Sau tiếng kinh hô, Nam Cung Liên liền kéo Hách Thi Hoạ chạy về phía Nam Cung Huyền và Nam Cung Mặc. Hách Thi Hoạ định thần lại thì đã đến trước mặt hai người đó rồi. Nam Cung Huyền đảo mắt qua nhìn nàng một lần rồi lướt qua, trái lại Nam Cung Mặc lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
Không còn cách nào khác, Hách Thi Hoạ đành phải cúi xuống hành lễ: "Hách Thi Hoạ khấu kiến hoàng thượng, vương gia." cũng không đợi Nam Cung Huyền nói bình thân đã tự đứng lên. Nam Cung Mặc thấy vậy thì ẩn chứa tức giận trong mắt. Chưa kịp hét lên thì đã bị Nam Cung Liên cắt lời.
"Đại hoàng huynh, nhị hoàng huynh, đây là bằng hữu của ta Hách Thi Hoạ" Nam Cung Liên vừa kéo cánh tay Hách Thi Hoạ vừa nói.
Nam Cung Mặc thấy vậy liền phản bác lại: "Hách Thi Hoạ, ngươi vì ta mà lợi dụng cả hoàng muội của ta sao. Ngươi dám hả?"
Hách Thi Hoạ ý vị nghĩ ở trong lòng, vị vương gia này không phải là bị hoang tưởng quá độ rồi hay sao. Không nhanh không chậm đáp lời "Nam Mặc vương gia, ngươi không cần phải hoang tưởng như vậy, ta đây là thật lòng làm bằng hữu của A Liên"
"Ngươi..." nhận thấy Nam Mặc Vương sắp nổi giận, Nam Cung Liên bèn cười cười với hai hoàng huynh rồi dắt Hách Thi Hoạ chạy đi. Ngay khi Hách Thi Hoạ bước qua, trong mắt Nam Cung Huyền chợt loé ra sự kinh ngạc, mùi hương này... chẳng phải là mùi hương của nữ nhân tối ngày hôm đó sao. Nam Cung Huyền mạnh quay đầu nhìn vào bóng lưng Hách Thi Hoạ rồi mới bước lên ghế chủ vị của mình.