Phục Việt bớt chút thời gian trở về nhà họ Phục để bảo mẹ Phục đừng quản việc riêng của hắn nữa.
Mẹ Phục nhíu chặt lông mày tưởng như có vuốt cũng không phẳng được trán: "Việt Nhi, con đã trưởng thành rồi, Minh Nhi có gì không tốt?"
"Con không thích, lý do này chưa đủ à?"
"Vậy con nói mẹ nghe tiêu chuẩn của con đi, mẹ tìm cho con một người con thích." Mẹ Phục thở dài.
"Không có tiêu chuẩn." Chưa có người thương thì còn có thể đưa ra tiêu chuẩn, nhưng hắn đã có Trần Cảnh An, tiêu chuẩn chẳng phải chính là khúc xương cứng ngắc kia sao.
"Việt Nhi, giai đoạn nhạy cảm của con sắp đến rồi." Mẹ Phục tận tình khuyên bảo: "Mẹ không nỡ để con..."
"Biết rồi." Phục Việt cắt lời bà: "Con không sao."
Nhìn hắn lên lầu, mẹ Phục lại lộ vẻ u sầu.
Alpha càng cao cấp sẽ càng khổ sở khi phải vượt qua giai đoạn nhạy cảm một mình.
Trước kia mẹ Phục cảm thấy Phục Việt rất ưu tú, bên cạnh chắc chắn không thiếu Omega nên chưa từng lo lắng đến vấn đề này.
Cho đến một đêm cách đây hai năm, Phục Việt đột nhiên bước vào thời kỳ nhạy cảm, lảo đảo bước từ trên lầu xuống, đánh thức tất cả mọi người trong biệt thự.
"Việt Nhi!" Mẹ Phục muốn dìu hắn, lại bị luồng pheromone mạnh mẽ của hắn đẩy lui.
Trong khoảnh khắc, thậm chí bà còn cảm thấy hoa mắt chóng mặt và cực kỳ khó thở.
Ba Phục muốn giữ hắn lại, kết quả ngửi thấy pheromone cùng loại trên người hắn, sát khí tăng vọt, quay lưng đá văng sô pha trong phòng khách.
"Đừng động vào tôi!" Phục Việt ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm cánh cửa nhà kho ở cuối hành lang tầng một, tay nắm chặt đến mức đầu tay móng cũng bợt ra.
Người hầu trong nhà đều là Beta.
Mẹ Phục sai họ tới đỡ Phục Việt về phòng.
Nhưng thể lực của Alpha rất tốt, Phục Việt lại là sĩ quan bước ra từ trường Quân đội Đế quốc, bọn họ không đánh lại hắn, cũng không thể khống chế hắn.
Trong phút chốc, phòng khách vô cùng hỗn loạn.
Pheromone mùi bách mộc tán loạn khắp nơi.
Phục Việt bùng nổ, xông tới đấm đá đám người hầu.
Cuối cùng, trận khôi hài này kết thúc bằng việc ba Phục tiêm thuốc ức chế vào cơ thể hắn.
Ánh mắt Phục Việt dần lấy lại sự tỉnh táo, song tay chân vẫn không nghe sự sai khiến của đại não, chạy thẳng tới nhà kho.
Nhóm người hầu đứng dậy, định giữ Phục Việt lại.
Nhưng mẹ Phục đã lên tiếng ngăn cản: "Kệ nó, vừa lúc Cảnh An dọn ra ngoài, phòng kia trống không, cứ mặc nó đi."
Mẹ Phục cho rằng Phục Việt tùy tiện tìm một nơi để giải quyết nhu cầu, nhưng lại không biết gian nhà kho có khả năng cách ly mùi hương tuyệt vời kia chính là nơi hắn vượt qua mỗi kỳ nhạy cảm.
Lời nói của mẹ Phục khiến Phục Việt nghĩ đến một đoạn chuyện xưa.
Rạng sáng, hắn nhớ Trần Cảnh An vô cùng, quyết định lái xe rời nhà họ Phục.
Tới nhà Trần Cảnh An, hắn dùng chiếc chìa khóa lấy được ngày hôm qua, nhẹ nhàng mở cửa.
Lúc này, Trần Cảnh An đang ngủ, chăn kéo đến cằm, cả người chỉ lộ mỗi cái đầu ra, nhìn an tĩnh lại đáng yêu.
Đũng quần Phục Việt đột nhiên phồng tướng lên bất chấp hoàn cảnh, vật căng cứng bên trong cũng kêu gào muốn chui ra.
Gió đêm chẳng biết thổi đi tiếng ai thở dài, Phục Việt như trở về cái đêm thành niên năm nào, đứng trước giường Trần Cảnh An, nhìn gương mặt chìm trong giấc ngủ của y, tự quay tay.
Đó là lần đầu Phục Việt ngửi thấy mùi pheromone của mình, hương bách mộc rất nồng, làm Omega không thở nổi.
Hắn rơi vào thời kỳ nhạy cảm, điều này có nghĩa là hắn đã thành niên, có thể dùng pheromone siêu mạnh của mình khiến Omega thần phục, làm bọn họ nằm dưới thân hắn, hưng phấn như chó vẫy đuôi mừng chủ trở về.
Nhưng Phục Việt không có hứng thú.
Sau khi đũng quần phồng lên, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là đè khúc xương kia xuống giường, để trong mắt y chỉ có hắn, để y không thể xa hắn dù chỉ một giây.
Mà khi dò dẫm vào phòng Trần Cảnh An, thấy y ngủ ngon như vậy, hắn lại không nỡ đánh thức.
Vì thế, hắn đành giống như bây giờ, kéo khóa quần xuống, tự xoa dịu cây gậy căng cứng của mình.
Hắn, nhìn Trần Cảnh An rồi tự an ủi.
Bàn tay to lớn của Phục Việt cũng không thể cầm hết cây gậy cứng rắn của mình.
Hắn quệt chất dịch rỉ ra trên đầu lỗ nhỏ, bôi nó lên thân gậy thay chất bôi trơn, vừa tuốt lên tuốt xuống vừa đi tới gần Trần Cảnh An.
Hắn đứng ngay cạnh đầu y, ánh mắt lộ ra khao khát trắng trợn, tưởng tượng cảnh mình tự tay lột bỏ áo ngủ của đối phương.
Hơi thở nhè nhẹ của Trần Cảnh An phả lên quy đầu sưng phồng của Phục Việt, dù không thật sự va chạm nhưng hắn vẫn kích động tột cùng, chỉ hận không thể nhét gậy th*t của mình vào miệng y.
Sau đó, Trần Cảnh An thức giấc: "Phục Việt, anh thật là ghê tởm."
Lời nói giống hệt bảy năm trước khiến Phục Việt không phân rõ đây là hồi ức hay hiện thực.
Khi đó, hắn đã nói gì? À, hắn nói: "Còn ghê tởm hơn nữa đấy, cậu có muốn thưởng thức không?"
Trần Cảnh An bị sự vô liêm sỉ của đối phương chọc tức, hùng hổ tuyên bố: "Nếu anh dám nhét thứ xấu xí kia vào miệng tôi, tôi sẽ cắn đứt nó!"
Ngày ấy có nhét vào không Phục Việt đã quên, nhưng hiện giờ, hắn thật sự nhét vào.
gậy th*t chợt bị bao vây bởi cảm giác ướt át và chật chội, Phục Việt thoải mái đến thở dài một hơi.
Trần Cảnh An vừa tỉnh giấc đã bị nhét đầy một miệng, cau mày muốn dùng lưỡi đẩy vật nọ ra.
"A...!An An, đừng liếm, liếm nữa sẽ bắn đấy." Phục Việt nhìn Trần Cảnh An khẩu giao cho mình, khoái cảm tâm lý vượt xa cả sinh lý, suýt nữa không nhịn được, muốn vươn tay ấn đầu đối phương vào giữa hai chân mình, điên cuồng đưa đẩy.
Bấy giờ Trần Cảnh An mới nhận ra đầu lưỡi mình đang chọc vào lỗ nhỏ trên quy đầu của Phục Việt.
Thoáng chốc, mùi vị từ chất dịch không ngừng rỉ ra từ đầu đỉnh của đối phương bao trùm toàn bộ khoang miệng y.
"Ưm lấy...!ư ra..." Y bị gậy th*t của Phục Việt bịt kín miệng, nói năng cũng chẳng rõ ràng.
Vì không có kinh nghiệm khẩu giao nên khi nói chuyện, răng nanh của Trần Cảnh An liên tục quét qua thân gậy của người kia, làm hắn vừa đau lại vừa thích.
Phục Việt thở dồn dập, giúp Trần Cảnh An lau nước bọt tràn bên khóe miệng, khàn khàn nói: "An An, thu gọn răng nanh vào, để tôi di chuyển."
"Không ưmm..." Trần Cảnh An không cho hắn thực hiện ý đồ: "Ư ư..."
Ai ngờ Phục Việt đột nhiên bất chấp tất cả, bắt đầu đâm rút trong miệng y.
Dù bị răng nanh của đối phương cọ đau đến hít khí hắn cũng không thèm để ý, khăng khăng phải chà đạp người nọ một hồi.
Trần Cảnh An hung hăng nhéo hai viên bi nặng trịch giữa chân Phục Việt, làm hắn đau cong cả thắt lưng.
Y định thừa dịp này để né tránh vật thể đang cố tình khuấy đảo trong miệng.
Nào ngờ Phục Việt bỗng nổi cơn điên, bước một chân lên giường, tóm đầu Trần Cảnh An ấn vào dưới háng mình, đâm thẳng gậy th*t vào họng y.
Trần Cảnh An bị đâm đỏ cả mũi, khóe mắt cũng đỏ hoe, đáng thương muốn chết.
Phục Việt lại càng kích động, giữ chặt đầu y, đâm xuống cổ họng nhỏ hẹp kia.
Trần Cảnh An không khép được miệng, đầu lưỡi cũng đã tê rần.
Lúc này, cây gậy trong miệng y bỗng nhiên giật giật.
"Ư..." Y đẩy Phục Việt, muốn hắn rút ra rồi mới bắn.
Nhưng không kịp nữa, Phục Việt đã bắn trong miệng y rồi.
"Khụ khụ...!Khụ khụ khụ..." Trần Cảnh An vừa ho vừa nôn, muốn nôn chất dịch trắng đục trong họng mình ra.
Phục Việt lại đè y xuống giường, dùng miệng mình bịt chặt miệng đối phương, lưỡi còn quấn lấy lưỡi y, buộc y nuốt xuống.
Trần Cảnh An không cử động được.
Chờ dòng tinh dịch kia hoàn toàn trôi xuống bụng, Phục Việt mới thả y ra.
"Bốp!" Trần Cảnh An tát cho Phục Việt một cái.
Phục Việt bị đánh lật cả mặt nhưng vẫn ghé lại dỗ dành: "Không sao, An An, dưới ăn hay trên ăn đều như nhau cả."
Trần Cảnh An tức đỏ cả mắt, xông vào đánh nhau với hắn.
Trần Cảnh An: Phục Việt, có phải anh điên rồi không?.