Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 251: 251: Quái Nhân Long Ngữ Yên





Liếc nhìn Long Ngữ Yên đang đứng trước mặt, Trần Lâm không nhịn được gật đầu xuýt xoa.

Với sự hổ trợ của Thái Văn Cơ cùng Thu Thảo, quái nhân sáu tay Long Ngữ Yên rốt cuộc cũng không phải chịu cảnh trần truồng nữa.

Tuy nhiên, với điều kiện có chút nhặt nghèo của Long Ngữ Yên, trang phục của nàng cũng không kém phần dị hợm.

Bên dưới thì khá đơn giản, Long Ngữ Yên mang phong cách khá là “tomboy” cá tính, nên chỉ mặc một chiếc quần dài cùng đôi giày da quân dụng thuận lợi cho người thường xuyên vận động như nàng.

Ngược lại, bên trên mới là vấn đề lớn, với bốn cánh tay mộc ra sau lưng khiến Long Ngữ Yên gần như rất khó mặc áo, cũng không thể bắt chước mấy thanh niên cỡi trần chỉ mặc mỗi cái quần được.

May thay Thái Văn Cơ đã tìm được một chiếc áo hở lưng trông không khác gì miếng vãi quấn ngực, mà Trần Lâm đã cố tình làm cho Hồng Ánh phòng khi hai người có diệp ở riêng trong phòng!
Như với tình hình hiện tại của Long Ngữ Yên, Trần Lâm chỉ đành sang nhượng lại cho nàng.

Cứ thế ma nhân sáu tay Long Ngữ Yên cũng đã ra đời.

Chỉ là không biết là may mắn hay xui xẽo, mặc dù không phải một bộ nhưng cả chiếc quần dài lẫn chiếc áo hở lưng của Long Ngữ Yên đều thuần một màu đen tuyền cùng những hoạt tiết màu ánh kim trông vừa mạnh mẽ vừa ma mỵ lạ thường.

Tuy nhiên trang phục của Long Ngữ Yên đều được Trần Lâm tài trợ.

Thế nên chúng đều là những trang phục phẩm chất tím khiến dù trông có chút dị nhưng chiến lực của Long Ngữ Yên cũng được tăng lên đáng kể.

Cùng với bốn cánh tay huyết giáp được bao phủ bởi lân giáp màu đỏ tươi khiến Long Ngữ Yên tựa như một ma thần bước ra từ trong địa ngục.

Liếc nhìn Long Ngữ Yên ngạo nghễ đứng đó, Trần Lâm khẽ gật đầu hài lòng hỏi.

- Nàng cảm thấy thế nào, có thêm bốn cánh tay nữa có thấy bất tiến hay không?
Nghe Trần Lâm hỏi!
Long Ngữ Yên khẽ siết chặt nắm đấm cảm nhận.

Cả sáu cánh tay cũng siết lại khiến những bó cơ hằn lên, vô hình chung tỏa ra sức mạnh nguyên thủy nghiền ép vạn vật.

Lặng lẽ cảm nhận món quà mà huyết mạch huyết tộc mang đến, tia tương liên giữa Long Ngữ Yên và bốn cánh tay phía sau khiến nàng khẽ mỉm cười.

Rốt cuộc Long Ngữ Yên cũng cảm nhận được bốn cảnh tay kia không phải phần được thêm vào mà chính là máu thịt của nàng, là một phần cơ thể của nàng.

Liếc nhìn Trần Lâm, Long Ngữ Yên đột nhiên nổi lên chiến ý cười nói.

- Đại nhân, ngài muốn thử một chút không?
Trông thấy ánh mắt đầy chiến ý của Long Ngữ Yên, Trần Lâm không nhịn được bật cười.

Xem ra huyết tộc lại có thêm một thành phần hiếu chiến nữa rồi, mà vốn dĩ huyết tộc đã hiếu chiến từ trong máu rồi.

Khẽ cười lớn một tiếng, Trần Lâm không có lý do gì đến từ chối cười nói.

- Được ta cũng muốn xem bản lĩnh của nàng đến đâu.

Nói xong Trần Lâm khẽ cười rồi lao đến tấn công trước, cánh tay hữu lực đưa lên đánh một quyền về phía Long Ngữ Yên.

Thấy thế Long Ngữ Yên không vội ra tay, chỉ tập trung suy nghĩ rồi khoanh tay trước ngực.


Hiển nhiên không phải Long Ngữ Yên khoanh tay chịu trói, mà là nàng muốn thử dùng bốn cánh tay huyết giáp để đối đầu với Trần Lâm.

Khi quyền phong của Trần Lâm sắp đánh đến, cánh tay huyết giáp to lớn sau lưng Long Ngữ Yên rốt cuộc cũng động.

Siết chặt nắm đấm, cánh tay huyết giáp không chút yếu thế vung lên đối đầu với một quyền của Trần Lâm.

Song quyền giao nhau!
Long Ngữ Yên hiễn nhiên bị đánh lui lại mấy bước, nhưng nhiêu đó vẫn khiến Trần Lâm ngạc nhiên.

Phải biết chênh lệch giữa song phương là khá lớn, vậy mà Long Ngữ Yên chỉ bị đánh lui, xem ra huyết giáp kia tăng lên không ít sức mạnh cho nàng.

Ngược lại, Long Ngữ Yên cũng không vì bị đánh lui mà cảm thấy mất mát, hơn ai hết nàng biết mình không có khả năng đối đầu trực diện với Trần Lâm, tuy nhiên nàng lại thắng Trần Lâm ở số lượng.

Bị đánh lui về sau, Long Ngữ Yên không chút yếu thế lập tức ổn định lại cơ thở rồi lấy công làm thủ lao đến Trần Lâm.

Thấy nàng chủ động lao đến Trần Lâm chỉ cười nhẹ vùng quyền đánh trả.

Tuy nhiên đừng quên Long Ngữ Yên có đến 6 cánh tay.

Khi quyền phong của Trần Lâm đánh bật một quyền của Long Ngũ Yên, thì bất chợt từ hai bên trải phải hai quyền ảnh huyết hồng đột nhiên đánh đến, khiến Trần Lâm thoáng giật mình cấp tốc lui về phái sau.

Tuy nhiên, Long Ngữ Yên nào có chịu buôn bỏ, khi Trần Lâm vừa lui ra khỏi thế gọng kìm của nàng thì Long Ngữ Yên đã lao theo, song quyền hữu lực một lần nữa đánh đến như hai ngọn thái sơn nện vào đầu Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm thoáng giật mình kinh ngạc về độ biến hoá của Long Ngữ Yên, chỉ có thể cắn răng đối cứng, quả thật Trần Lâm chưa bao giờ đánh nhau với tên nào nhiều tay như vậy.

Song quyền siết chặt, Trần Lâm không chút khoan nhượng tung quyền đánh về phía Long Ngữ Yên đối đầu cùng huyết sắc song thủ của nàng.

Tuy nhiên, trước khi song quyền kịp giao nhau thì Trần Lâm đột nhiên cảm thấy nguy hiểm cấp tốc hoá thành một làn khói né tránh.

Làn khói u lục uống lươn nhẹ nhàng lướt qua bốn cánh tay to lớn đáng đánh đến, tuy nhiên lực đạo khủng khiếp từ bốn cánh tay oanh đến vẫn chấn nát làn khói khiến chút bay tán loạn.

May thay Quỷ Ảnh Độn Thuật gần như miễn nhiễm hoang toàn với công kích vật lý, nên Trần Lâm không chút tổn thương chỉ lượn nhẹ một vòng rồi bay ra xa đứng quan sát Long Ngữ Yên.

Nhìn chung Long Ngữ Yên không mạnh nhưng lại cực kỳ phiền phức, hay nói đúng hơn là Trần Lâm chưa đụng phải một kẻ thù nào như nàng.

Tuy chưa hoàn toàn thuần thục, nhưng với sáu cánh tay của mình Long Ngữ Yên vẫn cực kỳ khó chơi, tương lại nếu nàng có thể hoàn toàn điều khiến được chúng một cách độc lập thì đúng là cơn ác mọng cho những ai dám thách thức nàng.

Có thể nói huyết giáp của Long Ngữ Yên là hình thức huyết giáp chủ chiến nhất Trần Lâm từng gặp.

Dĩ nhiên bản thân Long Ngữ Yên cũng hiếu chiến không kém.

Vừa trông thấy Trần Lâm đã thoát khỏi trạng thái khói, Long Ngữ Yên lập tức tung người nhảy lên không trung lao đến, bốn cánh tay to lớn nện xuống đầu Trần Lâm.

Trông thấy bốn cánh tay tràn đầy huyết giáp tựa như bốn cánh tay ác ma đang đánh tới, Trần Lâm không muốn né tránh mà chọn cách ngạnh kháng, chứng minh huyết tổ đại nhân không phải chỉ biết duy trì nòi giống.

Cánh tay tràn ngập những hình xâm quỷ dị của Trần Lâm đột nhiên run lên nhè nhẹ.

Từ những đương vân màu đỏ quỷ dị, bất chợt mộc ra vô số những miến vảy màu đỏ thẩm như vảy cá dần dần bao phủ cả cánh tay.

Cánh tay huyết giáp của Trần Lâm rốt cuộc cũng chân chính hiện thân.


Không một giây chần chờ Trần Lâm siết chặt nắm đấm vùng quyền đối đầu với liên hoàn quyền của Long Ngữ Yên.

Đùng!
Quyền phong giao nhau, không khí bị lực đạo khủng khiếp làm cho chấn động phát ra một tiếng nổ nhỏ.

Long Ngữ Yên dù có đến bốn cánh tay hợp lực, nhưng vẫn không thể nào bì được với một quyền của Trần Lâm, một lần nữa bị đánh bay nặng nề rơi xuống mặt đất.

Tuy nhiên, Trần Lâm cũng không khá hơn, bị dư chấn đẫy lui lại mất bước mời ổn định lại được.

Liếc nhìn Long Ngữ Yên đang run rẩy cố đứng lên, Trần Lâm không khỏi lắc cười khỏ.

Bà chị Long Ngữ Yên này đúng là sinh ra cho huyết tộc, tính tình tuy có chút ít nói nhưng lại cực kỳ hiếu chiến.

Chỉ giao lưu nhẹ thôi mà có cần liều mạng vậy không.

Huống chi song quyền khó địch tứ thủ, Trần Lâm cảm thấy cứ tiếp tục như thế mình cùng không lợi lộc gì nên đành lắc đầu tiến đến dìu Long Ngữ Yên vậy cười nói.

- Được rồi Long nữ hiệp.

- Đã qua giờ cơm lâu lắm rồi, có thể để ta ăn cơm xong rồi mới đánh nữa được không?
Cảm nhận được đau đớn từ cánh tay huyết giáp chuyền đến, Long Ngữ Yên có tí không phục muốn đánh tiếp.

Tuy nhiên Trần Lâm đã nói vậy nàng cũng không còn cánh nào hơn đang tạm gật đầu nói.

- Được, sau này đánh tiếp.

Nói xong Long Ngữ Yên quay người chứ thế bước lên lầu trước ánh mắt chết lặng của Trần Lâm.

May thay Thái Văn Cơ đã nhanh chân ngăn Long Ngữ Yên lại cười nói.

- Long tỷ, ngươi thấy với ngoại nhìn của ngươi thế này, để đám người Hàn Thiên Lâm thấy được sẽ nghĩ thế nào.

Nghe Thái Văn Cơ nhắc nhở, Long Ngữ Yên mới giật mình nhớ ra vấn đề của mình.

Khẽ liếc nhìn bốn cánh tay cực kỳ quái dị của bản thân, Long Ngữ Yên không biết phải làm sao lo lắng nói.

- Quả là phiền phức.

- Ta không thể cứ trốn tại đây được, họ sẽ nghi ngờ.

Nghe Long Ngữ Yên nói thế Thái Văn Cơ chỉ biết bất lực lắc đầu nói.

- Chuyện này chỉ có thể trông cậy vào đại nhân thôi.

Nói xong Thái Văn Cơ khẽ liếc nhìn Trần Lâm khẽ mỉm cười, một niềm tin cháy bỏng hiện lên trong ánh mắt nàng.

Tuy nhiên khi thấy ánh mắt đó, Trần Lâm lại không nhịn được run lên.

Đây cmn là ánh mắt của mấy cha tư bản khi nhìn thấy con mồi chứ niềm tim cháy bỏng cái mẹ gì.


Rõ ràng cách giải quyết tốt nhất mà Thái Văn Cơ có thể nghĩ đến chính là tiếp tục bóc lột! à nhằm! trích huyết, để Trần Lâm trích huyết với đám người kia càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, mất máu liên tục và dồn dập kiểu này, huyết tổ đại nhân không hề thích chút nào.





.

!
Trên tầng một của toà nhà, trong phòng riêng của mình.

Hàn Thiên Lam vị nữ tổng tài của tập đoàn Hàn Thị không hề hay biết nguy hiểm đang trực chờ phía trước chỉ ngồi trong phòng lặng lẽ đọc sách.

Cóc! cóc!
Bất chợt một tiếng gõ cửa nghe có vẽ khá gắp gáp vang lên.

Hàn Thiên Lam cũng khẽ nhíu mày lạnh lùng nói.

.

- Vào đi cửa không khoá!
Nghe thấy thế cánh cửa gỗ chầm chậm mở ra, Phó Mỵ Nương cũng nhanh chóng vào phòng rồi cẩn thận đóng của lại.

Thấy thế Hàn Thiên Lam khẽ nhíu mày hỏi.

- Mỵ Nương ngươi tìm ta có việc gì.

Nghe Hàn Thiên Lam hỏi, Phó Mỵ Nương có chút đăm chiêu rồi mới cẩn thận nói.

- Thiên Lam ngươi có thấy Văn Cơ cùng Long tỷ đâu không.

Nhắc đến Long Ngữ Yên cùng Thái Văn Cơ, Hàn Thiên Lam cũng khẽ trầm ngâm rồi lắc đầu nói.

- Không thấy.

- Nhưng sáng sớm không phải Văn Cơ cùng Long tỷ đi làm chuyện gì đó rồi sao.

- Chắc là đang đi làm việc đó thôi.

Rõ ràng lúc sáng Thái Văn Cơ đã gọi Long Ngữ Yên đi làm gì đó, với độ tính nhiệm của mình với Thái Văn Cơ dò có nhiều điểm không hợp lý nhưng Hàn Thiên Lam vẫn không nghi ngờ.

Tuy nhiên, Phó Mỵ Nương lại không nghĩ như vậy lắc đầu nói.

- Không, ta cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.

- Lúc đó là buổi sáng, Văn Cơ chắc chắn sẽ không rời khỏi đây.

- Không thể nào có chuyện cùng Long tỷ là gì đó mà lại lâu đến vậy.

Nghe Phó Mỵ Nương nói thế, Hàn Thiên Lam cũng khẽ trầm ngâm.

Thật tế bản thân nàng cũng cảm thấy biểu hiện của Thái Văn Cơ có gì đó là lạ.

Tuy nhiên, Hàn Thiên Lâm lại không tìm ra được nguyên nhân nên chỉ có thể lắc đầu nói.

- Tạm thờ không suy đoán lung tung, chúng ta tìm Văn Cơ hỏi rõ là biết thôi.


Nghe thấy thế, Phó Mỵ Nương cũng không còn cách nào khác đành gật đầu nói.

- Được chúng ta đi tìm Tố Nga tỷ trước rồi cùng nhau tìm Văn Cơ.

- Ta chỉ lo lắng vị Trần đại nhân kia lại bày trò.

Nhắc đến Trần Lâm, Hàn Thiên Lam cũng khẽ gật đầu đứng dậy nói.

- Tốt chúng ta đi tìm Tố Nga tỷ trước.

Cứ thế hai người Hàn Thiên Lam cùng Phó Mỵ Nương nhanh chóng rời khỏi phòng đi tìm Trương Tố Nga rồi cùng tìm Thái Văn Cơ sau.

Tuy nhiên sau một lúc tìm kiếm, hai người đền không tìm được bóng dáng của Trương Tố Nga đầu.

Khẽ nhíu mày, Hàn Thiên Lam bắt đầu cảm thấy ngôi nhà này có điều gì đó mờ ám, cả không gian vô cùng yên lặng trừ hai nàng thì không có bất kỳ khác không khác gì một ngôi nhà ma.

Có chút lo sợ, Hàn Thiên Lam khẽ trầm giọng nói.

- Kỳ lạ ngôi nhà này đâu có lớn sao lại không tìm thấy Tố Nga tỷ nhĩ!
- Mà Văn Cơ cùng đám người Trần Lâm cũng không thấy đâu.

- Thật là kỳ lạ.

- Phải rồi, ngôi nhà này còn có tầng hầm, hay là họ xuống đó rồi.

Phó Mỵ Nương nhớ ra ngôi nhà này còn có một tầng hầm, nhanh chóng nói.

Nghe thấy thế, Hàn Thiên Lam lại cảm thấy ngờ ngợ, không lý do gì cả đám người kia lại trốn xuống tầng hầm làm gì.

Tuy nhiên, dù cảm thấy vô lý nhưng hai người vẫn quyết định xuống tầng hầm xem xét.

Cánh cửa bằng sắt nặng nề của tầng hầm được mở ra tuy nhiên lại có người đứng đó từ trước.

Không biết từ lúc nào, chị em Phương Tuyết đã đứng canh ở đó khẽ nhìn hai người Hàn Thiên Lam muốn xuống tầng hầm cười nói.

- Hai vị, tầng hầm là nơi chứa đồi có thể xem như khu bảo mật của chúng ta.

- Thật ngại quá các vị vẫn chưa được xuống đây.

Thấy hai chị em Phương Tuyết đứng ngăn cản không khác gì môn thần giữ cửa, hai người Hàn Thiên Lâm khẽ liếc nhìn nhau.

Rõ ràng hai ngươi họ không tin lời nói cả hai chị em Phương Tuyết.

Tuy không phải người chơi cao cấp gì, nhưng hai người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương cũng từng buôn bán không ít hàng hoá thời mạt thế, họ biết rõ trên đời tồi tại một thứ gọi là “không gian giới chỉ” chuyên để chứa đồ.

Với sự ưu việc của nó, gần như tất cả các thể lực lớn đều trang bị một không gian giới chỉ nhằm bảo quản hàng hoá, hai người Hàn Thiên Lam không tin Trần Lâm không mua nỗi một cái không gian giới chỉ để chứ đồ mà lại để dưới tầng hầm.

Thế nên hai người kia đang có bí mật gì đó không muốn các nàng xuống đó mà thôi.

- Sao hai người lại xuống đây.

Bất chờ một tiếng nói trong trẻo như thu thuỷ đột nhiên vang lên.

Thái Văn Cơ từ trong một góc tối chầm chậm đi ra mỉm cười với hai người.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.