Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 177: 177: Diệp Thu Thảo 2





Nghe Trần Lâm muốn thu nhận hai mẹ con mình, Yến Nhi không khỏi vui mừng ôm lấy cánh tay cậu hỏi.

- Ngài! ngài nói thật, ngài sẽ thu nhận hai mẹ con chúng ta.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt gật gật đầu.

Đối với Trần Lâm thu ai hay thu bao nhiêu đều không quan trọng, chỉ là “trích huyết” khiến Trần Lâm rơi vào trạng thái suy yếu và cậu không thích nó một chút nào, nhất là đang ở ngoài huyết tộc.

Thế nên Trần Lâm khá là kén chọn đối tượng.

Thông thường Trần Lâm thường dự trên hai yếu tố tiên quyết, đầu tiên chính là cậu cảm thấy thích đối tượng đó hoặc là đối tượng đó có những năng lực đặc biệt!
Trong đó yếu tố “thích” là chó má nhất, bởi lẽ thích ở đây không phải chỉ là ở ngoại hình, huyết tộc đã không ít mỹ nữ rồi, vẽ ngoài xinh đẹp đã không còn sức hấp dẫn Trần Lâm nữa.

May mắn là mẹ con Yến Nhi hay nói đúng hơi là mẹ của nàng Thu Thảo đạt cả hai, Trần Lâm đã thích trí tuệ cùng tinh thần học hỏi của nàng, cũng như ưng ý năng lực khá đặc biệt của nàng.

Tuy nhiên ngồi một bên nhìn thấy con gái ôm lấy cánh tay Trần Lâm, Thu Thảo lại khẽ nhíu mày lắc đầu nói.

- Xin lỗi cậu, tôi không có ý định gia nhập thế lực của cậu.

Đang vui mừng ôm lấy cánh tay Trần Lâm bày trò làm nũng, Đóa Nhi nghe thấy mẫu thân mình từ chối Trần Lâm thì không khỏi giật mình.

Không tính đến chuyện Trần Lâm rất có thể thuộc một đại thế lực thì sức mạnh của cậu cũng cực kỳ đánh sợ, chọc giận Trần Lâm nàng sợ cậu sẽ làm hại mẫu thân nàng.

Tuy nhiên khi Yến Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì Trần Lâm đã lắc đầu liếc nhìn Thu Thảo nói.

- Ta đã nhắm đến ai thì người đó không thoát được!
- Từ lúc Thu Thảo phu nhân để ta nhắm đến thì nàng đã không có quyền lụa chọn.

Nghe thấy những câu nói đầy bá đạo của Trần Lâm cơ thể Thu Thảo không nhịn được run run, nhưng không biết vì sở hãi hay vì tức giận.

Nhìn Trần Lâm thật sâu, Thu Thảo chợt trở nên lạnh giọng hỏi.

- Nếu ta cương quyết không chấp nhận thì sao?
Nghe Thu Thảo hỏi một câu vô cùng ngây thơ, Trần Lâm chỉ bật cười như một chuyện hết sức bình thường nói.


- Cái đó thì còn tùy!
- Nếu như ta vui thì sẽ cưởng ép các nàng, còn nếu không vui thì trực tiếp giết đi cho nhanh.

Thấy Trần Lâm vô cùng bình thẳng nói, Thu Thảo không khỏi thở dài lắc đầu nàng biết tên thanh niên trước mặt nói thật.

- Được chỉ cần ngài không làm hại Yến Nhi thì ta chấp nhận.

Trần Lâm chỉ cười nhạt gật gật đầu nói.

- Ta sẽ không làm hại người của mình, thậm chí còn ra sức bảo vệ!
- Tuy nhiên ta không thích kẻ khác dùng năng lực lên người mình, nhất là năng lực thuộc dạng soi mói.

Nghe thấy thế Thu Thảo thoáng giật mình nhìn Trần Lâm áy náy nói.

- Xin lỗi ta không cố ý.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt không nói gì.

Từ lúc Trần Lâm bước vào nhà, Thu Thảo đã âm thầm dùng năng lực của mình lên người cậu, tuy nhiên với quỷ nhãn Trần Lâm đã phát hiện nhưng không hề nói ra, một phần là vì không cần thiết, một phần là vì Trần Lâm muốn thử năng lực của Thu Thảo như thế nào.

Nhưng không biết thượng thiên có ý gì mà hai nữ nhân tàn tật Trần Lâm đụng phải đều có năng lực thuộc dạng “nhìn”.

Đầu tiên không ai khác chính là Lãnh Nguyệt Tâm, nàng có thể nhìn thấy ngọn lửa sinh mệnh của bất kỳ sinh vật nào, từ đó có thể phán đoán ra chủng tộc hay sức mạnh của những kẻ đó và người thứ hai chính là Thu Thảo trước mặt.

Tuy nhiên năng lực “nhìn” này của Thu Thảo lại có chút đặc biệt, nói gọi là “ thất tình lục dục nhãn” cái tên nghe rất kỳ lạ nhưng năng lực lại không khác gì cái tên là mấy, năng lực chính của “thất tình lục dục nhãn” chính là soi rọi những cảm xúc trong tâm hồn kẻ khác.

Cũng giống như một tên nam nhân nổi lên dục vọng muốn làm chuyện abcxyz nhưng mặt ngoài lại tỏa ra đạo mạo, người thường sẽ không thể nào biết được nhưng trước năng lực của Thu Thảo thì hoàn toàn vô ít, nàng hoàn toàn có thể thấy được những cảm xúc kia.

Hoặc là một kẻ đang rất tức giận hay lo sợ nhưng vẫn cố tỏa ra bình tỉnh thì đều bị Thu Thảo xem thấu.

Đó cũng là nguyên nhân mà lúc đầu Thu Thảo không mấy cảnh giác với Trần Lâm, nhưng lại không muốn gia nhập thế lực của cậu.

Thực tế là từ đầu nàng đã dùng năng lực đó lên Trần Lâm và cảm nhận được nội tâm của cậu không hề có tý dục vọng nào nên nàng khá ưng ý.


Tuy nhiên càng về sau nội tâm của Trần Lâm càng phát sinh dục vọng chiếm hữu mãnh liệt với mẹ con Thu Thảo làm nàng bắt đầu sở hãi không muốn đi theo Trần Lâm.

Thu thảo chỉ muốn an ổn sống cũng Yến Nhi hết phần đời này, đi theo một người tràn ngập rủi ro như Trần Lâm nàng không hề muốn, chỉ là nàng đã không còn quyền quyết định vận mệnh của mình nữa.

Nhìn chung năng lực thấy được cảm xúc của Thu Thảo quả thật là một năng lực khá kỳ lạ.

Tuy nhiên trong mắt Trần Lâm nó chỉ có chút đặc biệt mà thôi còn lại khá là gân gà.

Thất tình nhãn chỉ có thể xem thấu những cảm xúc như tức giận, sợ hãi, tham lam, lo lắng, nhục dục! của đối phương, nhưng không thể xem được “nội tâm” của kẻ đó đang nghĩ gì.

Ví dụ rõ ràng nhất chính là Yến Nhi và Trần Lâm đều đang nói dối những Thu Thảo không hề biết, đây cũng là khuyết điểm của năng lực kia.

Thế nên “may mắn” cho Thu Thảo là Trần Lâm thấy khá thích nàng ta cũng như năng lực của nàng, nhờ thế hai nhà giáo đầu tiên của huyết tộc mới được thu về.

Bất chợt khi mọi người còn đang nhìn nhau thì bên ngoài nhà đột nhiên chuyền đến một tiếng động lớn làm hai mẹ con Thu Thảo giật mình.

Về đêm không có cảnh vệ quân tuần tra là thời điểm để của tội phạm lộng hành, rất nhiều kẻ đều vô thức bỏ mạng trong màn đêm và ở trong nhà cũng không hẳn là an toàn.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ mỉm cười nhìn Yến Nhi nói.

- Mở cửa đi, họ là người của ta!
Nghe Trần Lâm bảo là người của mình, Yến Nhi thở ra một hơi vội vạng chạy đến mở cửa!
Bên ngoài chỉ có hai người, không ai khác chính là hai chị em Phương Tuyết, dĩ nhiên còn có cả con tắc kè hoa đang ẩn mình trong một góc tối, nhưng Yến Nhi không thể thấy được.

Tuy nhiên khi nhìn vào Phương Tuyết, Yến Nhi lại ngạc nhiên thốt lên.

- Phương! Phương Tuyết tỷ!
Bên kia Phương Tuyết thấy người ra mở cửa cho mình là Yến Nhi cũng ngạc nhiên không kém.

- Tiểu Yến Nhi sao lại là người!
Thật sự là trùng hợp, không ngờ Yến Nhi và Phương Tuyết lại biết nhau, tuy nhiên nghĩ lại cũng hợp lý, cả hai cùng làm việc tại Đông Xưởng, có chút quen biết là điều hiển nhiên.


Bên trong nhà Trần Lâm lẫn Phương Thảo cũng ngạc nhiên không kém.

Phương Thảo đều luôn nghĩ Yến Nhi là việc cho Vũng Hải không hề biết rằng nàng đang làm việc cho nhà thổ Đông Xưởng, còn Trần Lâm thì chỉ thoáng ngạc nhiên không ngờ lại trùng hợp như vậy rồi không mấy quan tâm nữa, dù sao quen hay không quen tất cả đều sẽ là một phần tử của huyết tộc mà thôi!
Tuy nhiên nhìn ba người đang đứng nhìn nhau ngoài cửa, Trần Lâm vẫn không nhịn được lắc đầu ra lệnh.

- Được rồi, đừng nhìn nữa mau vào nhà hết đi.

- Để đám cướp trông thấy tối lại mò đến thì các nàng tự giả quyết đấy, ta bận ngủ không ra tay đâu!
Nghe thấy thế hai người Phương Tuyết và Yến Nhi ngượng ngùng mỉm cười.

Chỉ có Phương Ngân vẫn khá mơ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hôm nay nàng đã gặp quá nhiều chuyện phi thường, giờ nàng chỉ biết đi theo tỷ tỷ vừa lạ vừa quen của mình trong vô thức!
Nhìn hai chị em Phương Tuyết chầm chậm vào nhà Trần Lâm từ khách đã hóa thành chủ ném một túi thịt khô cho Yến Nhi lạnh giọng ra lệnh.

- Hai mẹ con các nàng đem nó nấu lên đi, ta muốn nói chuyện riêng với Phương Tuyết một chút.

Nghe thấy thế hai mẹ con Yến Nhi chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười khổ, vị đại nhân này cũng quá tự nhiên đi.

Tuy nhiên khi không có thịt ăn, hai mẹ con vẫn không khỏi vui mừng ngoan ngoãn làm theo để lại không gian riêng cho Trần Lâm và Phương Tuyết, dĩ nhiên em gái của nàng Phương Ngân vẫn đứng đó không có ý định rời đi.

Ngồi trên ghế Trần Lâm khẽ nhịp nhịp ngón tay rồi nhìn qua Phương Tuyết lạnh giọng hỏi.

- Đám người Băng Thiên hội đến tìm hai người.

Dù đã được tắc kè hoa báo tin nhưng đó chỉ là cảm ứng từ xa giữa các thành viên huyết tộc, thông tin khá đơn giản và không hề rõ ràng, nên Trần Lâm muốn tìm hiểu rõ hơn.

Nghe Trần Lâm hỏi, Phương Tuyết vội vàng gật đầu trả lời.

- Phải, bọn chúng tìm đến hỏi chuyện về Vương Bát!
- Dù sao Vương Bát đi đòi nợ, đột nhiên mất tính cũng dẫn đến sự chú ý.

- Huống hồ hiện trường tại nhà chúng ta, chỉ cần điều tra một chút thì sẽ lộ ra hai người chúng ta.

Nghe nàng báo cáo Trần Lâm khẽ gật gật đầu.

Trên đời này không có bức tường nào kính gió, huống hồ Trần Lâm giết nhiều người như vậy muốn người khác không biết cũng khó, tuy nhiên cũng Trần Lâm không có ý định giấu giếm chỉ là Băng Thiên hội hành động nhanh hơn Trần Lâm nghĩ.

Thấy Trần Lâm trầm ngâm Phương Tuyết không khỏi lo lắng nói.


- Đại nhân an tâm, tắc hè hoa đã giết hết bọn chúng rồi!
- Mà hình như bọn chúng nghĩ chủ mưu là ta nên chắc sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ngài.

Nghe Phương Tuyết nói thế Trần Lâm lắc đầu nói.

- Ta không sợ Băng Thiên hội, chỉ là ta đang muốn thu thêm một ít tộc nhân!
- Ta lo lắng khoảng thời gian lúc ta suy yếu một mình tắc kè hoa sẽ không lo được.

Khoảng thời gian suy yếu sau khi “trích huyết” luôn là vấn đề khiến Trần Lâm đau đầu, dù biết rõ cái gì cũng có cái giá của nó nhưng Trần Lâm vẫn cố tìm cách khắc phục khuyết điểm kia của trích huyết, đáng tiếc đến giờ vẫn không thành công.

Nghe Trần Lâm nói thế Phương Tuyết cũng ý thức được vấn đề ánh mắt không khỏi lo lắng.

Tuy nhiên rất nhanh Phương Tuyết đã nghĩ ra cách giải quyết vui vẻ nói.

- Đại nhân hay là ngày mai ngài dẫn ta ra ngoài cày cấp đi.

- Như thế ta có thể bảo vệ được ngài!
Nghe Phương Tuyết nói thế Trần Lâm không khỏi mỉm cười.

Tuy không phải quá mức mạnh mẽ nhưng huyết mạch huyết tộc cũng tác động lên tính cách của tộc nhân, trong đó nổi trội nhất ngoài chuyện khinh thường các chủng tộc khác và trung thành tuyệt đối với tộc nhân cao cấp hơn thì tính hiếu chiến là nổi trội hơn cả.

Từ lúc thu mỹ phụ Huỳnh Dao về Trần Lâm đã phá hiện ra đặc điểm này, tuy nó không đùng một phát biến Huỳnh Dao từ một bà mẹ đơn thân thành một đồ tể giết người như giết heo, nhưng nó lại thấm từ từ.

Đến giờ mỹ phụ chỉ biết là ấm giường cho Trần Lâm đã trở thành phụ tá đắc lực của đại ma đầu Hồng Ánh và đến giờ cô gái tay trói gà không chặt phải chấp nhận bán mình để sinh tồn như Phương Tuyết cũng bắt đầu lộ ra nanh vuốt.

Yêu thương xoa đầu Phương Tuyết làm nàng đê mê, Trần Lâm không khách khí ôm nàng vào lòng nhào nặn bộ ngực sữa qua lớp áo thì thầm vào tai nàng.

- Chuyện đó là đương nhiên, nhưng phải để ta thu thêm vài người cái đã.

Nghe Trần Lâm nói thế Phương Tuyết khẽ mỉm cười vô thức liếc nhìn muội muội mình đang đứng một bên.

Bên kia Phương Ngân nghe thấy tỷ tỷ mình và Trần Lâm nói chuyện nhưng không khác nào nước đổ đầu vịt khi nàng không hiểu gì cả.

Chỉ khi bắt gặp ánh mắt như sói đói của tỷ tỷ và Trần Lâm nhìn mình, nàng không nhịn được run mình lui về phía sau.

- Hai người này rốt cuộc đang bày trò gì đây.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.