Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 552: 552: Trận Chiến Dưới Đường Hầm




- Đừng… đừng mà… ta không muốn cởi…
Đang cuộn mình trong lồ ng ngực nhị tỷ Lan Nhi say ngủ, cô bé đáng thương Phượng Nhi đột nhiên giật mình hét thảm một tiếng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, những giọt mồ hôi lạnh lăng dài trên khuôn mặt trắng bệnh của cô bé trông vô cùng đáng thương.

Hiển nhiên cô bé Phượng Nhi đã nằm mơ và còn mơ thấy một ác mộng kinh hoàng khiến nàng không nhịn được khóc thét đánh động đến hai người Đào Nhi và Lan Nhi.

Ánh mắt ngơ ngác nhìn quanh một vòng để rồi nhận ra hiện thực tàn khốc, Phượng Nhi đáng thương cảm thấy vô hạn tủi thân ôm lấy bộ ng ực sân bay của Lan Nhi khóc lớn.

Ngược lại Lan Nhi dù bị Phượng Nhi ngủ mơ đánh thức song vẫn không trách cứ gì nha đầu này còn ôm lấy nàng an ủi.

- Ngoan… ngoan… Phượng Nhi ngoan sẽ không có chuyện gì đâu…
Hoàn cảnh lúc này của các nàng chỉ có thể tận lực chiếu cô lẫn nhau thế này mà thôi.

Ngồi một bên Đào Nhi cũng bị Phượng Nhi làm cho giật mình tỉnh giấc và cũng như Lan Nhi nàng cũng không trách gì cô bé Phượng Nhi ngổ ngáo nhà mình.

Bởi lẽ không chỉ Phượng Nhi mà cả hai nàng cũng đã tường có những ác một tương tự và tất cả đều tại tên ác ma đầu trọc kia.

Hiển nhiên thứ có thể kiến cả ba cô nhóc Đào Lan Phượng ám ảnh tâm lý đến như vậy chỉ có một, đó không gì khác chính là cái cảnh bản thân phải cởi truồng chạy vòng vòng Viễn Đông cho người ta xem.

Dù còn nhỏ nhưng nói gì thì nói các nàng vẫn là con gái mà đã biết thẹn thùng rồi, sao có thể chấp nhận được cái cảnh trống trơn như thế được.

Đáng tiếc cuộc chơi này không phải do ba cô bé quyết định, ngay từ đầu các nàng và toàn bộ người của Viễn Đông đã rơi vào cái bẫy của Trần Lâm.

Thứ các nàng có thể làm chỉ có thể biến sợ hãi thành sức mạnh, chỉ là cái sức mạnh này đến cả cô bé Phượng Nhi cũng không mấy tin tưởng có thể giúp ích được gì.

Nghĩ đến đây nghĩa đến tên đầu sỏ của mọi chuyện, dù là cô bé Đào Nhi cũng không nhịn được uất hận trong lòng liếc nhìn đường hầm tối đen như cái tiền độ chị Dậu rồi nhìn lại một bóng người tàn ác đến độ tóc mộc không nổi đang ngồi trước đống lửa gặm xương.

Có thể nói không chỉ sắp phải cởi truồng chạy vòng vòng, mà hoàn cảnh của ba cô nhóc Đào Nhi cũng không mấy tốt đẹp.


Lúc này các cô bé đáng thương không còn bên trên mặt đất nữa mà đang trốn trong một cái hốc chó bên dưới những đường hầm tối đen không ai dám xuống của khu mỏ và nguyên nhân đến từ tên đầu trọc kia hay đúng hơn là đến từ cái lý do huấn luyện các nàng của hắn.

Ngược lại cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện chí đang đâm vào lưng mình, anh đầu trọc Trần Lâm mặt mũi tỉnh bơ quay đầu lại nhìn ba cô bé còn đáng chết đứng trước biến cố đầu đời cười nói:
- Thế nào nghĩ nơi tốt rồi sao???
- Đến đây bổn lão sư vừa mới nướng thịt xong rất là ngon đó…
- Các đệ tử thân yêu nhanh nhanh ăn đi rồi… đánh tiếp… ha… ha…
Không chỉ cá độ chơi chơi với Lôi Phúc cho vui, Trần Lâm thật sự ra tay huấn luyện cho ba cô nhóc Đào Nhi này chứ không nói chơi.

Thậm chỉ đây mới chính là mục đích ban đầu của Trần Lâm, việc đánh cược với Lôi Phúc xem như chất xúc tác quyết tâm vược khó vương lên của ba cô bé.

Thế nên sau khi cho ba cô bé ăn tráng miệng nhẹ với việc chém xác chuột.

Trần Lâm quyết định chơi lớn đơn thân độc mã dẫn ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi xuống dưới khu mỏ đập chuột sống cho nó máu.

Muốn luyện ra thiết huyết tinh binh thì phải máu mới được.

Ngay lập tức quyết định chơi ngu lấy số kia của Trần Lâm vấp phải sự phản đối kịch liệt của không chỉ ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi, Phượng Nhi mà còn là của lão Mã Hán.

Mặc dù việc thâm dò đàn chuột bên dưới đường hầm kia rất quan trọng, Viễn Đông cũng rất muốn nhưng việc này thật sự quá nguy hiểm, lão Mã Hán chỉ sợ một đi… à không bốn đi đều không trở lại.

Tuy nhiên trước một cái ổ kinh nghiêm ngay dưới chân như thế, Trần Lâm sao có thể bỏ qua mặc kệ sự phản đối của Mã Hán quyết tâm dẫn ba nha đầu mới nhú này xuống đó luyện cấp.

Theo như giao kèo trước đó với Lôi Phúc, Viễn Đông không được ngăn cản quá trình luyện đệ của Trần Lâm, Mã Hán dù có lòng nhưng không thể làm gì chỉ đành cầu phúc cho tên trọc liều mạng này.

Nói gì thì nói khác với địa hình đồng trống, bên dưới những đường hầm kia đàn chuột có ưu thế tuyệt đối về địa lợi, gà chiến không lông Trần Đại Kê dù có mạnh cách mấy cũng khó lòng an ổn chơi với đàn chuột kia như là trên mặt đất.

Đó cũng là nguyên nhân không người chơi cao cấp nào muốn xuống dưới đó thâm dò, nhóm nhạc “ba con nhóc” này có thể nói là nhóm đầu tiên liều mạng làm việc này.


Ngược lại nhóm nhạc ba con nhóc này cũng không muốn đâu, các nàng là bị ép.

Đáng tiếc trước khi hai nha đầu bội bạc Lan Nhi và Phượng Nhi sắp đánh bài chuồn bỏ của chạy lấy người thì Trần Lâm đã kịp thời tóm cổ các nàng lại rồi vui vẻ hỏi:
- Thế các nhóc muốn xuống đó đập chuột hay ở trên đây cởi truồng?
Cứ thế trước câu hỏi vô cùng trí mạng của Trần Lâm, cả ba cô bé đáng thương chưa trải sự đời đều không tránh được kiếp số ngoan ngoãn xuống hang đánh chuột.

Có lẽ trong mắt các nha đầu này cởi truồng chạy một vòng Viễn Đông nó đáng sợ hơn việc đi xuống khu mỏ này chiến đấu với đàn chuột.

Phải nói là nữ nhân dù là tiểu nữ nhân đi nữa đôi khi rất là khó hiểu, phải là Trần Lâm thì hắn ta đã chấp nhận cởi truồng rồi chứ xuống đây đánh đấm là gì thật sự không hiểu nổi.

Thế nên trước cái quyết tâm không để mình phải làm con thú cho người ta hình, ba cô bé Đào Nhi, Lan Nhi và Phượng Nhi cháy lên ngọn lửa quyết tâm chiến thắng của con dân Việt Long quốc.

Ba đánh một không chột cũng què, một thằng Lôi Phúc cùi bắp thôi mà sợ cc gì.

Tuy nhiên cái quyết tâm chiến thắng kia không cháy được bao lâu đã bị hiện thực tàn khốc dập tắt.

Chỉ ngay khi vừa đi xuống khu mỏ rời xa tầng trên nơi đại quân Viễn Đông đang trấn thủ, các nàng đã “may mắn” chạm mặt một con chuột đen to lớn còn sống sờ sờ, quyết tâm chảy bỏng gì đó theo đó hoàn toàn sụp đổ, ba cô bé sợ đến phát khóc không còn biết gì nữa chỉ biết làm theo bản năng chạy như chó đuổi… à không chuột đuổi mới đúng.

Phút cuối cùng Trần Lâm xem như vẫn có chút lương tâm ra tay chém đứt ngũ chi của con chuột kia biến nó thành công cụ luyện tập level 2 cho đám nhóc ăn hại này.

Cứ thế dưới sự dày công huấn luyện đến đột quần cũng sắp tuột ra của Trần Lâm, ba cô nhóc Đào Lan Phượng mới xem như tương đối vượt qua sợ hãi tạm đánh nhau được với những con chuột đen to lớn.

Chỉ là cái ngày ma ba cô bé Đào Nhi có thể anh dũng thiện chiến gì đó còn hơi xa, Trần Lâm vẫn phải giữ vai trò rada tìm số ít chuột đen đi lạc cho các nàng luyện tập, công việc phải nói là rất vất vả.

Ấy thế mà đám nha đầu vô lương tâm kia lại không chút cảm kích.


Trước cái sự mời gọi ăn thịt chuột đầy thiện chí như một lão sư phụ hiền từ của Trần Lâm, ba nha đầu bội bạc kia chỉ hừ lạnh một tiếng rồi hậm hực ngồi quanh đống lửa, cái miệng nhỏ bé không chút khác khí cắn từ miến thịt lớn nghiến răng ken kén như muốn lấy đó làm vật thay thế xem như đang cắn tên nào đó.

- Ăn đi các con… ăn xong rồi thì vui vẻ đánh chuột tiếp nhé…
Thấy thế, Trần Lâm biết ngay đám nha đầu này đang nghĩ gì nhưng chỉ mỉm cười hiền từ vui vẻ nói.

Trên đời này ai lại đi chấp với mấy nha đầu miệng còn hôi sữa mà đó còn là mấy nha đầu bị mình hành làm gì, Trần Lâm chứ khốn nạn đến mức đó.

Tuy nhiên tính ra thì đây đã là bữa ăn thứ 4 trong cái hầm ngục tối này rồi, ước tính cũng đã gần hai ngày trôi qua, thời gian còn lại không nhiều.

Thế nên vì sự nghiệp của các nàng, phải là vì các nàng tuyệt đối không phải trả thù, Trần Lâm quyết định tăng nhẹ cường độ huấn luyện lên đôi chút mới được.

- Uk…
Bất chợt như cảm nhận được gì đó Trần Lâm khẽ ồ lên một tiếng ngạc nhiên liếc nhìn gốc tối phía xa rồi nhếch mép cười lạnh thích ý.

Ngay sau đó Trần Lâm đột nhiên vung tay ném mạnh thanh kiếm lớn của mình lên không trung.

Phập… một tiếng…
Trước lực ném của Trần Lâm, thanh katana siêu to khổng lồ ghim chặc vào trần căn hầm tối, cùng lúc đó Trần Lâm phi người lên không trung nắm lấy cán kiếm đu người tòn ten trên không trung trông không khác gì một con khỉ… không lông.

Ở dưới mặt đất, sự việc diễn ra quá nhanh, đến khi ba nha đầu Đào Nhi kịp phản ứng thì Trần Lâm đã như còn thằn lằn bám trên trần nhà.

Nhưng nay khi nhìn thấy hành động không khác gì như xiếc thú kia của Trần Lâm, khuôn mặt non nớt của ba cô bé Đào Nhi lập tức trắng bệch không chút máu, hành động kia chứng minh cái đó tới rồi.

Ngược lại đu tòn ten trên trần căn hầm, Trần Lâm lại rất là vui vẻ vẫy tay với ba cô bé bên dưới cười nói:
- Có khách đến thâm rồi, các đệ tử hảo hảo bảo trọng…
Cùng lúc đó một bóng đen to lớn xấp xỉ một con chó đột nhiên từ trong gốc tối lao ra rồi bằng tốc độ cực nhanh nhắm đế cô bé nhỏ tuổi nhất Phượng Nhi cắn tới.

Trước một cắn rõ ràng là có chủ đích tính toán của bóng đen không ai khác chính là một con chuột đen to lớn sống dưới đường hầm này, con gà con mới nhú như Phượng Nhi tuyệt đối không có khả năng tránh né thậm chí đến cả phản ứng cũng không kịp.

Dù sao Phượng Nhi thật sự quá nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu gì đó càng không cần nói đến.


Rất may trong giây phút ngàn cân treo sợ lông nách đó…
Đào Nhi người có thể nói là máu nhất trong team gà con mới nhú này đã kịp thời làm ra phản ứng vung lên thanh Thanh Xà kiếm sắc lạnh của mình chém tới.

Chỉ nghe phập một tiếng…
Lưỡi Thanh Xà Kiếm sắc bén tuyệt luân lập tức thể hiện rõ sức mạnh bá đạo của một trang bị tím độc nhất, đường kiếm xanh đen như linh xà lướt gió lao đi chém vào người con chuột đen to lớn.

Ánh kiếm lướt qua một đường máu đỏ tươi theo đó bay lên không trung, trên cơ thể đen đúa của con chuột đen hiện lên một vết thương dài trông vô cùng kh ủng bố, con chuột đen cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn đã bị đánh bay.

Tuy nhiên trước khi bị đánh lui con chuột đen to lớn cũng thành công cào một đường dài kh ủng bố không kém trên người Phượng Nhi, cơ thể nhỏ bé của nàng cũng theo đó bay ra xa rơi vào lồng nhị tỷ Lan Nhi của nàng.

Song phương xem như lưỡng bại câu thương, chỉ là hung thú có sức sống cao hơn nhân loại không chỉ một bật, một phen giao phòng nhẹ con chuột đen dường như chiếm ưu thế hơn.

Bên trên! như một con thằn lằn đu trên trần căn hầm nhìn xiếc thú bên dưới.

Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.

Tuy đã đỡ gà hơn nhưng gà vẫn là gà, một kiếm của Đào Nhi đúng là rất khá nhưng là khá so với hai nha đầu hạ bét Lan Nhi và Phượng Nhi kia mà thôi, nếu so sang với những kẻ thiện chiến hơn một chút một kiếm kia chính là rác rưởi.

Nếu là Trần Lâm một kiếm kia sẽ chém tới trước ngăn cảnh con chuột đen kia cứu Phượng Nhi chứ không phải chém vào người nó dẫn đến đôi bên đều bị thương.

Đáng tiếc Đào Nhi chưa đến được cái trình đó, vừa lúc này nàng thuần túy chỉ là làm theo bản năng nhắm vào bóng đen chém tới mà thôi, hoàn toàn không suy nghĩ gì nhiều.

Rất may không chỉ Đào Nhi mà cả đám nhóc con này ít nhiều đã được Trần Lâm “luộc” sơ qua nên đã nhú lên đôi chút rồi, không phải mới nhú như xưa nữa.

Nhận thấy tình hình không thơm, Đào Nhi sau bao phen lên bờ xuống ruộng cũng hiểu được cái gọi là phát động năng lực là gì lập tức sử dụng đến món quà mà hệ thống đã ban tặng cho mình.

Ngay lập tức mây mù giăng kín lối, hắc ám vô tận phủ kín đại địa, năng lực “trốn chui trốn nhủi” của Đào Nhi cũng được phát động mở màn cho trận chiến giữa ba con nhóc đánh nhau với một con chuột.

Moá thật là một trận chiến đáng sợ khiến người ta không khỏi rét lạnh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.