Nhìn thấy đám đông đang vây lấy mình Trần Lâm không khỏi giật mình, không lẻ trị an ở ngoại thành tệ đến độ cướp giữa ban ngày.
Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã nhận ra những người kia đều là chủ của các gian hàng ven đường, khi thấy độ chịu chi của Trần Lâm họ biết ngay tên này là dê béo nên nhiệt tình tiến lên mời chào.
- Tiểu huynh đệ muốn mua vũ khí phải không, chỗ của ta có nhiều kiếm tốt, thoát máy mà lựa chọn.
- Nơi của tôi cũng có đồ tốt, đến chỗ của tôi mua đi, tôi tính giá tiện nghi cho cậu.
- Tiểu đệ anh tuấn, sang đây xem đi.
Vô số những người bán hàng xung quanh nhiệt tình mời chào, trung niên Vạn Thông vất vả lắm mới kéo Trần Lâm ra khỏi đám đông rồi bỏ chạy.
Đứng trong một góc khuất, trung niên Vạn Thông hở hổn hển liếc nhìn Trần Lâm không nhịn được lắc đầu cười khổ, người ta mua đồ không trả giá thì thôi tên này còn tự nâng giá lên, ba túi lương thực trên lý thuyết tương đương với ba Lôi Tệ mà chỉ mua hai cây kiếm nát, đúng là phá gia chi tử.
Tuy nhiên nghĩ lại chính lão cũng ăn của Trần Lâm một túi lương thực chỉ để chỉ đường đấy thôi, thực tế từ lúc đó trung niên Vạn Thông đã mơ hồ nhận ra Trần Lâm không phải kẻ bình thường rồi.
Nhìn thấy lão già Vạn Thông đang thở như chó, Trần Lâm không khỏi bĩu môi rồi âm thầm thu hai thanh kiếm kia vào không gian giới chỉ, dĩ nhiên Trần Lâm không biết dùng song kiếm nên chủ nhân của hai thanh kiếm kia không ai khác chính là Thanh Thanh, ngoài ra Trần Lâm còn muốn thu cả bốn thanh về cho cô bé.
Tuy nhiên dù đã chắc 90% là trang bị cam nhưng vẫn phải tìm một nơi an toàn để huyết hỏa thử xem mới được.
Thu song kiếm vào giới chỉ Trần Lâm không khách khí lấy ra Tà Nguyệt đao vác lên vai.
Nhìn thấy tên kia khi không lấy ra một cây đại đao làm cho trung niên Vạn Thông không khỏi giật mình, không biết Trần Lâm lấy nó ra từ đâu nhưng lão cũng không dám hỏi nhiều, dù sao cây đao kia tuy không phải trang bị của hệ thống nhưng chắc chắn cũng hơn thanh kiếm tự chế trong tay lão.
Chỉ là lão không thấy có vấn đề gì nhưng Trần Lâm lại thấy, nhìn người qua đừng cầm đao, kiếm, các kiểu rồi nhìn lại thanh đao trong tay mình Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Rất nhanh Trần Lâm đã biết mình thiếu cái gì, mỉm cười quỷ dị Trần Lâm không khách khí lôi trung niên Vạn Thông đi.
Thấy thế trung niên Vạn Thông thật sự không thông lắm khó hiểu hỏi.
- Đại nhân chúng ta đi đâu, phía đông ở hướng kia mà.
Nghe lão già kia suốt ngày gái gú Trần Lâm tức giận đá vào đít lão hét lên.
- Đông cái gì mà đông.
- Đi, dẫn ta đi mua quần áo.
Cứ thế trước sự kinh ngạc của trung niên Vạn Thông, Trần Lâm một lần nữa quay lại khu tạp hóa nhưng lần này là để mua quần áo, quả thật “trang phục đi biển” mặt thường ngày của Trần Lâm không hề hợp với trò cosplay cổ trang của ngoại thành Vũng Hải này nên phải thay đổi cho hợp thường phong mỹ tục một chút.
Tuy nhiên trong mắt trung niên Vạn Thông đó là dư thừa, đúng đại gia người ta không có cơm ăn hắn lại bỏ lương thực đi mua quần áo mặt chơi, nếu không phải đánh không lại lão thật sự muốn cho tên phá gia chi tử kia một trận...
Rất nhanh sau một phen mua sắm, Trần Lâm phong cách cổ trang đã ra đời.
Bỏ đi trang phục cây cỏ hoa lá không khác đi biển mà thường ngày Trần Lâm khoác lên mình một bộ đồ đen đậm chất võ hiệp, mua luôn cho Tà Nguyệt đao một cái võ đao rồi đeo luôn bên hông phong cách cẩm y vệ, ngoài ra huyết tộc không có thợ hớt tóc nên sau một thời gian tóc của Trần Lâm đã khá dài nên cậu không khách khí cột lên cao cho nó phong trần.
Dĩ nhiên đó là trong mắt Trần Lâm, kẻ có gu thời trang vô cùng vặn vẹo còn người khác thì không nhất là kẻ đi bên cạnh cậu, trung niên Vạn Thông.
Lúc này lão đã triệt để chết lặng, bỏ ra một đống lương thực nhưng kết quả Trần Lâm đại hiệp trong mắt lão lại không khác gì một tên lục lâm thảo khấu.
Mặc trên người nguyên bộ đồ đen như ăn trộm, thanh đại đao cũng đen không kém kè kè bên hông, cùng một cái áo choàng màu tím mọng mơ trông chả ra làm sao, mái tóc bạc được cột lên trông cũng sáng sủa nhưng nó lại làm lộ ra con mắt bị bịt kín trông không khác một tên cướp cạn độc nhãn long.
Đây không phải cosplay đại hiệp mà là cosplay thảo khấu thì có.
Bằng chứng rõ ràng nhất chính là có không ít kẻ cảnh giác nhìn Trần Lâm, thẩm chỉ cả cảnh vệ quân đề âm thầm quan sát cậu.
Thế nhưng tên kia lại hồn nhiên không hề nhận ra còn tưởng người ta thích gu thời trang của hắn làm trung niên Vạn Thông tức muốn bể phổi.
Biết mình ở lâu với tên đầu óc có vấn đề nhất là vấn đề thời trang này chắc chắn sẽ bị tức chết, trung niên Vạn Thông bắt đầu có ý nghĩ bỏ trốn thậm chí trả lại túi lương thực.
Tuy nhiên khi trung niên Vạn Thông vừa muốn là vậy thì một nữ nhân mặc quần jean đen, áo sơ mi trắng tràn ngập khí tức thanh xuân tiến đến trước người Trần Lâm.
Nhìn qua Trần Lâm đang đứng nàng khẽ cúi cầu khẩn nói:
- Đại...!đại ca muốn vui vẽ không?
- Tôi trước kia tôi là nữ sinh cấp ba đấy, chơi cả đêm tôi chỉ lấy một Lôi Tệ thôi.
Nhìn qua nữ nhân vài phần xinh đẹp thanh thuần, tóc đen dài óng ánh, mắt tròn long lanh thu hút mọi ánh nhìn, dáng người cũng không tệ tuy không có cái gì quá lớn nhưng cũng không có cái gì quá nhỏ, ngoài ra nàng ta không nói dối nhìn nàng chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi.
Tuy nhiên ánh mắt Trần Lâm nhìn nàng không hề có chút sắc dục nào chỉ có một tía phức tạp, mạt thế hàng lâm chuyện mua bán xác thịt này không hiếm đến cả hệ thống cũng cơ nữa là, tuy nhiên thật không ngờ ở trong đại căn cứ Vũng Hải lại có chuyện ”bán dạo” giữa thanh thiên bạch nhật kiểu này.
Trong mắt kẻ có thể xem như nhà lãnh đạo như Trần Lâm thì việc làm đó tràn ngập rủi ro và phản ánh nhiều điều.
Tuy nhiên khác với suy nghĩ sâu xa về an nguy nhân loại của Trần Lâm thì trung niên Vạn Thông lại chỉ nghỉ cho hiện tại tức giận hét lên:
- Tiểu cô nương, cô có điên hay không mà đồi một Lôi Tệ, ở Đông Xưởng một Lôi Tệ đó có chơi tận hai em, hơn nữa còn đẹp hơn cô nhiều.
- Đừng thấy đại nhân đây dể dãi mà làm càn.
Bứng một bên nghe thấy cái gì mà Đông Xưởng không khác mấy phim Tàu làm Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên.
May thay hướng dẫn viên của Trần Lâm vô cùng hiểu chuyện nên rất nhanh cậu đã có câu trả lời.
Ở đâu có con người ở đó có phe cánh và ở ngoại thành Vũng Hải cũng tương tự.
Nơi đây tồn tại ba đại thế lực chia nhau quản lý ngoại thành, đó là thành chủ ngoài thành, Băng Thiên hội và Đông Xưởng.
Trong đó Đông Xưởng chính là thể lực ở phía đông ngoại thành, chịu trách nhiệm quản lý các hoạt động vui chơi giải trí tại đây, dĩ nhiên đó là nói cho nó văn vẽ còn nói trắng ra là quản lý gái mại dâm.
Ai cũng cần giải tỏa nhất là những kẻ sống trên lưỡi kiếm, thế nên bán đi thân xát để đổi lấy cái ăn là cách tốt nhất để những nữ nhân ở mạt thế có thế tồn tại, thế nhưng trong môi trường không có luật lệ gì ngoài luật rừng và đám người kia không phải thứ tốt lành gì, đã có không ít nữ nhân sau khi cho những vị khách của mình phát tiết xong thì không chỉ bị quỵt tiền còn bị đánh, thậm chí là đánh chết.
Ngược lại cũng có không ít những con gà con bị những nữ nhân này giết người cướp của.
Thế nên như một lẽ tất yếu, một thế lực đứng lên bảo kê cho những người mua lẫn người bán này và đó chính là Đông Xưởng.
Dĩ nhiên Đông Xưởng không có khả năng quản lý hết ngoại thành Vũng Hải mà chỉ quản lý khu vực phía đông.
Như thế một số cô gái không muốn chia “thành quả lao động” của mình cho Đông Xưởng nên đã lách luật bằng cách chấp nhận ra ngoài đông thành hành nghề.
Dĩ nhiên như thế sẽ không được Đông Xưởng bảo kê nên khá nguy hiểm, bù lại họ sẽ là lao động tự do không lệ thuộc hay chia chác với bất kỳ ai, thế nên giá thành của sẽ rẽ hơn và thu hút nhiều khách hơn.
Quả thật Trần Lâm đã trách lầm Vũng Hải, không phải họ không quy hoạch mà làm quy hoạch chả ra làm sao, mới dẫn đến nhiều cô gái chơi trò lách luật như vậy và cô gái trước mặt Trần Lâm cũng tương tự chỉ có điều hét giá hơi cao...
Bên kia nghe thấy trung niên Vạn Thông nói thế cô gái kia nước mắt lưng tròn quỳ xuống trước người Trần Lâm cầu khẩn.
- Đại ca...!tôi...!tôi không hét giá...
- Tôi còn trinh, một Lôi Tệ chơi gái trinh một đêm không hề quá đáng...
- Đại ca tôi đang rất cần tiền xin anh giúp tôi.
Tuy nhiên khi nghe thấy nàng ta bảo mình còn trinh, không chỉ trung niên Vạn Thông mà cả Trần Lâm đều không nhịn được há hóc mồm, bộ dạng nhìn cô gái kia không hề có tí nào tin tưởng.
Thời mạt thế gái trinh chỉ có ba trường hợp, thứ nhất là thiên kim đại tiểu thư của các đại thế lực được đàn em bảo kê, thứ hai là cống phẩm để mua chuộc nhân tài, thứ ba chính là xấu xúc phạm người nhìn mà cô gái kia đều không nằm trong ba trường hợp kia, nói mình còn trinh có chó nó tin.
Nhìn thấy hai người Trần Lâm đưa ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng nhìn mình, cô gái không nhịn được tủi thân, hai hàng lệ nóng không nhịn được chảy xuống lý nhí nói.
- Chị gái của ta bị bệnh rất nặng cần tiền mua thuốc, ta không còn cách nào mới bán mình cho ngài...
- Mong đại ca giúp đỡ ta, ta sẽ không bao giờ quên...
Chị gái bị bên nên bán trinh mua thuốc nghe thật đáng hương nhưng hai người Trần Lâm và trung niên Vạn thông không tim không phổi lại chỉ trợn mắt há mồm thêm lần nữa.
Khẽ liếc nhìn nhau trong ánh mắt hai người đều hiện lên hai chử “đéo tinh”, không phải vì hai người kia vô tâm mà là cái “mô tiếp” bán thân chửa bệnh này nó quá mức quen thuộc rồi, không cần đến kẻ từng trải như trung niên cái gì cũng thông mà cả Trần Lâm còn thấy không tin được nữa là.
Khẽ thở dài một tiếng Trần Lâm có thể bại gia nhưng “không có ngu”, chỉ mỉm cười tò mò hỏi:
- Thế tại sao nàng tại chọn ta?
Nghe thấy Trần Lâm hỏi cô gái vui mừng ngước mặt lên, ánh mắt long lanh to tròn ánh lên tia vui mừng mà lại ngấn lệ bị thương nhìn Trần Lâm nói:
- Ta...!ta đã ở đây quan sát rất lâu, thấy ngài có tiền, lại còn đẹp trai nên ta mới chọn ngài.
Nghe thấy lý do của nàng, trung niên Vạn Thông lại một lẫn nữa trơn mắt há mồm thầm nghĩ.
- Cái gì mà quan với chả sát rõ ràng là “ta đã ở đây mai phục, thấy ngài là dê béo, lại còn ngu nên ta mới tiến lên làm thịt” thì có.
Tuy nhiên lần này chỉ có trung niên cái gì cũng thông thấy được vấn đề, còn đồng đội của lão lại đột nhiên trở cờ.
Lúc này Trần Lâm đã kích động vỗ vai nữ nhân kia hỏi.
- Nàng vừa nói gì?
Nghe được câu hỏi của Trần Lâm nữ nhân kia giật mình lo lắng nói:
- Ta ta nói ngài có tiền.
Tuy nhiên Trần Lâm lại lắc đầu phủ nhận.
- Không phải, là câu sao kìa.
Nghe thấy thế nàng ta lại càng lo lắng không biết nói gì cho phải, tuy nhiên rất nàng đã nghĩ ra gì đo, ánh mắt nhìn Trần Lâm như nhìn thấy tân đại lực nói:
- Ta nói ngài...!ngài đẹp trai nên mới chọn ngài.
Nghe nàng ta nói thế Trần Lâm bật cười thích thú, ánh mắt híp lại như vầng trăng khuyết cười nói.
- Ha...!ha...
- Ta chỉ có chút ánh tuất mà thôi, nào có đẹp trai gì đâu...
Tuy nhiên cô gái kia có ngu mới không biết lúc này phải nói gì, công phu vỗ mông ngựa phát huy triệt để nói.
- Đâu có...!đâu có...
- Ta thấy ngài đẹp trai nhất, thân mặc hắc bào mái tóc bạc xõa dài trông rất phong trần lãng tử...
- Làm cho khi đứng gần ngài trái tim ta lại đạp liên hồi...
Nghe nàng ta vô mông ngựa Trần Lâm phê không thể tả, khóe miệng cười toe toét đến mang tai, quên mẹ hết trời trăng mây nước.
Một tay ôm lấy nàng ta Trần Lâm mỉm cười nói.
- Nàng rất thành thật, mà ta thích những người thành thật như nàng.
- Cái gì mà một Lôi Tệ với hai Lôi Tệ, từ này về sao lão tử bao nuôi nàng.
- Bao luôn chị gái nàng, bệnh của nàng ta lão tử lo.
Nghe thấy thế cô gái mỉm cười híp mắt hôn nhẹ lên má Trần Lâm cái chụt rồi lôi kéo Trần Lâm về nhà làm thịt.
Ngược lại lúc này trung niên cái gì cũng thông đã trệt để hóa lú, ánh mắt nhìn hai người Trần Lâm đang đi xa không khỏi chết lặng.
- Đâu xanh rau má, như vậy cũng được sao.