Uống một ngụm canh thịt hầm do Phương Ngân cất công chuẩn bị, Phương Tuyết không khỏi áy náy lén nhìn muội muội mình đang ngôi bên cạnh.
Không áy náy sao được, nàng cùng Trần Lâm mãi lo công việc đã quên luôn cô em gái này, đến khi xong chuyện mới chợt nhớ sự có mặt của người thứ ba thì đã quá muộn khiến nàng xấu hổ không biết trốn đi đâu.
Tuy nhiên Phương Ngân dù cũng xấu hổ không kém bà chị mình, nhưng lại có một điều làm nàng băn khoăn hơn cả.
Mạt thế hàng lâm tỷ tỷ nàng vì sinh tồn đã đi đến bước đường kia, nhưng nàng hoàn toàn không phải một nữ nhân tùy tiện.
Phương Ngân tuyệt đối không tin tỷ tỷ nàng có thể dể dàng quan hệ với một nam nhân chỉ vừa mới gặp như vậy, rất có thể trong lúc “chữa bệnh” kia tỷ tỷ và Trần Lâm đã phát sinh chuyện gì đó hoặc là giao kèo gì đó...
Nghĩ đến đây Phương Ngân không khỏi tức giận liếc nhìn Trần Lâm, xét cho cùng tên này cũng chả phải người tốt lành gì, bài kế ăn cả hai chị em nàng.
Tuy nhiên Phương Ngân cũng không phản đối càng không có khả năng phản đối.
Sống trong mạt thế được một khoảng thời gian, Phương Ngân hiểu rõ muốn sinh tồn cần dựa vào kẻ mạnh và Trần Lâm chính là một kẻ mạnh trong mắt nàng, dựa vào Trần Lâm cũng không quá tệ.
Chỉ có điều Trần Lâm phá đi tấm thân xử nữ của nàng chứng tỏa cũng sẽ làm đến chuyện kia, như vậy hai chị em nàng đều thành nữ nhân của hắn quả thật có chút khó xử...
Ngồi một bên Trần Lâm hồn nhiên không hề biết những suy nghĩ trong lòng Phương Ngân vẫn say sưa ngồi húp canh.
Quả thật trong vấn đề ẩm thực nhân loại vẫn đứng đầu, các tộc nhân của huyết tộc dù trong phương diện chiến đấu hay học tập đều vô cùng ưu tú, nhưng lại cực kỳ tệ trong vấn đề nấu ăn, khá nhất có lẻ chỉ có chi Huyết Hồ tộc chịu trách nhiệm ủ rượu là còn có chút tay nghề nhưng cái tay nghề đó vẫn là dùng thần tệ đổi về...
Thế nên để hoàn thành bá nghiệp ăn chơi, để phục vụ cho cái bao tử Trần Lâm không thể không kiếm một đầu bếp về phục vụ cho mình.
Tuy nhiên hai chị em Phương Tuyết cũng tương tự mỹ phụ Huỳnh Dao chỉ có thể xem như biết nấu ăn mà thôi, muốn đạt chuẩn đầu bếp trong mắt Trần Lâm thì vẫn chưa đạt.
Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm đã có dự định của riêng mình liếc nhìn qua Phương Tuyết hỏi.
- Sức khỏe của nàng thế nào rồi?
Nghe Trần Lâm hỏi Phương Tuyết đang uống canh vội vạng trả lời.
- Ta đã khỏe nhiều hơn rồi, không đáng ngại.
Khẽ gật đầu Trần Lâm liếc nhìn Phương Ngân đang ngồi một bên phân phó.
- Được rồi nàng cứ ở nhà tịnh dưỡng...
- Phương Ngân dẫn ta đi ra ngoài một chuyến.
- Không được ta phải ở lo cho tỷ tỷ.
Nghe thấy Trần Lâm muốn nàng làm hướng dẫn viên Phương Ngân vội vàng lắc đầu từ chối.
Tỷ tỷ nàng dù đã khỏe lại nhưng còn khá yếu để nàng ta ở nhà một mình Phương Ngân không an tâm.
Tuy nhiên Trần Lâm lại gõ lên đầu của nàng tức giận nói.
- Còn không phải tại ngươi xây nhà trong cái mê cung này sao?
- Nàng không dẫn đường, ta ra ngoài bằng cái niềm tin gì.
Nghe Trần Lâm nói thế Phương Ngân thoáng xấu hổ, nhà của nhà đúng là khó đi thật Trần Lâm chỉ đến một lần không khéo lạc được chứ không đùa.
Tuy nhiên khi Phương Ngân có ý định vẽ bản đồ cho vị đại lão mù đường kia thì Trần Lâm chợt nhíu mày nói.
- Có người đến.
Cùng lúc đó ầm một tiếng...
Cánh cửa nhà cũ kỹ bị đá bay, lực đạo không hề nhẹ khiến nó văng ra xa bay về phái ba người Trần Lâm.
Tuy nhiên Trần Lâm đã nhẹ nhàng tung quyền đánh nát cánh cửa làm nhiều mảnh, gỗ vụng rơi ra bốn phía.
Bên ngoài một nhóm người hùng hổ bước vào không khách khí phá luôn bức tường đất khiến căn nhà của chị em Phương Tuyết đã nát càng thêm nát.
Nhìn đám người không khác gì ăn cướp xông vào nhà mình, chị em Phương Tuyết không khỏi lo sợ ôm lấy nhau.
Phương Ngân có phần lo sợ liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn qua đám người kia nói.
- Vương Bát anh muốn làm gì, động tĩnh lớn như vậy anh không sợ cảnh vệ quân chạy đến đây sao.
Dù biết Trần Lâm mạnh nhưng song quyền khó địch tứ thủ huống hồ bên kia có đến 7-8 người, Phương Ngân không tinh một mình Trần Lâm có thể giải quyết đám người kia, thế nên nàng mới đem cảnh vệ quân ra hù dọa bọn chúng.
Tuy nhiên nàng đã đánh giá thấp Trần Lâm và cũng đánh giá thấp đám người kia.
Từ bên trong đoàn người một trung niên nhân mặt như cá trê, ánh mắt nhỏ như chuột nhìn qua đã biết kẻ độc ác gian xảo bước ra cười khinh miệt nói:
- Thiết nợ trả tiền là chuyện thường tình, cảnh vệ quân có đến đây thì đã sao.
Biết tên kia không phải kẻ hiền lành Phương Ngân thở dài nhìn qua tỷ tỷ cùng Trần Lâm rồi trầm giọng nói.
- Nói nhiều như vậy các ngươi chỉ muốn bắt người mà thôi.
- Được ta sẽ đi theo các ngươi, nhưng lôi tệ là do ta mượn không lên quan đến hai người kia...
Nghe Phương Ngân nói thế trung niên nhân mặt cá trê gọi là Vương Bát kia mới chú y đến hai người Trần Lâm và Phương Tuyết, ánh mắt ti hí không khỏi sáng lên.
Trần Lâm thì không nói nhưng nữ nhân Phương Tuyết kia không phải bị thiếu gia đánh sắp chết sao, sao lại có thể khỏe lại được...
Cảm thấy cơ hội đã đến Vương Bát tiến lên nhìn vào Phương Tuyết cười như không cười nói:
- Các ngươi thiếu nợ chúng ta, một mình ngươi đủ sức trả sao?
- Bây đâu bắt ba người bọn họ cho ta.
Nhận được mệnh lệnh của trung niên mặt cá trê, đám thuộc hạ mỉm cười đê tiện rồi chầm chậm tiến đến.
Việc bắt con nợ thế này không phải hiếm gặp hay nói đúng hơn là mọi con nợ đều không có khả năng trả nợ, thế nên bắt người mới là công việc chính của họ cho mượn tiền chỉ là công việc phụ mà thôi.
Tuy không biết nhưng đại lão muốn bắt người về làm gì nhưng đám lâu la như bọn họ cũng được hưởng phúc lợi không ít, những nữ nhân bị họ bắt đều có thể động tay động chân chút ít chỉ cần không chơi chết thì không ai quản đến, thế nên đám lâu la thấy hai chi em Phương Tuyết đều khá xinh đẹp không khỏi nghĩ đến tương lai tươi sáng phía trước.
Đứng một bên Trần Lâm nhìn tương quan lực lượng hai bên không khỏi lắc đầu.
Bên trung niên mặt cá trê Vương Bát có đến 7 người, tuy không phải người chơi cấp độ cao nhưng đều là kẻ hung hả từng làm không ít chuyện át, còn bên phe ta chỉ có hai nữ nhân cấp độ 0 tròn trịa, năng lực cũng không có gì đặc biệt.
Không biếc có phải do song sinh hay không mà năng lực của cả hai đều giống nhau thuộc dạng tăng tốc, nhưng khác giống như Gia Tốc của Lê Quý có thể giúp tăng phúc tốc độ trong một khoản thời gian thì năng lực của hai chị em lại là Bức Tốc giúp tăng tốc độ đột ngột lao đến một nơi chỉ định.
Nhìn chung khá giống “tốc biến” của Tiểu Tuyết nhưng “cùi bắp” hơn rất nhiều, xuất thủ đánh lén nhất kích tất sát thì được còn không thì rất dể bị đối thủ bắt bài.
Tuy nhiên cái game này không cần đến hai nữ nhân kia, một mình Trần Lâm đủ gánh rồi.
Khi một tên lưu mạnh không biết sống chết tiến đến muốn bắt lấy hai chị em Phương Tuyết thì bất chợt bòng đen xét qua như một tia chớp đen, một cái đầu lâu bay lên uốn một vòng cung trên không trung rồi rơi xuống đất trước mặt Vương Bát làm cho không chỉ hắn mà cả đám lưu mạnh đều ngây người.
- Ah...
Bất chợt một tiếng hét kinh sợ vang lên, Phương Ngân chứng kiến người không đầu trước mặt không nhịn được kinh sợ hét lên thất thanh, may thay Phương Tuyết bình tình đã ôm lấy nàng lui ra xa, trận chiến này họ không có khả năng tham gia.
Tuy nhiên tiếng hét của Phương Ngân cũng làm đám lưu manh giật mình tỉnh lại, ánh mắt như muốn ăn tương nuốt sống nhìn qua kẻ đã xuất thủ Trần Lâm, chỉ làm Trần Lâm nào có sợ chỉ vát Tà Nguyệt Đao lên vai mỉm cười đứng đó.
Không chịu nỗi nụ cưới khinh bỉ của Trần Lâm hai tên lưu manh cao to nhất liếc nhìn nhau rồi rút ra loan đao đeo bên hông, khí thế không gì cản nổi như hai chiếc xe tải đang lao đến.
Tuy nhiên trong mắt Trần Lâm hai tên kia chả là gì, nhè nhàng nghiên người né tránh một đao đang chém đến, Trần Lâm đưa Tà Nguyện đao lên cao lưỡi đao ánh lên tia sáng xanh đen quỷ dị tự như ma thần chém về tên còn lại.
Trước khí thế của một đao kia, tên lưu mạnh không khỏi giật mình hoảng sợ vội vàng đưa thanh loan đao lên đón đỡ, nhưng thanh đao phẩm chất trắng kia không là gì với Tà Nguyệt đao trực tiếp bị chém làm đôi, lưỡi hắc đao không vì thể mà chậm lại tiếp tục chém một đường dài như muốn cắt đôi lồng ngực của tên kia kiến hắn đao đớn ngã gục, máu tươi cũng vì thế bắn ra dính lên mặt Trần Lâm trong vô cùng dọa người...
Tuy nhiên kia Trần Lâm chưa kịp lao đi vết máu thì phía sau một tiếng xé gió vang lên, một tên lưu mạnh thừa cơ đánh lén tập kích phía sau, nhưng một đao của hắn chỉ chém vào những làn khói mờ ảo.
Trần Lâm phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật hoá một làn khói né tránh một đao kia rồi bay ra phía sau.
Tựa như ác ma bước ra từ địa ngục Trần Lâm không hề có tí cảm xúc nào nhẹ nhàng chém vào đầu tên đa tập kích mình, Tà Nguyệt đao nhẹ nhàng bổ đôi đầu tên kia khiến máu hoà cùng bộ tương chao văng ra rơi trên mặt đất.
Chứng khiến cảnh đó những kẻ sống bằng xương máu kẻ khác như Vương Bát đều không nhịn được sơ hãi.
- Hắn hắn là ác mà...
Rốt cuộc một tên lưu manh cũng không nhịn được gào khóc rồi quay đầu bỏ chạy.
Tuy nhiên Trần Lâm đã ra tay thì không có ý định buông tha cho một ai.
Nhắm chuẩn tên lưu manh kia Trần Lâm tự như ném lao ném tà đao về phía hắn, Tà Nguyệt đao ánh lên tia sáng đen phá không lao đến đâm vào lưng hắn, lực đạo khủng khiếp trực tiếp xỏ xuyên qua cấm chặc tên lưu mạnh xấu số lên tường, những giọt nước mắt sợ hãi không nhịn được chảy xuống nhưng tất cả đã quá muộn với hắn.
Chớp lấy thời có đó, hai tên lưu manh khác cắn răng lao đến, chúng biết tên ác ma kia sẽ không bỏ qua cho bọn họ, muốn sống chỉ có thể dựa vào lúc hắn không có vũ khí giết chết hắn.
Tuy nhiên bọn chúng đã đánh giá thấp Trần Lâm.
Không có vũ khí thì khả năng cận chiến tay không của Trần Lâm vẫn dư sức trấn áp đám lưu manh này, dù sao cậu cũng là đệ tử ruột của tổng giáo quan Lý Minh Nguyệt.
Tung cước đá bay thanh đao trên tay đối thủ Trần Lâm không khách khí vung quyền đánh bay hắn rồi lách ngươi né tránh một đao sau lưng.
Bất chợt Trần Lâm khẽ nhiều mày vung tay lên, huyết hỏa được triệu hồi phá không bay đi thiêu chết tên lưu manh muốn đang lén hai chị em Phương Tuyết, tính ra hắn cũng khá thông minh đáng tiếc đụng phải Trần Lâm.
Nhìn thấy đồng bạn bị thiêu sống tên lưu manh còn lại không còn tinh thần chiến đấu quỳ xuống dập đầu gào khóc.
- Đại nhân, ta chỉ là tiêu lâu la làm việc cho người khác, xin ngài rủ lòng từ bị tha cho ta.
- Nhà ta còn mẹ...
Đáng tiếc khi hắn còn chưa nói xong Trần Lâm đã nhàm chán giẫm nát đầu hắn, máu thịt cùng tương cà văng ra ướt đẫm mặt đất dưới chân.
Giải quyết xong đám lâu la Trần Lâm khẽ mỉm cười chầm chậm tiến đến Vương Bát đang co ro trốn một góc, khuông mặt cá trê vì sợ hãi mà trắng bệt, mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy khuôn mặt.
Tuy nhiên khi Trần Lâm còn chưa đến thì Vương Bát đã như một con chó bò đến ôm lấy chân Trần Lâm khóc lóc.
- Đại...!đại nhân, xin ngài tha cho ta...!ta là thuộc hạ của Băng Thiên hội.
- Mạng chó của ta chỉ làm bẩn tay ngài, còn làm ảnh hưởng đến Băng Thiên hội...
- Nó..
nó không hề có lợi cho ngài, tha cho ta ngài muốn gì ta cũng chấp nhận...
Nhìn vào tên mặt cá trê kia Trần Lâm không khỏi mỉm cười, tên kia đúng là có bản lĩnh.
Đầu tiên là đem Băn Thiên hội ra hù dọa, sau đó chứng minh giết hắn là không cần thiết, cuối cùng là đưa tiền chuộc ra dụ lợi.
Một loạt những câu nói vô cùng hợp lý nếu hắn đụng phải kẻ khác rất có thể sẽ có cửa sống, đáng tiếc hắn đụng phải Trần Lâm.
Xách hắn lên như xách một con gà, Trần Lâm cười như không cười nói.
- Ta có một số câu hỏi...
- Chỉ cần ngươi trả lời tốt, ta sẽ tha mạng cho ngươi...