Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 613: 613: Đòi Lại Công Bằng Cho Huyết Tổ Đại Nhân




Chuyện Huyết tộc ra tay đấu giá chiếc Găng Tay Cự Nhân kia về không chỉ là tìm kiếm trang bị mà còn là để kết hợp thành trang bị đỏ bị Thi Hoàng chơi chó tiết lộ ra.
Các đại tộc nhất là những chủng tộc có thù với Huyết tộc được một phen giật mình hoảng sợ đồng loạt cảnh giác nhìn chiếc găng tay trên sân khấu, không biết thì thôi nhưng nếu đã có thông tin xác thực không một đại tộc nào trừ Hải Sa tộc muốn để Huyết tộc dễ đang thu được chiếc găng tay kia như thế.
Dĩ nhiên cũng không một ai muốn mình trở thành kẻ trực tiếp đối đầu với Huyết tộc trong cuộc chơi xem ai giàu hơn này, thế nên trừ Thi Hoàng đã xuất thủ trước các tộc khác đều chỉ án binh bất động chờ đợi thời cơ cũng như biểu hiện của Huyết tộc.
.
Tuy nhiên các tộc đã biết thì đã sao, đối thủ muốn ngăn cản thì đã làm sao, Huyết tộc tự tin bản thân có thực lực để một mình tao chấp hết...
Huyết tổ đại nhân một lần nữa xuất hiện lạnh lùng bỏ ra cái giá trên trời 30.000 thần tệ đấu giá chiếc Găng Tay Cự Nhân kia như một lời khẳng định sức mạnh của Huyết tộc và cũng như một sự khiêu khích để xem kẻ nào dám nhảy ra ngăn cản.
Ngay lập tức trước cái giá không tưởng 30.000 thần tệ chỉ để thu về một trang bị kia, toàn bộ quan khán giả của khu đấu giá đều đồng loạt hít một ngụm lãnh khí rồi nhau nhau bàn tán về độ chịu chơi của Huyết tộc...
Tuy nhiên phần lớn ánh mắt vẫn tập trung về hai đối thủ nổi tiếng nhất của Huyết tộc là Thi tộc và Liên Minh Cầm Thú để xem hai ông lớn này sẽ có đáp trả gì, nhất là Thi Hoàng kẻ đã và đang trực tiếp đối đầu với Huyết tộc.
.
Về phần các đối thủ của Huyết tộc...
Ngoài Long Hoàng Kinh Long vẫn tỉnh như sáo không biết nghĩ cái gì chỉ ngồi đó xem trò vui.

Kim Mao Sư Vương và cả Bạch Ưng vương lòng lại như lửa đốt đều khẽ nhìn nhau rồi rơi vào trầm ngâm không nói nên lời, trải qua một hồi đấu giá không ít trang bị cái giá 30.000 thần tệ kia thật sự trở thành gánh nặng mà Liên Minh Cầm Thú không thể dễ dàng bỏ ra được, nhất là chỉ để ngăn cản Huyết tộc kết hợp thành trang bị đỏ.
Găng Tay Của Nhân kia đúng là khá ngon nhưng cũng không ngon đến mức đó.
Huống chi còn có một Thi Hoàng có thù với Huyết tộc không kém, Kim Mao Sư Vương vẫn ôm tâm lý may mắn chờ đợi xem Thi Hoàng có xuất thủ hay không.
.
Ngược lại trước cái giá kh ủng bố của Huyết tộc và sự yên lặng đến đáng sợ của những kẻ khác...
Thi Hoàng mặt tím bỗng chốc hóa thành đen xuýt chút nữa đổi hệ thành Ma tộc nghiến răng nghiến lợi nhìn qua phòng vip của Liên Minh Cầm Thú và cả Long tộc.
Tuy nhiên đáp lại Thi Hoàng chỉnh có tiếng hộ xác nhận cái giá kia của nữ Bạch Y Quản Sự không hề có sự đáp trả từ Liên Minh Cầm Thú hay Long tộc, rõ ràng trước cái giá quá lớn kia các phương đều bắt đầu chùn bước không dám xuất thủ ra cái giá cao hơn đối phó Huyết tộc.
Dù sao kẻ gấp nhất trong chuyện này đâu phải Liên Minh Cầm Thú hay Long tộc mà chính là Thi Hoàng, Liên Minh Cầm Thú và cả Long tộc hoàn toàn có thể từ từ chờ đợi đến phút cuối cùng khi Thi Hoàng bỏ cuộc mới nhảy ra trang đoạt sau, nhưng Thi Hoàng lại không thể càng không dám trông cậy hết vào kẻ khác.
.
Huyết tộc càng mạnh chính là lưỡi dao đâm vào tim Thi Hoàng...

Thế nên đến cái lúc nữ Bạch Y Quản Sự hô đến lần thứ ba chuẩn bị xác nhận chiếc Găng Tay Cự Nhân kia sẽ thuộc về Huyết tộc, Thi Hoàng rốt cuộc cũng đã không thể nhịn được nữa hét lên:
- Dừng lại cho ta...
- Bổn Hoàng ra giá 31.000 thần tệ...
...
.
Cái gì đến cũng phải đến, Thi Hoàng không thể để Huyết tộc một đại tộc uy hiến trực tiếp đến lãnh thổ của mình có thể kết hợp ra được trang bị đỏ đành cắn răng liều mạng ra cái giá 31.000 thần tệ, mặc dù chỉ hơn cái giá Huyết tộc đưa ra 1.000 thần tệ nhưng đã đủ sức cướp Găng Tay Cự Nhân kia từ tay Huyết tộc.
Các đại tộc nhờ thế đều thở ra một hơi may mắn, nhất là Kim Mao Sư Vương khẽ lau đi những giọt mồ hôi trên trán, vừa lúc nãy Kim Mao Sư Vương đã thật sự muốn xuất thủ ngăn cản Huyết tộc rất may Thi Hoàng đã ra tay trước.

Ngược lại về phần các tiểu chủng tộc những kẻ quan chiến không xem vào cuộc chiến này chỉ có một mảng khích động không thôi trước cái giá mà Thi Hoàng dám đưa ra, ai nấy đều nhau nhau nhìn về phòng vip Huyết tộc để xem vị Huyết tổ đại nhân kia sẽ làm gì.
Cuộc chơi này rõ ràng là vẫn không kết thúc...
.
Tuy nhiên tất cả đều đã sai...
Trước ánh nhưng sôi mói của vạn tộc, Huyết tổ đại nhân lại đột nhiên cười lớn bộ dáng còn vô cùng khoái trá người nghe như mây thanh thoát vô cùng, không chút gì dính dáng đến bộ dạng hùng hổ như muốn giết người vừa lúc nãy.
Từng tiếng cười chó má nghe sao mà nó thương sướng lạ thường vang lên khắp khu đấu giá khiến các chủng tộc đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì, chỉ có số ít kẻ tự cho là thông minh như nghĩ ra chuyện gì đó đều trố mắt kinh ngạc nhìn Trần Lâm.
Mãi một lúc lâu như đã cười đủ, Trần Lâm mới vuốt vuốt cằm bộ dáng vô cùng đểu cáng cười như không cười nói:
- Tốt...!nếu Thi Hoàng đã yêu thích chiếc găng tay kia như thế...
- Bổn Huyết tổ sao có thể nhẫn tâm giành giật vật yêu thích của ngươi...
- Chiếc Găng Tay Cự Nhân này ta nhường lại cho Thi Hoàng vậy...!mong ngươi có thể hảo hảo mà tận dụng...!ha...!ha...
...
.
Nói xong Trần Lâm hoàn toàn mặc kệ chiếc Găng Tay Cự Nhân kia cũng như toàn bộ quan khán giả còn đang ngơ ngác nhìn nhau mà phủi đít trở về chỗ ngồi của mình...
Cuộc tranh đoạt Găng Tay Cự Nhân gì gì đó tưởng chừng như rất dài theo đó mà kết thúc vô cùng trống vắng.

Tuy nhiên trống vắng như thế nó mới càng thêm k1ch thích...
.
- Cmn...!không phải bảo sẽ kết hợp thành trang bị đỏ sao???
- Các phương liều mạng tranh đấu đâu??? Sao chưa gì hết game rồi???
- Không lẽ...!vị Huyết tổ này lại hố người rồi...!móa nó ta biết ngay mà...
Không biết từ đâu và cũng không biết của kẻ nào, một giọng nói khinh nghị vang lên chấn hiếp toàn trường...
Ngay lập tức một ý nghĩ gần hoàn đường như đã thành chân lý như dịch Covid 19 lan tràn khắp cả khu đấu giá.
Có lẽ sự thật đã quá rõ ràng, cái gì mà kết hợp thành trang bị đỏ nhìn bộ dáng của Huyết tổ đại nhân thế kia không cần nghĩ nhiều cũng biết là không có rồi và tất cả mọi chuyện lại là một màn diễn sâu hại người của vị Huyết tổ kia.
Tính ra cái trò này Huyết tổ đại nhân đã dùng rồi, vậy mà vẫn dùng lại còn thành công lừa gạch cả vạn tộc chơi Thi Hoàng một vố đau, mà trách ai được đây vốn là tình báo của chính Thi Hoàng.
Cứ như thế khi đã biết được “sự thật” các tộc đều không nhịn được cười lớn thành tiếng khôi hài nhìn vào phòng vip của Thi Hoàng.
Huyết tổ đại nhân đúng là độc nhưng vị Thi Hoàng này cũng đúng là đen và thật tế cũng đúng là như vậy...
Nhìn theo bóng lưng Trần Lâm phủi đít bỏ đi không chút vấn vương, Thi Hoàng đột nhiên cảm thấy nhân sinh vỡ nát đứng đó như trời trồng, khuôn mặt vốn màu tím sẫm chân chính hóa thành màu đen và 31.000 thần tệ cứ thế bay đi.
.
Tuy nhiên không một ai biết răng ngay khi trở về chỗ ngồi của mình nơi mà các tộc không thấy đến, khuôn mặt vui cười đắc ý của Trần Lâm đã hoàn toàn biết mất thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lẽo âm trầm đến cực điểm, cả căn phòng vip của Huyết tộc theo đó đột nhiên giảm nhiệt như trời động lạnh giá tĩnh lặng đến đáng sợ...
Đám người Lý Minh Nguyệt, Sa Hoàng hay Hắc Dạ Lang Vương còn đỡ biết Trần Lâm đang không vui chỉ ngồi một bên không nói gì, đám nhân loại như Lê Dũng, lão Valiber và cả lão quân nhân Võ Nguyên Thiên mới là đen nhất trước sức ép vô hình của Trần Lâm đến thở cũng cảm thấy khó khăn vô cùng rất muốn rời khỏi cái hầm ngục băng giá này.
Huyết tổ đại nhân đúng là đang diễn nhưng màn diễn xuất này lại không vui một chút nào.
...
.
- Trần Lâm, nếu như ngươi thấy khó chịu không muốn bỏ chiếc găng tay kia…
- Chúng ta thật ra cũng có thể chơi được...
- Huyết tộc vẫn còn không ít thần tế, huống chi chúng ta còn có thể mượn một ít từ Sa Hoàng…
Rất may đến khi đám người Lê Dũng sắp không chịu được áp lực cuộc đời, cũng như nhận thấy nữ Bạch Y Quản Sự đã bắt đầu hộ giá, Lý Minh Nguyệt vẫn là không nhẫn tâm một lần nữa đứng ra nhỏ giọng nói.

Đương nhiên cái không nhẫn tâm này lại là vì Trần Lâm, hoàn toàn không liên quan đến kẻ khác.
Hơn ai hết Lý Minh Nguyệt hiểu rõ được tính khí “chả ngán bố con thằng nào” của vị Huyết tổ nhà mình, lần này Huyết tổ lại phải chịu thua sao mà không khó chịu cho được.
Tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng nội tâm Lý Minh Nguyệt vẫn rất quan tâm đến thằng trẩu này, thấy hắn không vui Lý Minh Nguyệt vẫn không nhịn được muốn bất chấp mà chơi tới bến.
Tính ta độ cuồng này cũng không kém gì hai vị nữ vương còn lại…
.
Tuy nhiên lần này lại khác…
Huyết tổ đại nhân dù hoang dâm vô độ nhưng chưa bao giờ vì chút nóng giận mà bất chấp lợi ích Huyết tộc, không đợi Lý Minh Nguyệt nói hết câu Trần Lâm đã xua tay lắc đầu nói:
- 30.000 thần tệ đã là cái giá cuối cùng của ta tự đặc ra rồi…
- Dù còn tiền hay không, ta cũng không muốn trả giá quá lớn hơn như thế…
- Huống chi còn có một Long tộc ở đó, chúng ta cũng chưa chắc có thể thu được…
- Nếu để Long tộc thu trở về lại phiền phức thôi thì cứ để Thi Hoàng thu lấy sẽ tốt hơn…

.
- Nếu ngài đã nói như vậy ta cũng không ý kiến…
Nhận ra Trần Lâm bất ngờ hiểu chuyện đến như thế, Lý Minh Nguyệt có chút bất ngờ cười nói.
Hiển nhiên dù mất đi cơ hội kết hợp thành một trang bị đỏ, nhưng có tiền thì vẫn có cơ hội khác huống chi đúng như Trần Lâm nói vẫn có một Long tộc ngồi đó.
Đừng quên chiếc găng tay kia vốn của Long tộc, thế nên nếu muốn thu về Long tộc chỉ cần chịu lỗ khoảng hoa hồng của hệ thống mà mạnh mẽ tăng giá mà thôi, Huyết tộc trên cơ bản là không chơi lại.
Tốn sức cho một trang bị biết chắc không thể thu được như thế là vô ích, bù lại nếu để Thi Hoàng thu được lại hay khi ép được một khoảng tiền không nhỏ của chủng tộc trên cơ bản là sẽ giành ăn với mình này, cơ hội ngon ăn hơn vì thế mà cũng mở ra.
Tính ra dù không phải lựa chọn tốt đẹp nhất nhưng đây đã là sự lựa chọn không tệ.
Tuy nhiên Trần Lâm hiểu chuyện nhưng Hồng Ánh thì không tức giận chu mỏ nói:
- Nhưng mà để tên Thi Hoàng kia đắc ý như thế ta thật sự không cam tâm…

.
Nghe thấy thế Trần Lâm ngược lại thoáng cười lạnh nhìn khuôn mặt đang như ăn shit đến nơi của Thi Hoàng khi nghe được nữ Bạch Y Quản Sự chốt giá vui vẻ để Thi Hoàng đấu giá thành công chiếc Găng Tay Cự Nhân kia với giá 31.000 thần tệ.
Rõ ràng nếu không phải Huyết tộc thì cũng chả ma nào bỏ ra cái giá cao hơn 31.000 thần tệ để thu về chiếc găng tay kia.


Khơi khơi bay màu mấy 31.000 thần tệ còn mang cái tiếng chơi ngu bị người ta chơi xỏ, Thi Hoàng hiển nhiên là không vui càng không dính đến hai từ đắc ý như Hồng Ánh nói.
Tuy nhiên không chỉ Hồng Ánh mà Trần Lâm cũng tự cho rằng Thi Hoàng đang rất đắc ý còn cố tình khiêu khích mình.
Ánh mắt một lần nữa chuyển lạnh nhìn qua phòng vip của Thi Hoàng, Trần Lâm sao có thể chịu để người ta khiêu khích như thế lạnh giọng nói:
- Hừ… cướp đồ trên tay bổn Huyết tổ sao có thể để cho hắn đắc ý như vậy được…
- Hồng Ánh sau sự kiện này ngươi nhanh chân trở về Huyết tộc tập hợp lực lượng đánh sập cái ổ chó của tên kia lấy đồ về cho ta…

.
Chỉ chờ có thế, Hồng Ánh thoáng mỉm cười phấn khích nói:
- Ta chỉ chờ ngài nói câu này thôi…
- Không cần hết sự kiện ta lập tức đi ngay…

.
Nói xong không cần đợi Lý Minh Nguyệt cho phép, Hồng Ánh đã có ý chỉ của Huyết tổ đại nhân trong tay còn ngán ai nữa lập tức rời khỏi Thánh Thành mà trở về Huyết tộc tập hợp lực lượng tiến đánh Thi Hoàng quyết tâm đòi lại "công bằng" cho Huyết tổ đại nhân.
Ngược lại ngồi cạnh Trần Lâm, chủ chiến lực mạnh nhất Huyết tộc Thiên Không nữ vương Thanh Vân tạm thời không vội xuất thủ vẫn ở lại ngồi cùng Trần Lâm chờ đợi sự kiện kết thúc.
Dĩ nhiên không phải vì Thanh Vân không vội hay không tham gia mà vì Hồng Ánh đang ở phía trời đông Huyết tộc muốn đánh Thi Hoàng vẫn cần một khoảng thời gian di chuyển nữa, Thanh Vân tạm thời không vội đợi Hồng Ánh về sẽ đi cùng.
Dám ức hiếp Huyết tổ đại nhân còn ngay trước mặt mình, trận này Thanh Vân không thể không tham gia.
Đáng thương cho Thi Hoàng không hề biết rằng chỉ vì mình bỏ tiền giành lấy chiếc găng tay kia đã chọc giận con người yêu hòa bình ghét chiến tranh như Trần Lâm…
.
Ngược lại gần như chứng kiến tất cả, Lý Minh Nguyệt không nhịn được hai mắt trắng dã kinh ngạc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại cái ghế trống của Hồng Ánh vừa ngồi, một cảm giác dường như bản thân đang bị đôi gian phu dâm phụ kia lừa hiện lên trong lòng Lý Minh Nguyệt.
Ngay từ đầu Huyết tổ đại nhân chỉ không phải đột nhiên hiểu chuyện mà là muốn kiếm chuyện.
Ngay bên cạnh, Lý Minh Nguyệt đã thế những người khác kể cả Sa Hoàng càng không phải nói kinh ngạc không thôi len lén nhìn Trần Lâm thầm nghĩ.
- Đây không phải là thành phần mua không được ra tay cướp đó hay sao?
- Ấy vậy mà còn ra giọng đòi lại công bằng…
- Móa nó… thật là khốn nạn…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.