Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 243: 243: Thành Phố Phúc Lâm





Thành phố Phúc Lâm.
Một trong những thành phố cổ lâu đời của Việt Long quốc, dân số gần 1 triệu người, cách Vũng Hải khá xa về phía tây nam, nằm ngay dưới vùng hoang nguyên rộng lớn.
Địa thế có thể nói là khá tốt khi phía bắc tiếp giáp với đại hoang nguyên rộng lớn vô tận, phía đông và đông bắc tiếp giáp với vùng duyên hải giàu có và phía nam vùng đồng bằng phương nam trù phú.
Thế nên thành phố Phúc Lâm có thể nói là một miền đất trù phú, dân cư vô cùng sung túc ấm no.
Tuy nhiên, đó chỉ là khi mạt thế chưa hàng lâm...
Vào buổi bình minh ngày tận thế đầy huyết sắc đó...
Thành phố Phúc Lâm triệt để biến thành ổ thây ma, không có quân đội bảo hộ gần như toàn bộ người dân trong thành phố đều bị thây ma giết hại rồi dần dần trở thành một phần trong số chúng...
May thay nơi đây tuy khá xa vùng duyên hải, nhưng chắc chắn gần hơn thành phố Bạc Hà của Trần Lâm.
Thế nên có rất nhiều người đã bỏ lại quê hương lên đường đến Vũng Hải nương nhờ quân đội đồn trú tại đó.
Tuy nhiên, không phải tất cả đều có thể may mắn rời đi, có rất nhiều người bị kẹt lại thành phổ địa ngục này.
May thay thành phố Phúc Lâm không hổ với cái tên của mình, khi ngoài giao thương buôn bán thì điểm mạnh lớn nhất của thành phố này chính là “lâm”...
Vùng hoang nguyên không phải khi không mà có cái tên đó.
Bởi lẽ nó là một trong những khu vực còn hoang sơ nhất của Việt Long quốc.
Tổng lãnh thổ có đến hơn 50% là khu vực đồng cỏ rộng lớn bất tận không thấy bến bờ, 45% lãnh thổ còn lại là đồi núi rừng rậm, chỉ có 5% lãnh thổ có người sinh sống nhưng cũng chỉ là những thôn trang vừa và nhỏ.
Nếu không phải tiếp giáp với vùng duyên hải giàu có trở thành trục giao thông chính thì chỉ sợ không có ma nào sinh sống tại đây.
Tuy nhiên, cũng nhờ vùng hoang nguyên đầy núi rừng kia đã cứu cánh cho thành phố Phúc Lâm một bàn thua trông thấy.
Cách thành phố Phúc Lâm không xa về phía bắc, chính là một cánh rừng rộng lớn của vùng hoang nguyên.
Nhờ thế đã đem đến ngành lâm nghiệp cực kỳ phát triển cho thành phố trong quá khứ và nơi trú ẩn cho những người may mắn sống sót ở hiện tại...

Lợi dụng địa thế đồi núi rừng rậm khá hiểm trở của cánh rừng kia, những người còn sống sót tại thành phố Phúc Lâm mới quyết định dọn đến khu rừng lánh nạn, chờ đợi quân đội đến cứu.
Dần dần họ cứ ở đó chờ mãi chờ mãi mà không thấy bóng dáng quân đội đâu, hung thú lẫn thây ma thì ngày càng một hùng mạnh.
Họ cũng vĩnh viễn kẹt lại thành phố này, đành chấp nhập cuộc sống trốn chui trốn nhủi trong cánh rừng này sống qua ngày...
.
Bên trong khu rừng, trên một ngọn đồi cao...
Một trung niên nhân râu quai nón, thân hình có chút lực lưỡng đứng đó đón gió lặng nhìn thành phố Phúc Lâm từng vô cùng phồn hoa phía xa, rồi nhìn lại những ngôi nhà gỗ được xây dựng trên sườn đồi như một thôn trang nhỏ giữa lòng rừng già mà lặng lẽ thở dài...
Những ngôi nhà gỗ kia chính là khu trú ẩn của những người sống sót và cũng là tất cả những gì còn lại của thành phố Phúc Lâm...
Họ may mắn chạy ra khỏi thành phổ rồi kiến tạo một thôn trang nhỏ tại đây, tập hợp cũng được mấy trăm người, lợi dụng ưu thế của địa hình sống qua ngày.
- Chú Tôn, đội đi săn quay về rồi.
Bất chợt từ trong thôn trang nhỏ bên dưới một thanh nhiên cao gầy vội vàng chạy lên báo cáo.
Nghe thấy thế, chung niên nhân gọi là chú Tôn, tên đầu đủ là Tôn Vũ không nhịn được mừng rỡ cười nói.
- Về được là tốt, mau đi cùng ta đi gặp họ.
Nói xong Tôn Vũ cùng thanh niên kia nhanh chóng chạy xuống thôn làng phía dưới.
Bên dưới thôn trang nhỏ tại sườn đồi, rất nhiều thôn dân quân áo lam lũ tập trung quanh một nhóm người tay cầm đại đao, cung nỏ cười nói vui vẽ.
Nhóm người kia hiển nhiên là đôi đi săn của khu trú ẩn này.
Nhiệm vụ chính của họ là trở về thành phố tìm kiếm vật tư cung cấp cho khu trú ẩn, cũng như săn bắt một số thú hoang nhỏ yếu sống trong bìa rừng gần khu trú ẩn.
Tuy nhiên, vũ khí của đội săn kia lại khá là thô sơ, đa phần chỉ là loan đao, cung nỏ cùng một số súng săn tự chế.
Dù sao thành phố Phúc Lâm cũng không phải trọng điểm quân sự gì, tìm được số trang bị này đã là vô cùng may mắn rồi.

Thấy đôi săn an toàn trở về không mất một ai, Tôn Vũ không khỏi vui vẽ tiến đến cười nói.
- Vất vả cho các cậu rồi...
Nghe thấy Tôn Vũ nói thế, ai nấy đều lắc đầu nói.
- Chú Tôn, nếu không có chú tất cả chúng ta chỉ sợ đã làm mồi cho thây ma rồi...
- Chúng ta chỉ góp một phần sức mà thôi.
Khu trú ẩn này có thể nói là do một tay Tôn Vũ dựng nên.
Tuy nhiên, lão không phải quan chức quân đội gì cả, mà chỉ là một thợ săn già đã giải nghệ sống tại ngoài ô thành phố mà thôi.
Khi dị biến hàng lâm, Tôn Vũ lập tức nhận thấy ở trong thành phố chí có chết, nên đã cùng không ít hàng xóm nhanh chân chạy ra khỏi thành phố.
Nhờ kinh nghiêm nhiều năm hành nghề thợ săn cùng một số súng ống tự chế trong tay, lão đã dựng nên thôn trang nhỏ này làm khu trú ẩn tạm thời rồi quay về thành phố tìm kiếm vật tư cùng những người may mắn còn sống sót.
Dần dần hình thành nên một tiểu đoàn thể bám trụ trên ngọn đồi nhỏ tại bìa rừng này chờ đợi quân đội đến cứu...
Chỉ là cái ước mơ đó đã dần dần trôi vào quên lãng, hiện tại đối với họ sống sót qua ngày đã làm may mắn lắm rồi.
Khẽ lắc lắc đầu Tôn Vũ nhìn về thành phố phía xa lòng nặng trĩu nói.
- Ta chỉ có chút may mắn mà thôi...!tất cả đều nhờ sự góp sức của mọi người...
- Mà lần này các ngươi trở về thành phố các phát hiện gì không?
Nghe thấy Tôn Vũ hỏi đến chuyện thành phố, một thanh niên khá trẻ tuổi trong đội săn bước ra nhỏ giọng nói.
- Chúng tôi đúng là có phát hiện một chút vấn đề...
- Thi đàn trong thành phố dừng như bị cái gì đó kích thích trở nên bạo động hơn bình thường.

Nhận được câu trả lời của thanh niên kia, Tôn Vũ khẽ nhíu mày trầm ngâm, mọi người xung quanh cũng không kém phần lo lắng nhìn về thành phố phía xa.
Tuy là một thi đàn cơ lớn gần một triệu con, nhưng thây ma trong thành phố Phúc Lâm lại khá hiền, chỉ quanh quẩn trong thành phố rất hiếm khi ra mò ngoài, nhờ thể mà khu trú ẩn nhỏ bé chỉ có gần mấy trăm người của Tôn Vũ mới tồn tại đến ngày nay.
Tuy nhiên không hiểu sao, gần đây thi đàn kia lại trở nên vô cùng bạo động, nhất là vào bằng đêm hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của chúng từ thành phố vọng ra, khiến không ít người trong khu trú ẩn hoảng sợ...
Một điềm báo nguy hiểm đang đến gần...
- Chú Tôn...!chú Tôn...!thi...!thi triều...!một thi triều khổng lồ đang kéo đến...
Bất chợt một thanh niên hối hả từ trên đỉnh đồi chạy xuống hét lớn.
Hắn ta chính là người phụ trách cảnh giới trên đỉnh ngọn đồi, nhằm quan sát sự biến động của thi đàn trong thành phố Phúc Lâm.
Tuy nhiên thông tin hắn báo cáo đúng là có liên quan đến thây ma, nhưng không hề liên quan đến thành phố Phúc Lâm.
Nghe được thông báo của tên thanh niên kia, Tôn Vũ thoáng hoảng sợ lập tức quay trở về đỉnh ngọn đồi quan sát tình hình.
Nhóm người còn lại cũng từ trong vui mừng hoá thành hoang mang vô độ lập tức chạy theo lão.
...
Cánh thành phố Phúc Lâm không xa về phía tây.
Một thi triều siêu to khổng lồ, quân số khoảng 5-6 nghìn thây ma đang ầm ầm di chuyển không khác gì một đàn châu chấu đen che khuất đại địa bên dưới.
Đứng trên đỉnh đồi phía xa, đám người Tôn Vũ hoàn toàn có thể trông thấy một mảnh đen khổng lồ lúc nha lúc nhúc những cái đầu đầy gớm ghiếc đang chầm chậm đi chuyển...
Tuy nhiên không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hướng di chuyển của thi triều kia chính là thành phố Phúc Lâm.
- Gàooo
Bất chợt từ bên trong thành phố Phúc Lâm, một tiếng rống kinh thiên đột nhiên vang lên chấn động cả thiên không.
Từ bên trong thành phố, đàn thây ma cuồng cuộn kéo ra ngoài như một cơn hồng thủy lao đến thi triều đang kéo đến.
Dẫn đầu là một con thây ma hình thể khổng lồ xấp xỉ khoảng 2m5, khiến cho nó nhìn không khác gì thanh niên Hulk trong các phim siêu anh hùng, chỉ là tên Hulk này có cơ thể trơn bóng không một sợi lông và lớp da màu tím sẫm đặc trưng của thây ma, chứ không phải da xanh...
Tuy nhiên, dù không có màu xanh nhưng cơ thể nó vẫn vô cùng lực lưỡng tràn đầy sức mạnh nghiền ép, vô hình chung tỏa ra khí tức bức người như một thượng cố ma nhân.
Hiển nhiên, con thây ma khổng lồ kia chính là thống lĩnh tối cao của thi đàn ở thành phố Phúc Lâm này.

Ngược lại bên trong thi triều cũng vang lên tiếng rống kinh thiên như để đáp trả.
- Gàooo...
Tiếng rống vang trời.
Từ bên trong thi triều, một con thây ma gầy như que củi, toàn thân mào tím sẵm đặc trưng của thây ma cao cấp cũng lao ra hướng về phía con thây ma khổng lồ.
Xét về chiều cao con thây ma cao cấp của thi triều chỉ thấp hơn con thân ma khổng lồ của thi đàn thành phố Phúc Lâm một chút, nhưng cơ thể của nó lại gầy hơn rất nhiều như một cây tre, ngoài ra hai cánh tay của nó còn biến dạng thành hai thanh liêm đao bén nhọn.
Hiển nhiên, kẻ thống lĩnh thi triều kia là một con thay ma cao cấp, được tiến hoá lên từ thây ma liêm đao.
Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của đám người Tôn Vũ, rằng thi đàn thành phố Phúc Lâm sẽ lao ra ác chiến cùng với thi triều, thì thực tế lại hoàn toàn khác...
Tựa như bạn thân lâu ngày gặp lại, con thây ma khổng lồ rống lên chào đón con thây ma liêm đao, ngược lại con thây ma liêm đao cũng rống lên như đáp trả.
Cả thi triều lẫn thi đàn thành phố Phúc Lâm cũng rống lên hưởng ứng.
Tiếng rống vui vẻ như đón chào đồng đội của lũ thây ma vang vọng khắp thiên không, khiến đám Tôn Vũ sợ vỡ mật.
Rõ ràng khác với nhân loại, thi tộc tuy có tập tính bảo vệ lãnh thổ nhưng lại vô cùng hoà hợp với đồng loại mình, hai thi đàn này rất có thể sẽ kết mình với nhau thành một đại thi đàn cơ lớn.
Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Hai thi đàn này có thể kết hợp trong vui vẽ như vậy, điều kiện tiên quyết lại vô cùng ngược đời chính là chênh lệch cấp độ.
Rõ ràng, con thây ma khổng lồ có cấp độ cao hơn con thây ma loan đao, thế nên thi triều kia mới ngoan ngoãn hoàn làm một thế với đại thi đàn của thành phố Phúc Lâm.
Ngược lại, nếu hai con thây ma có cấp độ ngang nhau thì chắc chắn hai con thây ma cao cấp kia sẽ đánh nhau xem ai mới là đại ca.
Tuy nhiên nghĩ lại cũng hợp lý.
Thây ma cao cấp có thể hiệu triệu những có thây ma cấp thấp hơn.
Thế nên chúng cũng có đặc tính phân cấp tương tự huyết tộc, thây ma cấp thấp hơn sẽ ngoan ngoãn nghe theo lệnh của thây ma cấp cao hơn.
Hình thành nên một cộng đồng thây ma vô cùng hoà thuận.
Tuy nhiên, cái cộng đồng vồ cùng hoà thuận kia lại khiến nhóm nhân loại nhỏ yếu đang sống trên đỉnh núi phía xa lệ nóng chảy đầy mặt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.