Nghe thấy Trần Lâm sẽ thu cả hai mẹ con nàng vào tổ chức của mình, Yến Nhi không khỏi vui mừng nhưng ánh mắt vẫn lo lắng nhìn Trần Lâm nhỏ giọng nói.
- Đại nhân ta vẫn còn đang làm việc...!không biết ngài có thể đợi đến tối gặp lại hay không...
Yến Nhi hiện đang làm việc cho Đông Xưởng, khi không bỏ đi hiển nhiên sẽ không yên ổn với Đông Xưởng.
Tuy nhiên đến Vũng Hải mà Trần Lâm còn không để ý huống chi là một cái Đông Xưởng, lạnh lùng lắc đầu Trần Lâm vô cùng không kiên nhẫn nói.
- Ta không có nhiều thời gian cho nàng, lập tức dẫn đường không thì thôi.
Thấy Trần Lâm cương quyết như thế Yến Nhi không khỏi giật mình, ánh mắt đầy bối rối nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại những nữ nhân viên khác đang phục vụ cho khách nhân của mình.
Trừ việc Trần Lâm có khá nhiều lương thực và rất hào phóng ra thì không hề có tý đảm bảo gì khác, muốn Yến Nhi lập tức đi ngay đồng nghĩ với việc ra đi không có đường về với chỗ làm hiện tại vẫn khiến cho nàng không khỏi băn khoăn, rủi ro thật sự quá cao.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt rồi quay người bỏ đi, nữ nhân tài giỏi không có người này cũng có người khác Trần Lâm đã cho nàng cơ hội muốn bắt lấy hay không là việc của nàng ta, không việc gì cậu phải tốn công dông dài cả.
Tuy nhiên khi Trần Lâm vừa bước tới cửa thì Yến Nhi đã chạy theo nắm lấy tay cậu lý nhí nói.
- Đại nhân ta sẽ dẫn đường, chỉ mong thế lực của ngài không khinh mẫu thân ta có chút tàn tật...
Liếc nhìn Yến Nhi đang lo lắng, Trần Lâm chỉ mỉm cười vuốt ve khuôn mặt trái son của nàng nói.
- Chỉ cần có thể vào thế lực của ta, ta đảm bảo mẹ con các nàng sẽ có cuộc sống hạnh phúc không ngờ đến...
Nhìn thật sâu vào Trần Lâm như muốn xác nhận lời nói của cậu.
Yến Nhi khẽ gật đầu rồi nắm lấy tay Trần Lâm kéo đi ra ngoài bỏ lại chốn Đông Cung đầy ánh đèn phồn hoa...
Bên ngoài thấy Trần Lâm nhanh như vậy trở ra hai tên bảo về mỉm cười nịnh nọt nhìn cậu.
Tuy nhiên kia thấy Trần Lâm đi cùng Yến Như ra ngoài, hai người kia không khỏi giật mình thầm nghĩ.
Nữ phục vũ không ở trong đó phục vụ cho khách chạy ra ngoài làm gì, không lẽ chơi dã chiến sao, cái này chưa có tiền lên à nha...
Ngược lại phía bên trong, khi ba người Trần Lâm vừa đi, thì một nam nhân vô cùng xinh đẹp, mắt sáng mày ngài, mặt trắng như ngọc, nhưng lại cất lên chất giọng âm dương quái khí nói.
- Dám lấy người của ta trắng trợn như vậy, tên kia cũng thật có gan nha...
Bên cạnh một gã quản sự vội vàng chạy đến cũng kính hỏi.
- Đào đại nhân...
- Như thế có cần phải người giải quyết hắn không...
Nghe thấy thế âm dương quái khí thanh niên chỉ cười lên khanh khánh, ánh mắt liếc nhìn mười túi lương thực trên bàn rồi liếc mắt nhìn hướng Trần Lâm bỏ đi liếm liếm môi nói.
- Chỉ là một nữ phục vụ quèn, không cần thiết phải động thủ...
- Hiện tại điều tra tên kia trước.
Rõ ràng Trần Lâm ra tay vô cùng hào phóng chứng tỏa không phải kẻ đơn giản, vì một nữ phục vụ nhỏ bé gây thù chuốc oán thật sự quá ngu ngốc.
Dĩ nhiên nếu sau khi điều tra phát hiện Trần Lâm không quyền không thế chỉ là một tên nhà giàu mới nổi có chút lương thực mà phách lối thì mọi việc sẽ khác...
.
Một bên khác...
Trên một con đường đất ngoại thành, hai bóng người đang cấp tốc duy chuyển, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, họ không ai khác chính là hai chị em Phương Tuyết.
Liếc nhìn chị gái của mình Phương Ngân không giấu nỗi vẽ lo sợ hỏi.
- Tỷ à, vị đại lão kia đâu rồi, không phải bảo chúng ta gặp tại đây sao.
Nghe thấy thế Phương Tuyết chỉ biết lắc đầu nói.
- Ta cũng không biết ngài ấy đi đâu, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Các cụ có câu “hoài bích có tội”, hai chị em Phương Tuyết chỉ bán mấy tấm da sơn dương đã bán được 12 lôi tệ, đây là một có số không nhỏ.
Vì thế đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người khiến cho hai chị em không khỏi lo lắng muốn mau chống tìm gặp Trần Lâm, chỉ là vị đại lão kia đã chạy mất tâm.
Tính ra đây là sai lầm của Trần Lâm, trong mắt cậu bốn tấm da kia không khác giẻ lau chân là mấy, nêu cũng không tính được sẽ đột nhiên xuất hiện một tên điên một hơi mua hết cả bốn tấm da dẫn đến oang động không nhỏ, cũng đem đến một số nguy hiểm nhất định cho hai chị em Phương Tuyết...
Bất chợt từ phía xa một nhóm người hùng hổ kéo đến chậm chậm bao vây lấy hai chị em.
Thấy thế Phương Ngân vô cùng hoảng sợ nắm lấy tay chị gái mình, còn Phương Tuyết thì nhíu mày nhìn nhóm người kia lạnh giọng hét lên.
- Các người là ai, đây là Vũng Hải là nơi có pháp trị, các người muốn là gì?
Nghe tiếng hét thất thanh của Phương Tuyết, vô số người đều nhìn lại khi thấy nhóm người không khác gì ăn cướp kia đang bao vây lấy hai cô gái đều không nhịn được xì xào bàn tán.
Dù sao đây là Vũng Hải và còn là ban ngày, giữa chốn thanh thiên bạch nhật chặn đường ăn cướp đúng là không coi cảnh về quân ra gì.
Tuy nhiên hôm nay không hiểu sao nguyên một con đường đột nhiên không thấy bóng dáng một cảnh vệ quân nào tuần tra, những người có chút thông minh mơ hồ cảm nhận được chuyện này có vấn đề âm thầm bỏ đi tránh rước họa vào thân...
Tuy nhiên vẫn có vô số ánh mắt ở lại hống chuyện nhìn vào đoàn người bàn tán như cái chơi...
Nhưng trước tình hình đó, một nam tử nước da ngâm đen, thân hình cao lớn bước ra.
Dường như là người dẫn đầu của cả nhóm hắn mỉm cười như không có chuyện gì lạnh giọng nói.
- Chúng ta là người của Băng Thiên hội, hai nha đầu này thiếu tiền của chúng ta, còn giết rất nhiều người của chúng ta...
- Hôm nay ta đến đây chỉ muốn đồi tiền, đồi mạng...
- Không muốn chết thì...!câm mồm lại...
- Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng ta...
Nghe tên cao to đen hôi kia nói mọi người xung quanh đều không khỏi giật mình lo sợ.
Dù sao Băng Thiên hội cũng là một trong tam đại cự đầu ở ngoại thành sánh ngang với Đông Xưởng và thành chủ quân, việc của ba đại thế lực kia đám nạn dân ngoại thành này có mười lá gan cũng không dám xen vào đều lặng lẽ rời đi...
Rất nhanh cả con đường tường tấp nập người qua lại chợt vắng tanh chỉ còn lại nhóm người Băng Thiên hội và hai chị em Phương Tuyết.
Liếc nhìn hai chị em như hai con mồi bị bắt vào lồng, nam nhân cao to đen hôi mỉm cười đầy tự tinh nói.
- Hai nha đầu dám giết người của Băng Thiên hội chúng ta, đúng là không biết chữ chết viết thế nào...
- Khôn hồn thì mau khai ra đồng bọn La Thiên đại nhân khoan hồng sẽ tha cho các ngươi một mạng.
Vương Bát đi thu nợ, hiện trường lại ngay trong một ngôi nhà, thế nên chỉ cần điều tra một tý sẽ phát hiện ra hai chị em Phương Tuyết là chủ nhân của ngôi nhà kia.
Tuy nhiên Băng Thiên hội không ngốc đến mức nhận định Vương Bát bị hai chị em cấp độ 0 này giết chết, rõ ràng là có đồng phạm, tên kia mới thật sự là mục tiêu mà Băng Thiên hội nhắm đến.
Dĩ nhiên nếu hai chị em Phương Tuyết khai ra thật thì có tha cho hai người hay không thì có trời mới biết...
Thế nên Phương Tuyết từng lăn lộn ở Đông Xưởng đã sớm hóa sói nào dễ dàng bị mấy lời nói kia lừa, không một chút sợ hãi đứng ra lắc đầu nói.
- Đại nhân chúng tôi đúng là có nợ Băng Thiên hội, nhưng đâu có nghĩa là chúng tôi giết người...
- Ngoại thành này không ít người thiếu nợ các vị, không lẻ đều là kẻ giết người hết sao?
Nghe thấy nữ nhân kia dám đứng trước đám người của mình cải lại, tên thanh niên da ngâm đen không khỏi giật mình.
Phách lực này không phải ai cũng có gan làm được, nữ nhân kia không biết sống chết hay là có chỗ dựa.
Ngược lại Phương Ngân cũng giật mình không kém thầm nghĩ.
- Tỷ tỷ mình trở nên gan dạ như vậy từ bao giờ, không lẻ chơi “đô vật” với tên kia một buổi sáng mà lại cứng như vậy...
- Mình có nên thử một chút hay không???
Tuy nhiên nam nhân đen hôi không cho Phương Ngân nghĩ nhiều đã lạnh lùng tiến đến cười khinh miệt nói.
- Miệng lưỡi cũng không tệ, tuy nhiên người chết trong nhà các ngươi, nói nhiều cũng vô ích theo ta đi gặp La Thiên đại nhân.
Nói xong tên kia phát tay hai tên thuộc hạ hiểu ý tiến lên muốn bắt hai chị em Phương Tuyết.
Thấy thế Phương Tuyết không hề sợ hãi chỉ cười lạnh nói.
- Tuy người chết trong nhà của chúng ta, nhưng điều tra là việc của cảnh vệ quân...
- Băng Thiên hội các ngươi lấy tư cách gì bắt người.
Nghe thấy thế nam nhân da ngâm không khỏi bật cười, hắn thật sự rất muốn biết nữ nhân kia lấy lòng tin ở đâu mà dám đôi co với nhóm người của hắn.
- Nữ nhân ngu ngốc, Băng Thiên hội muốn bắt người không cần lý do...
- Không chỉ thế tối nay lão tử sẽ chơi ngươi đến chết, để xem lúc đó ngươi còn mạnh miệng nữa hay không...
- Bây đâu mắt người...
Tuy nhiên Phương Tuyết không hề sợ hãi chỉ cười lạnh nói.
- Nói như vậy các ngươi tự ý bắt người chúng ta có quyền trống trả nha...
Nghe thấy thế cả đám đều bật cười, hai nữ nhân kia lấy cái gì ra trống trả bọn họ...
- Á...!cứu...!cứu ta...
Tuy nhiên một tiếng kêu đau đớn bất chợt vang lên làm cả nhóm người giật mình, hai tên lưu manh tiến lên muốn bắt hai chị Phương Tuyết bất chợt bị nhấc bổng lên không trung...
Như bị một thế lực siêu nhiên điều khiển, hai tên xấu số kia bay vòng trên không trung như lái máy bay rồi nặng nề tiếp đất, lực đạo khủng khiếp như thiên thạch va vào trái đất khiến xương cốt hai tên đó gãy nát phun máu bỏ mạng tại chổ...
- Khốn kiếp là bọn chúng, chúng là người chơi cấp cao mau xông lên giết chết bọn chúng...
Chứng kiến một màn trước mặt nam nhân đen hôi rốt cuộc cũng đã hiểu ra mọi chuyện hét lên.
Không hề có kẻ nào khác, Vương Bát rất có thể chết trong tay hai nữ nhân kia, với năng lực giết người quỷ dị kia việc giết chết đám người Vương Bát thật sự quá dễ dàng.
Từ đầu các nàng đa giả heo ăn thịt hổ, thảo nào không hề sợ hãi bọn họ, thậm chí hắn còn mạnh dạn suy đón các nàng rất có thể là của một thế lực khác bồi dừng ngầm hãm hại Băng Thiên hội...
Nghĩ đến đây ánh mắt nam nhân đen hôi không khỏi sáng lên, cơ hội lập công là đây chứ đây.
Không một giây chần chờ hắn dẫn theo anh em muốn lao lên bắt lấy hai nữ nhân kia, dù sao họ cũng chiếm số đông, hai nữ nhân kia có mạnh cách máy cũng không giết hết được, chỉ cần cầm chân hai người kia chờ viện binh đến là ổn.
Tuy nhiên hắn không hề biết rằng hành động của hắn lại mở màn cho một cuộc đại thảm sát và chính hắn là kẻ mở màn...
Dẫn đầu lao lên nam nhân đen hôi như một con trâu đen xông lên.
Tuy nhiên như một vòng quay chết chóc khi hắn vừa mới tiếp cận hai chị em Phương Tuyết thì một tiếng xe gió lao đến, tuy không thấy gì nhưng dù sao hắn cũng là một tiểu đầu mục tối thiểu phải có chút bản lĩnh, cảm nhận nguy hiểm đang ập đến hắn không một giây chần chờ đưa thanh loan đao trong tay lên đón đỡ.
Tuy nhiên một lực đạo khủng khiếp vô hình đập lên thanh loan đao khiến nó vở nát rồi tiếp tục đập vào lòng ngược khiến nam nhân đen hôi như một thiên thạch bay ra xa phá nát một bước tường không rõ sống chết.
Không chỉ thế nhưng tên lưu mạnh khác cũng chịu chung số phận bị một lực đạo vô hình hất bay ra xa xương cốt vở nát kẻ chết người trọng thương, những tên xui xẻo hơn thì khi đang chạy đột nhiên bị một bàn tay vô đền xuống đất rồi ngạnh sinh sinh bị đạp chết, máu thịt cứ thế phun ra bốn phía...
Nhưng cũng vì thể mà làm lộ ra kẻ chủ mưu bên trong, một con tắc kè hoa hình thể lo lớn, nhưng duy chuyển cự kỳ linh hoạt đang điên cuồng thảm sát những tên không biết sống chết, chiếc đuôi dài đầy gai nhưng một sợi roi dài giết chết bất kỳ những kẽ muốn lao đến, không chỉ thế nó còn có khả năng tàng hình nếu không phải máu tươi dính lên người thì gần như không ai nhận ra sự tồn tại của nó...
Trần Lâm không suy tính hết mọi khả năng, bởi vì nó không cần thiết, khi bạn mạnh bạn không cần nghĩ nhiều.
Tắc kè hoa tiểu đệ duy nhất của huyết tộc có vinh hạnh đi theo Trần Lâm không phải chỉ vì khả năng tàng hình mà bản thân nó còn rất mạnh, nếu không làm sao có thể bảo vệ Trần Lâm khi tác dụng phụ của trích huyết diễn ra.
Để nó bảo vệ hai chị em Phương Tuyết thật sự quá dư thừa, chừ khi dùng đến những vũ khí có sát thương lớn nếu không chỉ có thể cho nó thảm sát...