Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 689: Là Do Nhân Loại Quá Nhỏ Yêu



Hết chuyện tiệc tàn ai rồi cũng sẽ về nhà nấy...

Trận chiến giữa Huyết tộc và Vũng Hải xem như tạm kết thúc, không chỉ Huyết tộc mà đại quân Vũng Hải cũng chầm chậm hành quân trở về bỏ lại tử địa phóng xạ và cả Lôi Thành lại sau lưng.

Đương nhiên đại soái bỏ mạng sĩ khí của đại quân Vũng Hải không tránh khỏi đại giảm bước chân vô thức trở nên nặng nề vô cùng không kém gì nhóm tàn binh Huyết tộc.

Không chỉ thế mặc dù sớm đã lùi xa tránh được vụ nổ khủng bố từ quả bom nguyên tử từ đó giảm thiểu thương vong hơn so với Huyết tộc rất nhiều, nhưng không có nghĩa đại quân Vũng Hải không chịu tổn thất mà ngược lại tổn thất mà Vũng Hải phải chịu cũng là không nhỏ.

Tuyết phòng thủ bị đánh hạ gần như toàn thể quân nhân cùng công sự trên đó đều bị đại quân Huyết tộc tiêu diệt tuyệt đối là một tổn thất nặng nề không thể chối cãi của Vũng Hải. Sau này khi viện binh đến tình hình cũng không khá hơn là bao một lần nữa bị cánh quân Huyết tộc đánh cho tan tác không sức chống trả, chênh lệch trong đó đã là quá rõ ràng thậm chí nếu không phải phút cuối cùng Lôi Thành liều mạng kích nổ quả bom nguyên tử nhóm viên binh Vũng Hải chỉ sợ cũng đã bị tiêu diệt.

Tương lai sau này trong sử sách chói lội của nhân loại thời mạt thế chắc chắn sẽ có trận chiến này, nó sẽ kể rằng quân nhân Vũng Hải đã anh dũng đánh lui đại quân Huyết tộc tàn ác ra sau, nhưng thực tế những quân nhân ở đây hiểu rằng đôi bên là lưỡng bại câu thương, thậm chí thương bên mình mới là nhiều hơn. Một trận chiến kết thúc đại quân Huyết tộc thua đau, nhưng Vũng Hải cũng chỉ thắng được một nửa mà thôi khi chính họ cũng phải rút lui, rất may một nửa kia đã là vô cùng quý giá khi có thể bảo hộ được Vũng Hải thậm chí cả chính quyền Lôi Chấn một thời gian dài yên bình trước vị hàng xóm thân thiệt Huyết tộc.

Yên bình có lẽ là một phần thưởng vô cùng xứng đáng mà nhân loại có thể trả bằng bất cứ giá nào để có được.

.

Bất chợt ngay lúc đại quân còn đang nặng nề lên đường, liên tiếp những tiếng trực thăng vận bất giác vang lên phá tan không khí yên tĩnh nặng nề...

Ngay phía chân trời xa xa, một chiếc trực thăng quân dụng toàn thân màu rằn ri xanh xanh đen đen phá không bay đến rồi hạ cánh ngay bên cạnh đại quân, rất nhanh từ trong chiếc trực thăng hơn năm quân nhân nhanh chân nhảy xuống.

Trong đó dẫn đầu là một trung niên nam tử khí thể bất phàm không giận tự uy, nhưng không hiểu sau ánh mắt của lão ta lại có phần trống rỗng vô thần liếc nhìn đại quân một vòng rồi rung giọng kêu lên:

- Lôi Thành đâu... hắn ở đâu...

...

.

Nhìn nhóm người bất ngờ xuất hiện, Ngô Bình không nhanh không chậm leo xuống xe bộc thép chào với trung niên nam tử không ai khác chính là hoàng đế của những hoàng đế Lôi Chấn một cái rồi lắc đầu nhìn về khoảng không phía sau đại quân nơi mơ hồ còn cảm nhận được nó đang bốc lên từng đám khói trắng...

Mãi một lúc Ngô Bình gần như rặn ra từng chữ nặng nề nói:

- Lôi Thành... Lôi đại nhân... hắn ở nơi đó...

...

.

Nghe Ngô Bình nói thế, Lôi Chấn thoáng thừ người ra ngơ ngác nhìn vùng trời đã hóa thành bình địa thấp thoáng phía xa xa hóc mắt bất tri bất giác đỏ lên trông thấy...

Dù đã nghe được tin thậm chí đã đoán được phần nào dự định của Lôi Thành nhưng khi đích thân nghe thấy Lôi Chấn dù có mạnh mẽ cách mấy cũng không nhịn được xúc động suýt chút nữa ngã quỵ, trong lòng vô cùng rối loạn xen lẫn tự trách.

Là lão... chính là Lôi Chấn lão đã quyết định tha cho Lôi Uyển Nhi một mạng để giờ đây rước lấy họa cho Vũng Hải một cái tai họa phải trả bằng mạng của Lôi Thành, hỏi Lôi Chấn có hối hận hay không câu trả lờ chắc chắn là có, nếu thời gian có quay trở lại Lôi Chấn chắc chắn sẽ không niệm tình máu mủ giết chết Lôi Uyển Nhi.

Đáng tiếc đời không có thuốc hối hận càng không có cổ máy thời gian, Lôi Chấn chỉ có thể chấp nhận hiện thực tàn khốc...

Mãi một lúc lâu Lôi Chần mới sâu kinh thở dài dường như đã già đi chục tuổi lắc đầu nói:

- Là ta... tất cả đều là do ta...

- Nếu không phải do ta... thì...

...

.

- Không...

- Không phải lỗi của ai cả, đây là nhân quả mà Lôi Thành phải nhận...

- Huống chi nếu thật sự ai đó có lỗi thì chỉ có thể là nhân loại... là do nhân loại chúng ta quá nhỏ yếu...

Tuy nhiên không đợi Lôi Chấn nói hết câu Ngô Bình đã lắc đầu cười khổ nói...

Chứng kiến cuộc thảm sát gần như không sức chống trả của đại quân Vũng Hải, chứng kiến Lôi Thành ôm bom tự sát kích nổ quả bom nguyên tử liều mạng với Huyết tộc, tâm lý của Ngô Bình dường như đã có chút biến chuyển.

.

Xét cho cùng ân oán của Lôi Thành và Lôi Uyển Nhi đơn giản chỉ là một cuộc tranh giành quyền lực do biến chuyển của thời đại mà đâu đâu cũng có, ai đúng ai sai ai tốt ai xấu trong cuộc chơi hoàn toàn không thể khẳng định...

Lôi Thành vì lợi ích giết chết cha của Lôi Uyển Nhi đúng là làm ác tất gặp quả báo, nhưng ngược lại nếu cha của Lôi Uyển Nhi kèo trên lão có vì lợi ích mà tranh đoạt với Lôi Thành thậm chí có đưa Lôi Thành vào cửa tử đúng như những gì là Lôi Thành đã làm hay không? Câu trả lời sợ là cũng sẽ là có.

Thế nên đáp án cho mâu thuẫn kia đơn giản là kẻ mạnh và kẻ yếu mà thôi.

Cũng giống như chính trận chiến của Huyết tộc và Vũng Hải, nếu đại quân Vũng Hải có thể mạnh mẽ hơn một hơi đánh tan Huyết tộc thì ai đúng ai sai trong đó có quan trọng sao?

Hoặc dã nếu Lôi Uyển Nhi không may mắn lọt vào mắt xanh của Trần Lâm một bước lên mây trở thành thống soái sư đoàn Huyết tộc thì cha nàng bị ai giết liệu có quan trọng sao?

Nhân loại vốn vẫn là một loài động vật và trong giới động vật cường giả vi tôn, đúng sai thiện ác tất cả đơn giản chỉ là xem nắm đấm ai lớn hơn mà thôi, cái sai lớn nhất của Vũng Hải là nắm đấm không lớn bằng Huyết tộc.

Bản chất của thế giới chính là như thế không việc gì phải đau buồn hay tự trách, việc quan trọng nhất là phải giải quyết sai lầm.

...

..

Cùng lúc đó ở một diễn biến khác...

Sâu bên trong thành phố Thanh Thủy tổng bộ của Huyết tộc trên vùng đất này, một cuộc họp kín tề tựu gần như tất cả đại lão Huyết tộc thủ hộ tuyến phòng thủ phương đông và cả đội thị nữ của Huyết tổ đại nhân cũng đang diễn ra hết sức sôi nổi...

Chỉ nghe Rầm... một tiếng...

Yêu Cơ mặt mũi ngập trong phẫn nộ tức giận đập bàn gầm lên, bộ ngực sữa trắng hồng căn mộng như hai quả đao tiên không chút che đây theo đó rung lên kịch liệt...

- Khốn kiếp...

- Bọn... bọn chúng dám dùng đến thứ kia... còn giết chết không ít tộc nhân của Huyết tộc ta...

- Khốn kiếp... thật là khốn kiếp... thù này nhất định phải để bọn chúng trả bằng máu...

...

.

Mặc dù chỉ là một đóa hoa thực lực tự thân không phải mạnh lắm chỉ thiên về tạo khói đánh lén nhưng rõ ràng độ chiến của Yêu Cơ là không phải bàn...

Đương nhiên cái gì cũng có nguyên nhân của nó...

Dưới một quả bom nguyên tử của Lôi Thành, lần xuất binh này Huyết tộc có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề là quả đắng lớn nhất và cũng là đau nhất mà Huyết tộc từng phải gánh chịu khiến bất kỳ ai trong Huyết tộc khi nghe tin đều phẫn nộ vô cùng chỉ hận không thể san bằng Vũng Hải rửa sạch mối thù này...

Huống chi không chỉ thương vong về quân lính mà cao tầng Huyết tộc cũng trọng thương không nhẹ, đặc biệt nhất là Trần Lâm bị nổ một phát suýt chút nữa là đăng xuất.

Mặc dù sau cùng may mắn không đến mức mất mạng nhưng thương thế Trần Lâm nhận phải là vô cùng nặng cả người bị băng bó như xác ướp chỉ có thể để hai người Chu Lệ Đình và Trương Tố Nga hảo hảo chăm sóc.

Trước thảm trạng đó của Trần Lâm, biểu hiện vừa rồi của Yêu Cơ đã xem như quá hiền nếu để những nữ nhân điên ở tổng bộ Huyết tộc trông thấy sợ là sớm đã phát điên bất chấp tất cả đánh thẳng đến Vũng Hải từ lâu.

.

Rất may Trần Lâm đủ tỉnh táo để nhận ra được việc đánh Vũng Hải trả thù gì đó lúc này là vô cùng ngu ngốc tuyệt đối sẽ không để đám nữ nhân này của mình làm bậy...

Ngồi yên vị trên ghế dài để hai người Chu Lệ Đình và Trương Tố Nga cẩn thận xử lý vết thương, Trần Lâm không nhanh không chậm khẽ lắc nhẹ đầu nghiệm giọng nói:

- Không được...

- Ta biết các ngươi không nuốt trôi cục tức này nhưng việc đánh Vũng Hải lúc này quá nguy hiểm...

- Không tính trăm dặm phóng xạ như một chướng ngại vô hình không dễ vượt qua thì chính Vũng Hải cũng là một vấn đề, không ai có thể chắc chắn được bọn chúng còn quả bom nguyên tử thứ 2, thứ 3... hay không...

- Hiện tại binh lực của chúng ta đã bị tổn thất nghiêm trọng đánh nhau không phải sách lược tốt nhất lúc này...

...

.

- Nhưng chúng ta cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn chúng được...

- Suýt chút nữa ngài đã mất cả mạng, thù này không thể không báo...

Ngồi một bên Phương Ngân ánh mắt sắc lạnh đến dọa người phẫn nộ vô cùng lên tiếng đáp.


Hiển nhiên không phải do Phương Ngân là phe chủ chiến, nàng là người của đội thị nữ trách nhiệm của nàng là bảo vệ cho Huyết tổ đại nhân chuyện đánh giết này không phải việc của nàng.

Nhưng cũng chính vì là người của đội thị nữ Phương Ngân mới cảm thấy vừa thẹn vừa giận khi không thể hoàn thành đúng trách nhiệm của mình bảo hộ cho Trần Lâm, trước đó đã không thể thậm chí để Trần Lâm gánh phần lớn giờ lại thấy Trần Lâm bị thương nặng đến thế sao Phương Ngân có thể chấp nhận bỏ qua cho Vũng Hải dễ dàng như vậy được.

Đương nhiên không chỉ Phương Ngân các thành viên khác của đội thị nữ đều có cùng suy nghĩ đó khẽ nhìn Trần Lâm một cái, cảm tưởng như chỉ cần mệnh lệnh của hắn các nàng sẽ đánh đến Vũng Hải thật.

.

Tuy nhiên trước ánh nhìn chờ đợi của mọi người Trần Lâm lại một lần nữa lắc đầu nói:

- Dĩ nhiên là chúng là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vũng Hải...

- Không chỉ các ngươi thương thế này ta cũng nuốt không trôi, nhưng lúc này không phải lúc thích hợp để tiếp tục động binh với Vũng Hải...

...

.

Một nổ kia của Lôi Thành tuy không thể 100% hoàn hảo theo kế hoạch của lão khi Lôi Uyển Nhi và các cường giả khác của Huyết tộc vẫn còn sống, nhưng không thể phủ nhận được nó vẫn thành công mỹ mãn khi tiêu diệt gần như đại lượng binh lực của sư đoàn phía đông của Huyết tộc, với binh lực thế này Trần Lâm có muốn đánh cũng rất khó trừ khi dùng đến binh lực của tổng bộ Huyết tộc hiện đang đồn trú ở những nơi khác.

Tuy nhiên sách lược trọng tâm của Huyết tộc trong tương lai là thi đàn Thi Hoàng, việc kéo quân đến đây người chết ta sống với Vũng Hải chắc chắn là điều không thể, chí ích là trong thời gian ngắn Trần Lâm sẽ không làm thế và đúng như nguyện ước của Lôi Thành Vũng Hải của lão sẽ có được một khoảng thời gian yên bình.

Ngược lại thấy không thể thay đổi được quyết định của Trần Lâm, nhóm nữ cũng không phải người không hiểu đại cục thậm chí sớm đã nhìn rõ thực lực của phe mình chỉ là các nàng có đôi chút không phục mà thôi, trước mệnh lệnh của Trần Lâm dù rất không muốn thừa nhận thất bại lần này song cũng không ai dám có ý kiến gì âm thầm gật đầu không lên tiếng...

Thấy thế Trần Lâm thoáng cười cười nói:

- Tạm thời không đánh Vũng Hải nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ không làm gì...

- Đừng quên chúng ta đang sống trong thời đại hệ thống vạn tộc tranh đấu, cường giả vi tôn...

- Nếu các ngươi đã muốn trả thù như thế sao không đi luyện cấp sớm ngày đột phá đến cấp 30.

- Thử nghĩ xem tầm 10 cường giả cấp 30 đồng thoạt tiến đánh Vũng Hải có cửa sống sao???

...

.

- Tốt chúng ta lập tức đi cày cấp... nhất định... nhật định phải cho đám người kia biết mặt...

- Cấp 30 không đủ thì 40, 50... ta không tin không chơi lại được thứ bom nguyên tử kia...

Được Trần Lâm nhất thời khai sáng, nhóm thị nữ Phương Ngân ánh mắt không khỏi sáng lên kích động lên tiếng đáp.

Đúng vậy đây là thời đại vạn tộc tiến hóa sức mạnh cá nhận được đề cao đáng kể, việc cường giả vi tôn nhất quyền áp tứ phương là hoàn toàn có thể, thế nên nếu binh lực đã không đủ thì ta chơi tướng lực chỉ cần đội thị nữ đều đột phá đến cấp 30 thì sợ gì một cái Vũng Hải nữa, thậm chí cấp độ cao hơn thì bom nguyên tử còn có gì đáng sợ.

Rất nhanh gần như không kịp chờ đợi hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân khẽ cúi chào Trần Lâm một cái rồi cấp tốc dẫn theo Lâm Mỹ Anh, Bích Ngọc và cả cô bé huyết thây ma Huyết Thiên đi cày cấp tranh thủ sớm ngày đột phá cấp 30 cũng như tranh thủ ngày trả thù rửa hận.

Tuy nhiên khi mới ra đến cửa Trần Lâm đã vội lên tiếng vọng theo nói:

- Dẫn bọn nhóc Đào Nhi theo cùng...

- Tranh thủ huấn luyện cho các nàng đôi chút, ta có việc sẽ dùng đến...

...

.

- Được...

Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Phương Tuyết đại tỷ thoáng ngây người nhất thời không hiểu Trần Lâm rốt cuộc có mục đích gì với bọn nhóc kia song vẫn gật đầu lĩnh mệnh đáp rồi nhanh chân rời đi hiển nhiên là đi tìm ba cô nhóc Đào Nhi vẫn còn trên thiên không ốc đảo.

Với thực lực của đội thị nữ lúc này huấn luyện thêm ba cô nhóc kia cũng không đáng là gì, huống chi dưới bàn tay nhào nặn của Trần Lâm nền tảng của ba cô nhóc đã

rất tốt, chỉ là không hiểu có mục đích gì Trần Lâm lại không trích huyết với ba cô bé khiến ai nấy nhất thời khó hiểu.

Bên cạnh Long Ngữ Yên cũng thoáng trầm ngâm một lúc rồi cười cười hết sức đê tiện như không có chuyện gì nói:

- Huyết tổ đại nhân vậy chúng ta cũng đi trước...

- Chuyện còn lại ngài tự giải quyết nhé...

...

.

Nói xong không một giây chần chờ gần như chó đuổi, Long Ngữ Yên nhanh chóng dẫn theo ba siêu thú Kỳ Kỳ, Tiểu Hắc và Tiểu Tuyến nhanh chóng rời đi...

Đương nhiên Long Ngữ Yên cũng nhóm người Tiểu Hắc sẽ không đi luyện cấp gì đó.

Sau Trần Lâm ba đại hung thú chắc chắn là người ăn phải quả đắng nhiều nhất, dù chưa đến mức nằm liệt giường liệt chiếu nhưng cũng cần phải hảo hảo tịnh dưỡng một thời gian. Về phần Long Ngữ Yên nàng dù không bị thương quá nghiêm trọng nhưng thuộc hạ dưới trướng của nàng lại bị thương không ít cần cẩn thận sắp xếp người đến chăm sóc.

Cứ như thế đoàn người kéo nhau lũ lượt rời đi, cả phòng họp rộng lớn thoáng chóc chỉ còn lại mấy người, trong đó ngoài Trần Lâm và ba người Yêu Cơ, Chu Lệ Đình và Trương Tố Nga ra thì bên dưới chỉ còn lại mình Lôi Uyển Nhi trước sau vẫn cúi đầu yên lặng không nói gì.

.

Thấy thế Trần Lâm biết ngay Lôi Uyển Nhi đang nghĩ gì khẽ nhếch nhép mỉm cười...

Trước ánh mắt hờn dỗi của Yêu Cơ, Trần Lâm không tim không phổi phất tay đuổi luôn con dâm nữ đang nhắm đến con chim sơn ca bé nhỏ bị tổn thương của mình đi chỉ để lại hai mỹ phụ Chu Lệ Đình và Trương Tố Nga bên người cùng Lôi Uyển Nhi vẫn đang chờ đợi bên dưới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.