Cho dù Hạ Lan Phiêu ra lệnh như vậy cho mình, nhưng nàng vẫn là không cách nào khống chế được mình, yên lặng khóc. Hạc Minh trầm mặc nhìn nàng, hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của nàng, thở dài gần như là nhỏ không thể nghe thấy: “Đừng khóc.”
“Ô ô ô. . . . . .”
“Ta kêu ngươi đừng khóc!” Hạc Minh đột nhiên tức giận, một phát bắt được bả vai của nàng: “Chẳng lẽ hắn tốt như vậy, tốt đến mức làm cho ngươi đau lòng khổ sở như vậy? Không phải là ngươi luôn miệng nói muốn rời khỏi hắn ư?”
“Ô ô. . . . . .” Hạc Minh nắm ta thật là đau. . . . . .
“Lại khóc nữa mà nói ta có thể sẽ giết ngươi nha ~~” Hạc Minh nói thật.
“Ô ô. . . . . . Oa!”
Hạ Lan Phiêu mặc kệ sự uy hiếp của Hạc Minh, vẫn là rất nghiêm túc khóc, hơn nữa từ mới bắt đầu khóc sụt sùi biến thành gào khóc. Trong vòng một ngày chảy nhiều nước mắt như vậy, nàng cũng không biết làm sao mình còn có nước mắt có thể chảy ra nữa — nữ nhân quả nhiên là làm bằng nước mà!
“Đừng khóc.”
“Ô ô. . . . . . Ngươi hung ta. . . . . .” Hạ Lan Phiêu khóc càng hăng say hơn rồi.
“Ngươi. . . . . . Đừng khóc.” Hạc Minh có chút bất đắc dĩ ôm nàng vào lòng: “Ta cũng hiếm khi hung một lần với ngươi, làm sao ngươi yếu ớt như vậy? So với ta, tiểu tử Tiêu Mặc kia đối với ngươi còn muốn ác liệt nhiều nữa.”
“Không cần. . . . . . Nhắc đến hắn.” Hạ Lan Phiêu nghẹn ngào nói.
“Quan tâm cũng không thể nói sao?” Cặp mắt xếch của Hạc Minh khẽ nhướng lên, trong mắt nhưng không có mị hoặc, có chỉ là lành lạnh: “Ngươi thương hắn?”
“Không phải.” Hạ Lan Phiêu nức nở nói, lại mềm yếu đến ngay cả mình cũng không thể nào tin nổi lời nói dối của mình.
“Không nên nói dối.”
“Thật, không phải. Chỉ là, đột nhiên cảm thấy mình bị ném bỏ, cảm thấy tịch mịch thôi. . . . . . Hạc Minh, ngươi sẽ tịch mịch sao?”
Trong đêm tối, Hạ Lan Phiêu ngước đầu nhìn Hạc Minh nửa đè ở trên thân thể của nàng, đột nhiên hỏi cái vấn đề này. Hạc Minh không thay đổi sắc mặt, giống như đang suy tư gì đó, sau đó nói: “Sẽ. . . . . . Cho nên, có lúc sẽ tìm những nữ nhân khác nhau tới bổ khuyết tịch mịch của mình. Giống như hiện tại vậy. . . . . .”
Hạc Minh khẽ mỉm cười, lần nữa cúi người. Hạ Lan Phiêu tự biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hạc Minh, mà nàng cũng không có lý do vì người khác thủ thân, cho nên nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi sẽ chuyện đã xảy ra tiếp đó.
Nhưng mà, nụ hôn của Hạc Minh cũng không có triền miên rơi vào trên môi của nàng, mà là nhẹ nhàng rơi vào cái trán của nàng. Hạ Lan Phiêu có chút kinh ngạc mở mắt, lại bị Hạc Minh ôm thật chặt, ấm áp đến nóng rực. Lỗ tai của nàng dính vào trên ngực Hạc Minh, nghe tiếng tim đập có quy luật của Hạc Minh, đột nhiên cảm thấy thật ra thì mình cũng không cần thiết phải khổ sở như vậy.
Thình thịch. . . . . . Thình thịch. . . . . .
Đây là âm thanh nhịp tim, đây là chứng cớ một người còn sống. Rời đi Tiêu Mặc, cuối cùng ta cũng coi là có thể thoát khỏi bóng ma tùy lúc có thể tử vong (chết), nên phải vui mừng mới đúng. Nếu ta đối với hắn chỉ là một người tùy thời có thể vứt bỏ mà nói, thật sự không liên hệ với nhau, vậy thì tại sao ta phải vì hắn mà khổ sở?
Chỉ là một người không liên quan mà thôi. . . . . .
Hạ Lan Phiêu nghĩ vậy, hô hấp từ từ vững vàng. Gò má của nàng dính vào lồng ngực trần trụi của Hạc Minh, ngửi tư vị nam tính thuộc về nam tử, hình như cũng nghe được tiếng tim đập của mình. Hạc Minh khẽ vuốt tóc của nàng, rất là tiếc nuối nói: “Nếu như ngươi không khóc mà nói, mới vừa rồi ta liền chân chính lấy được ngươi rồi ~~~ thật là một nha đầu hư ~~ “
“Ngươi muốn lấy được lời của ta (*) cùng ta khóc không khóc không có quan hệ gì nha.” Lá gan của Hạ Lan Phiêu quả thật trở nên lớn hơn, lại có thể ở trong ngực Hạc Minh đại nhân cùng hắn thảo luận vấn đề làm thế nào chiếm được lời của một cô gái: “Ngươi sẽ để ý cái này?”
(*) ngươi muốn lấy được lời của ta: chỗ này là muốn chiếm tiện nghi, lấy được lời, chứ không phải lời nói nhé ^^ ăn đậu hủ đó ~
“Nói như thế nào đây ~~ còn không phải là rất không ưa thích thấy nước mắt, sẽ làm cho mình rất không có cảm giác thành tựu à ~~ “
“À.”
“Gả cho ta đi, Tiểu Hạ Lan ~~ “
“Hạc Minh, nhĩ lão (*) đùa nhàm chán như vậy không thấy tẻ nhạt? Ngươi biết thân phận của ta.”
(*) nhĩ lão: chỗ này là gọi Hạc Minh, dùng từ tôn kính.
“Thân phận?” Hạc Minh rất khinh bỉ hừ một tiếng: “Ngươi nói ngươi là phế hậu (hoàng hậu bị phế)? Coi như bây giờ ngươi còn là hoàng hậu, vậy thì như thế nào?”
Đúng vậy, vậy thì như thế nào? Chỉ là ép buộc một phụ nữ đàng hoàng, mà phụ nữ kia vừa vặn còn là nữ nhân tôn quý nhất một quốc gia thôi. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan, ta không có nói giỡn với ngươi.” Giọng nói của Hạc Minh chính là mị hoặc, hơi thở của hắn cũng là nóng rực như vậy: “Gả cho ta đi, thừa dịp lúc ta còn chưa có nhàm chán. . . . . .”
“Ngươi thật sự là rất nhàm chán.” Hạ Lan Phiêu hạ kết luận: “Nếu như không muốn tiếp tục mà nói, thì đi ra đi, ta muốn đi ngủ rồi.”
“Nói như vậy, Tiểu Hạ Lan cũng không ngại thân thiết với ta rồi ~~”
“Là bởi vì ta phản kháng cũng vô dụng thôi.” Hạ Lan Phiêu có chút không sao cả nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nếu kết cục cũng đã định trước, cần gì làm những chuyện tốn công vô ích kia sao?”
“Nói cũng phải. . . . . . Tiểu Hạ Lan, chưa bao giờ ngươi phản kháng ta. Là bởi vì đối với ta trong lòng không có kháng cự, hay là bởi vì ngươi căn bản khinh thường làm như vậy? Chẳng lẽ ngay cả tư cách bị ngươi để ý, bị ngươi phản kháng ta cũng không có sao?”
Giọng nói của Hạc Minh chính là nghiêm túc, mà sau khi Hạ Lan Phiêu giật mình, còn lại chỉ có bất đắc dĩ thôi. Nàng không biết vì sao mình nhẫn nhục chịu đựng cũng biến thành một loại tội lỗi lớn, mà đối phương lại có thể vì vậy mà tức giận?
Được rồi, ta sai lầm rồi, vậy lần sau ta nhất định dùng hết sức lực toàn thân phản kháng ngươi có được hay không?
“Quên hắn đi.” Hạc Minh hôn hai mắt của Hạ Lan Phiêu: “Cuộc sống không có hắn thật ra thì cũng sẽ không rất nhàm chán nha ~~ ngươi còn có chúng ta mà ~~”
. . . . . .
Xin hỏi ngài đây là đang an ủi ta hay là đang đe dọa ta?
“Nếu như cảm thấy cuộc sống nhàm chán, chúng ta và Tiểu Mộ Dung cùng đi giành Huyết Ngọc là được ~~ món đồ kia còn thú vị hơn cả Thủy Lưu Ly đấy ~ “
Huyết Ngọc. . . . . . Quả nhiên vận mệnh của ta cùng những thứ thần khí kia là cùng một nhịp thở, không cách nào chia lìa sao? A. . . . . .
Nếu nói như vậy, như vậy thì đi tìm thôi. Nếu như mà cuộc sống của ta thật sự là một tuồng kịch mà nói, ta cũng muốn diễn nó cho tốt, cũng muốn cười đến cuối cùng.
Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào vứt bỏ ta. Có thể vứt bỏ người, chỉ có ta.
Chỉ cần vứt bỏ lòng của mình, cũng sẽ không lại đau đi. . . . . .
“Tốt.” Hạ Lan Phiêu mỉm cười gật đầu, giống như con mèo lười biếng trong đêm tối: “Nếu Hạc Minh đại nhân có hứng thú, vậy chúng ta phải đi tìm Huyết Ngọc thôi.”
“Thật biết nghe lời ~~ không bằng chúng ta tiếp tục đi ~~ “
“Nhưng ta đột nhiên không muốn.”
“Như vậy à ~~ thật là tiếc nuối ~~ như vậy, chúng ta liền thuần khiết ngủ đi.”
“Còn có không thuần khiết ngủ sao?”
“Tiểu Hạ Lan muốn biết sao?” Hạc Minh có chút hào hứng bừng bừng mà hỏi.