Bên trong tổng bộ Viễn Đông...
Nhìn tên trọc đầu trước mặt hết nhìn đông lại ngó tây, hết nhìn lên nóc nhà lại nhìn xuống sàn nhà trông không khác gì hai lúa mới lên tỉnh, bộ dáng còn vô cùng là vui vẻ như đang đi tham quan du lịch không hề ý thức được bản thân đang bị bắt về quy án.
Cưng rắn như huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ cũng không khỏi đưa mắt nhìn nhau khó hiểu.
Thằng đầu trọc này đúng là điên mẹ nó rồi.
Cũng như bao nhiêu người khác, sau khi rời khỏi khu nhà giam của Hắc Phong Bang, nhóm người Trần Lâm cũng đụng phải quân đội đang trấn thủ bên ngoài.
Kế hoạch bắt cua trong chậu của Viễn Đông xem như thành công.
Tuy niên khác với suy nghĩ của nhiều người song phương sẽ lại tiếp tục đánh nhau một trận, nhưng không Trần Lâm rất là ngoan ngoãn chấp nhận quy án theo Trương Long và Triệu Hổ về tổng bộ Viễn Đông để Lôi Minh định đoạt.
Về phần Chu Lệ Đình, cô bé Đào Nhi và toàn bộ những nạn dân xấu số bị Hắc Phong bang bắt được thì tạm thời sẽ do quan đội giải quyết.
Dù sao những nạn dân kia đều là những người vô tội không may bị Hắc Phong bang bắt giữ xem như gia súc.
Không thấy thì thôi nhưng chuyện đã diễn ra ngay trước mắt nến Viễn Đông không lo thì không chỉ mất mặt mà rất có thể sẽ phát sinh bao động hoặc ít nhất uy tín của Viễn Đông cũng bị giảm mạnh.
Hàng nghìn quân nhân theo đó thuận nước đẩy thuyền tràn vào Hắc Phong bang giải giáp bang phái hắc đạo này.
Hắc Phong bang tuy vẫn còn một bộ phận không nhỏ theo chân Lãnh Phong ra ngoài và một bộ phận chạy thoát khỏi tai kiếp này, nhưng trên cơ bản đã chân chính bị dẹp sạch.
Lãnh Phong có trở về cũng khó lòng mà dựng nên một Hắc Phong bang hung danh hiển hách như trước nữa.
Tuy nhiên con người đã làm nên tất cả những chuyện kia lại đang phải về Viễn Đông quy án.
- Đại Kê à Đại Kê...!ta cũng không biết nói ngươi thế nào cho phải...
- Haizzz...!nghe lời ta lần này gặp Lôi đại nhân ngươi tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng một chút, tuyệt đối không được nói nhảm như trước nữa có biết không?
Lòng vẫn cảm thấy không yên tâm, Triệu Hổ xem như quen mặt trên này bước lên đứng cạnh hắn nhỏ giọng quan tâm nói.
Lôi Minh là một hung nhân, tuy vẻ ngoài không phải hung thần ác xác gì nhưng nội tâm của lão lại cứng rắn và tàn ác vô cùng, Triệu Hổ chỉ sợ tên trẻ trâu này nói nhảm chọc giận lão thì lại nguy to.
Tuy nhiên trước sự lo lắng của Triệu Hổ, Trần Lâm lại chỉ nhếch mép cười nói:
- Hổ ca an tâm đi...
- Lôi đại nhân muốn trừng trị ta ý nhất cũng phải có một phen cân nhắc mới được...
- Dù sao thì ta cũng giúp cho Viễn Đông một việc lớn mà...
Không ngờ Trần Lâm lại nói thế hai người Trương Long, Triệu Hổ cùng hai tên đi theo góp vui là Liễu Thanh Thiên và Ngô Chiến đều thoáng trầm ngâm suy tư.
Trần Lâm nói không sai, nếu nói ai là người có lợi nhất trong cái chuyện máu liều nhiều hơn máu não này của Trần Lâm thì kẻ đó chắc chắn là Viễn Đông.
Tuy Hắc Phong bang vẫn là một thế lực lớn của Viễn Đông, là tài nguyên có thể tận dụng được, nhưng khác với hai bang hội nhà nước là Chiến Thần bang và Thiên Tuyệt bang hay hai bang hội chân chính do thợ săn lập ra như Dã Lang bang hay Kim Ngưu bang.
Hắc Phong bang lại là một bang phái hắc đạo, tuy có tốt thật nhưng rất nhiều việc họ làm lại không tốt một chút nào, tiếng xấu có thể nói là nhiều gấp 100 lần tiếng lành, không chuyện ác gì mà đám từng là xã hội đen này chưa làm nhất là trong điều kiện mạt thế pháp luật hạn chế này.
Có thể nói Hắc Phong bang như một con độc xà, vừa có thể dùng để tấn công kẻ thù nhưng nên không kéo hoàn toàn có thể bị nó cắn ngược.
Thế Viễn Đông luôn muốn quản chặc bang hội này, chỉ là hắc đạo nào dễ quản như vậy.
Lần này Trần Lâm ngang trời xuất thế trực tiếp cắt đi khói u kia tuy có chút đau thật nhưng tính ra vẫn là giúp Viễn Đông tránh được một nguy cơ tìm tàn.
Huống chi sau sự kiện này dù có chuyện gì diễn ra nhưng có thể chắc chăn những nạn dân bị Hắc Phong bang giam cầm phải đội ơn anh đầu trọc này.
Tiếng lành đồn xa uy vọng của Trần Lâm trong lòng những nạn dân theo đó tăng lên, dùng hai từ anh hùng để hình dung cũng không sai.
Vẫn là câu nói đó, luật là chết người là sống...
Tuy Trần Lâm đánh vào Hắc Phong bang còn giết không ít người tội ác tày trời hoàn toàn vi phạm pháp luật, nhưng thời đại này pháp lực chỉ là thứ yếu lợi ích mới là trên hết, nếu Viễn Đông muốn vì chuyện đó mà trừng phạt Trần Lâm thì chắc chắn là không ổn.
Nghĩ đến đây hai đại lão Chiến Thần bang Ngô Chiến và Thiên Tuyệt bang Liễu Thanh Thiên cũng nhận ra được huyền cơ trong đó thoáng cười cười nhìn tên đầu trọc đang tung tăng đi phía xa kia.
Cái này người ta gọi là tự gây nghiệt không thể sống, ai kêu Hắc Phong bang hết chuyện làm lại đi đóng vai ác, kẻ ác bị tiêu diệt cả Viễn Đông ăn mừng thế này thì sao mà trách tội tên kia.
- Vậy người giết người của Mạnh gia ta thì sao?
Đi phía sau đội ngũ, lão Mạnh Lương thấy tên kia dương dương đắc ý như vậy lòng tức giận vô cùng hừ lạnh nói.
Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ dừng bước rồi quay đầu lại nhìn lão cười như không cười nói:
- Cái đó phải xem ông chủ của ngươi muốn thế nào?
Nói xong Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười đắc ý phủi đít bỏ đi, nhìn bộ dáng dường như rất là nôn nóng muốn gặp Lôi Minh.
Ngược lại, Mạnh Lương cái hiểu cái không nhíu mày nhìn theo bóng dáng Trần Lâm nghênh ngang bước đi.
Tuy nhiên rất nhanh Mạnh Lương đã ý thức được gì đó kinh ngạc nhìn Mạnh Hải đi bên cạnh.
Ông chủ của Mạnh Lương lão không phải là gia chủ Mạnh gia Mạnh Hải hay sao?
Lúc này khác với những người khác, Mạnh Hải không hề lên tiếng tham gia chỉ lặng lẽ đi theo sau, đặc biệt trong ánh mắt kia không hề có sự tức giận hay câm thù vốn có của một bị hại mà chỉ có sự trầm ngâm dường như đang cân nhắc gì đó và lão Mạnh Lương đã ý thức được Mạnh Hải đang cân nhắc cái gì.
Trần Lâm có hai tội, một là giết người của Mạnh gia và hai là đánh vào Hắc Phong bang.
Trong đó cái sau rõ ràng là nghiêm trọng hơn cái trước, nhưng tình hình khá phúc tập Viễn Đông có xử tội Trần Lâm vì chuyện của Hắc Phong bang hay không lại là một ẩn số.
Nếu Viễn Đông nhắm mắt cho qua đến lúc đó chỉ còn chuyện của Mạnh gia, đây là một vấn đề khó Mạnh Hải phải cân nhắc xem phải xử lý như thế nào cho tốt.
Cho qua thì không ổn nhưng vì một chuyện nhỏ, một cái mạng quèn mà mâu thuần với kẻ vừa dỡ nhẹ cái Hắc Phong bang lên, tính kiểu gì vẫn thấy hơi ngu.
- Gia...!gia chủ chúng ta phải làm sao đây?
Ý thức được tình huống khó xử của Mạnh gia, Mạnh Lương có chút lo lắng rung giọng hỏi.
Nghe thấy thế Mạnh Hải chỉ lắc đầu cười khổ nói:
- Để xem phản ứng của Viễn Đông rồi tính tiếp...
- Nếu họ muốn loại trừ tên kia chúng ta cũng thuận nước đẩy thuyền...!còn nếu không chỉ sợ phải xem lại...
Nói xong Mạnh Hải khẽ lắc đầu nặng nề thở dài rồi nhanh chân đi theo đoàn người.
Thật không thể nào ngờ được Mạnh gia kẻ dưới một người trên vạn người lại có lúc rơi vào thế khó này.
Bất chợt từ phía xa xa một nam tử hùng hổ chạy đến rồi cứ thế vượt qua đoàn người Trần Lâm, tốc độ có thể nói là vô cùng nhanh đến nhìn cũng không thèm nhìn một cái thoáng cái đã chạy đi mất, bộ dáng vô cùng vội vãn...
Đúng là đến và đi như một cơn gió...
- Thằng mặtL này làm gì gập gáp vậy nhĩ?
Thấy tên mất lịch sự kia chạy ù qua mặt mình không thèm chào hỏi lấy một tiếng, Trần Lâm gãi gãi đầu có phần khó hiểu hỏi.
Đáng tiếc những người khác cũng không hơn gì Trần Lâm đều không biết gì khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang ngày một xa dần kia.
Mãi một lúc lâu khi bóng hình kia đã hoàn toàn biến mất, Triệu Hổ mới bạo gan lắc đầu đáp:
- Không rõ lắm...!như mà không phải hắn bị cấm túc rồi sao...
- Hư dám trốn về đây...!để ta báo lên Lôi đại nhân hảo hảo trừng phạt tên này mới được.
Hiển nhiên cái tên mất lịch sự đến và đi như một cơn gió kia không ai khác chính là Lôi Phúc kẻ vừa bị Lôi Minh cấm túc, chỉ là không hiểu bằng nguyên nhân gì và lấy cái gan ở đâu ra Lôi Phúc lại dám trốn về đây.
Để lão Lôi Minh biết được Lôi Phúc xem như tới số rồi...
Rất nhanh sau cuộc gặp gỡ bất ngờ với Lôi Phúc, đôi bên có thể nói là chưa kịp nói gì đã kết thúc...
Nhóm người Trần Lâm cũng đến được nơi cần đến, cả đoàn người gồm những kẻ có liên quan và cả không liên quan nối đuôi nhau kéo vào trong một căn phòng lớn không khác gì một quản trường rộng lớn kiến trúc khá là xa hoa thuần một màu trắng bạch.
Tuy nhiên đây lại không phải là phòng làm việc trước đó của lão Lôi Minh mà là phòng hợp của Viễn Đông, chuyên để giải quyết những vấn đề của Viễn Đông.
...
Ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa...
Lôi Minh ánh mắt lạnh lùng quét một vòng nhìn những khuôn mặt quen thuộc rồi dừng lại trên một khuôn mặt xa lạ chầm chậm đánh giá.
Trần Đại Kê kẻ được Mã Hán nhắc đến không ít lần, giờ đây Lôi Minh cũng đích thân gặp được hắn và đánh giá đầu tiên của Lôi Minh về tên họ Trần kia chính là không phải người tốt.
Thử hỏi nhìn một tên thiếu niên trẩu tre đầu trọc lóc không một cộng tóc thì làm sao là người tốt cho được.
Huống chi hắn ta còn mang họ Trần, trong mắt Lôi Minh càng tuyệt đối không phải người tốt.
Ấn tượng ban đầu không khác một đống shit, Lôi Minh khó chịu ra mặt hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi là Trần Đại Kê...
Ngược lại bị Lôi Minh ngồi đó đánh giá mình, Trần Lâm cũng đánh giá vị tổng chỉ huy pháp đài Viễn Đông mà bản thân đã muốn gặp từ lâu này.
Nhìn chung Lôi Minh là một lão trung niên nhân phong độ bất phàm, ngoại hình có 7 phần giống với lão Lôi Thành nhưng nhiều hơn một chút hung ác trong hơi đáng sợ.
Tuy nhiên Huyết tổ đại nhân sao có thể ngán lão già kia được...
Bị lão dọa hỏi Trần Lâm máu chó nổi lên bĩu môi một cái kinh bỉ rồi lắc đầu chu mỏ nói:
- Không phải...
- Ta không phải cái gì kê cả...!ta là Saitama...!ha...!ha...
Nói xong Trần Lâm vô cùng gợi đòn vuốt lấy quả đầu trọc của mình cưới lên như thằng ngu.
Đáng tiếc trước lời nói nhảm của Trần Lâm, tất cả mọi người ở đây đều không cảm thấy vui ở điểm nào cả.
Mặt Lôi Minh lập tức chuyển thành màu đen híp mắt lại nhìn tên Saitama đang đứng cười như thằng bên trĩ kia.
Ngược lại mặt Trương Long và Triệu Hổ lập tức trắng bệch không còn chút máu vô cùng hối hận khi đã không may miệng tên này trước khi đem hắn đến đây.
Đứng ngay cạnh Lôi Minh, lão Mã Hán lại càng không phải nói có xúc động muốn nhảy lầu.
Chỉ có Châu lão quân nhân là nhíu mày gật gật đầu nói:
- Thì ra là Saitama...!thảo nào nhìn cái đầu kia lại quen như vậy...
Đáng tiếc không ai được lạc quan như Châu lão quân nhân...
Triệu Hổ lập tức bước lên một bước cúi đầu cung kinh nói:
- Lôi đại nhân có chỗ không biết...
- Tên này đầu óc có chút vấn đề, nói năng không được đúng cho lắm...!mong Lôi đại nhân đại nhân đại lượng không chấp với hắn...
Dĩ nhiên nghe được những lời biện hộ kia của Triệu Hổ, Lôi Minh làm sao có thể tin được nhưng tạm thời vẫn không nổi giận chỉ hừ lạnh một tiếng nói:
- Được Saitama đúng không...
- Ta hỏi ngươi tại sao ngươi lại tấn công vào Hắc Phong bang, ngươi có biết không đã có hơn ngàn người bỏ mạng trong trận chiến kia...
- Ra tay giết hơn cả nghìn người, ngươi đúng là tội ác tày trời...
Tuy nhiên trước lời nói của Lôi Minh, Trần Lâm lại khóc rống lên như heo bị chọc tiết gào khóc nói:
- Không...!không...!không nha...!Lôi đại nhân, ngài đừng có nghĩ mình là cán bộ cấp cao mà vu oan cho ta...
- Ta là Saitama mà Saitama là anh hùng đó nha...
- Hắc Phong bang tội ác tài trở bắt giữ không biết bao nhiêu người vô tội, ta thân là anh hùng sao có thể khoanh tay đứng nhìn quyết ra tay hành hiệp trợ nghĩa...
- Chuyện này tính ra là thiên kinh địa nghĩa đó nha, việc tốt như vậy sao thành tội ác được...
- Không tinh ngài có thể hỏi đám nạn dân kia xem họ nói thế nào...!he...!he...
- Cmn...!vậy mà hắn cũng nói được...
Nghe những lời nói hùng hồn chính khí lẫm liệt của Trần Lâm, Mã Hán không nhịn được hai mắt trắng dã kinh ngạc nhìn Trần Lâm.
Toàn trường cũng không nhịn được ngạc nhiên há hóc mồm trước lý lẽ đánh thép kia của Trần Lâm.
Quan trọng hơn là dù cảm thấy lý do lý trấu kia nghe đm vô lý nhưng không hiểu sao nó lại thuyết phục một cách kỳ lạ khiến người ta giận tím người như không cãi lại được.
Chỉ có Châu lão quân nhân một lần nữa xoa xoa cằm gật đầu nói:
- Hắn ta hình như nói cũng đúng ah...