Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 260



Tiêu Mặc có chút bất đắc dĩ mỉm cười, theo thói quen vuốt vuốt tóc của Hạ Lan Phiêu, lại làm cho Hạ Lan Phiêu sợ hãi kêu. Nhiều nhất...... Có lúc, chỉ là một lời nói dối có ý tốt mà thôi."

Hạ Lan Phiêu vốn muốn hùng hồn nói mỗi lần mình nói láo đều có nguyên nhân, lại hiểu rõ mưu mô của Tiêu Mặc, lập tức đổi lời nói. Tiêu Mặc vẫn là cười như không cười nhìn nàng, nhìn nàng càng thêm chột dạ. Nàng vội vàng động viên mình, thẳng lưng, bên ngoài mạnh bên trong yếu hỏi hắn: "Nói, chàng thật không có nói xạo qua?"

"Ừ."

"Ta không tin."

"Bởi vì ta cũng là nói láo có lý do. Nói láo chỉ là vì lo lắng sau khi có vài người bị người phát hiện đưa tới hậu quả không tốt, nhưng ta làm việc cũng sẽ không hối hận, cũng không sợ bị người biết. Cho nên, ta sẽ không nói láo."

Tiêu Mặc......

Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn nam tử tuấn mỹ này, đột nhiên cảm thấy trượng phu của nàng kể cả những lúc nói một ít lời nhàm chán cũng là soái (đẹp trai) độc nhất vô nhị. Nàng không nhịn được ôm cổ hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái "Chụt", mà Tiêu Mặc chỉ là mặc cho nàng hồ đồ, mặt có chút ửng hồng: "Hạ Lan, hiện tại chỉ có hai người chúng ta thì thôi, nhưng lát nữa ở gia yến nàng cần phải chú trọng dáng vẻ, không thể để làm trò cho bọn Hoàng thúc."

"Bọn họ thích cười nhạo thì cười nhạo! Tiêu Mặc, thế nào mặt của chàng lại đỏ?"

"Không có."

"Còn nói không có! Ha, chàng nói láo rồi! Chàng rõ ràng chính là đang xấu hổ!"

......

Đùa giỡn làm cho quãng đường trở nên rất là ngắn ngủi.

Khi rốt cuộc đi tới đại điện, Tiêu Mặc xuống kiệu trước, sau đó ôm Hạ Lan Phiêu xuống, ở phía trước dẫn đầu vào đại điện. Hạ Lan Phiêu chỉ thấy khi chân của Tiêu Mặc bước lên đại điện trong nháy mắt giống như biến thành người khác, không có thân thiết hiền hòa như trong kiệu, có chỉ là phong thái kiêu ngạo của một vương giả.

Hắn trầm tĩnh đi tới ngôi vị Hoàng đế, không có lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu như mọi ngày, mà trong lòng Hạ Lan Phiêu cuối cùng cũng là có chút không vui.

Nhưng mà, nàng cũng chỉ có thể đi theo sau lưng Tiêu Mặc, theo hắn tới ngồi xuống một bên chỗ ngồi ở dưới ngôi vị Hoàng đế, mỉm cười nhìn tất cả thành viên hoàng thất. Khinh Vũ ngồi ở một góc tầm thường cách nàng khá xa, nhưng hình như nàng ấy không có chút nào để ý, chỉ là cúi đầu ngồi yên lặng, giống như không muốn đưa tới sự chú ý của người khác.

Hôm nay có mặt ở đây ngoài Hạ Lan Phiêu và Khinh Vũ ra, tới đều là hoàng thân (họ hàng ruột thịt trong hoàng gia) của Đại Chu. Quần áo bọn họ ngăn lắp chỉnh tề, mang theo chính thất phu nhân của mình đến, cung kính quỳ xuống với Tiêu Mặc, nhưng lúc nhìn Hạ Lan Phiêu lại tỏ vẻ hoặc nhiều hoặc ít mang theo chút nghi ngờ và khinh thường. Trong những ánh mắt hoặc tò mò hoặc tràn đầy địch ý ở đây, Hạ Lan Phiêu chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không cảm thấy.

Ở trong nhiều hoàng thân quốc thích, chỉ có bàn tiệc Tiêu Nhiên ngồi là cô độc, cũng lộ ra vẻ đột ngột. Hắn nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, khẽ mỉm cười với nàng, đối giơ ly rượu lên với nàng, mà Hạ Lan Phiêu cũng vội vàng nâng chén, mỉm cười với hắn.

Trong bữa tiệc ồn ào náo động, Tiêu Mặc mới là tiêu điểm chú ý của mọi người, có rất ít người chú ý tới sự mờ ám giữa Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên. Nhưng mà, Tiêu Mặc lại giống như thấy được, từ trong xã giao thoát thân, cười khanh khách nhìn nàng: "Hạ Lan, đang cùng người nào đối ẩm (thưởng rượu) đây?"

"Không có...... Không có! Tự ta uống..., ha ha......"

"Thật sao?" Tiêu Mặc mỉm cười nhìn nàng: "Cẩn thận sặc."

"Ừ."

Mặc dù Hạ Lan Phiêu và Tiêu Nhiên không có tư tình, nhưng ở trong nháy mắt đó, nàng chỉ cảm giác mình giống như thê tử bị trượng phu phá vỡ gian tình, mặt đỏ tới mang tai, tay chân luống cuống.

Tiêu Nhiên tự nhiên biết chất nhi của mình nổi lên nghi ngờ với mình rồi, khổ sở cười một tiếng, tự rót tự uống. Tiêu Mặc nhìn hắn, đột nhiên cười nói: "Hoàng thúc, tuổi người cũng không nhỏ rồi, như thế nào còn không thú thê (cưới vợ) sinh thế tử, để truyền An vương vị cho tiểu thế tử đây? Trẫm cũng đã có cốt nhục của mình, Hoàng thúc cũng phải cố gắng lên mới được."

"Hàaa...!"

Lời nói của Tiêu Mặc làm cho mọi người cười ầm lên. Bị vây trong tiếng cười, mặt của Tiêu Nhiên lúc đỏ lúc trắng, mà hắn rốt cuộc nói: "Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm. Chỉ là, vi thần còn muốn vì nước kiến công lập nghiệp (tạo dựng sự nghiệp), tạm không suy tính đến tư tình nhi nữ (truyện tình cảm nam nữ)." 

"Đại Chu ta có nhiều danh môn thục nữ như vậy, chẳng lẽ Hoàng thúc nhìn không thuận mắt một người nào? Huống chi, chẳng lẽ tướng sĩ đã có thê nhi (vợ con) thì không thể vì nước lập công sao? Nếu Hoàng thúc nguyện ý, Trẫm nhất định chọn một mối hôn sự cho người, như thế nào? Khinh Vũ cũng là bằng hữu chơi với chúng ta từ nhỏ đến lớn, cùng Hoàng thúc tuổi cũng xứng đôi, không bằng Trẫm để cho Khinh Vũ làm An vương phi, vì Hoàng thúc sinh con dưỡng cái."

Tiêu Mặc rất ít nói giỡn, mặc dù quan hệ với Tiêu Nhiên không xấu, nhưng cùng hắn đùa giỡn, số lần cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay —— chớ nói chi là bây giờ giữa bọn hắn lại là cái loại quan hệ vi diệu đó.

Tiêu Nhiên cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Hạ Lan Phiêu, sau đó nhìn Khinh Vũ, người kia đầu tiên là vẻ mặt khiếp sợ, rồi xấu hổ đến sắp hôn mê bất tỉnh. Lòng của Tiêu Nhiên chợt trầm xuống, không khỏi rời đi chỗ ngồi, té quỵ xuống đất: "Vi thần cũng không suy tính chuyện thành gia (cưới vợ), mong Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Lúc này, đại điện đã là một mảnh xôn xao rồi. Không có ai nghĩ đến Hoàng Thượng lại có thể gả nữ nhi hèn mọn của tội thần kia cho An vương cao quý, cũng không nghĩ đến An vương vì một nữ tử không đáng như vậy mà không tiếc chống đối với Hoàng Thượng cũng vì muốn từ hôn, không khỏi lại kinh ngạc rồi lại khinh bỉ nhìn nữ tử đang ngồi trong góc kia, khóe môi cười lạnh. 

Khinh Vũ cũng không nghĩ đến Hoàng Thượng lại đột nhiên nói như vậy, cũng không nghĩ đến mình lại trở thành tiêu điểm chú ý của người khác, lúng túng lắc lắc vạt áo, trong mắt đã tràn đầy lệ quang. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Mặc, lại nhìn Tiêu Nhiên, mấy lần định mở miệng, nhưng đôi môi lại khẽ nhúc nhích, thế nào cũng không có nói ra được một lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.