Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 391: 391: Không Ai Khổ Như Huyết Tổ Đại Nhân




Nếu hỏi lúc nào là khốn nạn nhất trong cuộc đời, thì đây chắc chắn là giây phút khốn nạn nhất với Huyết tổ đại nhân.
Sau khi chia tay nhóm người Lôi Uyển Nhi, Thái Văn Cơ...
Trần Lâm tập tức dẫn theo đồng bạn đi nhẹ 400m đường hâm vượt qua tai mắt của Vũng Hải thẳng tiến đến pháo đài Viễn Đông, lá chắn của nhân loại tại vùng đông hải này.
Tuy nhiên dù những Huyết Nghĩ có hình thể không nhỏ, đường hầm cho nhóm Huyết Nghĩ đảo cũng đủ lớn có thể đi được thỏa mái chứ không phải chui hay bò gì.
Nhưng cuốc bộ 3-4 trăm met vần là quá đáng lắm luôn với người tuổi già sức yếu như Huyết tổ đại nhân và đồng bọn, may thay Huyết tổ đại nhân biết khôn không làm vài phát mới đi nếu không thật sự là đi không nổi...
Dĩ nhiên, chỉ trừ có Yêu Cơ còn lại những lão bà có thể làm vài phát đều đã được mang theo khi đến Viễn Đông sẽ bắn vài phát ăn mừng cho có ý nghĩa...
Ngược lại nhóm còn lại hơi khó ăn nên Huyết tổ đại nhân không ăn vội được, nếu không chắc cũng chơi rồi chứ cữ kiêng gì tầm này...
- Thật sự không biết nhóm Huyết Nghĩ đào kiều gì...
Hì hục chạy trong đừng hầm, Trần Lâm không nhịn được thật lòng nói.
Đường hầm này là chiến lược của Lôi Uyển Nhi, một phần là để giúp Trần Lâm nhưng quan trọng nhất là để vượt qua nhóm tuần tra kia âm thầm tiếp cận Vũng Hải cũng như Viễn Đông, nếu thật sự có biến Lôi Uyển Nhi sẽ lợi dụng đường hầm này xuất thủ đánh lén.
Thế nên đường hầm này chắc chắn sẽ được nới rộng và đào sâu ra thêm, nhưng đó là tương lai còn hiện tại do quá cấp bách nên chỉ đến đây là cùng...
- Đại nhân hay là chúng ta nghĩ một lát...
Chạy được một lúc, Lâm Mỹ Anh rốt cuộc cùng nhịn không được thở ra những hơi thở khó nhọc nói...
Cả khuôn mặt thanh tú trở nên đỏ bừng lắm tắm những giọt mồ hôi...
Hiển nhiên Lâm Mỹ Anh chỉ vừa mới đột phá đến cấp 10, thể trạng rõ ràng là không bằng hai chị em Phương Tuyết nói gì đến Trần Lâm, chạy khoảng cách xa như vậy lại trong không gian bí bách nữ siêu mẫu Hoa Trung quốc này không chịu nỗi...
Chỉ là, tiểu nha đầu trắng đỏ như Huyết Thiên đi sau mà đến trước đã đột phá đến cấp 14 thì không nói...
Nhưng đến cả mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga rõ ràng là “nặng ký” hơn và cũng chỉ cấp 10, nhưng vẫn bám theo được mọi người chưa đến mức sắp đứt hơi như Lâm Mỹ Anh, khiến Trần Lâm không nhịn được liếm liếm môi bắt đầu hối hận khi cố đấm ăn xoi đem nữ người mẫu kiêm ca sĩ này theo...
Rõ ràng Lâm Mỹ Anh ngoài xinh đẹp hiểu chuyện giỏi chuyện giường chiếu ra thì không được gì khác, đúng chất bánh bèo vô dụng.
Liếc nhìn Trương Tố Nga tuy đã bắt đầu thở dóc nhưng vẫn có thể tiếp tục, ngược lại Huyết Thiền mặc không đổi sắc bởi lẽ có sắc đâu mà đổi.
Trần Lâm chỉ có thể lắc đầu thở dài nói:
- Được rồi...!ta cổng nàng đi một đoạn...
Nghe thấy thế Lâm Mỹ Anh thoáng vui mừng mỉm cười nhưng cũng biết khôn chỉ ngoan ngoãn leo lên lưng Trần Lâm.

Ngược lại thêm mấy chục ký trên lưng nhưng với thể lực của Trần Lâm thì không mấy ảnh hưởng vẫn có thể tiếp tục lên đường nhanh chóng chạy ra khỏi đường hầm dài này.
Hai chị em Phương Tuyết dẫn đầu mở đừng, nha đầu Huyết Thiên khá trâu bò chạy theo ngay sau, Trương Tố Nga phát động năng lực quang cầu chiếu sáng cho mọi người rồi cũng chạy ngay sau Huyết Thiên.
Ngược lại vì cổng theo Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm chạy sau cùng xem như đoạn hậu tránh để ai đó bị bỏ lại phía sau...
Tuy nhiên, khá là khổ cho Huyết tổ đại nhân khi không chỉ phải cổng Lâm Mỹ Anh trên lưng mà còn phải chịu hai quả cầu thịt mềm mềm ép lên lưng mình cứ nhảy lên nhảy xuống nhịp nhàng theo mỗi bước chân, khiến thằng em lông lá trong quần ngóc đầu biểu tình muốn đồi quyền làm người...
Ôm lấy bờ vai rộng của Trần Lâm...
Lâm Mỹ Anh rất nhanh đã nhận thấy biểu hiện bất thường kia, ánh mắt không nhịn được liếc nhìn xuống dưới.
Tuy nhiên khi trông thấy một cục u lớn cộm lên nơi đũng quần, Lâm Mỹ Anh không nhịn được mỉm cười khúc khích...
Nghe thấy tiếng cười như chuông nhạc vang lên bên tay, tình hình của Cuba cũng càng lúc càng nghiêm trọng...
Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên giả vờ hừ lạnh nói:
- Là ta mắc tè thôi...
- Cười cái gì mà cười...
Ngược lại Lâm Mỹ Anh biết rõ Trần Lâm muốn tè ra cái gì, cười khúc khích nói:
- Đúng là nhịn lâu quá sẽ không tốt...
- Hay để tiểu nô giúp ngài một chút...
Cảm nhận được làn hơi nóng thổi vào tai mình, Trần Lâm không nhịn được có xúc động muốn đè dâm nữ không biết sống chết này ra hành quyết...
Tuy nhiên khi trông thấy đám người Phương Tuyết vẫn đang chạy phía trước, Trần Lâm lại cảm thấy hơi ngại.
Hiển nhiên là không phải ngại chuyện mình lén phén với Lâm Mỹ Anh, mà là ngại chuyện mọi người thì cố gắng chạy còn bản thân lại trốn một bên giải quyến căng thẳng.
Tính ra vẫn thấy kỳ kỳ...
Tuy nhiên trước sự kháng nghị của thằng em mất dại...
Trần Lâm vẫn khẽ nhìn đám người Phương Tuyết phía trước rồi chậm dần cước bộ, đến khi bản thân và Lâm Mỹ Anh tuộc lại phía sau khá xa rồi biến mất trong bóng tối...
Ngược lại, nhóm người Phương Tuyết đang dẫn đầu thì không hề biết được sự mất tích bí ẩn của hai thành phần phía sau vẫn tiếp tục tiến về phía trước đến khi đụng phải một hồ nước lớn.
Với kinh nghiệm có sẵn trong huyết mạch, tổ đội Huyết Nghĩ có thể nói là những bật thầy chân chính trong việc đào hang xây thành, hồ nước cuối con đừng hầm không phải ngõ cụt mà là một mật đạo thông với con sông lớn bên ngoài...

Muốn ra bên ngoài phải lặng xuống hồ nước kia rồi bơi ra con sông, ngược lại muốn vào mật đạo này cũng phải lặng xuống con sông đầy hung thú dưới nước kia mới có thể bơi vào được...
Nhờ thế vừa có thể ẩn giấu đi lối vào của thông đạo, vừa có thể lợi dụng chính con sông kia làm phong tuyến bảo vệ tránh để những kẻ khác xâm nhập...
Đúng là một công đôi việc...
Chỉ là khi đến được hồ nước dẫn ra bên ngoài, nhóm người Phương Tuyết lập tức phát hiện sự vắng mặt của hai tên đi sau.
- Haiz...!mọi người cũng mệt rồi chúng ta nghỉ ngơi một chút đi...
- Chờ đôi cẩu nam nữ kia xong việc rồi hả ra bên ngoài.
Nhận ra sai lần to lớn của bản thân khi để tên hôn quân và con kỹ nữ đi chung với nhau, Phương Tuyết chỉ có thể bất lực thở dài nói.
Ngược lại hai người Phương Ngân và Trương Tố Nga cũng ý thức được vị đại nhân nhà mình đang bận việc quan trọng nên chỉ cười cười ngồi xuống đất nghỉ ngơi...
Thậm chí Trương Tố Nga còn lấy ra một nồi lẩu thịt trâu đã chuẩn bị trước đó cho mọi người ăn nhậu, còn tên nào đó thì chắc giờ đang ăn sò lông rồi nên không cần...
Chỉ có cô bé Huyết Thiên là ngơ ngác không hiểu gì ngồi một bên ngơ ngác nhìn mọi người rồi nhìn lại phía cuối còn đường xa xa chờ đợi.
Đáp lại sự đợi chờ của cô bé Huyết Thiên...
Sau bên trong hang động do các Huyết Nghĩ tạo ra, những tiếng rên rỉ tiêu hồn liên tục vang lên.
Lâm Mỹ Anh cả người lắm tắm mồ hôi ướt đẫm bộ ngực sữa trắng tinh hồng hào cùng đôi nhũ hoa đỏ hồng đang bị một bàn tay to lớn không ngừng nhào nặn biến thành đủ hình dạng...
Đau đớn xen lẫn sướng khoái, Lâm Mỹ Anh ánh mắt trắng dã cả cơ thể run lên nhè nhẹ theo từng cú nhấp của Trần Lâm, nước miếng không nhịn được rĩ ra nơi khoé miệng trong vô cùng đĩ thỏa.
Tuy nhiên cơ sướng khoái kiến Lâm Mỹ Anh không còn biết trời trắng mây nước gì nữa, cũng chẳng còn biết cái âm hộ nhỏ bé của mình đã bị côn thịt lông lá của Trần Lâm khiến chi xuất khí bao nhiêu lần rồi, chỉ có thể oằn mình dựa lưng vào bước tường phía sau đón nhận từng cơn sướng khoái dần dập ập đến...
Cái miệng nhỏ của Lâm Mỹ Anh chỉ biết rên rỉ theo bản năng phát như những âm thanh đầy gợi dục:
- Ahhh… mạnh… nữa… đi… tiểu nô… mạnh… nữaaaaaa… đi… chủ nhân…
- Tiểu...!tiểu nô...!sướngggg...!quá...!aaa...!sướngggg...
Rên rỉ ế không khác gì một con mèo cái động dục...
Lâm Mỹ Anh cảm giác cả cơ thể mình như sắp nổ tung ra, từng tế báo, từng lỗ chân lông đều như thể đang bốc cháy, hai đầu vú của nàng cũng trở săn cứng cảm như có thứ gì đó từ bên trong muốn phun ra ngoài.
Cảm nhân được cơ thể thành thục ma mỵ kia đang không ngừng run lên bật bật, Trần Lâm biết ngay Lâm Mỹ Anh lại sắp đến cao trào, bột bên tay cánh tay bóp cập mông to tròn của siêu mẫu này làm điểm tựa, tay còn lại tiếp tục vân vê nhũ phong gợi dục của Lâm Mỹ Anh.

Bên dưới côn thịt to lớn lông lá của Trần đã đã nở bung lên như một cây nấm lớn không ngừng đâm vào âm hộ nhỏ bé đỏ hồng lầy lội dâm thủy của Lâm Mỹ Anh...
Không một phần nào trong cái hang động mềm mại ẩm ướt và sâu thẳm của Lâm Mỹ Anh là không bị hung vật kia chạm.
Mỗi sớ thịt nơi ép âm hộ đều bị côn thịt to lớn kia kích thích khiến của nhân của nó sướng đến phát điên, nhất là phần đáy của hang sâu chỗ gần tử cung thì càng bị cái phần nhọn cứng rắn hành hạ...
Cứ mỗi cú nhấp lên của Trần Lâm là mỗi lần vách thịt mềm mại đó lại căng dãn ra hết cỡ...
- Ôi… ôi… tiểu nô … raaaa...!rồi… chủ… chủ nhân ơi… tiểu nô… raaaaa… aaaaa…
Âm hộ ướt nhẹp dâm thủy đột nhiên co thắt dữ dội, dâm thủy tuôn ra xối xả chảy cả ra ngoài qua mỗi chú nhấp của Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh tự như phát điên hét lên một tiếng vang vọng cả hàng sâu đánh động cả đám người Phương Tuyết...
Đáng tiếc Trần Lâm vẫn chưa ra, côn thịt to lớn kia vẫn không ngừng ra vào cái âm hộ đã sừng đỏ lên kia...
Ngược lại Lâm Mỹ Anh không còn biết gì nữa, càng không biết bản thân đã ra lần thứ mấy nữa, cả cơ thể mệt mỗi đổ gục trên vai Trần Lâm, gần như bất tỉnh nhân sự...
....
Ở đầu bên kia của hang sâu, ánh lửa bập bùng...
Ba người Phương Tuyết, Phương Ngân và Trương Tố Nga ngồi đó nhậu nhẹt uống hết ba Hải Hồn Huyết Tửu.
Cô bé Huyết Thiên cũng ăn gần hết nồi lẩu thì Huyết tổ đại nhân và đồng bọn mới tung tăng đi ra, bộ dạng vô cùng vui vẻ sảng khoái tựa lông hồng trông gai mắt vô cùng...
Ngược lại Huyết tổ đại nhân hiển nhiên là vô cùng sướng khoái nhẹ nhàng và thanh thoát...
Cảm thấy quyến định dẫn dâm nữ Lâm Mỹ Anh này đi theo là vô cùng sáng suốt, thể hiện tầm nhìn chiến lược cùng quyến định vô cùng anh minh thần võ của Huyết tổ đại nhân.
Chỉ khổ cho Lâm Mỹ Anh vì quyến định đó mà lúc này chân đi không vững, mặt mũi cũng không còn chút máu, còn bị ánh mắt cười như không cười của đám nữ nhìn đến khiến nàng ngại ngừng vô cùng.
Tuy nhiên, Trần Lâm lại bá đạo hơn Lâm Mỹ Anh rất nhiều chỉ mỉm một cười vuốt tóc nói:
- Xin lỗi mọi người ta mắt ỉa quả phải dừng lại giải quyết...
- Để mọi người đợi lâu...!ha...!ha...
Dĩ nhiên trước lời nói dối trắng trợ như vậy, đám người Phương Tuyết hoàn toàn không tin hay đúng hơn là chỉ có khù khờ như Huyết Thiên mới tin được...
Thử hỏi ai đi đại tiện mà hơn hai tiếng rồi mới xong, đại tiện kiểu này cũng thật là tiện đi...
Tuy nhiên, ác ở chỗ nha đầu Huyết Thiên lại tin là thật chạy đến chỗ Trần Lâm, khuôn mặt nhỏ ngước lên có chút khó khăn gặng từng chữ nói:
- Để...!để ta...!giúp ngài tìm thuộc...
Trước câu nói ngân thơ của Huyết Thiên, nụ cười nham nhở trên mặt Trần Lâm lập tức tắt nướng...
Nha đầu người trắng lông đỏ này rốt cuộc là đang cố ý phải không, dám bảo Huyết tổ đại nhân cần uống thuốc, nếu không phải quá nhỏ và hơi kinh dị tối nay cơ nào cũng chết với Huyết tổ đại nhân.
Ngược lại đám người Phương Tuyết thì không nhịn được nữa đồng loạt bật cười, cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống.
...

Pháo đài Viễn Đông và đại căn cứ Vũng Hải là hai khu người sống lớn nhất tại vùng đông và đông nam duyên hải đông bộ chỉ sau khu quân sự Phần Thiên.
Trong đó Vũng Hải là hậu phương núp sau pháo đài Viễn Đông, nơi cung cấp lương thực chính cho cả khối cứ điểm Lôi Chấn, dĩ nhiên khu nông trường của Vũng Hải ở đâu thì trừ những đại lão và nhân viên chính thức ra thì không ai biết.
Ngược lại, đại pháo đài Viên Đông là tấm chắn bảo hộ cho hậu phương như Vũng Hải phía sau thi đàn khổng lồ của vùng duyên hải.
Dù sao duyên hải đông bộ cũng là vùng đặc thù kinh tế phát triển nhất cả Việt Long quốc, từ đó dân số cũng cực kỳ nhiều dẫn đến số lượng thây ma ở đây cũng khủng kiếp không kém...
Thậm chí xét về số lượng thây ma trong tộc đàn, thi đàn đông hải này còn nhiều hơn cả thi đàn của Thi Hoàng đế vương Thi tộc.
Cũng chính vì thế thây ma ở đây không hề xem Thi Hoàng ra gì, Thi tộc trắng tay trong đại sự kiện vừa qua cũng là do thi đàn đông hải này không chịu hợp lực với Thi Hoàng mà ra.
Tuy nhiên, Thi tộc không phải mối nguy lớn nhất ở đây, kẻ thù đáng sơ nhất tại đông hải này lại chính là đại dương sâu thẩm.
Không ít hung thú dưới biến thường xuyên mò lên bờ kiếm ăn uy hiếp cả thi đàn đông hải lẫn pháo đài Viễn Đông.
Chiến sự có thể nói là diễn ra liên miên, thế nên ngoài tham gia quân đội ra thì nghề chính ở đây chính là thợ săn.
Trên một đồng cỏ rộng lớn cách pháo đài Viễn Đông khá xa về phía tây nam...
Một nhóm nhỏ thợ săn gồm 7 người nam nữ đều có khá là tạp nham.
Trong đó, hai nữ nhân và một nam nhân cao gầy thì sử dụng súng trường của quan đội, ngược lại bốn người còn lại đều cầm trên tay một thanh đao lớn ánh lên những tia sáng trắng bạc, hiển nhiên là trang bị của hệ thống.
Tuy nhiên, tình hình của nhóm người này lại không tốt cho lắm...
Không biết chơi ngu kiểu gì, nhóm thợ săn xấu số này lại bị một con cự ngưu to lớn đuổi giết chạy như con chó.
Trước sức mạnh trâu bò của một hung thủ, dù con cự ngưu này là một động vật ăn cỏ có cấp độ không hề cao nhưng nhân loại vẫn không có khả năng chơi trực diện với nó...
Nhóm bảy người cứ thế bị đuổi giết chạy như chó.
Tuy nhiên, chạy đua với một hung thú tính toán kiểu gì vẫn không thấy đường sống, cơ hội duy nhất của nhóm thợ săn này chính là chiếc xe ô tô để phía xa kia...
Chạy bằng chân không ăn được thì ta chạy bằng bánh xe.
Đáng tiếc trước khi nhóm thợ săn này kịp leo lên xe bỏ chạy thì cự ngưu đã lao đến, sức mạnh khủng bố qua mỗi bước chân khiến cả đại địa phải run rẩy.
Trước nguy hiểm trí mạng, một trung niên nhân hơi lùn nhưng cơ thể lại khá lực lưỡng khẽ cắn răng quay đầu lại, bàn tay lập tức hóa thành màu đen tựa như hắc thiết vung quyền đối đầu cùng con cự ngưu kia nhằm câu giờ cho đồng bạn...
Đáng tiếc giờ thì chưa câu được bao lâu, bản thân trung niên nhân lại đã bị húc bay trước sức mạnh thiên sinh trâu bò của giống trâu lớn này.
Nhóm thợ săn thấy thế cũng ý thức được khó thể thoát thân khỏi hung thú to lớn kia cấp tốc quay lại liều mạng với con cự ngưu...
Những tiếng súng vang trời liên tục vang lên nhưng chỉ làm cự ngưu thêm đau đớn, hung tín ngược lại cũng theo đó tăng lên.
May thay những tiếng súng kia cũng thu hút sự chú ý của một nhóm người gồm một nam, bốn nữ và một bé thây ma trắng đỏ đang lạc đường phía xa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.