồi nhanh kêu người của ngươi rời khỏi xe, chúng ta cần kiểm tra...
Nghe thấy thế Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài nhập gia tuỳ tục, chỉ là trong lòng vẫn khá hài lòng về độ cẩn thận của chính quyền Vũng Hải.
Tuy nhiên hành động sau đó của Thanh Hải đã triệt để đánh sập chút táng thưởng này của Trần Lâm...
Khi các quân lính còn đang kiểm tra sơ bộ chiếc xe, Thanh Hải đã cười tươi như hoa cầm một túi lương thực khá nặng để vào tay vị trưởng quan kia, cẩm nhận được độ nặng của chiếc túi vị trưởng quan kia hài lòng gật gật đầu nói:
- Tốt không có chuyện gì nữa các ngươi có thể đi...
Nghe đến đây Trần Lâm mới hiểu rõ cái “kiểm tra” kia chính là đồi tiền mãi lộ, không có tiền ngươi cứ đợi ở đây cả buổi đi.
Bất chợt khi Trần Lâm con đang suy nghĩ thì phía sau một chiếc xe khá tồi tàn chạy đến rồi dừng trước đoàn người...
Từ trong xe một trung niên nhân gầy ốm bước ra chắp tay với vị quân nhân.

Thấy lại có con mồi mới vị quân nhân mỉm cười thiện chí tiến đến, chỉ là lần này đám quân nhân kiểm tra khá lâu đến lúc Trần Lâm đã ngồi lên xe mà vẫn chưa xong, hiểm nhiên tên trung niên kia không có túi...!à nhắm hắn có vấn đề...
Bất chợt từ trong xe, một thiếu phụ dung nhan khá ư nhìn, bộ ngực bò sữa đung đưa theo mỗi bước chân thu hút không ít ánh nhìn, bước tới trước người vị quân nhân mỹ phụ khẽ thì thầm vào tai hắn, không biết họ nói gì chỉ thấy vị quân nhân kia mỉm cười rồi đặc tay lên cập mông to tròn của mỹ phụ dẫn nàng qua một bên kiểm tra riêng, chắc đến khi nào họ kiểm tra xong chiếc xe kia sẽ được đi...
Chứng kiến mọi chuyện Trần Lâm cũng hiển ra vì sao đám người Thanh Hải lại để một nữ nhân chân yếu tay mềm như Kim Liên đi theo, không phải chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà còn dùng làm lộ phí đi đừng, để tên quân nhân kia bắn một phát đỡ tốn một túi lương thực tính như thế nào vẫn có lời...
Dĩ nhiên điều đó vẫn làm Trần Lâm thắc mắc, liếc nhìn Thanh Hải đang lái xe Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi:
- Thanh Hải đám quân nhân kia kiểm tra như vậy không sợ phát sinh vấn đề sao?
Nghe thấy thế Thanh Hải bật cười nhìn Trần Lâm hỏi:
- Dường như đại nhân lần đầu đến Vũng Hải?
Trần Lâm không hề dấu diếm gật đầu xác nhận.

Thấy thế Thanh Hải khẽ thở dài nói:
- Với bản lĩnh của cậu việc gì phải đến đây làm gì, haiz nhưng thôi...
- Thật tế nhiệm vụ của đám người kia chỉ là tuần tra quanh Vũng Hải, phòng ngừa những đại thi triều hay như đại quân chó hoang bất ngời tập kích mà thôi...
- Cái chuyện “kiểm tra” kia là do bọn họ từ biên tự diễn mà ra, chỉ là chúng ta không có cách nào khác người chấp nhận.
- Ngoài ra nơi chúng ta đến cũng không phải Vũng Hải...
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu, quả thật nếu nhiệm vụ của đám quân nhân chỉ như những con huyết ưng trinh sát của huyết tộc thì đúng là không cần quá mức kỹ lưỡng trong khâu kiểm tra kia làm gì, chỉ cần phát hiện điều bất thường gì đó rồi chạy về báo tin là được.
Nhưng câu nói sau cùng của Thanh Hải lại làm Trần Lâm tò mò hỏi:
- Ngươi nói nơi chúng ta đến không phải Vũng Hải là sao?
Nghe thấy thế Thanh Hải chỉ bật cười lắc đầu nói:
- Ngay trước mặt mà thôi, đến đó ngài tự khắc sẽ hiểu...
Khẽ gật đầu Trần Lâm liếc mắt nhìn về nơi xa, lúc này một tòa đại thành to lớn cũng xuất hiện trước mắt cậu, so về độ cao hai kích thức đều không thua kém gì đại thành của huyết tộc, chỉ là khi nhìn vào nó Trần Lâm không khỏi nhíu mày...
Cả tòa thành được bao quanh bằng một bức tường thành cao đến 15 mét, thế nên ngoại trừ ba toà nhà cao tầng cao hơn cả bức tường thì không thể thấy gì khác bên trong.

Tổ tể bức tường thành có màu trắng bạc do được làm từ bê tông khiến cho nó trông giống như một tấm khiên bạc bất khả xâm phạm, tuy nhiên dưới tấm kiên bạch đó là vô số những nấm mốc màu nâu đất...
Bên dưới chân bức tường thành hùng vĩ không phải là hệ thống kênh đào hay hầm chông để phòng thủ mà là vô số nhà dân, những ngôi nhà tạm bợ được xây dựng từ những cây khô và bùn đất lúc nha lúc nhúc dưới chân bức tường trông không khác gì một khu ổ chuột và cái khu ổ chuột đó chính là Vũng Hải mà họ sẽ đến...
Khẽ thở dài một hơi Thanh Hải chỉ vào tòa đại thành kia chầm chậm kể:
- Nó chính là đại căn cứ Vũng Hải, bên trong bức tường là nội thành, còn bên ngoài bức tường là ngoài thành...
- Những kẻ như chúng ta chỉ có thế sống bên ngoài bức tường kia mà thôi...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.