Tiêu Mặc nằm trên nhuyễn tháp, ngửi hương thơm ngọt mát của món ‘Nga lê trướng trung hương’ (1) đặc biệt trong Nhược Vũ cung, nhìn Thục phi mặc quần áo màu hồng đang nhiệt tình nhảy múa, thưởng thức rượu ngon trong tay, vẻ mặt dương dương tự đắc (vui mừng). Mỗi khi máu tươi bắn tung tóe về phía hắn, hắn cũng khéo léo tránh né, không có dính một chút dơ bẩn nào. So với Tiêu Nhiên lúc nào cũng thanh khiết lạnh nhạt, sạch sẽ thanh tịnh, Tiêu Mặc giống như Tu La đến từ địa ngục. Hắn tiêu sái lau máu trên tay, mỉm cười với hoàng thúc của mình: “A Nhiên, ngươi xem còn muốn giết bao nhiêu người mới tận hứng?”
(1) ‘Nga lê trướng trung hương’: Món gan ngỗng hấp lê của Trung Quốc.
“Thắng bại đã rõ, xin Hoàng Thượng hồi cung đợi tin tức tốt lành.”
“Khó có được một lần càn rỡ, tự nhiên muốn tận hứng.” Tiêu Mặc cười hồn nhiên, giống như đứa bé: “Chẳng lẽ A Nhiên không chịu?”
“Không, không phải….”
Tiêu Nhiên rất ít khi thấy Tiêu Mặc như vậy. Hắn như ông cụ non, luôn che giấu bản thân thật tốt, không có hỉ nộ ái ố (2), chỉ làm một vị Hoàng đế tỉnh táo và ẩn nhẫn. Nhìn thấy nụ cười trong suốt, đôi mắt lóe sáng của Tiêu Mặc, lòng Tiêu Nhiên mềm nhũn. Hắn thu kiếm vào vỏ, nói với Tiêu Mặc: “Mặc, nên hồi cung thôi. Hạ Lan Thụy cũng đã phát hiện, Hoàng Hậu sẽ gặp nguy hiểm.”
(2) Hỉ nộ ái ố: các loại cảm xúc của con người (buồn, vui, tức giận…).
“Ngươi lo lắng cho nàng sao?”
Tiêu Mặc vẫn mỉm cười, nhưng tính trẻ con đã biến mất không thấy nữa, cười lạnh lùng. Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng, nói theo bản năng: “Không…. Chỉ là cảm thấy nàng có chút đáng thương thôi.”
“Nếu muốn đi, cứ đi đi. Trẫm biết hoàng thúc luôn tốt bụng.”
Tiêu Mặc chẳng nói đúng sai chỉ mỉm cười, lại xông vào chiến trường. Tiêu Nhiên do dự một chút, cuối cùng cũng chạy về Hoàng cung. Thật may là, hắn đến kịp lúc, cứu được Hạ Lan Phiêu suýt mất mạng dưới tay Hạ Lan Thụy. Hắn cũng biết mình làm như vậy sẽ ngăn chặn đao của Hạ Lan Thụy, làm cho máu tươi hắn chán ghét bắn lên thân mình. Nhưng hắn không chú ý máu tươi chán ghét trên người, chỉ cảm thấy thật may mắn.
Nguy hiểm thật! Nếu chậm một chút nữa, sẽ xảy ra chuyện làm cho ta đau lòng…. Ta chỉ biết, ta không muốn thấy cô gái kia khóc….
Hắn sẽ không biết, khi hắn ôm Hạ Lan Phiêu ở trước mặt mọi người, làm việc không phù hợp với thân phận của hắn thì Tiêu Mặc đã sinh ra hiềm khích với hắn. Tiêu Mặc không biết tại sao, nhìn Hạ Lan Phiêu nắm ống tay áo Tiêu Nhiên, vẻ mặt lệ thuộc mà có chút không vui.
Lệ thuộc như vậy, tại sao nàng không biểu hiện với Trẫm? Có phải không tin tưởng Trẫm, cảm thấy Trẫm không cường đại bằng hoàng thúc? Thật sự là…. Làm người ta không vui.
Trẫm nhìn ra, hoàng thúc có chút tình cảm với Hạ Lan Phiêu. Hoàng thúc luôn không gần nữ sắc, nếu là trước kia, hắn (TM) liền đưa nữ nhân hắn (TN) vừa mắt cho hắn. Nhưng mà, người đó cố tình là nàng. Đưa sủng vật cho người khác, Trẫm cũng không muốn đâu….
Lúc gặp nguy hiểm, nàng sợ hãi trốn sau lưng hoàng thúc, giống như một con chim bồ câu trắng nhỏ thuần khiết vô tội, làm cho người ta vừa nhìn liền muốn chặt đứt hai cánh của nàng. Trẫm muốn cho nàng biết, ai mới là người nắm giữ mạng sống của nàng. Cho nên, Trẫm giả vờ muốn giết nàng.
Ngoài dự liệu của hắn, nàng không cầu xin tha thứ, chỉ là dùng ánh mắt trống rỗng nhìn hắn, giống như một người sắp chết.
Đối mặt với tử vong, nàng cũng không khác gì những người khác. Thật là thất vọng! Nữ nhân như vậy, không có tư cách đứng cạnh Trẫm. Nữ nhân của Trẫm, phải đủ mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng không tuyệt vọng. Nhưng nàng, thậm chí cầu xin tha thứ cũng không….
Sau đó, nàng mắng Trẫm. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của nàng, đột nhiên Trẫm cảm thấy thật vui vẻ. Đúng, đây mới là Hạ Lan Phiêu, đây mới là Hạ Lan Phiêu khác với mọi người, luôn làm cho Trẫm vui vẻ. Trẫm sẽ để cho ngươi tiếp tục sống, chỉ cần ngươi vẫn làm cho Trẫm vui vẻ. Nhưng mà, ngươi cần phải được dạy dỗ thật tốt. Trẫm sẽ làm cho ngươi hiểu, ai mới là người ngươi có thể dựa vào, cũng sẽ làm cho ngươi hiểu, chỉ có thể dựa vào một mình Trẫm thôi.
Bẻ gãy cánh chim bồ câu, chim bồ câu cũng sẽ không chạy lung tung, chỉ biết trung thành đi theo bên cạnh chủ nhân, chỉ một mình chủ nhân thôi.
Tiêu Mặc nghĩ tới khuôn mặt thanh tú của Hạ Lan Phiêu, nghĩ tới ánh mắt khi thì khiếp nhược khi thì quật cường của nàng, cười vui sướng. Thục phi quan sát vẻ mặt của Tiêu Mặc, phát hiện ánh mắt hắn nhìn xuyên qua mình, nhìn phương hướng không rõ, không khỏi tức giận. Nhưng mà, nụ cười dịu dàng trên mặt Tiêu Mặc làm cho nàng trầm luân, làm cho nàng đè xuống tất cả tức giận và đố kỵ, chỉ vì muốn ở bên cạnh làm bạn với nam nhân này. Nàng dừng nhảy múa, cười dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Mặc.
(3) Kỳ khai đắc thắng: Vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã.
“Cạn ly.”
Tiêu Mặc cầm quỳnh tương ngọc dịch (4) trong tay uống một hơi cạn sạch, nhưng trong lòng lại suy đoán bây giờ Hạ Lan Phiêu đang làm cái gì. Thục phi cảm nhận được sự xa cách của Tiêu Mặc, không nhịn được làm nũng: “Hoàng Thượng, người đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ là…. Đang nghĩ đến tiện nhân kia?”
(4) Quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon.
Tiêu Mặc biến sắc.
“Tiện nhân?” Tiêu Mặc nghiền ngẫm nhìn Thục phi nói: “Chẳng lẽ Thục phi đang nói đến Hoàng Hậu.”
“Nô tỳ….”
Thục phi đột nhiên có chút sợ hãi. Lúc trước, nàng cũng vẫn dùng ‘tiện nhân’ để gọi Hoàng Hậu không tài không mạo kia ở trước mặt Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc cũng không phản bác. Nàng nhạy cảm nhận thấy giữa Tiêu Mặc và Hạ Lan Phiêu có cái gì đó thay đổi, nhưng nàng không dám nghĩ sâu. Đang lúc nội tâm nàng bốn bề nổi sóng, Tiêu Mặc đột nhiên vuốt tóc nàng: “Thục phi muốn làm Hoàng Hậu sao?”