Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 216: 216: Nộ Hải Triều Dân





Bị hai con thây ma liên thủ vây công...
Thu Thảo không chịu khuất phục, bất chấp thương thế trong người cắn răng cố nhấc chiếc mỏ neo của mình lên chống trả đến cùng.
Bất chợt, chiếc mỏ neo trong tay nàng trở nên nặng nề vô cùng, khiến Thu Thảo cố sức cách mấy cũng không nhấc nó lên được.
Cùng lúc đó không giản xung quanh Thu Thảo đột nhiên biến đổi, cánh vật xung quanh thoáng chóc đã biết mấy chỉ còn lại một không gian đen tối vô tận không thấy bên bờ...
Trông thấy không gian đen tối vô tận trước mặt, Thu Thảo không nhịn được hoảng sợ hét lên.
- Đây là đâu, hai con thây ma kia đâu?
- Còn mọi người...
Tuy nhiên trong không gian đen tối vô tận này, dừng như chỉ có mình Thu Thảo nên không ai trở lời nàng...
- Không lẽ ta đã chết.
Nghĩ đến tình hình trước mắt, Thu Thảo không nhịn được tuyệt vọng suy nghĩ.
Rõ ràng hai con thây ma cao cấp đang lao đến kia rất có thể đã kết thức sinh mệnh của nàng và đâu chính là đường hoàng tuyền trong truyền thuyết...
Chỉ là Thu Thảo chưa bao giờ nghe về một đường hoàng tuyền nào lại là một không gian đen tối không biết đâu là đông tây nam bắc như hiện tại.
Bất chợt từ phía xa, một ánh sánh xanh lam tựa như ánh sáng của đại dương vô tận thu hút sự chú của Thu Thảo.
Dù cảm thấy rất kỳ lạ nhưng đó là ánh sánh duy nhất trong không gian này nên Thu Thảo không còn cách nào khác ngoài tiến về phía ánh sánh kia...
Rất nhanh Thu Thảo đã đến được nơi xuất phát của ánh sáng xanh lam kỳ lạ kia, nó không ngờ lại là một quản trường rồi rộng lớn có chút đổ nát, từng cây cột lớn đổ sập nằm trên mặt đất toát lên vẻ tan thương, dường như nơi đây đã trải qua trăm vạn năm lịch sử chứng kiến hết thẩy vui buồn của thế gian.
Tuy nhiên thứ được đặc ngay tại trung tâm của quản trường kia lại khiến Thu Thảo không khỏi ngạc nhiên, nhưng không phải vì nó quá đặc biệt mà là vì nó quá quen thuộc với nàng, vật kia không gì khác chính là chiếc mỏ neo của nàng...

Trong không gian đen tối vô tận này, gặp lại đồ vật khá thân thuộc của mình khiến Thu Thảo không khỏi xúc động vội vàng chạy đến, cảm giác đó có lẽ chỉ có ai đó cũng từng kẹt trong không gian tương tự nhưng lâu hơn mới thấu hiểu...
Tuy nhiên khi càng đến gần.
Thu Thảo tin ý hơn ai đó nên đã phát hiện chiếc mỏ neo kia có chút gì đó khác lạ, không phải là hình dáng bên ngoài mà là khí thể nó tỏa ra rất kỳ lạ, vừa quen thuộc nhưng trong mơ hồ Thu Thảo cũng cảm nhận được điều gì đó rất khác...
Đứng cách chiếc mỏ neo chưa đến ba bước chân, Thu Thảo rốt cuộc cũng cảm thấy điểm khác biệt đó là gì.
Đó là...!nặng, cảm giác vật trước mặt vô cùng nặng nề, khí thể rậm trọng tựa như đái biển sâu thẩm lang ra bốn phía khiến Thu Thảo gần như không thở nổi...
- Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Nhìn chiếc mỏ neo vừa lạ vừa quen trước mặt, Thu Thảo không nhịn được thốt lên.
Mọi chuyện diễn ra quá mức đột ngột và quỷ dị khiến Thu Thảo không biết đâu mà lần, chỉ tiết là Thu Thảo chưa hỏi rõ Trần Lâm về trang bị cam nếu không với trí tuệ của nàng chắc chắn có thể suy luận ra được đầu mối.
Tuy nhiên, nhiêu đây thông tin vẫn đủ để Thu Thảo suy luận chút ý...
Hiện tại dù không biết rõ tình hình cự thể, nhưng Thu Thảo có thể chắc chắn vấn đề đến xuất phát từ chiếc mỏ neo đen ngòm trước mặt.
Nghĩ là làm Thu Thảo bất chấp sức ép vô hình mà chiếc mỏ neo tỏa ra chầm chậm tiến đến, đôi tay run run nắm lấy thân chiếc mỏ neo cố nhấc nó lên...
Tuy nhiên, chiếc mỏ neo không hề động đậy hay nhúc nhích gì khiến Thu Thảo không khỏi ngạc nhiên, không chỉ có khí thế mà rõ ràng trọng lượng của chiếc mỏ neo cũng nặng hơn rất nhiều...
Mơ hồ ý thức được gì đó, Thu Thảo cắn răng cố nhấc nó lên cho bằng được.
Đôi chân run rẩy do dùng sức quá độ chầm chậm lún xuống mặt đất, gân xanh trên tay Thu Thảo dần dần nổi lên, hơi thở cũng trở nên vô cùng nặng nhọc.
Tuy nhiên chiếc mỏ neo to lớn kia tựa như đã dính chặc vào mặt đất vẫn không có chút nhúc nhích gì...
Dần dần dưới tác dụng vô hình của chiếc mỏ neo.
Thu Thảo cảm giác như bản thân bị lún sâu vào trong vũng bùn, chiếc mỏ neo mà nàng đang cố nhấc lên không còn nặng nữa mà chính bán thân nàng đang trở nên càng lúc càng nặng nề hơn, đôi chân đang đứng không ngừng run lên cầm cập.

Chiếc mỏ neo mà nàng đang cố nhấc lên ngược lại trở thành nơi níu giữ không cho nàng ngã xuống...
Cắn chặc răng đến bật máu, ánh mắt Thu Thảo cháy lên chiến ý dữ dội chống chọi lại áp lực vô hình đáng đề nén, cả không gian hắc ám vô tận dường như muốn nuốt chửng lấy nàng...
Bất chợt trong không gian vô tân hắc ám kia, một tiếng kêu vang vọng thiên không chợt vang lên phá như muốn phá tan hắc áo, lam quang cháy sáng cả một vùng trời...
.
Bên ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra, hai con thây ma cao cấp điên cuồng lao về phía Thu Thảo.
Con thây ma gai xương vung lên bộ móng vuốt tựa như cốt mâu chém vào đầu Thu Thảo, còn con thây ma tí hon thì quay tròn như một con thoi lao đến nhắm vào ngực nàng...
Bất chợt, trước cảnh ngàn cân treo sợi tóc, chiếc mỏ neo đen gồm sau lưng Thu Thảo chợt run lên bần bật, trên thân chiếc một neo đen đúa xấu xí chợt hiện lên vô số đạo phù văn quỷ dị...
Tựa như một con thâm uyên cự thú vừa bừng tính sau giấm ngủ dài.
Khí thế khủng bố vô hình như đái biển sâu thẩm từ chiếc mỏ neo lang ra bốn phía khiến không chỉ hai con thây ma mà hai chị em Phương Tuyết đang lao đến cũng giật mình hoảng sợ...
Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, hai con thây không những không bỏ chạy mà còn đột nhiên phát điên bất chấp tất cả lao đến Thu Thảo.
Đáng tiếc Thu Thảo đã từ trong cơ mê tỉnh lại...
Liếc nhìn hai con thây ma đang lao đến, ánh mắt đỏ ngầu như chó điên, Thu Thảo chỉ khẽ mỉm cười rồi nâng chiếc mỏ neo trong tay lên.
Chiếc mỏ neo nặng nề không ngờ được Thu Thảo nhấc lên một cách vô cùng dễ dàng...
Hướng lên bầu trời, cái bóng to lớn của chiếc mỏ neo in rõ trên mặt đất che khất đi hai con thây ma đang lao đến.
Thu Thảo không một tia cảm xúc lạnh như băng nói.
- Bí kỹ...!Nộ Hải Triều Dân...

Chiếc mỏ neo to lớn sáng lên những phù vân quỷ dị màu xanh lam huyền bí rồi nặng nề nện xuống mặt đất...
Đại địa bị một nện kia chợt trở nên rung chuyển dữ dội, đất đá dưới chân Thu Thảo bị phá nát thành một cái hố lớn, sóng xung kích cực mạnh tựa như một cơ sóng thần ầm ầm lao về phía hai con thây ma.
Đại địa sụp đổ đất đá bị oanh thành bình địa, sóng xung kích quét qua phá nát mọi thứ cuống bay hai con thây ma không biết sống chết đang lao đến...
- Tin...!bạn đã giết được một con thây ma cao cấp.
- Tin...!bạn nhận được điểm kinh nghiệm.
- Tin...!bạn đã tiến cấp...
- Tin...!bạn đã tiến cấp...
...
Một loạt những thanh âm vô cùng quen thuộc không ngừng vang lên.
Thu Thảo chỉ nhếch mép mỉm cười rồi đổ gục, xem ra một chiêu đầy uy lực kia cũng lấy đi của nàng không ít thể lực, huống chi nàng còn bị thương không nhẹ...
Bất chợt từ bên trong lớp đất đá sụp đổ, con thây ma tí hon đột nhiên phá đất lao đen, một quyền nện vào đầu Thu Thảo.
Xem ra một chiêu kia tuy uy lực rất lớn nhưng chỉ giết được con thây ma gai xương đã bị thương không ít từ trước, còn con thây ma tí hon thì chỉ thụ thương không hề mất mạng.
May thay trước khi con thây ma tí hon có thể trả thù cho đồng bạn, thì một thanh kiếm sắc bén ánh lên tia sáng bạc đã lao đến ngăn cản một quyền của nó...
Chủ nhân của thanh kiếm kia không ai khác chính là Phương Tuyết, khi thấy Thu Thảo ngập nguy nàng đã vội vàng ứng cứu.
Một khiếm bức lui con thây ma, Phương Tuyết liếc nhìn Thu Thảo hỏi.
- Tỷ có sao không?
Thở ra những hơi thở mệt nhọc, Thu Thảo lắc đầu nói.
- Ta không sao chúng ta đi thôi.
Khẽ gật đầu, Phương Tuyết liếc nhìn con thây ma tí hon rồi nhìn lại thi đàn đang ầm ầm chạy đến mỉm cười không chút báo trước ném ba quả lựu đạn về phía con thây ma tí hon...
Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ không ngừng vang lên khiến khói bụi bay mù mịt.
Phương Tuyết cũng lợi dụng thời cơ đó cõng Thu Thảo bỏ chạy...
Thấy thế con thây ma tí hon tức giận phá tan làn khói bụi lao ra, đánh tiếc năng lực của Phương Tuyết là bức tốc, chỉ thoáng một phát nàng đã cõng Thu Thảo chạy đi mất.
Bên kia Phương Ngân cũng không kém sớm đã cõng lấy Yến Nhi chạy đi nhanh không kém...
Chiến dịch miếu thành hoàng có thể xem như thành công mỹ mãn.
Tuy nhiên con thây ma tí hon không muốn bỏ qua, nó gầm lên một tiếng in ổi muốn xuất động thi triều đuổi theo.
Trên ngọn đồi con thây ma tay to cũng gầm lên hướng ứng, hàng ngàn con thây ma dưới mệnh lệnh của hai con thây ma cao cấp điên cuồng rống giận đuổi theo nhóm người Thu Thảo...
Hàng trăm hàng nghìn con thây ma từ các thôn trang phu cận không ngừng lao ra hình thành một thi triều cả mấy trăm con ầm ầm lao về hướng đông.
Bất chợt, một cột sóng nhiệt xanh thẩm tự như lửa bên ga lao đến quét qua thi triều thiêu cháy không ít thây ma thành tro bụi trên đường đi của nó...
Từ trên một ngọn đồi cao gần đó, một nữ nhân dáng người cao lớn khoanh tay đứng đó lặng nhìn thi triều bên dưới, khí thế bàng bạc vô hình tỏa ra ép lui cả thi triều.
Nàng ta vô cùng cao lớn sắp sĩ 3m, cơ thể có phần săn chắc khỏe mạnh những không phải quả mức đô con mà có phần thon dài, bộ ngực anh đào không phải quá lớn chỉ bằng quá cam nằm gọn trong vòng tay nàng, nhưng bù lại vòng eo con kiến nhỏ nhắn vô hình chung làm nổi bật bờ mông to tròn mê người...
Mái tóc của nàng rất dài màu đen tuyền óng ánh được cột lên cao thả theo chiều gió đầu phong trần, cùng mắt sắc bén mà xanh lam tựa như một sinh vật máu lạnh khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng vô thức rùng mình, vừa sợ hãi những cũng vừa quyền rũ là kỳ...
Trong thấy nữ nhân cao lớn không kém một con cự lực thây ma cao cấp đứng đó, thi triều đột nhiên dừng lại không dám tiến lên, trong vô thức chúng cảm nhận được nữ nhân trước mặt không phải thứ có thể đụng vào.
- Gàooo...
Bất chợt từ trong một thôn trang phía xa vang lên một tiếng gầm thét.
Nghe thấy tiếng gầm kia, thi triều như nhận được mệnh lệnh cấp tốc quay đầu trở về thôn trang quanh miếu thành hoàng không tiếp tục đuổi theo nhóm người Thu Thảo nữa...
Chứng kiến tất cả, nữ nhân cao lớn kia chỉ khẽ mỉm cười.
Nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.