Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Ngô Bình trưởng quan cũng thở ra một hơi rồi mỉm cười hài lòng, dù sao phe mình cũng đã thắng hai trận tương đương với việc sở hữu quyền quản lý gần một nửa vùng lãnh thổ hoang nguyên, nếu thắng thêm hai trận nữa thì đúng là không còn gì bằng.
Tuy nhiên sau một lúc chờ đợi thì bên Đại Ca thôn lại cử ra một tiểu cô nương 14-15 tuổi ra sân làm ai nấy đều giật mình, chỉ có Minh Nguyệt và Tiểu Hắc là tràn ngập tiếu ý nhìn tiểu cô nương kia, Vũng Hải biết chơi bẩn thì Đại Ca thành cũng biết, nữ nhân kia không ai khác chính là đại sứ thân thiện của huyết tộc Mục Thanh Thanh.
Ngược lại bên phía Quân Phương thành chứng kiến tiểu nha đầu kia bước ra sân đấu, ánh mắt Lôi Hồng không khỏi kích động đứng dậy muốn ra sân, hiển nhiên từ lúc bị Thanh Thanh nói móc Lôi Hồng đã ghi thù trong lòng chỉ là không có cơ hội xuất thủ, nay nha đầu kia lại ra sân đúng là trời giúp mình.
Tuy nhiên khi Lôi Hồng còn chưa bước ra sân thì một cánh tay đã nắm chặc lấy nàng.
Nhìn lại hóa ra là Ngô Bình.
Lúc này Ngô Bình đang nhíu mày nhìn Lôi Hồng lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Mặc dù có chút hoảng sợ nhưng kẻ thù trước mắt Lôi Hồng không thể bỏ qua chỉ có thể đau khổ cầu xin:
- Chú Ngô Bình...!chú để cháu ra đánh trận này đi, ta đảm bảo sẽ đem chiến thắng về cho chúng ta.
Nghe thấy thế Ngô Bình giật mình hoảng sợ kiên quyết lắc đầu nói:
- Không được, đây là trận chiến quan trọng, người không được làm càn.
- Huống hồ ngươi mà có mệnh hệ gì ta biết ăn nói sao với cha ngươi.
Rõ ràng thiên kim tiểu thư như Lôi Hồng đi theo chuyến này chỉ để quan sát, hay nói đúng hơn là để “ké công”.
Chuyện cho nàng ra sân Ngô Bình có mười lá gan cũng không dám.
Tuy nhiên Ngô Bình không cho không có nghĩ là Lôi Hồng không có cách.
Khẽ đảo mắt một vòng Lôi Hồng tiếc nuối khó chịu nói:
- Không cho thì thôi, ta cũng chỉ muốn dành chiến thắng cho Vũng Hải thôi mà.
Thấy thế Ngô Bình khẽ nhíu mày nhưng vẫn dại dột thả tay Lôi Hồng ra nói:
- Ngươi tốt nhất ngoan...
- Khốn khiếp...!Lôi Hồng đứng lại cho ta...
Đáng tiếc khi Ngô Bình còn chưa nói hết câu thì Lôi Hồng đã nhanh chân chạy ra săn bất chấp Ngô Bình đang giận dữ hét lên.
Nhảy ra giữa sân Lôi Hồng cười như không cười nhìn Thanh Thanh trước mặt.
- Tiểu nha đầu, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì là đau khổn...
Nghe Lôi Hồng khiêu khích Mục Thanh Thanh “đệ ruột” của Trần Lâm không hề yếu thế liếc nhìn Lôi Hồng cười khinh miệt nói.
- Nói ta nhỏ, hư...!ngươi có cái gì lớn hơn ta nào, tường thành tiểu thư...
Nhìn thấy nụ cười châm chọc của đối phương, Lôi Hồng vô thức nhìn theo ánh mắt kia liếc xuống nhìn bộ ngực 24in của mình rồi nhìn hai cập bưởi to tròn không hợp với tuổi của đối thủ, trong lòng vô thức hiện lên sự đố kỵ...
Rõ ràng tường thành tiểu thư trong lời nói kia là nhắm đến nàng, một nguồn nộ hỏa xen lẫn đố kỵ bốc lên trong lòng Lôi Hồng.
Nổi đau sâu kính bị người ta đâm vào Lôi Hồng triệt để bạo nộ, quanh cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện từng tia lôi điện như linh xa uống lượn quanh cơ thể nàng rồi bốc lên cao, khí thế của Lôi Hồng chợt biến hóa nguyên trời lệch đất trở nên cuồng loạn bá đạo vô cùng...
Nhận thấy sự biến hóa của đối phương bộ vẻ cười cợt của Thanh Thanh của biết mất, thay vào đó là sự nghiêm túc không hợp với tuổi.
Không chỉ thế bộ dạng của Thanh Thanh cũng có sự biến hóa, một tay nàng để sau lưng hiện lên bộ dáng vô cùng tao nhã, cánh tay còn lại khẽ vung lên một thanh tiểu kiếm phẩm chất tím từ không gian giới chỉ đeo trên tay bay ra uống lượn xung quanh nàng làm cho nàng tựa như những nữ tiên nhân trong các bộ tiên hiệp.
Dĩ nhiên đây là bộ dạng mà Trần Lâm thích Mục Thanh Thanh chỉ làm ra vẽ mà thôi, thực tế Thanh Thanh điều khiển phi kiếm bằng niệm lực nên không cần phải làm ra thủ thể giả cả, thầm chí nàng nằm mà kiểu khiển cũng được.
Dưới sự điều động của Thanh Thanh phi kiếm như có linh tính phá không lao đến Lôi Hồng.
Thấy thanh kiếm đang bay đến lôi điện quanh người Lôi Hồng chợt trở nên bao động rồi tập trung lại tại cánh tay nàng, như một nữ lôi thần Lôi Hồng nhè nhàng tung ra một chiêu lôi quyền đánh bay phi kiếm rồi cấp tốc lao đến muốn tiếp cận Thanh Thanh...
Tuy nhiên phi kiếm đang lộn vòng trên không trung chợt uống lượn một vòng rồi lao đến muốn đâm sau lưng Lôi Hồng.
Cảm nhận được tiếng xé gió từ sau lưng Lôi Hồng không nhịn được nhíu mày, rút ra một thanh tiểu kiếm đeo bên hông, điện quang chớp động bao lấy thân kiếm tựa như một lôi thần chi kiếm chém về phía phi kiếm đang bay đến.
Tuy nhiên phi kiếm của Thanh Thanh là một trang bị phẩm chất tím không dễ gì bị phá hủy mà chỉ bị lôi kiếm của Lôi Hồng đánh bay ra xa, nhưng rất nhanh đã lao đến tiếp tục trận chiến...
Ngồi trên hàng ghế khán giả Ngô Bình vô cùng lo lắng đến toát cả mồ hôi, tuy hai bên đang rơi vào thế giằng co không ai làm gì được ai nhưng rõ ràng Thanh Thanh chiếm phần hơn.
Dĩ nhiên là do niệm lực của Thanh Thanh quá mức bá đạo.
Muốn đánh bại được Thanh Thanh trên cơ bản có hai cách.
Thứ nhất là trực tiếp phá hủy vũ khí của nàng ta, cái đó thì không chỉ Lôi Hồng mà rất nhiều kẻ đều không có khả năng làm được, đừng quên Thanh Thanh có đại gia bao nuôi, hiện tại nàng chỉ dùng vũ khí tím còn hơi “phèn” chứ sau này dùng trang bị cam hay thậm chí là đỏ thì đừng có mơ mà phá hủy vũ khí của nàng.
Cách hai chính là giống như Vương Báo ngày trước lao đến cận chiến với Thanh Thanh, nhưng chuyện đó thì năng lực như Lê Quý còn có thể chứ Lôi Hồng thì khó lòng mà làm được.
Tuy nhiên cận chiến vẫn là khuyết điểm lớn nhất của Thanh Thanh khiến cho Lăng Thiên Kiếm Mục Thanh Thanh dù rất mạnh nhưng vẫn không thể loạt vào top nhưng kẻ bất khả chiến bại được.
Bị thanh phi kiếm dây dưa không thể thoát ra được, Lôi Hồng tức giận liếc nhìn Thanh Thanh đang đứng một bên bộ dạng vô cùng nhàn nhã như xem kịch làm nàng đã tức giận lại càng tức giận hơn, nộ hỏa cứ thế cháy lên lôi điện quanh người cũng như có cộng hưởng trở nên càng cuồng bạo, như một lôi nhân hàng lâm.
Tức giận tung quyền đánh bay phi kiếm ra xa Lôi Hồng quay người lại vung tay ném thanh kiếm trong tay về phía Thanh Thanh.
Thanh kiếm phẩm chất lam bị lôi quang bao phủ phá không lao đến như muốn hủy diệt hết mọi vật trên đường đi của nó.
Biết không thế đối cứng với thanh lôi kiến kia, Thanh Thanh cấp tốc lui ra sau né tránh nhưng thanh lôi kiến vô cùng nhanh chẳng mấy chốc đã bay đến trước mặt nàng.
May mắn trước khi nó kịp đâm xuyên người Thanh Thanh thì nàng đã điều khiển phi kiếm bay về kịp lúc đánh bật nó ra xa.
Tuy nhiên lợi dụng thời cơ phi kiếm bay về bảo vệ Thanh Thanh thì Lôi Hồng đã lao đến, từng bước chân chớp động lôi điện lao đến, cánh được bao phủ bởi lôi quang như một lôi thần chi thủ đánh đến.
Trước tình hình nguy cấp đó Tiểu Hắc đứng bật dậy chuẩn bị lao đến cứu Thanh Thanh, một quyền kia không phải đơn giản bị đánh trúng chắc chắn Thanh Thanh sẽ bị nướng cháy, dù không chết nhưng cũng vô cùng khó coi.
Tuy nhiên đáp lại sự lo lắng đó Thanh Thanh chỉ mỉm cười quỷ dị.
Nhìn thấy nụ cười kia đồng tử Lôi Hồng chợt co rút lại, một dự cảm nguy hiểm hiện lên trong lòng nàng.
Cùng lúc đó mặt đất dưới chân nơi Thanh Thanh đứng lúc nãy, một thanh chủy thủ đen tuyền bất chợt phá đất mà ra lao đến đâm vào lưng Lôi Hồng.
Phi Thiên chủy thủ trang bị cam mà Trần Lâm để lại cho Thanh Thanh rốt cuộc cũng xuất hiện, hay nó đúng hơn nó đã nằm đó từ lâu.
Hơn ai hết Thanh Thanh biết rõ khuyết điểm của mình nên cách tốt nhất mà Trần Lâm gợi ý cho nàng chính là thiết kế “bẫy rập”, từ đầu nàng đã âm thầm giấu Phi Thiên dưới chân phòng khi bất trắc và rõ ràng nó đã phát huy hiểu quả không ngờ.
Bị Phi Thiên đâm trúng sau lưng Lôi Hồng đau đớn ngã quỵ xuống đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một tấm lưng trắng của nàng, tuy nhiên Phi Thiê không chỉ là một thanh chủy thủ mà còn là một sợi dây, dây hoàng kim quấn quanh chui đao tuông ra quấn chặc lấy chân Lôi Hồng.
Khẽ mỉm cười một tiếng Thanh Thanh chầm chậm đi đến cười nói:
- Tường thành tiểu thư ngươi đâu hàng đi.
Tuy nhiên nghe thấy tiếng cười của Thanh Thanh, Lôi Hồng không chỉ không đầu hàng mà còn càng thêm tức giận gắng gượng muốn đứng dậy.
Thấy thế Thanh Thanh chỉ mỉm cười khinh bỉ rồi vung tay lên, phi kiếm dưới sự điều khiển của nàng lượn một vòng rồi lao đến Lôi Hồng đang đau đớn nằm dưới mắt đất, muốn cho vị tiểu thư kia chịu thêm chút đau khổ.
- Dùng tay.
Tuy nhiên khi phi kiếm còn chưa kịp lao đến thì một âm thanh hùng hồn đã vang lên, Ngô Bình cấp tốc lao đến chắn trước người Lôi Hồng, một quyền tung ta sống xung kích chấn bay phi kiếm ra xa, Thanh Thanh đứng cách đó không xa cũng chịu chung số phận bị dư chấn hắt văng.
Tuy nhiên một bóng đen đã lao đến ôm gọn lấy nàng.
Liếc nhìn Thanh Thanh bị thương không nhẹ nằm trong lồng ngực mình, Tiểu Hắc triệt để bạo nộ đám đụng đến đồng tộc trước mặt nàng đúng là muốn chết, lạnh lùng rút ra cự phủ đeo sau lưng Tiểu Hắc không hề khoan nhượng một phủ bổ về phía Ngô Bình.
Lôi Hồng đang nằm sau lưng mình Ngô Bình không có khả năng né tránh chỉ có thể cắn răng đối cứng.
Nhất quyền nhất phủ đối đầu nhau.
Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, mặt đất chấn động dữ dội khỏi bụi mù mịt.
Từ trong làn khói Ngô Bình ôm lấy Lôi Hồng lao ra, cánh tay run run gớm máu chỉ có thể hít những hơi thở khó nhọc, rõ ràng Ngô Bình đã bị thương không nhẹ.
Ngược lại Tiểu Hắc lông tóc không chút tổn thương một tay ôm lấy Thanh Thanh, một tay cầm cự phủ tự như ma thần bế công chúa chầm chậm tiến lên.
Tuy nhiên Minh Nguyệt đã đứng giữa hai phe mỉm cười nhìn Tiểu Hắc ép lui khí thế của nàng rồi liếc nhìn Ngô Bình.
Thấy thế Ngô Bình không khỏi thở dài rồi liếc nhìn Lôi Hồng trong lồng ngực.
Phi thiên vô cùng độc nếu rút ra sẽ để lại vết thương vô cùng lớn hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến tính mạng, cách tốt nhất là mổ lấy nó ra.
Tuy nhiên trong lúc Ngô Bình và Tiểu Hắc giao thủ Thanh Thanh đã bất chấp thương thế điều khiển phi thiên ngạnh sinh sinh rút ra, làm cho vết thương của Lôi Hồng trở nên đặc biệt nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt sẽ rất nguy hiểm.
Đại thế đã mất, Ngô Bình cũng là kẻ đuối lý khi ra tay trước nên chỉ có thể thở dài cười nói.
- Ta thay mặt Quân Phương thành và Vũng Hải xin lỗi các vị về sự đường đột của mình...
- Chỉ là nàng ta là Lôi Hồng con gái của Lôi Thành, cháu ruột của Lôi Chấn, nếu nàng có mệnh hệ gì Vũng Hải sẽ không để yên.
Nghe thấy thế Minh Nguyệt khẽ nhíu mày cười như không cười nói:
- Nói như vậy ta phải cảm ơn Ngô trưởng quan rồi.
Tuy nhiên trước lời nói đầy tính khiêu khích kia Ngô Bình chỉ lắc đầu nói:
- Không...!ta không có ý đó.
- Ta chỉ muốn nói chúng ta tiếp tục dây dưa để nàng ta chết, ta và các vị đều sẽ không có lợi.
- Trận đấu này chúng ta thua, trận sau cũng không cần phải đánh nữa.
- Quân Phương thành chấp nhận lấy 1/3 lãnh thổ hoang nguyên.
Nghe Ngô Bình nói thế Minh Nguyệt khẽ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, quả thật nếu Lôi Hồng chết quan hệ giữa huyết tộc và Vũng Hải sẽ trở nên vô dùng gay gắt, tuy huyết tộc không sợ Vũng Hải nhưng vì một việc nhỏ mà sinh ra mâu thuẫn thì không đáng một chút nào.
Bất chợt khi hai bên đã gật đầu xác nhận thì Tiểu Vũ đã tiến lên lắc đầu nói.
- Trận cuối chúng ta vẫn chưa đánh, nếu xử Quân Phương thua cũng không công bằng...
- Hay là như vậy đi, vì không đánh nên xử hoà, mỗi bên chia một nửa.
- Các vị thấy thế nào?