Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 190: 190: Mây Đen Phủ Kín Băng Thiên Hội





Tuy mạnh miệng là vậy, phê pha là vậy, nhưng đáng tiếc lúc này cơ thể lại không cho phép Trần Lâm làm bậy.
Trần Lâm vừa mới “trích huyết” xong cơ thể rơi vào trạng thái suy yếu nghiêm trọng, đến đi còn không nổi làm chuyện vận động mạnh kia chỉ sợ sẽ mất mạng chứ không đùa.
Thấy Trần Lâm cũng như không ít độc giả lúc này mặt đã xanh như tàu lá, Thu Thảo không nhịn được bật cười thôi không chọc ghẹo thương binh kia nữa.
Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Thu Thảo sợ khi Trần Lâm hồi phục sẽ lấy việc công trả thù tư nên không dám làm quá.
Tuy nhiên nàng đã lầm, có thù không báo không phải Trần Lâm và đặc biệt là thù vô cùng dai, thây ma xấu số Côn Khôi chính là ví dụ điển hình...
Bên kia thấy Trần Lâm rơi vào thế bí, hai chị em Phương Tuyết không nhịn được cười trộm vô tình làm động đến vết thương khiến cả hai nhăn mặt đau đớn.
Thấy thế Trần Lâm cũng bật cười trên nổi đau của các nàng trả đũa.
Tuy nhiên Trần Lâm cũng chỉ trêu chọc hai nàng, vẫn liếc nhìn cả hai thầm đánh giá thương thế của các nàng.
Trong trận chiến vào buổi sáng, hai chị em Phương Tuyết có thể nói là xông xáo hơn cả, thế nên thương thế cũng không ít.
May thay, Trần Lâm đã cho các nàng uống hai bình hồi phục dược tề mua được từ hệ thống nên không đáng lo, chỉ là dù đã uống dược tề nhưng cơ thể vẫn cần thời gian hồi phục, có lẽ đến sáng mai mới hoàn toàn hồi phục, đó cũng là nguyên nhân Trần Lâm gấp rút “trích huyết” cho Yến Nhi nhằm tránh buổi đêm đến vậy...
Thật tế nguyên nhân khiến cả hai bị thương nặng đến vậy cũng một phần đến từ Trần Lâm...
Không chỉ hai chị em Phương Tuyết mà cả bồn người đều chỉ được trang bị vũ khí, nhưng trang phục phòng thủ thì không.
Dĩ nhiên là ngoại trừ Thu Thảo được trang bị Lục Sắc Giới chỉ, tuy nhiên ngoài nó ra thì không có gì khác.
Với tài lực của mình Trần Lâm dư sức mua về những trang phục có tính phòng thủ, bốn bộ trang phục phòng thủ phẩm chất tím mà thôi Trần Lâm vẫn lo được, ấy vậy mà Trần Lâm lại không hề mua cho các nàng.
Dĩ nhiên, Trần Lâm làm vậy là có nguyên nhân của nó.
Không phải là Trần Lâm sợ tai vách mạch rừng khi khoát trên mình trang bị tím sẽ quá rêu rao mà là muốn các nàng thật sự phải đổ máu trong chiến đấu.


Nếu không các nàng mặt trên người tranh phục tím, đám hung thủ ngoài kia đánh từ sáng đến chiều mà cũng không bị thương thì huấn luyện kiểu gì, không đổ máu, không chịu đau đớn làm sao luyện thành tinh thiết.
Có thể nói tuy thường ngày Trần Lâm khá dễ dãi với tộc nhân, đưa âm hộ vào mặt cũng không vấn đền gì, nhưng trong huấn luyện cậu lại vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng cũng nhờ thế mà không chỉ cấp độ, kỹ năng chiến đấu của các nàng cũng tăng lên đáng kể, đúng là không có cách huấn luyện nào hiệu quả bằng rèn luyện trong huyết tinh.
Quả thật sau một buổi sáng điên cuồng chiến đấu, hai chị em Phương Tuyết đã tăng cấp đáng kể, khả năng chiến đấu cũng tăng lên không kém.
Tuy nhiên lại phát sinh một vấn đền không nhỏ, đó là huyết giáp của các nàng đều tiến cấp, nhưng khác với huyết giáp cánh tay của Trần Lâm khi tiến cấp rồi có thể thu nó vào bên trong da giấu đi lớp giáp bao phủ cánh tay chỉ để lại những đường nét tựa như hình xâm, thì huyết giáp dạng nhãn của các nàng lại hoàn toàn ngược lại.
Khi chưa tiến cấp mỗi bên mắt của hai chị em Phương Tuyết chỉ ửng lên màu đỏ nhẹ, nếu không nhìn kỷ sẽ không phát hiện, mà nếu có phát hiện thì chỉ nghĩ các nàng bị đau mắt, nhưng sau khi tiến cấp sự biến hóa của chúng lại trở nên vô cùng kỳ dị.
Lúc này mỗi bên mắt của hai chị em Phương Tuyết đều trở nên đỏ ngầu như máu, con ngươi vốn dĩ màu đen thì may thay nó vẫn là màu đen, nhưng tròng trắng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, ngoài ra nếu để ý kỷ sẽ phát hiện những đường vân màu đen như vẩy cá từ con ngươi lang ra cả tròng mắt trong vô cùng quỷ dị.
Thế nên đã tránh phiền phức Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài đưa cho các nàng mỗi người một cái bịt mắt.
Cứ thế ba tên độc nhãn long xuất hiện trước mắt Thu Thảo khiến nàng bật cười không ngậm được miệng lại.
Không khí vui vẻ lan rộng cả căn nhà hoang mãi cho đến khi mặt trời khuất dần, bóng tối bao trùm vạn vật...
.
Ngoại thành Vũng Hải, trong một căn biệt thự xa hoa cũng là trụ sợ chính của Băng Thiên hội.
Lúc này, La Thiên hội trưởng của Băng Thiên hội tức giận đập bàn, cái bàn hổ xui xẻo bị một chưởng của hắn ta vỗ nát nằm ngỗng ngang trên mặt đất.
Bên dưới 4-5 nam nhân đều là những quản sự của Băng Thiên hội đức cao vọng trọng nhưng lúc này đều câm như hến không giám nói gì.
La Thiên thân là hội trưởng Băng Thiên hội nhưng hắn không phải thiện nam tính nữ gì, huống hồ lúc này hắn đang nóng giận không khéo rước họa vào thân thì khổ...
May thay La Thiên dù tính nóng như lửa nhưng không phải kẻ ngốc, sau một lúc phát tiết hắn cũng nguôi giận liếc mình bên dưới lạnh giọng hỏi.

- Điều tra rõ lai lịch của tên kia chưa?
Nghe thấy La Thiên hỏi, một trung niên quản sự bước ra cung kính nói.
- Hội trưởng, đã điều tra qua tên kia.
- Hắn tên là Trần Lâm đến từ vùng hoang nguyên.
- Thực lực cũng không tệ, có thể đánh bại cả yêu nữ Liễu Mộng Điệp kia.
Nhận được câu trả lời của tên quản sự kia, La Thiên chỉ hừ lạnh nói...
- Yêu nữ kia nào có bản lĩnh gì, đánh bại nàng ta cũng không có gì đáng nói.
Liễu Mộng Điệp tuy được xem là một trong người mạnh nhất ngoại thành Vũng Hải, nhưng sở trường của nàng là ở phương diện quản lý, chiến lực dù cũng thuộc nhóm những người chơi mạnh nhất ngoại thành những cũng chỉ là người đứng cuối cùng.
Bản thân La Thiên cũng có thể đánh bại nàng ta.
Nếu không phải kiêng kỵ Thái Trọng thì La Thiên đã ra tay với yêu nữ kia rồi, đáng tiếc góc của nàng ta khá lớn, La Thiên chỉ có thể trúc giận lên đầu kẻ không quyền không thế như Trần Lâm.
Dĩ nhiên đó chỉ là ở góc độ của La Thiên, thực tế Liễu Mộng Điệp vẫn là tồn tại cao cao tại thượng ở ngoại thành này, Trần Lâm đánh bại được nàng ta chứng tỏa bản thân cũng là một khối thiết bản không dể đụng.
Nghĩ đến đây tên quản sự kia mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thấy thế La Thiên tức giận nhướng mày nhìn hắn lạnh giọng nói.
- Lão Sa ngươi đang giấu ta điều gì phải không?
- Hay là ngươi muốn tạo phản?
Bị La Thiên nhìn chằm chằm, trung niên nhân gọi là lão Sa kia sợ vỡ mật vội vàng quỳ xuống dập đầu nói.

- Hội trưởng mỉm giám lão không dám...
- Chỉ là...!chỉ là...!theo như điều tra, tên Trần Lâm kia có quan hệ với hai nữ nhân họ Phương đã giết chết không ít người của chúng ta.
Nghe thấy lão Sa nói thế, La Thiên chợt sầm mặt lại ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh toàn trường lạnh giọng nói.
- Hay cho tên tiểu tử kia, giết người của ta còn cướp chiến xa của ta.
- Đúng là không coi Băng Thiên hội ra gì.
- Đại Sơn lập tức lấy đầu tên kia về đây.
Nghe thấy thế một nam tử đầu trọc lóc, nước da ngâm đen mỉm cười bước ra, hắn chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng La Thiên nghe thấy thuộc hạ của mình bị người khác giết chết hắn đã ngứa tay từ lâu, bây giờ cũng đã có cơ hội xuất thủ.
Rõ ràng sự thật đã được phơi bày, Trần Lâm sau đại nạn chó hoang đã đến ngoài thành Vũng Hải này, nhưng không hiểu vì lý do gì đã bảo vệ hai nữ nhân họ Phương kia mà xung đột với đám người Vương Bát rồi giết chết họ, sau đó lại ỷ thế làm càn cướp luôn chiến xa bọc thép của La Thiên.
Đây là một cái bạt tai đau điếng vào mặt La Thiên và cả Băng Thiên hội, nếu không giải quyết tên kia Băng Thiên hội sẽ không có chỗ đứng ở ngoại thành này.
Tuy nhiên tâm phúc của La Thiên lại đột nhiên đứng ra ngăn cảm.
Khẽ cuối người trước La Thiên, Triệu Hùng không giấu nổi vẽ lo lắng nói.
- Đại nhân, chuyện của Trần Lâm tuy rất quan trọng nhưng lại phát sinh một vấn đề khác cũng quan trọng không kém.
Nghe thấy Triệu Hùng nói thế La Thiên khẽ nhíu mày những vẫn kiên nhẫn nói.
- Hư...!còn có chuyện gì quan trọng hơn lấy đầu tên kia bái tế cho vong linh của huynh đệ đã khuất.
Khẽ thở dài một hơi Triệu Hùng trầm giọng nói.
- Đại nhân, đám cướp của chúng ta phái đi không hiểu sau đã bị phủ thành chủ bắt rồi.
- Còn...!còn khai ra chúng ta là chủ mưu.
Nghe thấy thế La Thiên không khỏi giật mình, đôi chân mày không nhịn được nhíu chặc lại.
Rốt cuộc La Thiên một trong ba đại lão của ngoại thành, kẻ không sợ trời không sợ đất rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng sợ.

Không chỉ hắn, bên dưới những tên quản sự khác của Băng Thiên hội cũng lo lắng không kém, thậm chỉ có kẻ đã có ý định bỏ chạy đến hai đại căn cứ khác sinh sống.
Rất lâu sau đó La Thiên mới trầm giọng hỏi.
- Đám đại cấu tử rất thông minh, không thể dể dàng để bị bắt được, quân đội cũng không xuất thủ làm sao bắt được họ.
Nghe thấy La Thiên hỏi, Triệu Hùng lo lắng nhìn hắn rồi trầm ngâm nói.
- Buổi sáng các huynh đệ đang chặn đường săn bắt, không ngờ đụng phải một chiếc xe bọc thép...
- Họ đều nghĩ là ngài cho nên...!có chút chủ quan...
Nghe đến đây La Thiên hiểu ra tất cả, đây chính là cái bẩy đã được giăng ra để hạ bệ Băng Thiên hội của hắn và người đứng sau không ai khác chính là Thái Trọng còn Trần Lâm chính là quân cờ của hắn, quả là hảo thành chủ.

hảo thủ đoạn...
Nghĩ đến đây La Thiên không nhịn được giận quá hóa cười nói.
- Được...!được lắm Trần Lâm...!ngươi chơi Băng Thiên hội như vậy ta sẽ không tha cho ngươi.
Thấy thế Triệu Hùng muốn mở miệng khuyên ngăn nhưng La Thiên đã ngăn lại cười nói.
- Lão Triệu ta không sao, chút chuyện nhỏ này chưa ánh hưởng đến ta.
- Trần Lâm chỉ là con cờ của phủ thành chủ mà thôi, hiện tại không cần phải quan tâm đến hắn tập trung giải quyết chuyện trước mắt trước.
- Lão Triệu ngươi đi giải quyết hết các huynh đệ có liên quan đến chuyện đánh cướp đi, sạch sẽ một chút đừng để lại dấu vết.
- Hư...!lão tử không thừa nhân ta không tin các ngươi là gì được ta.
Nghe thấy thế Triệu Hùng có chút đâm chiêu không đành lòng, nhưng đây là cách tốt để cứu Băng Thiên hội nên hắn chỉ thể thể cắn răng lĩnh mệnh.
Đêm nay sẽ có rất nhiều người phái chết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.