Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 211: 211: Đề Khó Của Trần Lâm





- Ahh...
Bị Trần Lâm không chút khách khí vỗ một cái vào mông đau điếng, Yêu Cơ không nhịn được rên rỉ ánh mắt cầu hoang liếc nhìn Trần Lâm...
Khẽ ngã người ra sau, bàn chân trắng ngần của Yêu Cơ vươn ra lướt dọc theo cơ ngực của Trần Lâm khiêu khích, vô tình khiến âm hộ đỏ hồng cùng đồng cỏ xanh mịn màng hiện ra trước mặt Trần Lâm.
Nhìn thấy cảnh thiên thai hiện ra trước mặt như mời gọi, Trần Lâm không thể nhịn được nữa trước yêu nữ mê người kia, nắm lấy đôi chân trắng ngần trước mặt khẽ quay người lại.
Yêu Cơ cũng vì thể quay người nằm úp lên ghế dựa của Trần Lâm
Trông thấy cập mông to tròn cùng đôi chân dài trắng muốt ẩn hiện sau lớp áo khoát mỏng manh, Trần Lâm miệng lưỡi khô khóc lao đến như hổ đối vồ mồi.
Banh hai mép hai mép thịt hồng hào nơi âm hộ của Yêu Cơ ra, để lộ hang sâu ẩm ướt bên trong.
Trần Lâm như người say không lối về úp mặt vào bờ mông của Yêu Cơ, cái miệng rộng tham lam say sưa ngậm lấy âm hộ mập mạp trước mặt rồi đưa lưỡi kiếm dọc theo mép âm hộ vung cao đang mời gọi khiến Yêu Cơ không nhịn được rên rỉ...
- Ummm...!Chủ nhân ta...!ta nhột, nhột lắm...!đừng....
Say mê liếm láp cô bé mập mạo kia, chẳng mất chóc đã khiến âm hộ của Yêu Cơ ướt nhẹp, những sợi lông măng bao quanh âm hộ nàng cũng ướt sũng vì nước miếng Trần Lâm và dâm thủy của chính nàng, khiến chúng dính lấy âm hộ đỏ hồng của nàng hiện ra một bức trang vô cùng dâm mỹ.
Liếm mút chùn chụt âm hộ Yêu Cơ khiến nó bắt đầu tiết ra những chất nước nhờn và chảy đầy vào lưỡi.

Trần Lâm sướng điên người liếm sạch chất mật dịch ngọt ngào như mật ông của nàng không chừa một giọt...
- Ahh...!chủ nhân...!sướng...!sướng chết Cơ nhi rồi...
- Đường...!dừng lại...!mạnh nữa lên...
Được Trần Lâm say sưa liếm láp âm hộ, Yêu Cơ không nhịn được sướng khoái rên rỉ...

Cơ thể tràn đầy nhựa sống của nàng run lên từng đợt, âm hộ cũng vì thể càng lúc càng rĩ nước không khác gì một con suối nhỏ...
Phát hiện ra yêu nữ hại nước hại dân kia không chỉ biết phun sương, phun khói mà còn biết phun nước.
Trần Lâm mỉm cười đắc ý càng chăm sóc âm hộ của nàng thật chu đáo, tựa như cậu đang dùng lưỡi để giao hợp với nàng vậy...
- Ưmm...!chủ...!chủ nhân...!ta ngứa...
Bị Trần Lâm liếm sâu vào âm hộ Yêu Cơ sướng khoái khẽ phát ra những tiếng rên tựa như mèo cái động dực...
Thấy Yêu Cơ bị kích thích, Trần Lâm lại càng miệt mài liếm quanh âm hộ của nàng, bàn tay hắn vươn lên nắm lấy bờ mônb to tròn của nàng mà bóp mạnh, trong khi chiếc lưỡi không quên nhiệm vụ ngoáy loạn xạ trông âm hộ ướt đẫm cả nước nhờn của nàng lẫn nước miếng.
Cơ thể vặn vẹo liên hồi, Yêu Cơ tự như con rắn nhỏ công người về phía sau đẫy âm hộ sát mặt Trần Lâm cho chiếc lưỡi kia càng tiến sâu hơn, miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng lên rĩ...
- Ưuuu...!chủ nhân....!nô gia...!ahhh nô gia không được rồi...
- Yêu...!Yêu nhi...!raaaa...!aaaa
Yêu Cơ không sao chịu được nữa, nàng hét lên một tiếng rên thật lớn, vang xa cả thành phố Thanh Thủy để giải tỏa cơn khát tình đang ầm ầm kéo đến.
Âm hộ của nàng co thắc giữa dội rồi phun ra như suối, bắn cả lên mặt Trần Lâm.
Liếm liếm mép môi, Trần Lâm không nhịn được bật cười nói.
- Yêu nữ...!nàng đúng là dĩ hạ phạm thượng nha...
- Dám bắn cả lên mặt của ta.
Nghe thấy thế Yêu Cơ đang trong cơ sướng khoái giật mình nhìn lại.
Lúc này, mặt Trần Lâm đều lắm tắm dâm thủy của nàng vừa phun ra, thậm chí dính cả lên trên tốc chảy xuống cả quần áo...
Là một thành viên của huyết tộc, phun dâm thủy đầu mặt huyết tổ đại nhân kiểu này chắc chắn là trọng tội, phải chịu trừng phạt.

Một đấng quân vương không thể để thuộc hạ xem thường...
Trần Lâm mỉm cười gian ác tiến đến đè Yêu Cơ xuống ghế, mạnh mẻ banh hai mép thịt hồng hào nơi âm hộ của nàng ra rồi không khách khí đút côn thịt to lớn lông lá của mình vào trong mà nhấp mạnh một phá lút cán...
- Ahhh...!chủ nhân tha mạng...
- Chết chết nô gia rồi...!uhhh...
Dù đã có dâm thủy bôi trơn, nhưng côn thịt của Trần Lâm quá mức to lớn, một phát đâm vào vẫn khiến Yêu Cơ không nhịn được rên rỉ, vừa đau rát xem lẫn sướng khoái...
May thay Yêu Cơ là một người chơi cấp độ khá cao, thế nên khó có thể bị Trần Lâm chơi chết, tuy nhiên cách cái chết cũng không xa...
Cảm nhận được không gian ấm nóng ẩm ướt bao phủ lấy côn thịt của mình, Trần Lâm sướng khoái hai tay bấu chặt vào hai bờ mông to tròn của Yêu Cơ nhấp nhè nhẹ rồi mạnh dần mạnh dần...
Dần dần mỗi cú nhấp của Trần Lâm đều cấm lút cán côn thịt lông lá của mình vào âm lồ lầy lội của Yêu Cơ, khiến nàng không nhịn được rên rỉ vừa thảm thiết lại vừa sướng khoái...
- Ahh chủ nhân đau nhức...!đừng...!dừng lại....
- Ưmmm...!không được...!ta sướng...!nó sướng...
Cứ thế tường tiếng rên rỉ sướng khoái, tường tiếng thở dóc của cả nam lẫn nữ không ngừng vang lên.
Bóng dáng của cuộc giao hoan in rõ mồn một lên mặt hồ Thanh Thủy xanh biếc tựa như một bức tranh dâm mỹ, nhất là mỹ nhân yêu mị tuyệt luân kia lúc này đã như một đóa hoa đỏ thấm nở rộ mê đảo chúng sinh...
Có lẻ lúc này chính là lúc quyến rũ nhất của Yêu Cơ, trông nàng tựa như một nàng tiên giáng trần đầy thánh khiết những mỗi cái liếc mắt, mỗi cái nguyên người đều tỏa ra mị hoặc điên đảo chúng sinh...
.
Trên đại lộ cách thành phố Thanh Thủy không xa về hướng tây...

Trái ngược hoàn toàn với cuộc giao hoan điên cuồng của Trần Lâm, trên chiếc xe bọc thép bốn người Phương Tuyết lại đang nhíu mày nhìn nhau.
Theo sự trinh sát của con chim nhỏ của Yến Nhi, số lượng thây ma tại miếu Thành Hoàng địa điểm mà họ sắp đến là không hề ít, trên dưới khoảng một nghìn con chứ không ít, thâm chí rất có thể sẽ có thây ma cao cấp tọa trấn.
Thế nhưng Trần Lâm lại bảo họ tự mình đến lấy đồ thật là làm khó người ta.
- Có khi nào đại nhân bị yêu nữ kia làm cho “hóa lú” rồi hay không?
Ngồi một bên Yến Nhi không nhịn được nói.
Nghe thấy thế hai chị em Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu tán thành...
Bốn người bọn họ giải quyết cả nghìn con thây ma là điều hoàn toàn không thể, đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi.
Chỉ có Thu Thảo đang vừa lái xe, vừa xoa xoa quai hàm vẫn còn đau nhức của mình là không nghĩ vậy cười nói.
- Trên đời này không có nữ nhân nào có thể làm vị đại nhân của chúng ta “hóa lú” được đâu...
- Nhất là nữ nhân của huyết tộc thì càng không...
- Hắn làm vậy là có nguyên nhân...
Nghe thấy thế ba người Phương Tuyết đều khó hiểu nhìn Thu Thảo.
Không bị người ta bỏ bùa thì nghe còn có lý, dù sao thì tộc nhân huyết tộc bị huyết mạch áp chế nội chuyện giao hoan cũng bị áp chế khiến cho lúc nào cũng không thể solo thắng hắn, huống chi làm cho Trần Lâm hóa lú thì còn khó hơn lên trời.
Tuy nhiên, nói Trần Lâm bảo họ giải quyết đàn thây ma cả nghìn con là có nguyên nhân, đám người Phương Tuyết vẫn khôn thể nào nghĩ ra nguyên nhân ở đâu...
Thấy thế Thu Thảo cười khổ giải thích, đám người này vẫn còn non và xanh lắm này.
- Đại nhân muốn chúng ta tự giải quyết vẫn đề không ỷ lại vào ngài nấy nữa.
- Thông thường lúc chúng ta đi săn, dù vô cùng xông xáo nhưng đều vô thức ỷ lại vào ngài ấy...
- Đây là đều không tốt chút nào...
Nghe thấy thế, đám người Phương Tuyết đều vô thức gật gật đầu...

Tuy thường ngày họ có vẻ nhưng không sợ sống chết chiến đấu với kẻ thù, nhưng thực tế không phải vì họ tâm lý sắt đá gì cả, mà là do họ chắc chắn đến phút tối hậu Trần Lâm sẽ ra tay cứu mạng họ.
Hay nói đúng hơn là ôm lấy miễn tử kim bài không sợ bị giết chứ không phải không sợ chết...
Kẽ không lăn lộn trong sống chết thì khó thành kỳ tài.
Hiện tại thì không có gì, nhưng sau này khi không có Trần Lâm bảo hộ các nàng nhất định sẽ phát sinh vấn để, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng...
Ngoài ra, có một chuyện mà Thu Thảo không hề nhắc đến...
Đó chính là tương lai rất có thể các nàng phải đối đầu với kẻ thù mà không có Trần Lâm thật.
Từ lúc Trần Lâm quyết định thu lấy thành phố Thanh Thủy kia, Thu Thảo đã nghĩ ngay đến chuyện này.
Theo như Thu Thảo biết, Trần Lâm sẽ phải tiếp tục tiến về phía đông, không thể mãi tọa trấn tại thành phố Thanh Thủy.
Thế nên, rất có thể các nàng sẽ phải ở lại đây thay thế Trần Lâm thủ hộ thành phố này.
Lúc đó, dĩ nhiên không có Trần Lâm nào bảo hộ, các nàng phải tự đưa ra sách lược chống chọi lại thây ma và cả Vũng Hải, vì thể ngay từ bắt đầu chuẩn bị sống tự lập đi là vừa...
Nghĩ đến đây cả nhóm đều đại khái hiểu được vấn đề khẽ gật đầu.
Chỉ có Yến Nhi là mỉm cười tinh nghịch hỏi.
- Thế là sao chúng ta giải quyết đàn thây ma kia đây, đề thi này cũng thật là khó nha...
Thấy thế Thu Thảo mỉm cười nheo má con gái mình cười nói.
- Đề thi chỉ bảo chúng ta lấy kiếm chứ đâu có nói phải giết sạch thây ma.
- Có đến hai sonic ở đây không lẽ không...!trộm được sao?
Nghe thấy thế, hai chị em Phương Tuyết đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.
- Sonic gì đó hình như là đang nói mình...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.