Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 243



Rốt cuộc Hạ Lan Phiêu cũng trở về cung, nhưng thân phận của nàng cũng không còn là “Hoàng hậu” nữa, mà là một “Thượng Nghi” lúng túng.

Ngoài Lý Trưởng hiểu rất sâu tâm ý của Hoàng Thượng cố chấp tiếp tục xưng hô nàng là “Nương nương” ra, phi tần và những cung nhân thật không biết nên xưng hô với nàng như thế nào ——hiện tại nàng chỉ là một phế hậu thôi, nếu xưng hô nàng là “Nương nương”, Thục phi nương nương sẽ không vui, cũng thật sự không hợp lí; nhưng nếu mà coi nàng như một Thượng Nghi nho nhỏ, Hoàng Thượng lại rõ ràng đối với nàng rất là sủng ái, nàng cũng nghỉ đêm tại Long Tiếu điện!

Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là Hoàng Thượng cưng chiều nàng hay là đang trừng phạt nàng? Rốt cuộc chúng ta nên làm cái gì?

Bởi vì không biết nên làm cái gì, cho nên các cung nhân hàm hồ gọi Hạ Lan Phiêu là “Thượng Nghi đại nhân”, mà các phi tần đều không ngoại lệ áp dụng thái độ “Bàng quan”, thờ ơ lạnh nhạt. Rốt cuộc Tiêu Mặc đối với Hạ Lan Phiêu là thái độ như thế nào? Làm sao Tiêu Mặc sẽ không biết tâm ý của đám phi tần, nhưng lại luôn đối với Hạ Lan Phiêu không mặn không lạt, làm cho các nàng trong lòng nghi ngờ, cũng không thể nào xuống tay.

Mặc dù rất không muốn ngươi dính dấp vào phân tranh trong cung, nhưng ngươi là nữ nhân của ta. Ngươi phải học được kiên cường, phải học được nên như thế nào sinh tồn ở trong hậu cung. Như vậy, ngươi mới có thể đứng ở bên cạnh ta, Hạ Lan Phiêu......

Hạ Lan Phiêu đối với sự âm thầm tương trợ của Tiêu Mặc cũng không cảm kích, chỉ là đối với chuyện mình phải vội vã hồi cung rất là bất mãn. Mặc dù nàng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng ở trước mặt Tiêu Mặc, nhưng cũng cố ý đập hư chút cổ đổng ngọc khí (đồ cổ, đồ bằng ngọc) để phát tiết bất mãn trong lòng. Tiêu Mặc mắt thấy nàng cả ngày luôn lẩm bẩm mặt không cam lòng đi theo phía sau mình, trong lòng thật là bất đắc dĩ. Hắn khép lại tấu chương, có chút nhức đầu nhìn nàng: “Hạ Lan, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn trở về Giang Đô.” Hạ Lan Phiêu buồn bực nói.

“Không thể nào.”

“Tại sao?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm Hạc Minh?” Tiêu Mặc trầm tĩnh cười một tiếng: “Ngươi là người của Trẫm, vĩnh viễn sẽ không thuộc về hắn.”

“Tiêu Mặc!”

“Ngươi vẫn là dưỡng thương cho thật tốt đi...... Tay của ngươi không có gì đáng ngại chứ? Mấy ngày kia, ta biết thân thể của ngươi thật là vô cùng nhạy cảm với đau đớn......”

Từ nhỏ Tiêu Mặc đã quen với những tổn hại trên thân thể, chỉ cần không gãy tay gãy chân cũng sẽ không có cảm xúc gì —— đương nhiên, nếu thật gãy tay gãy chân cũng không có cái gì ghê gớm. Nhưng mà, khi hắn cảm nhận được một nữ tử mảnh mai bẩm sinh thì đột nhiên tỉnh ngộ ra tiêu chuẩn của hắn chưa chắc thích hợp những người khác.

Nàng giống như, thì ra là không phải yếu ớt, mà là thật sự đau......

“Lần trước sau khi bị ngươi làm gãy tay ta liền có hậu di chứng (hậu quả sau khi bị thương) rồi.” Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn Tiêu Mặc: “Cho nên ta không làm được việc nặng gì, ngay cả chuyện lau bàn đưa trà này cũng sẽ không làm, ngươi đừng hi vọng ta sẽ phục vụ ngươi!”

“Hạ Lan, đây là hoàng cung, ngươi không được phép càn rỡ.”

“Ngươi......”

Hạ Lan Phiêu nhìn chằm chằm Tiêu Mặc, lại rốt cuộc không có nói lời phản bác gì.

Cuộc sống trong cung làm cho nàng rất không thích ứng, mà nàng cũng rất rõ ràng nếu Tiêu Mặc tóm nàng trở lại, cũng sẽ không dễ dàng để cho nàng đi. Nhưng mà, phải ở chỗ này ngày ngày đối mặt với những nữ nhân luôn nghĩ hết phương pháp lấy lòng hắn kia thật là rất nhàm chán......

Không, ta không thể tiếp tục ở trong cung ngây ngô! Mỗi một ngày, mỗi một phút mỗi một giây ở cùng với hắn, vừa là mê mẩn, vừa làm người ta sợ hãi trầm luân......

Ta không cách nào kềm chế lưu luyến cùng hướng tới mình đối với hắn, cũng không cách nào khống chế được tình cảm không hiểu không nên có! Mà tại sao ta có thể thích một nam tử trong lòng không có ta tồn tại như vậy?

Không bằng, thừa dịp trước khi không có hoàn toàn trầm luân rời đi thôi......

Nhưng mà, ta thật sự bỏ được sao?

Lần trước cùng hắn cùng nhau hồi cung đúng là cơ duyên xảo hợp, nhưng ở mấy ngày, ta giống như thất thủ sâu hơn...... Ta đây là thế nào? Làm sao sẽ vì một người nam nhân mà ý loạn thần mê tới mức như thế? Thật là quá mất mặt!

Ta thật sự muốn chạy trốn, hay là, ở lại bên cạnh hắn, cho hắn biết tâm ý của ta......

Rốt cuộc ta nên làm cái gì?

Hạ Lan Phiêu than nhẹ một tiếng, nâng má ngồi xuống ghế dựa, yên lặng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Bây giờ đã là cuối mùa thu, các cung nhân cũng đổi lại trang phục mùa thu màu vàng nhạt, đi ở trên lá khô cũng phát ra tiếng vang “Két két”, bộ dạng rất là tiêu điều.

Đã là mùa thu rồi...... Ta tới nơi này gần một năm......

Mùa thu không khí khô ráo mà trong trẻo lạnh lùng, mà bầu trời mùa thu cũng là cực kỳ xanh. Có chim nhạn thỉnh thoảng từ trên trời xẹt qua, phát ra tiếng kêu thanh thúy. Hạ Lan Phiêu nheo mắt lại, cứ như vậy nhìn chim nhạn tự do bay lượn, không nhịn được mà mỉm cười.

Nếu mà ta không thể tự do, dù gì cũng còn có bọn họ nha......

Nàng sẽ không biết, lúc nàng đang nhìn chim nhạn, Tiêu Mặc cũng đang nhìn nàng. Bọn họ cách nhau không quá nửa mét, gần có thể đụng tay đến. Tiêu Mặc nhìn mặt mũi nhu mỹ của nàng, nhìn thân thể gầy nhỏ của nàng, nhìn cánh tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc của nàng, đột nhiên cảm thấy chỉ có nơinàng ở mới là nơi đáng giá bảo vệ. Hắn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người Hạ Lan Phiêu, theo bản năng đưa tay ra. Nhưng khi tay của hắn sắp chạm vào được bàn tay nhỏ bé của Hạ Lan Phiêu thì Lý Trưởng đột nhiên ở ngoài cửa khởi bẩm.

“Hoàng Thượng, nô tài có chuyện khải tấu.”

“Chuyện gì?” Tiêu Mặc thu tay về, không nhịn được hỏi.

“Thái hậu nương nương...... Bệnh nặng, sợ là không còn mấy ngày. Nương nương muốn...... Trước khi chầu trời gặp mặt Hoàng Thượng một lần, không biết Hoàng Thượng......”

......

“Không gặp.”

“Vâng”

Thái hậu?

Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Tiêu Mặc, nhớ lại người mặc Phật Y màu xanh kia, vẻ mặt có chút buồn bã, lại khắp nơi tính toán vì Tiêu Mặc. Mặc dù nàng cùng Thái hậu cũng không giao tình, nhưng nàng lại nhớ vẻ mặt dịu dàng của Thái hậu khi nói đến Tiêu Mặc. Nàng không biết tại sao Tiêu Mặc ại oán hận đích mẫu (mẹ cả) của mình như vậy, chỉ là thử dò xét nói: “Hoàng Thượng, Thái hậu người đã sắp chết, ngươi có thể gặp bà một lần trước khi bà chết để cho bà ra đi an tâm một chút không được sao?”

“Chuyện của Trẫm không cần ngươi quản.”

“Tiêu Mặc, ngươi đúng là máu lạnh! Mất công Thái hậu còn để cho ta chăm sóc ngươi thật tốt, để cho ta giúp ngươi!”

“Nàng có thể nói như vậy?” Tiêu Mặc cười lạnh: “Chẳng lẽ ngươi muốn Trẫm tin tưởng bà ta lại có thể biết tính toán vì Trẫm?”

“Hoàng Thượng!”

“Hạ Lan, rất nhiều chuyện ngươi không biết, Trẫm cũng không hi vọng ngươi biết. Tóm lại, không cần lo chuyện này, coi như chưa nghe thấy gì hết. Trẫm đã nói, nữ nhân kia cả đời không thể vào cung, Trẫm sẽ không thay đổi quyết định của mình. Nhiều nhất, ở sau khi bà mất cho bà một lễ tang long trọng, cũng coi là xứng đáng với thân phận ‘ Thái hậu ’ của bà ta rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.