Lãnh Huyết Thiên Tài

Chương 9: Huyết tẩy Lâm gia



Nam tử mặc trường sam màu xám, mang chút lạnh lùng hờ hững mà không thiếu nét cuốn hút tà mị của dung nhan yêu nghiệt.

Không hổ danh đứng đầu tứ đại hộ pháp của Thiên Cuồng, Thiên Tuyệt, dung mạo đã muốn làm người ta sôi trào, tu vi cũng chính là dò không thấy đáy.

Bất quá vị Nhiếp Chính Vương này thu hút nữ tử thôi, người đi bên cạnh mới kéo theo ánh nhìn toàn trường.

Nàng lẳng lặng bước vào, một thân thanh y nhàn nhạt, lưng thẳng, thái độ tỏ rõ không kiêu ngạo không siểm nịnh, còn có một cỗ lạnh nhạt xem thường.

Chân mày như vẽ, mũi thẳng như gọt, da không phấn mà trắng, môi không son mà đỏ, đặc biệt đôi thủy mâu xám bạc lạnh lẽo kia càng thu hút.

Dung nhan tuyệt thế, chỉ cái liếc mắt nhăn mày của nàng cũng chính là khuynh thành khuynh quốc, thiên hạ chỉ một không hai.

Nàng, so với danh xưng thiên hạ đệ nhất mĩ nhân ngồi kia hơn không biết bao nhiêu lần.

Đem khí thế cường giả và uy áp giấu đi, nàng giống như không có tu vi cùng võ công. Nàng giờ phút này chính là đóa hoa đẹp nở rộ lộng lẫy

Nhưng cái gì càng đẹp càng độc, nói nàng vô hại, trừ phi đem hổ đó bỏ cùng chỗ với heo kêu nó không ăn!

Những ánh mắt hau háu trần trụi làm Ngân Giai một trận ghê tởm, không dấu vết liếc mắt đánh giá mấy người ngồi kia.

Thái tử Nguyệt Thiên, Đông Phương Ngọc Phong, hắn hôm nay vẫn như vậy duy trì hình tượng tao nhã ôn nhu.

Bất quá, tao nhã che giấu được bản chất con người hắn sao?

Ngồi đối diện là mỹ nam tỷ như băng Âu Dương Tử Hạo, mà khi nhìn tới người này, hắn đối nàng lộ ra chút cung kính.

Nguyên lai như vậy a, Thiên Cuồng thật giỏi.

Tiếp theo là Nhị công chúa Ngọc Tuyên quốc. Theo tin tức nàng nhận được, nàng ta là võ si a, nhìn mảnh chán ghét kia thì hẳn đang muố́n chuồn rồi đi?

Ha ha, coi như Lâm gia may mắn, ngày diệt tộc thế nhưng có nhiề̉n nhân vật lớn chứng kiến.

- Thần Liễu Thiên Tuyệt tham kiến bệ hạ- Thiên Tuyệt đúng mực hành lễ

- Dân nữ Liễu Lam Y tham kiến bệ hạ- Ngân Giai dùng tên giả cho thuận tiện sau này.

- Hảo, đều bình thân. Không cần đa lễ, Nhiếp Chính Vương. Còn vị cô nương này là?- Mạc Thiên Nhai cũng không chấp nhặt khoát tay.

- Đây là biểu muội của thần- Thiên Tuyệt nhàn nhạt nói qua

- Ồ, thật vô cùng xinh đẹp. Mau vào chỗ- Mạc Thiên Nhai còn muốn cảm thán mà ngại vị công chúa Ngọc Tuyên kia nên thôi.

- Tạ bệ hạ- Hai người thong thả về chỗ, nhưng nhìn thế nào cũng giống như Nhiếp Chính Vương có vẻ cung kính với biểu muội nha?

Ở tại bên gia quyến, mấy vị công chúa cùng quận chúa và các tiểu thư quan lại đã gấp tới độ vò nát khăn lụa.

Đùa, bao nhiêu người anh tuấn lại tài trí như vậy, không tranh thủ gây ấn tượng chính là ngu.

Hơn nữa, còn có hai tuyệt sắc mĩ nhân ngồi kia, phải nhanh khoe tài nếu không các vương tôn công tử liền chỉ nhìn người ta hết.

Được rồi, thọ yến nên bắt đầu đi thôi. Chúng ái khanh cứ tự nhiên, còn các khuê nữ muốn hiến nghệ đều tại đây bắt đầu thôi- Mạc Thiên Nhai phất tay

- Vậy Phụ hoàng, Yên nhi bêu xấu- Thanh âm này quả khiến nam nhân mềm nhũn mà.

Đây đích xác là công chúa được sủng ái Mạc Yên Yên, năm nay mười tám, con gái của Hiền phi a.

Nàng ta bước ra giữa điện, ánh mắt như có như không nhìn Âu Dương Tử Hạo.

Cầm được mang tới, một khúc '' Ái nhân '' say lòng người vang lên. Tiếng cầm êm ái như nước chảy, thanh thúy âm thanh khiến người nghe say mê.

Không thể phủ nhận vị công chúa này đàn rất hay, bất quá muốn so với Ngân Giai thì còn kém xa.

Tiếng cầm dứt, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, mà Âu Dương Tử Hạo một mảnh không cảm xúc.

Có gì chứ, hắn từng được diễm phúc vô tình nghe tiếng đàn của Ngân Giai, so với này như trời với đất.

Mạc Yên Yên hơi thất vọng cúi đầu, cũng không nghe ban thưởng.

Nàng đối Âu Dương Tử Hạo nhất kiến chung tình, nàng như thế nào học tập, như thế nào tu luyện, không là vì hắn sao?

Nghe hắn thích cầm, nàng tập tới quên ăn quên ngủ. Nghe hắn thích chiến lược, nàng nghiên cứu quên đất quên trời.

Cuối cùng, nàng là gì với hắn đâu?

- Phụ hoàng, tỷ tỷ đàn thật hay, Lan nhi bêu xấu vũ một khúc- Tiếng cười của Mạc Thanh Lan đinh đinh đang đang như chuông bạc nghe rất hay.

Nàng ta cầm một khúc lụa vũ, vừa vũ vừa nhìn Thiên Tuyệt.

Nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Thiên Tuyệt thủy chung chỉ với Ngân Giai báo cáo một số việc, căn bản không để ý tới nàng ta.

Vũ khúc coi như đẹp, sau khi kết thúc, Mạc Thanh Lan lại tiến lên

- Phụ hoàng, Lam Y tỷ tỷ thật là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, không biết tỷ có hay không chỉ giáo muội muội chút vũ?- Mạc Thanh Lan tự tin như vậy có lý của nàng ta.

Từ nhỏ nàng ta đã học vũ, kỹ thuật đúng là được xưng tụng hạng nhất. Nếu có ai vượt được mới chính là người si nói mộng đâu.

Mọi loại ánh mắt đổ dồn về phía Ngân Giai, trong đó có ánh mắt sủng nịnh của Đông Phương Ngọc Phong và cả say mê của Mạc Thiên Kỳ.

Buồn cười, nam nhân là như thế. Lâm Ngân Giai trước kia say mê hắn không có nửa điểm để ý, nay lại như sói đói thấy mồi.

Bất quá, mặc kệ các ngươi thế nào, ta cũng trổ chút tài thực hiện kế hoạch đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.