530: Lâm Mỹ Anh Chiến Lão Mã Hán
Ngồi trên ghế chủ vị nhìn nữ nhân có phần mảnh mai trước mặt...
Lôi Minh hoàn toàn không thể nào tin được nàng ta lại có thể đánh bại được con thây ma huyết sắc cực kỳ kh ủng bố kia cứu lấy Bích Ngọc, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại trầm ngâm.
Phải biết theo lời kể của Lôi Phúc con thây ma huyết sắc kia không hề tầm thường một chút nào.
Nhận thấy sự ngờ vực của Lôi Minh, không cần Lâm Mỹ Anh phải đứng ra giải thích lão Mã Hán đã gánh team cực mạnh bước đến thì thầm vào tai Lôi Minh:
- Nàng ta nữ nhân của tên mà ta đã kể với ngài trước đó...
- Đừng nhìn vẽ ngoài của nàng ta không mấy mạnh mẽ thực lực của nàng ta không tầm thường đâu...
- Ồ...!là người cùng với Trương Thiết phục dụng viên ngọn của không gian kia...
- Như vậy việc nàng ta đánh lui con huyết sắc thây ma cũng không phải không có khả năng...
Nhận được câu trả lời của Mã Hán, Lôi Minh mới hài lòng gật đầu thì thầm.
Chuyện ở trong không gian kỳ bí kia và cả những gì diễn ra sau đó đều đã sớm được báo cáo cặn kẽ với Lôi Minh, nhờ thế Lôi Minh trên cơ bản đều hiểu được toàn bộ tình hình.
Trong đó ẩn tượng nhất ngoài tên Trần Đại Kê ngang trời xuất thế kia ra, thì chính là những viên ngọc xanh đỏ thu được khi hoàn thành nhiệm vụ của không gian kia.
Tuy nhiên tên Trần Đại Kê kia đúng là khốn nạn khi dám giữ một viên làm của riêng, một viên cho nữ nhân của hắn và chỉ chia cho Viễn Đông một viên.
Hành động kia trong mắt Lôi Minh chính là tội ác tăng trời, chiếm dụng của công, lấn chiếm lòng lề đường, ăn chặn tài sản quốc gia.
Nếu không phải tên kia bị chim gắp đi, Lôi Minh thật sự muốn hảo hảo hỏi thâm sức khỏe của tên này, ít nhất cũng phải bắt hắn trả loại viên ngọc xanh kia cho Viễn Đông.
Dĩ nhiên Trần Đại Kê cũng có công khi nhờ có hắn mà Viễn Đông ý thức được những không gian kỳ dị như thế của thể đem đến thứ gì.
Trương Thiết từ một lính quèn bổng biến thành thiết nhân thứ ba của Viễn Đông trở thành đại cả của nhóm về quân chính là ví dụ điển hình nhất.
- Mã Hán thử nàng ta một chút đi...
Gặp được người thứ hai ngoài Trương Thiết phục dụng huyết sắc bảo ngọc, Lôi Minh nổi lên lòng hứng thú cười nói.
Đánh thương cho Mã Hán khi không bị dính đạn, khuôn mặt méo mó chuyển thành màu đen như gan heo đau khổ nhìn Lôi Minh.
Mã Hán là một thuần pháp sự thuộc hệ quả cầu lửa, dù rất bá đạo nhưng kêu hắn solo với một đấu sĩ như Lâm Mỹ Anh khả năng bị đánh dường như hơi bị cao.
“Mẹ nó...!biết thế đã không ham vui đến đầy...”
Thầm hô một tiếng xui xẻo trong lòng, Mã Hán bản mặt không khác gì ăn shit cúi đầu lĩnh mệnh rồi bước ra đối đầu với Lâm Mỹ Anh.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh có chút ngạc nhiên không hiểu thằng cha này muốn gì khẽ nghiên đầu khó hiểu, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu được vẫn đề thoáng cười cười...
Dù là một trong những đạo lão của Viễn Đông, nhưng chiến lực của Mã Hán không thiên về khoảng solo mà thiên về hỗ trợ hoá lực nhiều hơn.
Nếu là một trận đấu một một với Trương Long hay Triệu Hổ thậm chí Trương Thiết, Lâm Mỹ Anh còn có chút kiêng kỵ nhưng Mã Hán thì không, trận này vẫn đánh được.
- Tiểu Mỹ cô nương không ngại giao hữu với ta một chút chứ...
- À mà giao hữu nhẹ thôi nhé...
Nhớ đến những trận chiến lớn nhỏ có sự tham gia của Lâm Mỹ Anh, Mã Hán lòng có chút hồi hộp nhưng vẫn thoáng mỉm cười chấp nói.
- Được...
Lâm Mỹ Anh cũng không từ chối nhè nhàng gật đầu đáp ứng.
Như một lẽ dĩ nhiên muốn được người khác công nhận trước hết phải chứng minh được thực lực của bản thân.
Lâm Mỹ Anh muốn để Lôi Minh tin vào câu chuyện do mình và Bích Ngọc vẽ ra cũng rất đơn giản, lượm lão Mã Hán là được.
Chỉ là nghe theo những tư tưởng không mấy lành mạnh của Trần Lâm...
Ngay khi vừa mới gật đầu đồng ý Lâm Mỹ Anh đã lập tức phát động năng lực của mình không cho lão Mà Hán bất kỳ cơ hội nào.
Hư ảnh ma thần 6 đầu sáu tay cực độ kh ủng bố theo đó hiện ra sau lưng Lâm Mỹ Anh, cảm giác đè nén lan ra bốn phía chấn hiếp tất cả.
- Đây là sức mạnh của huyết sắc hoàng quang sao khi được cường hoá sao?
- Thật sự đúng là khiến người ta kinh ngạc.
Cảm nhận được sức mạnh chấn hiếp do hư ảnh ma nhân huyết sắc vô cùng đáng sợ kia mang đến, lão Lôi Minh mi mắt giật giật lắc đầu thầm than.
Dù đã gặp qua Trương Thiến một người cũng thoát thai hoán cốt nhờ cắn thuốc, nhưng một lần nữa nhìn thấy được sự biến hoá kỳ lạ kia lão Lôi Minh vẫn không nhịn được kinh ngạc không thôi.
Theo lời kể của Mã Hán, năng lực trước khi cắn thuốc của nữ nhân gọi là Tiểu Mỹ kia chỉ là huyết sắc hoàng quang, một loại năng lực có thể nói là khá bình thường ở nhân loại, Lôi Triết con trai nuôi của Lôi Minh cũng sở hữu một loại năng lực tương tự nhưng có màu xanh.
Nhưng chỉ sau một lần cắn thuốc, huyết sắc hoàng quang bình thường kia đã biến hoá nghiên trời lệch đất trở thành một tồn tại kh ủng bố.
Tuy không biết ma nhân kia sẽ giúp được gì nhưng riêng phần khí thế thôi cũng đủ chấn hiếp địch thủ, chính Lôi Minh cũng ít nhiều bị khí thế kia tác động đến đủ để thấy đòn phủ đầu này đáng sợ đến mức nào.
Thế nên lão Mã Hán người trực tiếp bị ma nhân kia nhắm đến lại càng thảm thương hơn gập bội.
Ngay tập tức trước hung uy vô hạng của ma nhân kia, lão Mã Hán cảm thấy chân tay lạnh toát, cơ thể trầm trọng vô cùng như đang gánh hai quả tạ.
Nói về khí thế huyết sắc ma nhân 6 đầu 6 tay 6 chân vẫn không có địch thủ...
Chỉ là cuộc đời này không đợi ai bao giờ...
Ngay khi lão Mã Hán vừa bị hư ảnh ma nhân chấn hiếp, Lâm Mỹ Anh đã lao người đến trước không chút khách khí một quyền đánh tới.
Quyền phong mang theo những đạo huyết quang sắc bén vô cùng đánh thẳng vào khuôn mộc của lão Mã Hán, ăn một quyền kia xem như tàn đời trai.
Rất may lão Mã Hán tuy là pháp sự hệ nhưng cũng một quân nhân chính quy kinh nghiêm chiến đấu không tệ.
Trước một quyền của Lâm Mỹ Anh, lão Mã Hán đã kịp thời hoàn hồn trở lại thoát khỏi chấn kiếp của hư ảnh ma nhân nghiên người lộn qua một bên tránh thoát.
Mặc dù bộ dáng kia có chút khó coi như với Mã Hán không bị đánh vào mặt là được.
Tuy nhiên qua một thoáng giao phong nhẹ kia, lão Mã Hán cũng ý thức được nữ nhân nhìn có phần mảnh mai kia tàn ác vô cùng, nàng không hề đánh chơi mà là đánh thật.
- Đúng là gấu của tên chó ăn shit kia xem ra cũng không tốt đẹp gì...
Mọi tội ác đều tại Lâm Trọc, lão Mã Hán vô cùng tức giận nghiến răng nghiến lợi thì thầm một câu rồi nhanh tay phát động năng lực của mình đáp trả Lâm Mỹ Anh trước khi bị đánh chết.
Hành chục quả cầu lửa theo đó từ hư không hiện ra quanh người lão Mã Hán rồi như bị một bang tay vô hình điều khiển đồng loạt bay đến Lâm Mỹ Anh.
Trước hàng chục quả cầu lửa tỏa ra nhiệt lượng khủng kiếp đồng loạt lao đến...
Lâm Mỹ Anh hiển nhiên không đứng đó chịu chết mà lấy ra hàng nóng đáp trả, ngân thương ánh lên những tia sáng bàng bạc theo đó hiện lên trên tay nàng tỏa ra hàng quang bức người.
Theo sự vận động của Lâm Mỹ Anh, ngân thương cấp tốc bay múa quay vòng trên không trung từng thương từng thương đánh xuống đập tan những quả cầu lửa đang bay đến.
Thấy thế Mã Hán không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn cây thương bạc trong tay Lâm Mỹ Anh.
Những quả cầu lửa của Mã Hán tuy không phải năng lực hỏa diễm mạnh nhất nhưng cũng không phải bình thường, sức nóng của nó đủ sức làm nóng chảy cả sắt thép chứ không đùa.
Nhưng trước thanh ngân thương kia những quả cầu lửa lại không thể làm gì còn bị đánh tan, đủ để thấy được cây thương bạc kia không đơn giản, rất có thể là một trang bị phẩm chất cao của hệ thống.
- Hai bên giao hữu nhẹ nhẹ sương sương mà lấy cả hàng nóng...
- Moá...!nữ nhân này rõ ràng muốn đánh chết ta cho bằng được mà...
Cảm nhận được quyết tâm đánh bại mình của đối thủ, Mã Hán khóc không ra nước mắt lắc đầu thầm nghĩa.
Tuy nhiên không đợi lão Mã Hán nghĩa gì nhiều Lâm Mỹ Anh đã phát động thể công...
Ngân thương bay múa như một con ngân long uốn lượn một vòng trên không rồi phá không đâm tới, hư ảnh ma thần cũng theo đó tỏa ra vạn trượng huyết quang chấn hiếp vạn vật xung quanh.
- Cmn...
Cả cơ thể lập tức trầm xuống như có hàng trăm sợ xích sắt đang quấn lấy mình, Mã Hán không nhịn được chửi cr thề một câu.
Ngay lập tức lão Mã Hán một cước giậm xuống đất cấp tốc lui ra xa tránh càng xa càng tốt nữ nhân điên kia, cùng lúc hàng chục quả cầu lửa đồng hoạt hiện lên rồi lao đến Lâm Mỹ Anh đập trả.
Trận chiến giữa đấu sĩ và pháp sư, giữa kẻ chạy và người đuổi chính thức bắt đầu.
Đáng tiếc Lâm Mỹ Anh đúng hơn là ngân thương trong tay nàng quá kh ủng bố không ngừng đánh tan những quả cầu lửa của Mã Hán một đường đánh tới.
Khôn nạn hơn hư ảnh ma nhân dù không có tính công kích nhưng lại có thể tác động đến đối thủ giống như một loại nguyền rủa khiến cơ thể lão Hán Hán có phần trì trệ, bản thân lão lại không phải sở trường tốc độ gì rất nhanh đã bị Lâm Mỹ Anh tiếp cận.
Pháp sư mà để đấu sĩ tiếp cận chỉ có lên bảng đếm số...
Lâm Mỹ Anh lại càng không kiêng nể Mã Hán là thằng nào một thương quét qua đánh tan những quả cầu lửa đang bay đến rồi nhấm vào ngực đâm tới.
Cùng lúc đó như đã nhắm được con mồi, hư ảnh ma nhân huyết sắc sau lưng Lâm Mỹ Anh đột nhiên gầm lên một tiếng, sáu cảnh tay kh ủng bố chầm chậm đưa lên rồi làm ra công tác nắm lại.
Ngay lập tức Mã Hán cảm nhận dường như cơ thể mình bị một thế lực tâm linh gì đó bắt lấy, tuy vẫn có thế cử động không như định thân thuật của Khổng Tước tộc nhưng lại trì trệ với cùng.
Trước một thương sắc bén đang đâm tới lão Mã Hán chỉ có thể trừng đôi mắt trâu kinh sợ cố hết sức bình sinh từng chút từng chút một nghiên người tránh thoát trong vô vọng.
- Đủ rồi...
Bất chợt một tiếng hét trầm hùng vang lên...
Cùng lúc đó một bàn tay có phần gầy gò gần như từ hư trong không hiện ra nắm chặc lấy ngân thương của Lâm Mỹ Anh trước khi nó đâm xuyên qua người lão Mã Hán.
Suýt chút nữa là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân...
Mã Hán mặt không còn chút máu không biết nên khóc hay nên cười liếc nhìn nữ nhân dung mau không quá đặc biệt trước mặt rồi nhìn lại mũi ngân thương chỉ cách ngực mình chưa đến 5 cm kia.
Cơ thể thoáng rùng mình lên một cái, lão Mã Hán đưa ra một quyết định vô cùng khôn ngoạn chầm chậm lui về phía sau.
Đến khi đã cảm thấy an toàn, Mã Hán mới ngượng cười liếc nhìn kẻ đã cứu mình nhỏ giọng nói:
- Đa tạ Châu lão...
Không một ai có thể ngờ đến chủ nhân của cánh tay đã cứu nguy cho Mã Hán không ai khác chính là của lão quân nhân họ Châu tên đầu đủ là Châu Bá Thông, lão quân nhân rảnh rỗi chạy đến bảo tin.
Đánh tiếc Châu lão đầu này cũng không phải người bình thường, trước lời cảm tạ của Mã Hán lão chỉ nhè nhàng buông ngân thương ra rồi lắc đầu cười nói:
- Không cần cảm ơn, ta chỉ là không muốn Viễn Đông quá mất mặt mà thôi...
- Ngược lại ngươi đó nha đúng là con gà...!còn Tiểu Mỹ cô nương phải không...!he...!he...
- Cô nương đúng là có bản lãnh...!đánh rất hay...!ha...!ha...
- Không biết có thể cho ta xin số...
Dù phương châm sống của Lâm Mỹ Anh vẫn là lấy việc buscu Huyết tổ đại nhân làm trọng.
Nhưng dưới tác động mưa dài thấm lâu của huyết mạch Huyết tộc, một trong những loại huyết mạch máu chiến nhất đại thiên thế giới, Lâm Mỹ Anh vẫn hình thành nên những ý niệm giết chóc nhất định trong đầu.
Thế nên khi đang muốn cho Mã Hán một trận ra trò hoặc ít nhất cũng phải lấy tí huyết thì bị lão quân nhân Châu Bá Thông ngăn cản, Lâm Mỹ Anh khó chịu ra mặt liếc nhìn lão quân nhân gầy gò ốm như cây tre miễu kia.
Ngược lại Châu lão quân nhân lại như không cảm nhận được ánh mắt địch ý kia khẽ vuốt mái đầu bạc đã xoáy gần hết của mình cười nói:
- Tiểu Mỹ cô nương đúng không?
- He... he... thật không ngờ nàng không chỉ xinh đẹp lại còn mạnh mẽ như vậy...
- Được... đánh rất hay rất khá... lão đầu rất thích... ha... ha...
- He... he... mà người ta thương nói gặp nhau xe như có duyên, không biết Tiểu Mỹ cô nương có thể cho ta xin số zalo được không?
Đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình...
Nghe được những lời nói kia của Châu lão nhân, Lâm Mỹ Anh chả có xúc động gì ngoài việc muốn xiên cho lão này một phát vì cái tội nói nhảm.
- Đủ rồi Châu lão...
- Nàng ta là người của ta, ông mau nhốt con dê già của mình lại đi...
Rất may trước khi Lâm Mỹ Anh bị những lời nói kia của Châu lão quân nhân khiến cho phát điên động thủ, thì Bích Ngọc đã tiến lên hừ lạnh nói rồi kéo Lâm Mỹ Anh qua một bên.
Khôn ngoan như Lâm Mỹ Anh cũng không vì chút xúc động kia mà hỏng việc chỉ khoanh tay đứng một bên không nói gì, trận đấu kia nàng đã thắng phần còn lại là ở lão Lôi Minh không việc gì phải kiếm thêm chuyện.
Huống chi Châu lão nhân này cũng không làm gì quá đáng chỉ được cái nói nhảm giống tên nào đó mà thôi.
Ngược lại Châu lão nhân chỉ bĩu môi hừ một tiếng nói:
- Ta chỉ quan tâm nhân tài của Viễn Đông thôi mà... mà gì căn dữ vậy...
Đứng một bên Mã Hán thật ra cũng biết rõ bản tính của vị Châu lão nhân này thoáng cười cười không nói gì, chỉ là ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn hai nữ nhân đang tay trong tay kia.
“Moá... không lẽ sau khi bị Lôi Phúc bỏ lại rồi được Tiểu Mỹ cứu, Bích Ngọc đột nhiên nhận ra chỉ có nữ nhân mới đem lại hạnh phúc cho nhau sao?”
“Kèo này đm... hơi bị căn à nha...”
Cảm nhận được cái mùi “bách hợp thể” nó thoang thoảng quanh đây, Mã Hán khẽ li3m li3m môi hung ác nghĩ thầm.
Tính ra thì còn có chiêu này động đến phương tâm của nữ nhân hơn cái trò cổ lỗ sĩ anh hùng cứu mỹ nhân.
Trong cái hoàn cảnh bị thây ma bắt đi khả năng cao là sẽ bị chết còn chết rất thảm, có thể nói là đen như cái tiền đồ chị Dậu, bỏng một hảo anh hùng nhảy ra ứng cứu, khủng cảnh đó không khác gì mặt trời xua tan đi đêm tối
Nếu hỏi có cảm động hay không thì câu trả lời chắc chắn là có.
Chỉ là anh hùng kia lại là một nữ nhân...
Cái kèo anh hùng cứu mỹ anh trở thành mỹ nhân cứu mỹ nhân khá là căng thẳng.
...
Ngược lại trên ghế chủ tọa...
Lôi Minh lại không nghĩ nhiều như thế, ánh mắt đầy thưởng thức nhìn nữ nhân Tiểu Mỹ kia.
Tuy Mã Hán không phải nhân vật mạnh mẽ gì trong chuyện solo, nhưng một phen giáo phong Lâm Mỹ Anh vẫn chứng minh được thực lực đáng gờm của mình với Lôi Minh, chút nghi ngờ gì đó về chuyện nàng đánh hạ huyết sắc thây ma lập tức được chứng minh.
Không chỉ thế Lôi Minh cũng nảy sinh hứng thú muốn thu Tiểu Mỹ về dưới trướng của mình.
Dù sao thì đại lão nào mà không thích mời chào nhân tài về thế lực của mình, huống chi đó lại còn là một nữ nhân anh dũng thiện chiến.
Liếc nhìn hai nữ nhân một hồng một đen đứng cạnh nhau nhìn đúng là giống bách hợp thật kia...
Lôi Minh đã có chủ ý thoáng gật gật đầu cười nói:
- Lần này phải cảm tạ Tiểu Mỹ cô nương đã ra tay cứu nguy cho Bích Ngọc.
- Đây là đại công mà đại công phải có thưởng...
- Thay mặt Viễn Đông ta quyết định bổ nhiệm cô nương làm cận vệ cho Bích Ngọc.
- Không biết Tiểu Mỹ cô nương thấy thế nào?
Ngay lập tức nghe thấy được những lời nói kia của Lôi Minh, không đợi đương sự Lâm Mỹ Anh có phản ứng hai người Mã Hán và Châu lão nhân đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn vị tổng chỉ huy này.
Nếu hỏi muốn trở thành quân nhân của Viễn Đông có khó không? Câu trả lời là không, rất dễ là đằng khác, chỉ cần đăng ký là được.
Nhưng đó là lính quèn, còn để trở lành một quân nhân giữ vị trí quan trọng trong Viễn Đông lại rất khó cực kỳ khó và cái khó ở đây chính là lý lịch.
Sau sự kiện đánh buồn của Trần Lâm tại Vũng Hải, bóng ma tâm lý đã phủ sóng khấp toàn bộ ba khối quân sự Lôi Chấn.
Việc chỉ nhìn năng lực không quản đến xuất thân nguồn gốc của đối tượng trở thành một đề tài được bàn cãi rất nhiều sau đó và quyết định cuối cùng là không.
Từ đó hình thành nên một “luật bất thành văn” đó là muốn giữ vị trí cao tại ba khối quân sự Phần Thiên, Vũng Hải và Viễn Đông thì đề phải xác minh nguồn gốc xuất xứ lý lịch ba đời rõ ràng.
Tất cả cũng chỉ để nhằm tránh vị Huyết tổ đại nhân kia hay những kẻ tương tự khác trà trộn vào cao tầng của nhân loại thì nguy to.
Tính ra quyết định này đúng là rất lợp lý.
Chỉ là ngặt một nổi đây là mạt thế, trừ khi ngươi là người bản địa hay con ông cháu cha nhà có quan hệ, còn lại thì làm quái gì chứng mình được cái thân phận ngươi từ đâu chui ra.
Đó cũng chính là nguyên nhân dù rất ứng ý Trần Đại Kê nhưng lão Mã Hán vẫn chỉ giữ hắn ở vai trò hỗ trợ nói chúng là lính quèn không cất nhắc lên vị trí cao hơn.
Nếu không thì... đúng là “chết mịa” nó rồi...
Với độ bá đạo trong từng hạt gạo của mình còn ở một nơi thường xuyên có đánh nhau như Viễn Đông, tên Trần Đại Kê kia mà được cất nhắc kiếu gì cũng đánh lên thiếu tá, thậm chí thiếu tướng thống lĩnh cả một sự đoàn chứ chả đùa.
Đến lúc đó kéo đi đánh Huyết tộc thì thật sự là vui... rất là vui luôn...
Tuy nhiên luật bất thành văn kia hôm nay lại bị chính Lôi Minh phá bỏ.
Rõ ràng nữ nhân Tiểu Mỹ kia tuy rất mạnh nhưng lại chả có lai lịch gì, thông tin duy nhất về nàng chỉ có một đó là gấu của Trần Đại Kệ một kẻ cũng không có lý lịch gì rõ ràng không kém.
Người như thế làm lính quèn thì được nhưng làm cận vệ đội tổ đội chịu trách nhiều bảo vệ những đối tượng quan trọng thì sao mà được.
Nhưng rất nhanh khi nhìn vào Bích Ngọc, Mã Hán và Châu lão quân nhân đã tìm ra được đáp án.
Tất cả là vì Bích Ngọc và chỉ có thể là do Bích Ngọc mà ra.
Sau chuyện Bích Ngọc bị con thây ma huyết sắc bắt đi, Lôi Minh mới ý thức được siêu hỗ trợ của Viễn Đông mỏng manh thế nào, thế nên Lôi Minh muốn tìm một đối tương thích hợp chịu trách nhiệm bảo hộ cho Bích Ngọc tránh để trường hợp đáng tiếc như trước đó diễn ra và Tiểu Mỹ vừa hay chính là đối tượng phù hợp nhất.
Tiểu Mỹ vừa đủ mạnh để bảo vệ cho Bích Ngọc khi cần cái này không cần phải bàn, nàng ta lại là nữ nhân tính ra vẫn tiện hơn đám hán tử Trương Long và Triệu Hổ, huống chi sau một lần tai kiếp hai nữ nhân này xem ra đã kết thân Lôi Minh cũng thuận nước đẩy thuyền vừa thu người về vừa dùng người làm việc.
Chính vì thế với nhiều ưu điểm như kia, Lôi Minh không có lý do gì không chọn Tiểu Mỹ cả.
Dù sao người là sống luật là chết, ngoài ra cận vệ nói trắng là cũng chỉ là chức bảo vệ không phải lớn lao gì.
Chỉ là có đánh chết lão Lôi Minh cũng không tính ra được không chỉ cận vệ mà cả chính chủ Bích Ngọc cũng là người của địch.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, yếu tố quan trọng nhất dẫn đến quyết định chắc chắn là sai lầm kia của Lôi Minh lại là do tình báo.
Trần Đại Kê và Tiểu Mỹ đến Viễn Đông từ khá lâu rồi, trong khi đó thành phố Thanh Thủy chỉ vừa mới đánh hạ khu lô cốt tai mắt của Vũng Hải gần đây.
Thế nên theo tính toán của Vũng Hải, Huyết tổ Trần Lâm hiện vẫn còn ở thành phố Thanh Thủy khoảng cách rất xa Viễn Đông không thể nào liên hệ được với Tiểu Mỹ cho được, mà đã không liên hệ nhiều với tên kia thì hiển nhiên là nên dùng.
Đáng buồn thay không ai nghĩ ra được Huyết tổ đại nhân đã chơi cái trò độn thổ chạy đến Viễn Đông từ sớm dẫn đến tính toán sai lần mà sai một li là đi một dặm.
Ngược lại Lâm Mỹ Anh cũng ý thức được dụng tâm của Lôi Minh thoáng mỉm cười tiến lên nói:
- Đa tạ Lôi đại nhân...
- Nếu ngài đã có lòng ta hiển nhiên là không từ chối...
- Như vậy thì quá tốt...
- Sau này cứ theo Bích Ngọc bảo hộ nàng, Viễn Đông chắc chắn sẽ không bạc đãi người hữu dụng...
Lôi Minh cũng thoáng cười cười gật đầu đáp.
Hôm này có thể xem như một ngày may mắn vừa có lại được Bích Ngọc lại thu thêm được một nhân tài.
Nhưng rất nhanh may mắn thứ ba trong ngày cũng đã đến...
Két... một tiếng...
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng được mở ra...
Một quân nhân có phần vội vã chạy vào khẽ nghiên người chào Lôi Minh một cái rồi cứ thế tiên lên mặc kệ Mã Hán và Châu lão nhân đang đứng đó bước lên thì thầm vào tai Lôi Minh.
Xong việc vị quân nhân kia mới khẽ cúi đầu chào Mã Hán, Châu lão nhân và cả Lôi Minh còn đang nhíu mày trầm tư rồi lại nhanh chân rời đi, công việc xem ra khá là bận rộng.
Tuy nhiên người thì đã rời đi nhưng mặt lão Lôi Minh vẫn như mướp đắng nhíu mày trầm ngâm.
- Bích Ngọc ngươi sắp xếp cho Tiểu Mỹ đi...
- Sau này nàng ta không chỉ là cận vệ mà còn là thuộc hạ chính thức của ngươi...