Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 583: 583: Mời Thần Thì Dễ Tiễn Thần Đi Mới Khó




Chứng kiến đại thây ma Quỷ Ảnh cứ như thế bỏ mạng trong tay nữ succbus xinh đẹp gợi tình do Lão Chủ Quán gọi ra, Trần Lâm không giấu nổi vẻ kinh ngạc đến há hốc mồm, hai hàng lông mày khẽ nhướn lên ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào vị Veera nữ sĩ xinh đẹp tuyệt thế kia.
.
Dù đã đoán được nữ succbus mà Lão Chủ Quán gọi ra chắc chắn không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp ít nhất phải có thực lực nhất định, nhưng Trần Lâm tuyệt đối không ngờ được nàng ta lại mạnh đến vậy, chỉ bằng một chiêu đã có thể miểu sát Quỷ Ảnh...
Quan trọng hơn là một chiêu “dơi đen bay đầy trời” kia đến chính bản thân Trần Lâm cũng không có tự tin dễ đỡ được.
Phải biết năng lực mang thương hiệu Huyết tổ không phải trích huyết mà là Quỷ Ảnh Độn Thuật đại chiêu biến hóa khôn lường giúp Trần Lâm nắm giữ ưu thế tuyệt đối về khoảng đánh lén và né tránh khi hoàn toàn miễn nhiễm với công kích vật lý, nhưng nó lại có một khuyết điểm trí mạng chính là bó tay trước công kích phi vật lý.
Đàn dơi đen kia rõ ràng là năng lực của Veera và nó chắc chắn không phải công kích vật lý, đồng nghĩa với đó dù đang trong trạng thái khói Trần Lâm vẫn bị chiêu kia đả thương.
Nói cách khác nếu là đối thủ Trần Lâm chỉ sợ cũng ăn quả đáng không kém gì Quỷ Ảnh, Veera là một tồn tại cực mạnh tuyệt đối không phải một bình hoa di động.
.
Thế nên dù khoảng cách khá xa nhưng với ánh nhìn chằm chằm như thằng ấu dâm của Trần Lâm, vị Veera nữ sĩ thực lực không tầm thường kia vẫn cảm nhận được khẽ đưa mắt hình lên sinh vật nhỏ bé trên ngọn đồi phía xa xa…
.
Ngay lập tức dưới cái nhìn của Veera, Trần Lâm mới cảm nhận được một cách chân thực những gì mà Quỷ Ảnh từng phải chịu...
Uy áp, vô tận uy áp như một cơn sóng thần theo cái nhìn kia ập đến, không gian trong mắt Trần Lâm gần như hóa thành một khoảng không tử sắc vô hạn và chỉ có một đôi mắt lục sắc to lớn như thái dương đang nhìn chằm chằm vào Trần Lâm là nổi bật hơn tất cả.
.
Trước đôi mắt lục sắc ma mị kia, Trần Lâm chỉ như một con đom đóm nhỏ bé trước thái dương bất diệt, uy áp khủng bố tỏa ra như một thượng thần trên cao nhìn xuống con sâu nhỏ bé dưới hạ giới khiến huyết mạch cao ngạo của Huyết tộc vô thức sục sôi tỏa ra hung quang đáp trả.
Rất may khoảng cách giữa song phương là khá xa nên không ai cảm nhận được màn đối mắt kia, huống chi nữ succbus Veera không nhận được mệnh lệnh đối đầu với Trần Lâm như thây ma Quỷ Ảnh trước đó, thế nên cái nhìn kia của nàng chỉ đơn thuần là thoáng qua như một sự cảnh giác trước một sinh vật tương đối mạnh hơn mặt bằng chúng mà thôi.
Ánh mắt của Veera một lần nữa trở về người Lão Chủ Quán chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của lão hoàn toàn không xem vị Huyết tổ đại nhân trên ngọn đồi phía xa xa kia ra gì.
.
Ngược lại cảm nhận được ánh mắt của Veera một lần nữa nhìn đến, Lão Chủ Quán có chút chột dạ rời khỏi bộ ngực sữa của nàng, bàn tay heo cũng thôi không nhào nặn cặp mông căng tròn nhựa sống kia nữa mà đưa lên mũi gãi gãi không quên ngửi một cái không biết hít cái gì…
Tuy nhiên dù là hít cái gì thì bộ dạng này của Lão Chủ Quán vẫn có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao khiến Ngưu Tam Nương và đồng bọn không sao hiểu nổi.
Nhưng rất nhanh sao đó mọi người đã hiểu được tại sao Lão Chủ Quán lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy…
.
Người xưa có câu mời thần thì dễ tiễn thần mới khó, giờ nguy cơ đã qua làm sao để tiễn vị succbus màu tím Veera này đi mới là vấn đề…

Liếc nhìn cái xác như tổ ong của Quỷ Ảnh rồi nhìn lại Veera vô cùng xinh đẹp yêu mị đứng ngay bên cạnh, Lão Chủ Quán rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc nhỏ giọng nói:
- Ưmmm… xong rồi…
- Chỉ có con thây ma kia thôi… he… he… mọi chuyện xong rồi nàng… nàng có thể đi…
- Tạmmm biệt… lần sao ta gặp lại...!he...!he...

.
Tuy nhiên trước cái nụ cười gượng gạo đó của Lão Chủ Quán, Veera lại nghiên đầu nhìn lão trầm nhẹ mặt xuống rồi lạnh lùng liếc nhìn toàn trường.
Tuy không nói nhưng ý tứ của nàng vô cùng rõ ràng, chỉ vì một cái sinh vật hạ đẳng thấp kém mà Lão Chủ Quán lại làm phiền đến nàng phải xuất trận, Veera rất rất là không vui…
.
Bên ngoài dù chỉ là một cái nhìn hậm hực thoáng qua của Veera nhưng tất cả mọi người xung quanh đều thấy được chữ chết lướt nhẹ qua mặt mình...
Theo ánh mắt kia lướt qua nhẹ nhàng như cơn gió nhưng lại sắc bén hung hiểm như lưỡi đao của Veera, gần như tất cả mọi người đều thoáng cái thấy được quỷ môn quan ngay trước mặt, khủng bố uy áp tỏa ra kéo theo một sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn lan ra cả cơ thể khiến tất cả đều hoảng sợ ngã bịch xuống đất.
Bất kể là Ngưu Tam Nương hay thành viên mới nhú của Huyết tộc Chu Lệ Đình đều như gặp phải ác ma mồ hôi đổ ra như suối cẩn trọng nhìn vị succbus màu tím thành thục mê người kia.
Lúc này dù có ngu cách mấy thì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sinh vật màu tím chủ đạo kia không chỉ thành thục mê người biến đánh đấm mà còn cực kỳ nguy hiểm đến cái mạng nhỏ...
.
Rất may trong mắt Veera dường như chỉ có Lão Chủ Quán...
Sau một cú liếc mắt như sói đói nhìn đàn cừu non khiến toàn trường sợ đái ra quần, Veera một lần nữa nhìn về phía Lão Chủ Quán rồi bất ngờ xuất thủ, bàn tay đầy giáp da màu tím sẫm bằng tốc độ gần như siêu thanh nắm lấy cổ áo Lão Chủ Quán rồi xách lên như xách một con gà bất chấp trọng lượng không hề nhẹ của lão.
Cùng lúc đó đôi cánh dơi sau lưng Veera khẽ vỗ một cái, hai cơ thể tính ra cũng không nhẹ theo đó bay vút lên thiên không.
...
- Cứu...!cứu ta...
- Đm mau cứu ta...
Như biết được chuyện gì sắp diễn ra với mình, Lão Chủ Quán như con heo bị chọc tiết đau khổ gào lên chấn động cả thiên không.
Đáng tiếc lúc này ai mà cứu được lão, đừng nói Ngưu Tam Nương đến cả Trần Lâm cũng bất lực nhìn Lão Chủ Quán bị chính con đệ của mình bắt đi thoáng cái biến mất trong các tầng mây.
.

Khi đến nàng khiến mọi người bất ngờ kinh ngạc há hốc mồm, đến khi đi nàng cũng khiến mọi người ngỡ ngàng ngơ ngác hơn gấp bội, mọi người đều không biết được chuyện gì đang diễn ra chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhau.
Tuy nhiên có thể chắc chắn rằng tai họa đã qua đi, tai họa của đàn thây ma và cả của nữ succbus màu tím kia.
Nói thật khi Veera nhất kích tất sát Quỷ Ảnh, đám người Ngưu Tam Nương đã bắt đầu nảy sinh sợ hãi với sinh vật yêu mị tuyệt thế kia.

Mãi đến khi nàng lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người đầy nguy hiểm, cái sự sợ hãi đó đã như giọt nước tràn ly khiến nhóm người Ngưu Tam Nương nhận ra nữ succbus kia cũng là một sinh vật nguy hiểm có thể giết sạch đoàn người bất cứ lúc nào.
Giờ Veera cứ như thế bỏ đi dù bắt theo Lão Chủ Quán nhưng không mấy ai quan tâm chỉ cảm thấy may mắn khi đã thoát được số kiếp, trong đó dĩ nhiên có cả tên Vương Tam Thông nhác chết.
..

...
Ngược lại trên đỉnh ngọn đồi phía xa xa...
Trần Lâm cũng thở ra một hơi rồi lau đi vết mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt không giấu được sự sợ hãi nhưng cũng đầy bất lực nhìn lên thiên không như muốn tìm kiếm hình bóng của Lão Chủ Quán và Veera xem họ đã đi đâu.
Đáng tiếc dù có thị lực ưu việt Trần Lâm cũng chỉ có thể thấy được những áng mây trắng đang nhẹ trôi, không hề bắt gặp chút hình bóng nào của cặp đôi Grakk và Veera đâu.
Hiển nhiên đôi bạn kia đã sớm bay đi ra vượt khỏi tầm nhìn của Quỷ Nhãn.
...
.
- Lão già này thật là...
- Haizzz...!không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì???
- Không lẽ gà yếu đến độ đệ mình gọi ra cũng không quản được sao...
Không tìm được Lão Chủ Quán, Trần Lâm không nhịn được lo lắng trong lòng thở dài thì thầm.
Nhìn chung Trần Lâm vẫn rất là niệm tình xưa...
Phụ mẫu không may mất mạng đám người Trương Tiểu Vũ ở Đại Ca thành và Lão Chủ Quán, Vương Tam Thông xem như người thân quen duy nhất với Trần Lâm từ trước mặt thế đến giờ, không gặp được thì thôi gặp được rồi Trần Lâm tuyệt đối không thể để họ xảy ra chút nguy hiểm gì.
Hiện tại nữ succbus Veera kia không biết bị gì đột nhiên giở chứng xuất thủ bắt Lão Chủ Quán kia, Trần Lâm không thể nào không lo lắng cho được.

.
Tuy nhiên chuyện của Veera và Lão Chủ Quán đã vượt khỏi tầm khống chế của Trần Lâm, hay nói đúng hơn là Trần Lâm tự nhận thấy mình chơi không lại nữ succbus kia.
Dù Veera nổi hứng ra tay với Lão Chủ Quán thật, Trần Lâm cũng không có lòng tin chơi được mà đã không chơi được thì lấy gì ra để quản.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không phải Trần Lâm gà mà là do nữ succbus màu tím kia thật sự quá mạnh.
Qua một cái liếc mắt của nàng, dù chưa chân chính giao phong nhưng thông qua chút uy áp kia Trần Lâm vẫn ít nhiều cảm nhận được thực lực của nàng ta, nó đắng lòng thay không thua gì uy thế của lão Long Hoàng khi sử dụng đến “tàn phá chiến giáp” đã chèn ép Trần Lâm trước đó.
Nói cách khác vị Veera nữ sĩ này thực lực phải ngang ngửa Long Hoàng là ít, mà Long Hoàng Kinh Long là ai? chính là tồn tại mạnh nhất server Thiên Lam tinh này về khoảng thực chiến không phải số liệu chứ ai.
Như thế có thể kết luận Veera cũng là một tồn tại cực mạnh, Trần Lâm thật sự rất muốn biết Veera mà đánh với Long Hoàng ai sẽ thắng.
Quả là một trận chiến đáng chờ mong...
.
Chỉ là không nghĩ đến thì thôi nghĩ đến rồi Trần Lâm lại càng ganh ghét đến đỏ cả dái...
Veera dù mạnh cách mấy thì cũng là đệ của Lão Chủ Quán gọi ra, đồng nghĩa với đó Lão Chủ Quán không phải cũng là một tồn tại cực mạnh đó hay sao?
Một con gà chưa đến cấp 20 nhưng chỉ bằng năng lực của mình đã chen chân vào hàng top server, nghịch lý đó đừng nói Trần Lâm đương kim thiên hạ này ai mà chịu cho được.
...
- Moá...!không lẽ sinh ra ở vạch đích phải lùi lại mà sống là có thật sao???
Nghĩ đến độ bá phi vật lý, phi vật thể, phi hoá trị của Lão Chủ Quán, Trần Lâm không nhịn được cảm thấy cuộc đời này thật là chó má nghiến răng nghiến lợi thì thầm.
.
Nhưng khi nghĩ sâu hơn vào vấn đề Trần Lâm lại cảm thấy đỡ đi phần nào lòng ganh ghét hèn kém của mình, cũng như hiểu được nhiều điều hơn về cái năng lực gọi đệ của Lão Chủ Quán.
Đệ của Lão Chủ Quán thật sự là quá bá đạo, có thể nói hack game một cách vô lý, nhưng hệ thống tuyệt đối sẽ không thể để một năng lực bá đạo quá mức như thế tồn tại được, ít nhất phải có một khuyết điểm nào đó hoặc một giới hạng nào đó.
Nói đâu xa đến cả Trích Huyết của Trần Lâm dù bá đạo là thế nhưng cũng có giới hạn nhất định của mình, đó chính là số lượng và thời gian suy yếu sau khi trích huyết.
Hai khuyết điểm chí mạng này có thể nói là xiềng xích kìm chế rất lớn với năng lực Trích Huyết của Trần Lâm.
Thế nên gọi đệ chi thuật của Lão Chủ Quán chắc chắn cũng phải có một giới hạn nào đó, nếu không Lão Chủ Quán cũng sẽ không đợi đến bước đường cùng mới dùng đến và nhìn cái bản mặt như chết rồi của Lão Chủ Quán khi bị bắt đi Trần Lâm có thể đoán được đó xem ra là “cái giá” gì đó mà lão phải trả.
Đồng nghĩa với đó Veera không phải tạo phản, càng không là gì nguy hiểm đến tánh mạng của Lão Chủ Quán cả, tình hình xem như an toàn ít nhất là Trần Lâm nghĩ thế.
Chỉ là khiến Trần Lâm cảm thấy không hiểu nổi là bị một con succbus bắt đi sẽ bị gì nhĩ...
Thật ra không đoán ra được.
.
..


...
Bất chợt ngay lúc còn đang vui vẻ suy nghĩ về vận mệnh bi thương của Lão Chủ Quán khi bị một con succbus bắt đi, Trần Lâm đột nhiên cảm nhận được gì đó thoáng cười lạnh rồi ném Tà Nguyệt Đao ra xa...
Lưỡi đao Tà Nguyệt như một vệt hắc quang chết chóc xé gió lao vút đi rồi phập một tiếng ghim vào người một con lang nhân đang muốn bỏ chạy, ngay lập tức lưỡi đao đen tuyền sắc bén xuyên qua người lang nhân khiến nó gần như không kịp ú ớ gì đã bỏ mạng.
Dưới cái chết của lang nhân trang thái lang hoá cũng dần dần mất đi để lại một cái xác đang nằm dưới mặt đất, đó không ai khác chính là thanh niên đen như chó Triệu Lang.
Tính ra tên Triệu Lang này cũng khá khôn trốn chui chốn lủi đợi đến khi năng lực hóa chó của mình hồi phục mới bỏ chạy, đáng tiếc Trần Lâm đã muốn giết ai thì có là chó hay mèo cũng không chạy được.
Cứ như thế hai đại lão của Hắc Phong bang và Dã Lang bang vui vẻ nằm lại nơi ngọn đồi chết chóc này, toàn trường ngoài Trần Lâm ra chỉ còn lại Chu Hồng bị bỏ quên là còn sống.
.
Tuy nhiên thay vì tìm cách bỏ chạy như Triệu Lang, Chu Hồng chỉ ngồi dưới đất thẫn thờ nhìn tất cả.
Với chắc chắn là quy tính hơn đầu chó của Triệu Lang, Chu Hồng biết chạy cũng vô ích không ai có thể thoát được ác ma kia nhất là lúc hắn đang rảnh tay không phải lo cho đám người Ngưu Tam Nương bên dưới nữa.
Muốn sống chỉ có một cách, đó cầu xin vị Huyết tổ đại nhân này, trả một cái giá nhất định để đổi lấy mạng sống.
Gì chứ xưa nay Huyết tổ đại nhân luôn rất công bằng thuận mua vừa bán, chỉ cần không đụng đến nghịch lân của hắn cái gì cũng có thể thương lượng được.
Nghĩ là làm Chu Hồng lập tức xé bỏ chiếc áo sớm đã rách nát làm lộ ra bộ ngực sữa căng tròn của mình cùng vết thương khủng bố còn đọng máu trên ngực cúi đầu cầu xin:
- Huyết tổ đại nhân xin ngài đại nhân đại lượng tha cho ta...
- Ngài...!ngài muốn ta làm gì cũng được...
...
.
Huyết tổ đại nhân xưa nay luôn có cái danh dâm dê...
Hiện tại không có gì giá trị trong tay, muốn sống Chu Hồng chỉ có thể bán đi thân xác này tìm lấy một đường sinh lộ, mà tính ra thì với Chu Hồng chuyện này không phải chuyện lớn gì, sống mới là vương đạo.
Ngược lại nhìn bộ ngực sữa căng tròn trắng nõn như bông bưởi của Chu Hồng còn đọng lại chút vết máu tính ra khá là quyến rũ...
Trần Lâm thoáng cười cười bước đến rồi không chút khách khí đưa tay bóp mạnh lên bộ ngực sữa thành thục trắng hồng kia mà không ngừng nhào nặn, lực đạo rõ ràng là không hề nhẹ càng không chút thương tiếc gì khiến Chu Hồng cảnh thấy đau đớn nhưng không dám hó hé cầu nào để mặt hắn test hàng.
Tuy nhiên đến khi bóp đến bộ ngực kia sưng lên đỏ ửng, Trần Lâm lại chỉ lắc đầu cười nói:
- Tha cho người cũng được...
- Như mà ngươi phải nói cho ta biết...!tên xạ thủ bắn lén ta trốn đâu rồi...
- Bổn Huyết tổ chỉ có hứng thú với hắn...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.