Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 177



Mặc dù thôn trang của Lưu Ly ở Giang Đô, lại ở chỗ vắng vẻ, nếu không phải là có người dẫn đường thì gần như là không thể nào tìm được.

Lưu Ly mang theo bọn hắn xuyên qua rừng rậm nguy cơ bốn phía, mang theo bọn hắn ngồi lên thuyền lớn rồi hữu kinh vô hiểm, cuối cùng đi tới một tiểu đảo vắng vẻ.

Cái đảo nhỏ này diện tích không lớn, xung quanh bị nước bao quanh, phong cảnh hợp lòng người. Nơi này bờ cát vàng óng ánh, nước biển trong suốt thấy đáy, ngược lại là một ở chỗ ở tuyệt đẹp.

Hạ Lan Phiêu nhìn cây cối che trời trên đảo, nhìn đàn cá xinh đẹp có thể thấy rõ trong nước, một tiếng thét kinh hãi, trong nháy mắt thích địa phương xinh đẹp này. Nếu không phải ở cùng Tiêu Mặc và Lý Trưởng, nàng chỉ sợ sớm đã cởi giày vớ đi xuống cùng nước biển thân mật nhất tiếp xúc. Lưu Ly sợ hãi quan sát vẻ mặt của Tiêu Mặc, thấy hắn không có bởi vì nơi ở của mình vắng vẻ mà lộ vẻ mặt khinh bỉ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Mà đúng lúc này, có mấy tráng hán đột nhiên đi ra từ trong thôn làng, cầm trong tay gậy gộc, cảnh giác nhìn bọn họ: "Các ngươi là ai? Tại sao phải tới Ngư Đảo?"

"Là ta dẫn bọn hắn tới!" Lưu Ly vội vàng ngăn ở trước mặt Tiêu Mặc.

"Lưu Ly? Chẳng lẽ ngươi quên tộc trưởng phân phó sao? Người xông vào, chết!"

Các tráng hán nói xong, từng bước đi tới phía bọn họ, trong mắt sát ý đang nồng. Lưu Ly cả kinh, cắn răng một cái, vội vàng kêu lên: "Dừng tay! Nàng. . . . . . Là Công chúa!"

"Công chúa?"

"Dạ, Tộc trưởng cùng trưởng lão để cho ta ra ngoài tìm kiếm Công chúa, cám ơn ông trời che chở, rốt cuộc lại để cho ta tìm được nàng! Chính là nàng!"

Lưu Ly nói xong, đẩy Hạ Lan Phiêu tới trước mặt mọi người, mà Hạ Lan Phiêu liền ngây ngốc đứng, giống như chim quý thú lạ bị người đi thăm. Những tráng hán kia lộ rõ ra bộ dáng không thể tin cũng không dám thất lễ, chỉ là thu hồi gậy gỗ nói: "Nếu như vậy, xin mời cô nương theo chúng ta đi gặp Tộc trưởng."

"Hạ Lan, đừng sợ." Lưu Ly lôi kéo tay Hạ Lan Phiêu: "Tộc trưởng đại nhân rất là từ ái, không sẽ làm khó ngươi."

"À. Ta có thể hỏi thế nào ta đột nhiên thành Công chúa rồi không?"

"Ngươi là con cháu duy nhất của vương thất Khuyển Nhung rồi. . . . . ." Lưu Ly đau thương lại ghen tỵ nhìn nàng: "Mẫu thân của ngươi là Như Nguyệt Công chúa của Khuyển Nhung."

. . . . . .

Phòng ở Ngư Đảo rất là đơn sơ, khác biệt rất lớn với Giang Đô phồn hoa. Dọc theo đường đi, Hạ Lan Phiêu nhìn thấy bọn nam tử đang đẩy thuyền chuẩn bị ra khơi đánh cá, mà các nữ nhân đang dệt lưới cá. Mặc dù nơi này không giàu có, nhưng quần áo của bọn họ cũng là vô cùng đặc sắc, muôn hồng nghìn tía hết sức đẹp mắt. Mắt thấy có người ngoài vào đảo, bọn họ đều dừng lại việc trong tay, tò mò nhìn người tới, trên mặt là nụ cười thật thà. Lưu Ly không ngừng chào hỏi với bọn họ, mặc dù vẻ mặt tươi cười, nhưng Hạ Lan Phiêu có thể cảm thấy nội tâm nàng khẩn trương. Giống như. . . . . . Sợ bạn trai không tán thành.

Khi bọn hắn cuối cùng cũng tới trước một gian phòng hoa lệ, bọn họ đều dừng bước. Một người hán tử khẽ đẩy cửa phòng, tiến vào hồi lâu, sau đó cung kính mời một mình Hạ Lan Phiêu tiến vào. Hạ Lan Phiêu không tự chủ nhìn Tiêu Mặc một cái, thấy Tiêu Mặc gật đầu, mới khẩn trương đi vào. Nàng vốn tưởng rằng Tộc trưởng sẽ là một ông lão tóc trắng râu bạc, ngoài nàng dự liệu, trong phòng chính là một đứa trẻ xem ra chỉ có mười tuổi.

Đứa bé trai kia mặc áo màu đỏ sậm, tóc mềm nhũn, lông mi vừa dài vừa cong, mắt đen sẫm to tròn long lanh sáng ngời, gương mặt non mềm giống như vừa bấm là có thể ra nước. Mắt đen to linh lợi của hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Phiêu, giọng trẻ con trong suốt giống như cam tuyền (suối ngọt) thấm vào ruột gan: "Ngươi tên là gì?"

"Ta tên là Hạ Lan Phiêu."

"Đi lên phía trước."

Choáng nha, Tiêu Mặc quơ tay múa chân với ta còn chưa tính, một tiểu phá hài ngươi cũng can đảm dám ra lệnh với tỷ tỷ ta? Không muốn sống à?

"Không cần. Ngươi qua đây."

"Ngươi. . . . . ."

"Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Hạ Lan Phiêu ác ngoan ngoan chống nạnh, sắm vai nhân vật lấn thiện sợ ác: "Giao Thủy Lưu Ly ra đây, chớ nói nhảm nhiều như vậy."

"Oa!"

Bé trai nhìn Hạ Lan Phiêu, khụt khà khụt khịt, cư nhiên ‘Oa’ một tiếng lại khóc. Hạ Lan Phiêu không ngờ còn có khóc ra, vội vàng chạy lên đi trước, luống cuống tay chân nói: "Ta bị người khi dễ đã quen, thỉnh thoảng nghĩ tới khi dễ người khác, ngươi đừng so đo với ta! Này này, đừng khóc đừng khóc! Ta không phải cố ý hung ngươi!"

Tiểu phá hài không để ý đến Hạ Lan Phiêu nói xin lỗi, đột nhiên tháo nút áo của Hạ Lan Phiêu ra, dọa Hạ Lan Phiêu sợ không nhẹ. Hạ Lan Phiêu kinh hãi, ngã lui lại phía sau mấy bước, thật muốn chặt bàn tay quấy rối của tiểu tử này, lại chợt tỉnh ngộ bọn họ đây là muốn nghiệm chứng thân phận.

Nghiệm đi, nghiệm đi, dù sao lão tử không phải giả, tùy cho các ngươi nghiệm thế nào! Chỉ là, bị một tiểu phá hài nhìn chằm chằm vào ngực, cảm giác thật đúng là kỳ quái. . . . . .

"Phi Lưu tham kiến Công chúa điện hạ." Tiểu phá hài đột nhiên lộ vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng quỳ xuống trước Hạ Lan Phiêu: "Mới vừa nhiều có đắc tội, mong Công chúa đại nhân thứ tội."

. . . . . .

Ta liền đơn giản như vậy thành Công chúa rồi hả?

"Làm sao ngươi biết ta không phải giả mạo?"

"Không người nào có thể có thể có ấn ký Hồ Điệp (bớt bươm bướm) như Công chúa điện hạ, là thật hay giả người Khuyển Nhung vừa nhìn liền biết. Tộc trưởng đời trước khi còn tại thế, cảm ứng được trong vương thất có con mồ côi được thiên thần chọn trúng, liền vẫn phái người âm thầm tìm kiếm, không ngờ thật tìm được Công chúa điện hạ, thật là thiên thần che chở."

Thiên thần? Người nơi này hẳn là thờ phượng thần linh. . . . . . Nhưng mà, tại sao bọn họ đều nói ta là người được chọn? Rốt cuộc chọn gì à?

"Nghe Tộc trưởng đại nhân đời thứ nhất nói, Công chúa Như Nguyệt nhỏ nhất trong vương thất Khuyển Nhung vẫn không biết tung tích, Công chúa điện hạ hẳn là nữ nhi của Công chúa Như Nguyệt. Có thể được chọn trúng làm ‘Thiếu nữ định mệnh’, thật là cám ơn thiên thần." Ánh mắt của Phi Lưu vụt sáng nhìn chằm chằm Hạ Lan Phiêu, giống như đang nhìn một đại minh tinh.

"Ngươi là căn cứ vào vết bớt của ta mà phán đoán ta là Công chúa của các ngươi hay sao?"

Hạ Lan Phiêu vừa cài nút áo, vừa kỳ quái hỏi. Trải qua một vài người cởi bỏ đi y phục của nàng kiểm tra thân phận nàng, nàng đã sớm hình thành thói quen. . . . . .

"Không." Phi Lưu lắc đầu: " Vết bớt của Công chúa điện hạ là ấn ký ‘Thiếu nữ mệnh định’, chỉ sẽ xuất hiện ở vương thất của Khuyển Nhung, cũng không phải mỗi thành viên vương thất đều có. Cái này, là ấn ký tôn quý nhất của Khuyển Nhung, mấy trăm năm qua cộng thêm Công chúa chỉ có ba người mới có. Công chúa nhất định sẽ dẫn dắt Khuyển Nhung đi về phía phồn vinh!"

囧. . . . . . Xin không cần cho ta mang cái mũ cao như vậy. . . . . . Ta chỉ muốn về nhà. . . . . .

"Như vậy, Thủy Lưu Ly có thể cho ta không?"

"Đương nhiên! Công chúa là muốn thông qua tìm được bảo tàng, vẫn là suy nghĩ muốn thu tập hai bảo vật khác nữa để xưng bá thiên hạ?" Phi Lưu vui vẻ hỏi.

". . . . . . Tùy tiện thôi."

Cứ như vậy lấy được Thủy Lưu Ly rồi hả ? Có phải quá đơn giản hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.