Lãnh Địa Huyết Tộc

Chương 690: Trọng Địa Huyết Tộc, Nữ Vương Họp Mặt



Như hai tôn vệ nữ phì mỹ ngực tấn công mông phòng thủ đầy tính gợi dục đứng thủ hộ hai bên, dù thân tàn ma dại nhưng Huyết tổ đại nhân vẫn hết sức là chất chơi người dơi thể hiện đẳng cấp không gì sánh được của mình...

Thử hỏi đương kim thiên hạ còn có gì tuyệt vời bằng được hai đại mỹ phụ xinh đẹp linh lung một người thuần á đông tóc đen mắt đẹp vú to mông lớn như một con bò sữa gợi tình, còn một người lại có chút lai tây mũi cao da trắng trên đầu một mái tóc nâu nhạt hiện lên phong mỹ kỳ lạ lại ngoan ngoãn như hai người hầu đứng cạnh phục thị, sướng như chó kiểu này chỉ có thể là Huyết tổ đại nhân.

Trước khí thế bàn bạc đó của Huyết tổ đại nhân, Lôi Uyển Nhi sao mà đỡ được ngoan như cúm con ngồi bên dưới từ lúc mở hợp đến khi mọi người đi hết đều cúi mặt không dám nói câu nào. Đương nhiên đó là Trần Lâm tự thủ dâm tinh thần như thế, còn thực tế thì Lôi Uyển Nhi đang hổ thẹn không nói lên lời trước thất bại cay đắng của bản thân.

Nói gì thì nói thất bại này cũng ảnh hưởng rất lớn đến thực lực của Huyết tộc nhất là cánh quân phía đông dưới trướng Lôi Uyển Nhi nàng, rất rất nhiều tộc nhân Huyết tộc đã trực tiếp bỏ mạng vì quyết định tiến công của nàng, mặc dù Trần Lâm không trách nàng cũng không ai nói gì nhưng Lôi Uyển Nhi vẫn tự thấy thẹn trong lòng không sao tả nỗi...

.

Nhìn Lôi Uyển Nhi mặt như shit ngâm, Trần Lâm sao không đoán được nàng đang nghĩ gì cười trừ một cái lắc đầu không còn cách nào hơn đành đứng ra khuyên nhủ bà cô này:

- Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia...

- Huống chi ta cho phép đánh Vũng Hải cũng không phải hoàn toàn là vì chiều theo ngươi... tiến đánh Vũng Hải là chuyện cần thiết chí ít sẽ có lợi rất lớn cho Huyết tộc ta...

- Đây là chuyện cần làm nếu không ta cũng đã không chấp thuận...

- Ngươi không việc gì phải tự trách cả...

...

.

Nói xong Trần Lâm hết sức là thiện chí mỉm cười một cái, chỉ là với ngoại hình băng bó như xác ướp nụ cười kia trông hết sức dọa người...

Mặc dù nguyên nhân rất lớn đến từ tư thù của Lôi Uyển Nhi, nhưng trong quyết định đánh Vũng Hải này vẫn có yếu tố Trần Lâm trong đó.

Đầu tiên hiển nhiên là để trả đũa chuyện Trần Lâm suýt bị đâm một phát bay màu trước đó, còn sau là vì lợi ích Huyết tộc nếu không bà mẹ vợ không cho chơi còn khó tính của Trần Lâm cũng sẽ không dễ dàng để Lôi Uyển Nhi tự ý làm loạn như thế.

Đứng ở góc nhìn của Huyết tộc vị trí của Vũng Hải khá là vi diệu nói tốt không tốt nhưng nói xấu cũng không xấu, đặc biệt nó gần như là trung tâm của cả chính quyền Lôi Chấn khi phía tây chính là vùng hoang nguyên đồng cỏ rộng lớn còn phía đông chính là sân sau của pháo đài Viễn Đông và cả tổng bộ cứ điểm Phần Thiên.

Với địa thế như thế nếu Huyết tộc có thể áp sát Vũng Hải không cần đánh chiếm chỉ cần đóng quân gần đó sẽ như con dao kề thẳng vào hông của cả chính quyền Lôi Chấn, chỉ cần Huyết tộc động binh một cái có thể dễ dàng chia cắt lãnh thổ mà chính quyền Lôi Chấn trên cơ bản là đang quản lý thành hai phần trí mạng vô cùng.

Đáng tiếc một nổ của Lôi Thành còn trí hơn khiến dự định đó tạm thời không làm được và sợ là tương lai cũng sẽ không làm được.

.

Thế nên Lôi Uyển Nhi đơn thuần cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh không việc gì phải tự trách, còn thất bại trước Vũng Hải tuy rất cay đắng nhưng cũng càng không thể trách nàng được, dù sao đối phương đã dùng đến bom nguyên tử đổi lại là bất kỳ cầm quân cũng thế cả mà thôi.

Tuy nhiên trước cái chết vô ích của rất nhiều tộc nhân dưới trướng, với một người đã mất quá nhiều người thân như Lôi Uyển Nhi nỗi đau đó sẽ không dễ gì mà xóa đi được.

Mặc dù Trần Lâm đã hết sức khuyên bảo Lôi Uyển Nhi vẫn không bỏ xuống được gánh nặng trong lòng chỉ biết gượng cười cố tỏ ra mình ổn nói:

- Ta không sao...

- Chỉ có đôi chút hổ thẹn mà thôi... rất nhanh sẽ ổn...

- Mọi người đã rời đi hết... ta cũng có việc cần làm... Huyết tổ ta đi trước...

...

.

Nói xong Lôi Uyển Nhi mặt lạnh tanh gần như không chút cảm xúc lắc đầu cúi chào Trần Lâm một cái rồi muốn quay người rơi đi, còn đi làm gì thì Trần Lâm không biết...

Thấy thế Trần Lâm khẽ lắc đầu thở dài cũng không buồn khuyên nhủ Lôi Uyển Nhi gì nữa ánh mắt khẽ đảo một vòng cười nói:

- Chậm đã...

- Việc cần làm gì đó tạm thời để sao... ta có chuyện khác thú vị hơn cho nàng làm...

...

.

- Việc gì?

Nghe thấy Trần Lâm bất ngờ gọi mình lại nhất là trong giọng nói còn đầy tính nham nhở muốn bao nhiêu đê tiện có bấy nhiêu, Lôi Uyển Nhi khẽ nhíu mày nhỏ giọng hỏi phương tâm nhỏ bé bất giác rung lên nhè nhẹ.

Thân là người của Huyết tộc Lôi Uyển Nhi hiểu rất rõ bản tính dâm dê đê tiện đến cả cầm thú cũng không tha của vị lão tổ nhà mình, thế nên thấy biểu hiện của hắn lúc này Lôi Uyển Nhi lập tức nghĩ ngay đến những chuyện không hợp với thường phong mỹ tục kia trái tim nhỏ vô thức đập thình thịch liên hồi như trống đánh...

Dù là sát thần trên chiến trường một rìu bổ đầu không biết bao nhiêu sinh mạng vô tội nhưng trên tình trường và cả trên giường Lôi Uyển Nhi thật sự không khác gì một phế vật không sức trở mình, trước nguy cơ không thể trốn thoát lại không chút hiểu rõ Lôi Uyển Nhi nói không lo lắng sợ hãi chắc chắn là đang nói dối.

.

Rất may với thương thế như thế này Trần Lâm có muốn chơi những trò cảm giác mạnh kia chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm...

Trước sự lo lắng của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm chỉ cười cười ra vẻ nghiềm ngẫm nói:

- Không có việc gì lớn... chỉ có một chút việc nhỏ cho ngươi... chắc là ngươi sẽ thích... he... he...

- Chuyện này có chút liên quan đến Lôi Thành...

- Lão ta đã chết không biết ân oán của các ngươi thế nào?

...

.

- Ân oán với Lôi Thành?

- Ưm... ta nghĩ dù không phải đích thân ta giết... nhưng... Lôi Thành đúng là vì ta mà chết...

- Ngài không nói ta cũng không muốn nhắc đến nó nữa... ân ân oán oán kia ta nghĩ xem như kết thúc đi...

- Nhưng mà... ngài đột nhiên nói về việc này làm gì???

Nghe Trần Lâm đột nhiên hỏi đến tư thù của mình, Lôi Uyển Nhi thoáng trầm ngâm một lúc song vẫn gậy đầu đáp.

Thật ra thì ngay lúc Lôi Thành quyết tử mặc kệ tất cả kích nổ quả bom nguyên tử đồng quy vu tận với đại quân Huyết tộc, mặc dù rất câm hận lão giết chết thuộc hạ của mình nhưng ngược lại lòng trả thù của Lôi Uyển Nhi đã trở nên nhạt đi khá nhiều...

Đương nhiên nguyên nhân trong đó tuyệt không phải vì Lôi Uyển Nhi không còn là nhân loại nữa nên cái chết của phụ thân đã không được nàng xem trọng như trước, mà là do trước lòng quyết tử của Lôi Thành ít nhiều cũng bị đánh động đến nàng.

Nói gì thì nói Lôi Thành cũng là một hảo hán tử, huống chi hiện tại tất cả đều đã kết thúc, người cần chết cũng đã chết, thù sâu cũng đã trả, ân oán cũng nên chấm dứt từ đây.


Dĩ nhiên đó là vấn đề ân oán là chuyện tư, còn việc đánh Vũng Hải trong tương lai Lôi Uyển Nhi chắc chắn sẽ đánh đến cùng, chỉ là khiến Lôi Uyển Nhi thắc mắc không hiểu sao Trần Lâm lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này.

Ngược lại thấy biểu hiện nhẹ nhàng xem như trút bỏ được gánh nặng tâm lý của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm thoáng mỉm cười gật đầu hài lòng nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi chơi thôi... thấy ngươi như vậy ta cũng nhẹ lòng...

- Chỉ là... he... he... nói cho ngươi nghe một tin hot, lần đến Viễn Đông này ta vô tình bắt được một thằng ku họ Lôi tên Phúc...

- Trùng hợp thai ngươi cũng mang họ Lôi nhỉ...

- Không biết ngươi có muốn hảo hảo tâm sự với hắn đôi chút hay không? Ha... ha...

...

.

Nói xong Trần Lâm vô cùng là tiểu nhân đắc ý cười lớn một tiếng thập phần đê tiện...

Hiển nhiên cất công đến pháo đài Viễn Đông một chuyến khi đi Trần Lâm sao có thể tay không mà đi, không chỉ đem siêu hỗ trợ Bích Ngọc rời đi mà Lôi Phúc kẻ thù số hai của Lôi Uyển Nhi cũng được Trần Lâm và đồng bọn tiện tay bắt lấy.

Ngay lập tức không ngoài sợ liệu, Lôi Uyển Nhi lập tức kích động gầm lên:

- Cái gì ngài bắt được Lôi Phúc...

- Tốt... rất tốt... mau để ta gặp hắn...

...

.

Khác với Lôi Thành đã đền mạng, Lôi Phúc chưa chết nên thù hận kia sao có thể bỏ qua cho được. Huống chi ngẫm lại thì oán hận của Lôi Uyển Nhi dành cho Lôi Phúc lớn hơn với Lôi Thành rất nhiều đến mức chỉ hận không thể bâm đối phương làm trăm mảnh...

Hiện nghe tin Lôi Phúc đang trong tay Trần Lâm. Lôi Uyển Nhi sao có thể không kích động cho được.

Tuy nhiên trước sự kích động của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm lại vô cùng chó má mỉm cười dâm dê nói:

- Đưa tên kia cho ngươi cũng được...

- Khônb được... không được nha... ta khổ tâm khổ sức... trèo đèo, lội suối mới bắt được tên kia...

- Tự nhiên lại cho ngươi dễ dàng như thế... khổ tâm của bổn Huyết tổ ai có hiểu...

...

.

Nói đến đây Trần Lâm tựa như một tiểu nữ tử bị hiếp dâm tập thể thập phần uẩn khuất khàn giọng gào khóc, bộ dáng kia dường như bị ức hiếp hết sức là sâu nặng khiến hai tôn vệ nữ Trương Tố Nga và Chu Lệ Đình đang đứng hai bên cũng phải cạn lời...

Người khác không biết nhưng các nàng biết rất rõ tên Lôi Phúc kia là do Lâm Mỹ Anh và Bích Ngọc trước khi rời đi Viễn Đông đã tiện tay bắt lấy, Huyết tổ đại nhân làm gì có công lao trong đó thậm chí khổ lao cũng không có phần hắn, ấy vậy mà lại khóc lớn như vậy đúng là vô sỉ đến cực điểm.

Đáng tiếc mặc kệ Trần Lâm đang bày trò gì, Lôi Uyển Nhi đã không thể nghĩ nhiều nữa trầm giọng gào lên:

- Được... được rồi... không cần phải nói nhiều...

- Giao Lôi Phúc cho ta... ngươi... muốn gì cũng được...

...

.

- He... he... cái này là do ngươi nói đó nha...

- Tố Nga dẫn Uyển Nhi muội muội đi gặp tên kia đi... họ chắc là có rất nhiều chuyện cần hảo hảo tâm sự...

Đắt thủ Trần Lâm mỉm cười như được mùa tà nhãn quét qua quét lại trên người Lôi Uyển Nhi mấy vòng rồi cười lên một cái khoái chí nói.

Nghe thấy thế Trương Tố Nga chỉ cười cười không nói gì khẽ gật đầu với Trần Lâm một cái rồi dẫn theo Lôi Uyển Nhi nhanh chân rời đi thẳng tiến thiên không ốc đảo nơi đang gia giữ thanh niên Lôi Phúc xấu số và cả con thấy ma đang chứa trong mình viên tinh thể màu tím.

Tính ra thì tên Lôi Phúc này không biết nên nói hắn là may mắn hay xui xẻo nữa, đường ra biển Chiến Hạm Thiên Cung gặp phải không ít trắc trở tổn thương nghiên trọng ấy vậy mà hắn vẫn sống qua được đến tận đây đúng phước lớn mạng lớn, nhưng cũng vì sống qua được đến tận đây mới rơi vào tay Lôi Uyển Nhi, với thù hận cũng lớn không kém cái mạng của Lôi Phúc hắn chỉ sợ cũng sẽ sống nhưng là sống không bằng chết.

Đó cũng là ý nghĩ trong lòng Lôi Uyển Nhi thế nên khi thấy Trần Lâm gật đầu chấp nhận nàng không hề nghĩ nhiều cũng không quản đến giao kèo “muốn gì cũng được” trước đó vội vàng chạy theo Trương Tố Nga bộ dáng hết sức là kích động, nhất là độ mắt sắc bén của nàng đã gần như hóa thành một màu tiết canh đáng sợ vô cùng.

.

Tuy nhiên ngay khi hai người Trương Tố Nga và Lôi Uyển Nhi một trước một sau nhanh chân rời đi...

Chu Lệ Đình đã không nhịn được mỉm cười có phần đệ tiện không kém gì Trần Lâm nhỏ giọng hỏi:

- Đại nhân tình hình của ngài lúc này... nhắm chơi được không???

...

.

- Sao lại không được...

- Bổn Huyết tổ anh minh thần võ khí thế vô song... hai từ không được chưa bào giờ có trong đầu của bổn Huyết tổ...

Nghe thấy thế Trần Lâm lập tức nhảy dựng lên như mèo cái bị dẫm phải đuôi phẫn nộ gầm lớn khí thế vô cùng hiếp người.

Đương nhiên có hiếp được ai hay không thì chỉ có trời mới biết, chỉ biết thân là một đại nam nhân người lớn chim lớn hai từ “không được”hết sức là đại kỵ tuyệt không muốn nghe, chỉ là không muốn nghe sợ là không được.

Thương thế của Trần Lâm không nhẹ tuy còn ngồi được nói được nhưng tổn thương bên trong chỉ sợ không thua gì trạng thái suy yếu sau khi trích huyết, việc chơi những trò chơi cảm giác mạnh kia rõ ràng là điều không thể chí ít cũng phải đợi tinh dưỡng một thời gian. Thế nên thấy Trần Lâm đột nhiên nổi lên thú tính Chu Lệ Đình thật sự rất sợ tên này tinh tẫn thân vong chết trên bụng Lôi Uyển Nhi thật sự quá khó coi...

Đương nhiên thua người không thua trận dù sự thật có rành rành ngay trước mắt Trần Lâm cũng tuyệt không chấp nhận hiện thực tàn khốc kia quyết không thừa nhận.

Hiểu rõ được tính khí trẻ trâu này của cấp trên, Chu Lệ Đình chỉ biết cười trừ lắc đầu cẩn thận nói:

- Ta chỉ sợ ngài... gỗ mục không chịu được sóng lớn... lỡ như “gãy ngang” thì lại nguy to...

- Dù sao thì cái đó... tỷ muội chúng ta còn cần dùng...

...

.

- Cmn... thì ra là ngươi lo không có dùng...

Nghe được câu trả lời hết sức đáng đánh của Chu Lệ Đình, Trần Lâm thật sự không nhịn được nữa một vỗ đánh mạnh vào cặp mông to tròn dâm đãng kia hậm hực nói.

Đáng tiếc một vỗ kia lại quá mạnh khiến cho không chỉ Chu Lệ Đình mông đít tê rần sướng khoái âm hộ mập mạp vô thức rỉ nước mà đến cả Trần Lâm cánh tay cũng bất giác trở nên đau rát.

Khi không lại nhận thêm thương thế, Trần Lâm lệ nóng rơi đầy mặt chỉ biết nuốt hận vào tim gào lên:

- Cmn đau chết bổn Huyết tổ...

- Khốn kiếp... ta lại bị thương rồi... sữa đâu... mau cho ta sữa...

...

..

Cùng lúc đó nơi Huyết Thành xa xôi...

Khác với những tiếng kêu gào thảm thiết như chó chạy ngoài đường của Trần Lâm tại phòng họp của thành phố Thanh Thủy, sâu bên trong Huyết Điện cơ quan tối cao vận hành cả Huyệt tộc lại chỉ có một sự yên lặng đến đáng sợ thể hiện đẳng cấp không gì sánh được của mình...

Ngay tại nơi trung tâm Huyết Điện, bốn con người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn lớn lạnh lùng nhìn nhau, khí thể bàn bạc như bốn tòa băng sơn tỏa ra khiến bất kỳ ai đến gần cũng vô thức rét run và cũng như thể hiện địa vị tối cao của họ trên vùng lãnh thổ lá đỏ này.

Bốn người kia không ai khác chính là bốn đại lão tối cao của Huyết tộc bao gồm Nguyệt Dạ nữ vương Lý Minh Nguyệt, Thiên Không nữ vương Thanh Vân, Huyết sắc nữ vương Huyết Linh và Liễu phu nhân Liễu Mộng Điệp. Thật không thể nào ngờ được tam đại nữ vương cùng bà dì của Huyết tổ đại nhân lại tề tựu ở đây còn ngồi chung một bàn, điều đó chỉ đại diện cho một việc... có đại sự...

Chỉ thấy Lý Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn tất cả một vòng rồi cuối cùng dừng ánh mắt trên người Huyết Linh lạnh giọng đến đáng sợ nói:

- Tới lượt ngươi rồi kia... có đánh không hả...

...

.

- Từ... từ... để ta suy nghĩ...

Nghe thấy thế Huyết Linh ngược lại không vội bĩu môi một cái khinh bỉ nói, tà nhãn liếc nhìn đôi át trên bàn rồi nhìn lại bài trên tay mình ánh mắt âm trầm đến đáng sợ...

Mãi một lúc lâu... lâu đến độ không thể câu giờ được nữa Huyết Linh mới cắn răng vỗ xuống hai lá bài trong tay mình lên bàn lạnh giọng gầm lên:

- Đôi heo...

...

.

Trước sức mạnh của hai lá bài tẩy đầy uy lực, mọi người đều không khỏi xanh mặt thầm hô một tiếng xui xẻo không ngờ đối phương lại có bài lớn đến thế, ngược lại thấy thế Huyết Linh vô cùng đắc ý suýt chút nữa cười lớn thành tiếng, thời tới rồi sao mà cản Huyết Sắc nữ vương cho được.

Đáng tiếc trời sinh Huyết Linh sao lại còn ác ý sinh ra Thanh Vân...

Ngay lúc Huyết Linh đáng thương đáng đắc ý nhất, Thanh Vân lại nhếch mép cười lạnh đến đáng sợ bức người để xuống bốn lá bài khác màu nhưng đều là 7... 7... 7... 7... như bốn cây gậy đánh tới khiến Huyết Linh đáng thương lập tức trừng lớn đôi mắt ngọc gần như không thể tin vào mắt mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.