Ở một bên khác, Trần Lâm không hề biết rằng bốn tấm giẻ lau chân của mình đã gây ra một trận oanh động không nhỏ.
Dĩ nhiên dù có biết thì Trần Lâm cũng không quan tâm vì cậu đang bận làm một chuyện quan trọng hơn rất nhiều, đó là cua gái...
Cầm lấy chém cháo từ trong tay Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm mỉm cười thiện chí nói.
- Cảm ơn nàng.
- À mà làm xong nàng có rảnh không, chúng ta đi ăn cơm...
Mỉm cười thân thiện nhìn cô gái trước mặt Trần Lâm vô cùng trực tiếp nói, tuy nhiên Lôi Uyển Nhi không hề đáp lại chỉ tiếp tục công việc của mình.
Thấy hơi que que Trần Lâm gượng cười rồi cầm lấy chén cháo bỏ đi khiến cho những nạn dân xung quanh đều bật cười...
Dù sao những người ở đây đều không dám nhìn thẳng vào mặt cô ta vậy Trần Lam còn rũ người đi ăn cơm, phách lực này không rây lên sự chú ý mới là lạ.
Ngồi phía xa xa Trần Lâm không khỏi lắc đầu cười khổ.
Từ đó đến giờ huyết tổ đại nhân chơi gái thì nhiều nhưng cua gái thì đúng là lần đầu tiên, thế nên có chút bỡ ngỡ là điều dể hiểu thôi mà, làm gì mà cười ta.
Càng nghĩ Trần Lâm càng cảm thấy đau lòng, thôi chắc đành chơi bài củ bắt về “trích huyết” rồi dung đắp tình cảm sau, cua gái kiểu này không phải sở trưởng của huyết tổ đại nhân mà để vương một tộc cần gì cua gái nhỉ.
- Ta thật sự khâm phục ngươi đó, nàng ta mà ngươi cũng nhắm đến được.
Đang ngồi thẫn thờ nhìn trời nhìn mây thì bất chợt một thanh âm đầy đê tiện vang lên, trung niên cái gì cũng thông tay cầm lấy một chén cháo loãng thông thả đi đến.
Lão già này vô cùng vô sỉ mặc dù đã có một túi lương thực của Trần Lâm cho nhưng vẫn mặt dày đến đây xin ăn.
Nhìn thấy lão ta Trần Lâm không mấy để ý vươn vai một cái rồi bỏ đi.
Thấy thế trung niên Vạn Thông mỉm cười hề hề chạy theo, Trần Lâm rõ ràng là một đại gia lại còn vô cùng hào phóng, bắp đùi này có ngu mới không ôm.
Đi bên cạnh Trần Lâm trung niên Vạn Thông mỉm cười nịnh nọt xoa xoa bàn tay nói.
- Đại nhân ngài có dự định gì không, tiểu lão đầu này sẽ dẫn ngài đi.
Nhìn lão già đang đi bên cạnh Trần Lâm mỉm cười liếc nhìn ngoại thành Vũng Hải một vòng.
Thật tế Trần Lâm chưa tham quan được nhiều nơi ở đây, nhưng trên cơ bản các nơi khác cũng không khác mấy, nhìn chung đều là những ngôi nhà đất phổ thông cho những người trú nạn sống qua ngày, tổng thể không khác khu ổ chuột là mấy chả có gì chơi.
Thế nên dự định của Trần Lâm là chờ khi thu luôn hai thanh cổ kiếm còn lại rồi lén vào nội thành xem sao.
Sau đó dĩ nhiên là sẽ tiếp tục lên đường đông tiến, mục tiêu chính là cứ điểm Viễn Đông tuyến phòng thủ bờ biển ở đây...
Tuy nhiên đời không như là mơ, một số chuyện phát sinh làm kế hoạch của Trần Lâm có chút thấy đổi.
Vì một phút sung sướng của tiểu huynh đệ mà Trần Lâm lại phải ôm hai cục nợ đời, với cấp độ hiện tại hai chị em Phương Tuyết không có khả năng tự mình về huyết tộc, thế nên Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài dẫn theo họ, tuy nhiên như thế lại cần một khoảng thời gian huấn luyện trước đã.
Bên kia thấy Trần Lâm trầm ngâm không lên tiếng trung niên Vạn Thông nghĩ cậu không biết chỗ nào chơi nên mỉm cười nịnh nọt nói.
- Đại nhân nếu ngài không có dự định gì hay là chúng ta tiếp tục đến Đông Xưởng nhé.
Nghe thấy tên lão đầu kia lại đồi đến Đông Xưởng, Trần Lâm không khỏi bật cười, đúng là già rồi mà còn máu.
Tuy nhiên bản thân Trần Lâm cũng muốn biết lầu xanh thời mạt thế nó sẽ như thế nào nên không hề từ chối.
- Được ta cũng muốn đến đó xem sao.
Thấy Trần Lâm đồng y, trung niên Vạn Thông mỉm cười hớn hở dẫn đường.
Một cuộc ăn chơi thác loạn chính thức bắt đầu.
.
Một bên khác...
Trong một ngôi nhà rộng lớn xa hoa được xây dựng từ bê tông cốt thép khác hoàn toàn với những ngôi nhà đất của ngoại thành, một gã nam tử lớn lên có chút anh tuấn, mặc trên người một chiếc áo bào hình đầu hổ rộng thùng thình trông như một thổ hoàng đế thời phong kiến.
Hắn chỉ khoảng 27-28 tuổi nhưng đã tỏa ra khí thế thượng vị giả chứng tỏa hắn là lãnh đạo của một thế lực nhất định.
Bên cạnh hắn làm một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, ánh mắt câu hồn đoạt phách toát lên vẻ đẹp thành thục quyến rũ chết người như một quả đào chín mộng chờ đợi nam nhân đến cắn một cái.
Mái tóc của nàng đen tuyền như thác nước như tô điểm thêm nước da trắng ngần như tuyết và những đỉnh vu sơn to lớn.
Mặc trên người một bộ xường xám đặc trưng của Hoa Trung Quốc làm lộ ra dáng người lồi lõm mê người kiến bất kỳ nam nhân nào đều chết mê chết mệt khi nhìn vào khe sâu nơi bắp đùi kia.
Tuy nhiên nữ nhân quyến rũ chết người kia lại đang cung kính đứng sau lưng bóp vai cho tên nam nhân kia.
Dĩ nhiên hưởng được phúc phần đó thì nam nhân kia không phải kẻ bình thường, hắn chính là thủ lĩnh của Băng Thiên hội La Thiên, một trong ba đại thế lực lớn nhất tại ngoại thành Vũng Hải này.
Ngược lại nữ nhân kia chính là đệ nhất mỹ nữ trong tay hắn Lâm Mỹ Anh, người từng là nữ diễn viên kiêm người mẫu nổi tiếng của Hoa Trung Quốc, được người người săn đón ca ngợi không hết lời, đáng tiếc bây giờ nàng chỉ có thể ngoan ngoãn hầu hạ kể khác.
May thay với vẻ đẹp của mình nàng trở thành báo vật trong tay La Thiên, chỉ chuyên phụ vụ cho riêng hắn và một số đại lão trong nội thành.
Tuy vô cùng tủi nhục nhưng nhìn chung cũng hạnh phúc hơn rất nhiều nữ nhân ngoài kia.
Bất chợt khi La Thiên đang hưởng thu bàn tay mềm mại của Lâm Mỹ Anh thì một gã nam tử trung niên dáng người cao gầy vội vàng chạy tới lo lắng nói:
- Lão đại, em có việc cần báo cáo với ngài.
Nghe thấy thế La Thiên nhíu mày khó chịu những vẫn nhìn qua Lâm Mỹ Ánh bênh cạnh phất phất tay, thấy thế Lâm Mỹ Anh mỉm cười yêu kiều thì thầm.
- Ta chờ ngài trên giường.
Nói xong nàng đua ánh mắt câu dẫn nhìn La Thiên rồi bỏ ra ngoài.
Nhìn cập mông to lớn dung đưa theo mỗi bước chân, La Thiên không khỏi nuốt nước miếng rồi nhìn qua trung niên cao gầy kia nhíu màu hỏi.
- Triệu Hùng!
- Chuyện gì làm cho mày khẩn trương vậy, lại vào lúc này đi tới tìm tao?
La Thiên ghét nhất người khác quấy rầy hắn lúc hắn đang ở cùng với Lâm Mỹ Anh, một phần vì hắn không muốn nam nhân khác nhìn thấy nàng, một phần là bên cạnh yêu nữ như nàng hắn nhất định mà không nhịn được làm chuyện đại sự, bị phá đám dĩ nhiên là không vui.
May mắn là Triệu Hùng là tâm phúc của La Thiên nên không đến mức mất mạng, nhưng bản thân Triệu Hùng cũng hiểu rõ tính khí của La Thiên nên bình thường sẽ không đến lúc này, hắn vội vàng xong vào như vậy chắn chắn có chuyện khẩn cấp.
Triệu Hùng trầm giọng nói:
- Lão đại, đám người Vương Bát đi đòi nợ chưa thấy về, ta đã phái người điều tra kết quả tất cả đều bị giết chết.
Nghe Triệu Hùng báo cáo Lê Thiên tức giận một chưởng vỗ mạnh vào mặt bàn đứng dậy chửi ầm lên nói:
- Không ngờ có người dám đụng vào người của tao!
- Nói là tên khốn nào làm.
- Không lẽ là tên bán nam bán nữ kia.
- Khốn kiếp, Triệu Hùng mau dẫn huynh đệ đi giết sạch đám người kia.
La Thiên người lãnh đạo của Băng Thiên hội, một trong ba đại thế lực mạnh nhất ở ngoại thành Vũng Hải này và bản thân hắn cũng là một trong 7 người chơi có cấp độ cao nhất ngoại thành khi đã đột phá cấp 20.
Tuy nhiên trên thực tế trước mạt thế La Thiên cũng chỉ là một tên côn đồ bình thường mà thôi, sau mạt thế hắn đánh chết một con thây ma rồi may mắn thu được bảo vật từ đó hắn một bước lên mây sáng lập ra Băng Thiên hội lừng lẫy một phương.
Tuy nhiên phong phạm của một cường giả thì lên lưu manh như hắn chưa có được.
Thấy La Thiên tức giận Triệu Hùng không khỏi thở dài, tên này là người chơi hệ băng không phải hệ lữa sao nóng vậy, tuy nhiên là thuộc hạ hắn vẫn ngoan ngoãn báo cáo nói:
- Ta nghĩ không phải Đông Xưởng làm, tuy chúng ta có chút mâu thuẫn nhưng chưa đến mức đó.
- Theo ta điều tra được Vương Bát chết lúc đang thua nợ, rất có thể là nhưng con nợ kia làm càn.
Nghe thấy Triệu Hùng nói thế La Thiên cũng nguôi giận nhíu mày hỏi.
- Vương Bát đi một lần 7-8 người, tuy không phải đại thế lực gì nhưng đám nạn dân kia làm gì đánh lại bọn họ?
Triệu Hùng thoáng trầm ngâm rời cung kính nói.
- Lão đại, bên phía hoang nguyên phát sinh tai ách chó hoang, rất nhiều thế lực ở đó đều chạy đến đây lánh nạn.
- Ta nghĩ rất có thể là Vương Bát đã xung đột với đám người kia.
Nghe Triệu Hùng phân tích La Thiên gật gật đầu, đây là cách lý giải hợp lý nhất.
Nghĩ đến đây La Thiên đột nhiên mỉm cười nhìn Triệu Hùng nói.
- Ngươi đến chỗ cảnh vệ quân báo án đi.
- Để ta xem tên anh hùng Ngô Phàm kia sẽ xử lý thế nào.
Nghe thấy La Thiên nói thế, Triều Hùng ánh mắt không khỏi sáng lên mỉm cười gật đầu.
- Lão đại quả nhiên là diệu kế như thần, tôi lập tức chạy đến cảnh vệ quân.
Cảnh vệ quân tuy chỉ là một nhóm nhỏ cảnh quan nhưng lại là cái gai trong mắt rất nhiều thế lực ở đây muốn nhổ bỏ, nếu như suy đón của Triệu Hùng là đúng thì qua chuyện này để cảnh vệ quân xung đột với thế lực ở hoang nguyên là tốt nhất, nếu bị thế lực kia tiêu diệt luôn thì quá tốt còn không thì suy yếu cũng được, dù sao chính bản thân thành chủ ngoại thành Thái Trọng của không ưa gì Ngô Phàm.
Hệ thống quản lý của ngoại thành Vũng Hải cực kỳ phức tạp như chính cuộc sống thường ngày của người dân ở đây.
Về lý thuyết thì quyền lực cao nhất ở ngoại thành thuộc về thành chủ ngoại thành Thái Trọng nhưng trên thực tế có bốn thế lực chia nhau quản lý nơi đây, đó là thành chủ quân, cảnh vệ quân, Đông Xưởng và Băng Thiên hội.
Cả bốn chia nhau ra quản lý cả ngoại thành Vũng Hải.
Tuy nhiên kẻ đứng sao bốn thế lực kia không ai khác chính là những đạo lão ở nội thành, nội thành tuy là tổng chỉ huy bảo kê cho ngoài thành, nhưng trên đời này không có cái gì là miễn phí, để có được sự bảo về đó nạn dân ngoại thành cũng phải trả giá.
Để có được lương thực nuôi sống cả Vũng Hải, nội thành cần người trồng trọt và sắn bắn thế nên những nạn dân ngoại thành chính là những kẻ làm việc đó, để có được lực lượng lao động xây dựng những cứ điểm quân sự thì nội thành cũng cần những nạn dân kia và tương lai người sẽ tiến đến vùng hoang nguyên trồng Chuối Ngô cũng chính là nhưng nạn dân ngoại thành.
Thế nên Vũng Hải phải chia ngoại thành ra cho nhiều thế lực quản lý, nhưng thực tế tất cả các thể lực kia đều là chó của Vũng Hải nuôi, chỉ là mỗi kẻ đóng một vay trò nhất định trong cuộc chơi mà thôi.
Ngược lại cảnh vệ quân của Ngô Phàm mà Trần Lâm từng khinh bỉ cũng vậy, họ cũng là chó do Vũng Hải say khiến mà thôi, chỉ là họ những con chó đóng vai anh hùng.
Vũng Hải cần nạn dân nên họ không muốn biến khu ngoại thành thành một khu tội phạm để đám phiến quân muốn là gì thì làm mà không có điểm dừng.
Thế nên Vũng Hải cần một sợ dây xích, một con chó chính nghĩa để kìm hãm những con chó hoang khát máu kia lại và Ngô Phàm chính là kẻ làm việc đó.
Thế nên cảnh vệ quân chính là những kẻ chịu trách nhiệm kìm hãm ba đại thế lực kia, không để chúng đi quá xa vược quá quyền hạn cho phép làm ảnh hưởng đến lợi ít của nội thành.
Vì thế về bản chất những việc mà Ngô Phàm đang làm không chỉ xuất phát từ bản tâm chính nghĩ của hắn mà còn là làm theo mệnh lệnh...
Tuy nhiên bốn thế lực có kẻ yếu đi thì tức là bản thân mình sẽ mạnh lên, huống hồ lại là một tên chịu trách nhiệm “giám sát công trình”, thế nên ba thế lực khác luôn tìm cách hạn chế sức mạnh của cảnh vệ quân.
Có thế nói cơ chế quản lý của Vũng Hải nói riêng và nhân loại nói chung phúc tạp hơn huyết tộc rất nhiều, Trần Lâm dù có thông minh đến đâu cũng rất khó có thể thấy hết được quan hệ chồng chéo qua lại của nó.