Ánh mặt trời rực rỡ chói lọi giờ đã rọi thẳng vào trong phòng. Độc Cô
Khuynh Thành chịu không nổi thứ ánh sáng đâm dọc xiên ngang vào mắt đó,
nàng nhíu chặt lông mày, chậm rãi mở to đôi mắt trong suốt, lập tức đập
vào mắt là hai con ngươi sâu thẳm nồng nàn của Hàn Ngự. Cọ cọ trong lồng ngực của người mình yêu, nàng cười nhẹ. « Chàng tỉnh khi nào thế ? »
Hắn hít một hơi thật sâu hương thơm của nàng. « Được một lúc rồi. »
« Giờ đã là giờ gì rồi ? » Nàng ngồi dậy, chăn lập tức tuột xuống ngang hông, xuân quang (1) lộ hẳn ra ngoài, cả mái tóc dài đen tuyền liền
trùm hết lên mặt Hàn Ngự. (oa oa… *che mặt các bé lại*)
Hàn Ngự cười mà như không cười, vươn tay choàng qua người Khuynh Thành kéo
xuống, tiếp tục dựa vào người hắn. « Hoàng hôn rồi. »
« Á… »
Khuynh Thành thiếu chút nữa thì bật dậy, hai người đã nằm ngốc trên
giường cả một ngày rồi sao ? Cả ngày đó nha, Ánh Nguyệt tỷ tỷ với Minh
Hà có đến tìm nàng không nhỉ ?
« Sao thế ? » Trông lão bà của hắn hoảng hốt như thể trời sắp sập xuống đầu tới nơi vậy.
« Nhỡ có người tới thì sao ? Nhỡ có nha hoàn vào dọn bàn thì sao ? » Cơm thừa canh cặn còn bừa trên bàn kia kìa.
Hắn biết rồi còn hỏi tiếp. « Hử ? Nhìn thấy ta thì sao ? »
« Thì… mang chàng về gặp cha mẹ thiếp chứ sao. » Dù gì cũng đã giải trừ hôn ước với Giang Vô Vân rồi.
« Độc Cô tiền bối và Mộ Dung tiền bối liệu có chịu chấp nhận ta không ? » Dù gì hắn cũng là một sát thủ.
Khuynh Thành nhướng mắt. « Chàng quên cha thiếp trước kia thế nào ư ?
Hơn hai mươi năm trước thanh danh người còn tệ hại hơn chàng nhiều lắm,
giang hồ ai cũng gọi người là đại ma đầu nha. »
« Như vậy không sao chứ ? » Nếu so sánh độ tệ hại của thanh danh, hắn đảm bảo thua xa ông nhạc tương lai rồi.
« Đương nhiên, cha mẹ thiếp là ai nào ? Nên sẽ không quản chàng là ai,
chỉ cần thiếp thích là được. » Nếu Giang Vô Vân thích người con gái
khác, cha sẽ không có lý do gì ngăn cản việc chung thân đại sự này của
nàng.
Hàn Ngự cười không nói gì.
Khuynh Thành như nhớ
ra cái gì liền thò tay lắc lắc hắn. « À quên, thiếp nói với chàng một
việc, không cần đi tìm bảo tàng nữa. »
« Gì ? » Hắn nhướng mắt.
« Đám bảo tàng năm đó đều là Bạch thúc thúc (Bạch Hiểu, người sáng lập
Bách Hiểu Đường, cũng là một kẻ xuyên không mà đến) của thiếp lưu lại.
Lục thúc thúc cố ép mẹ thiếp nhận lấy. Những năm gần đây nhà thiếp đều
phân phát tài sản chung quanh, có thiên tai đại nạn gì là lại quyên góp
một số bạc lớn. Giờ trong bảo tàng ngoài các bức họa cha thiếp sưu tầm,
trang sức hàng ngày của mẹ và thiếp, còn thì chả còn lại mấy. À có vài
chục vạn lượng bạc làm của hồi môn cho thiếp. Không biết ca ca của thiếp có giấu thêm gì vào không, còn thiếp có giấu vào đó mấy thỏi vàng lớn. » Khuynh Thành nhún vai. « Người trong thiên hạ cắm đầu cắm cổ tìm, thật
ra cũng chẳng để làm gì. »
« Vậy là ở Điểm Thương sơn thật. » Hắn đã sớm đoán ra.
Khuynh Thành lại nói. « Đúng, chính là ở đó, thiếp đoán lời đồn đại bảo tàng ở Hoa Sơn là mẹ thiếp ra tay giở trò quỷ thôi. » Mẹ nàng bổn sự
giỏi nhất chính là đi nháo loạn phá quấy người khác mà.
« Nói vậy, tìm được cũng vô dụng. »
« Đương nhiên. »
Hàn Ngự không nói gì, trong lòng bao nhiêu cảm xúc thật lộn xộn, không
biết là cái vị gì. Hắn cúi đầu nhìn kiều thê nằm ngoan trong lòng, nhẹ
nhàng thở dài, cuối cùng cũng chọn một quyết định trọng đại.
Khuynh Thành thấy hắn ngẩn người, liền vươn đầu hôn nhẹ hắn một cái. « Sao thế ? »
Hàn Ngự vừa định trả lời thì có tiếng gõ cửa. « Khuynh Thành, cháu có đó không ? »
Là tiếng của Phượng cô cô Phượng Thanh Trúc, mẫu thân của Ánh Nguyệt tỷ tỷ. Nàng ấy mà thấy trên giường nàng có một gã đàn ông thì sẽ nghĩ sao ? (còn sao trăng gì ?)
« Có người ! » Khuynh Thành hoảng sợ vội buông màn trướng (2), đẩy hắn vào trong trùm chăn qua.
Khuynh Thành vừa mới chuẩn bị xong, cửa đã bật mở, Phượng Thanh Trúc cùng hai nàng tỳ nữ đã đi vào.
« Thẩm thẩm. » Khuynh Thành tự trấn định, môi ráng nặn ra nụ cười.
« Nghe nói cháu bị ốm, giờ đã tốt chút nào chưa ? » Nha đầu kia nằm lỳ
trong phòng cả một ngày khiến nàng thật lo lắng. Nếu con bé có gì không
hay, nàng biết ăn nói với tỷ tỷ ra sao ?
« Đã tốt hơn nhiều rồi ạ. »
Phượng Thanh Trúc xốc màn lên, hai ả nha hoàn lập tức đỡ lấy màn treo
sang hai bên. Khuynh Thành ngoan ngoãn nằm yên, để nàng đưa tay sờ trán
xem thử. « Không thoải mái chỗ nào ? »
Khuynh Thành lắc đầu. « Không có đâu. »
Phượng Thanh Trúc liếc mắt thấy một khối chăn phồng phồng bên cạnh nàng liền nghi ngờ hỏi. « Cái gì thế ? »
« Ách… là… cháu bị ốm nên lấy thêm một cái chăn lên giường để ôm. » Lý do này nghe thật miễn cưỡng.
Phượng Thanh Trúc vươn tay sờ thử độ dầy của chăn. « Chăn không đủ ấm sao ? »
« Không đâu không đâu. » Ấm lắm, ấm tới mức nàng muốn toát mồ hôi.
Phượng Thanh Trúc ngồi ở mép giường, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng để
ngoài chăn. « Khuynh Thành, cháu cứ coi đây như nhà mình, có việc gì thì nói với ta, đừng có khách sáo. Lục thúc thúc của cháu và ta đều coi
cháu như con gái của mình, đừng coi chúng ta như người ngoài đó biết
chưa ? » Dĩ nhiên, đã dám yêu đương này nọ ở địa bàn của họ, nàng đâu có khách sáo chút nào.
« Vâng. » Đi nhanh đi chứ.
Phượng Thanh Trúc khẽ liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn. « Hôm nay cháu ăn được tốt đó chứ. »
« Vâng, cám ơn thẩm thẩm, thẩm thẩm, cứ đi trước, cháu muốn ngủ thêm một lát. »
« Được rồi, cháu nghỉ ngơi đi. »
Phượng Thanh Trúc vừa đứng lên, chợt thấy cái khối chăn bông kia… động
đậy ? Nàng nghi hoặc trong lòng, không khỏi chằm chằm nhìn vào đó.
Khuynh Thành thấy ánh mắt quái dị của nàng liền nhào ra khỏi chăn định
buông màn trước xuống lại. « Thẩm thẩm ra ngoài đi, cháu mệt. »
Cả người Khuynh Thành vốn là không mặc gì, thế là bao nhiêu dấu vết
trên người đều lộ hẳn ra. Phượng Thanh Trúc sững người nhìn Khuynh
Thành, lại nhìn khối chăn kia, cuối cùng cũng hiểu.
« Khuynh Thành… » Phượng Thanh Trung ngập ngừng lúng túng. « Trên người cháu bị sao thế ? »
Khuynh Thành vừa cúi đầu nhìn, liền biến sắc sợ hãi, lại chui tọt vào
chăn, lôi chăn thật cao lên che kín toàn thân không dám nói gì. Nàng
thật dại quá, sao lại để thẩm thẩm nhìn thấy chứ ?
Phượng Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, nhìn ‘khối chăn’ thêm vài lần rồi nói sang
chuyện khác. « Giải trừ hôn ước là đúng rồi. Thôi cháu nghỉ ngơi đi. »
Khuynh Thành đã lớn, cũng có thể lập gia đình rồi.
Phượng Thanh Trúc vừa khép cửa lại, chợt nghe thấy có tiếng nam nhân cười nhẹ truyền ra từ trong phòng. Ai, nha đầu kia cũng thật to gan, dám giấu nam nhân
trong phòng cơ đấy.
Nàng quay sang nghiêm mặt nhìn hai đứa nha hoàn. « Hai người các ngươi có nhìn thấy cái gì không ? »
Hai ả vô cùng hiểu chuyện vội lắc đầu. « Không có không có, bẩm phu nhân, nô tì cái gì cũng không nhìn thấy. »
Phượng Thanh Trúc gật đầu vừa lòng. « Đúng thế, cái gì cũng không nhìn
thấy. » Lúc này không thể làm gì hết, chỉ có nhanh chóng liên lạc với tỷ tỷ thôi.
« Không được cười ! » Trong phòng Khuynh Thành đỏ bừng mặt đang mắng Hàn Ngự.
« Ừ ta không cười. »
Khuynh Thành vẻ mặt thật khổ sở. « Thẩm thẩm biết nhất định sẽ nói với mẹ thiếp. »
Hàn Ngự trìu mến nhìn nàng. « Nàng sợ sao ? »
« Có một chút. » Tuy mẹ nàng tư tưởng rất rộng rãi, nhưng cũng không nói sẽ cho phép nàng quan hệ nam nữ linh tinh.
« Khuynh Thành. » Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc rồi nghiêm túc nói. « Thành nhi, nàng ngoan ngõan ở Bách Hiểu Đường chờ ta được không ? »
Nàng hờn dỗi nũng nịu nhìn hắn. « Không mang thiếp đi theo sao ? »
« Ta phải đi làm một việc, một tháng sau sẽ về đón nàng, sau đó đi bái
kiến cha mẹ nàng được không ? » Hắn giờ đã không phải chỉ có một mình,
việc kia không giải quyết hắn thật là khó sống nha. Hắn bị đuổi giết
không sao, nhưng hắn còn có thê nhi nữa.
« Nhưng mà… »
Tay hắn đã chặn lên môi nàng. « Đừng nói nhưng mà. »
Khuynh Thành xìu mặt xuống. « Người ta muốn đi cùng chàng cơ. Chàng yên tâm để lại cô vợ nhỏ thông minh đáng yêu xinh đẹp có một mình ở đây sao ? » Bổn sự tự tâng bốc của hai mẹ con nhà này thật là… khiến người ta
sững sờ.
« Thành nhi, đừng có xấu tính thế chứ. » Nàng ở yên ở Bách Hiểu Đường mới là an toàn nhất.
« Thiếp sẽ quậy cho coi. » Nàng nhịn không được liền lớn giọng phản đối.
« Thành nhi, nàng nói gì thì nói, ta sẽ không mang nàng đi, một tháng sau ta sẽ đến tìm nàng. »
« Hu hu… Người ta không muốn ở lại một mình, người ta muốn đi cùng chàng cơ… » Đương nhiên là khóc giả.
Hàn Ngự mặt nghiêm chỉnh nhìn nàng. « Thành nhi, không được nhõng nhẽo. »
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khuynh Thành nhăn tít lai, cuối cùng cũng vẫn rũ vai xuống. « Một tháng thì một tháng. » Rồi thêm một câu. « Chàng nhất
định phải đến đón thiếp, nếu không tới lúc đó bụng thiếp nổi lên, thiếp
phải làm sao ? »
Hắn mỉm cười hứa với nàng. « Ta hứa. »
*
Độc Cô Khuynh Thành thay đổi hẳn, trở nên vô cùng sáng sủa vui vẻ. Lúc
nào cũng thế, trên môi nàng luôn nở nụ cười. Nữ nhân quả thật cần có
tình yêu.
Cuộc sống của nàng ở Bách Hiểu Đường gần như hoàn mĩ, chỉ có một điểm không tốt. Sau màn ‘bắt quả tang trên giường’ kia, nàng thật sự không mặt mũi nào nhìn Phượng Thanh Trúc. Chuyện nàng và Hàn
Ngự sớm muộn cũng sẽ công khai, thôi thì thuyền tới đầu cầu tự nhiên
thẳng (3) vậy.
*
« Tỷ tỷ, mau lên. » Minh Hà kéo Khuynh Thành, vội vã chạy về phía trước.
Mặt Khuynh Thành trắng bệch hỏi. « Tiêu Diêu ca ca bị thương nặng lắm sao ? »
Minh Hà mạnh mẽ gật đầu. « Đúng thế, Tiểu Thiền cô nương đưa huynh ấy tới, sinh tử thật là mong manh. »
Sao lại lặp lại lời hồi nãy. « Ca ca rốt cuộc là làm sao ? » Xét võ
công của Tiêu Diêu ca ca, làm sao có thể bị đánh tới mức thừa sống thiếu chết như thế ?
« Muội không biết, tỷ đi xem xem. »
Hai người chạy tới phòng của Độc Cô Tiêu Diêu, đã thấy một đám người
đứng vòng trong vòng ngoài. Vợ chồng Lục Tây Lâm, Thiên Khinh Yên, Ánh
Nguyệt đều đã ở đó. Lục Tây Lâm đang ngồi bên giường xem mạch cho hắn,
sắc mặt vô cùng nghiêm trọng. Tiểu Thiền ghé bên người Độc Cô Tiêu Diêu, lệ rơi đầy mặt, thỉnh thoảng lại sụt sịt vài cái. Khuynh Thành nhảy vọt vào, ngây người hỏi. « Ca ca rốt cuộc là bị làm sao ? » Sắc mặt hắn
thật khó coi, lại còn hôn mê bất tỉnh.
Lục Tây Lâm hừ một tiếng. « Tiểu Thiền cô nương, Tiêu Diêu bị đả thương như thế nào ? »
Tiểu Thiền vừa khóc vừa nói. « Hu hu… tiểu nữ bị Tuyệt Mệnh Môn đuổi
giết, chịu trọng thương, Tiêu Diêu có chút giao tình với Hàn Ngự Tuyệt,
nên mang tiểu nữ đi Tuyệt Mệnh Môn tìm hắn ta. Tiêu Diêu nói, hắn muốn
giết kẻ đã thuê sát thủ giết tiểu nữ. Nhưng… vô tình chúng ta xông nhầm
vào nơi của một lão nhân. Tiêu Diêu ca ca nhìn thấy mặt lão xong, lão
liền nổi điên muốn đánh nhau với Tiêu Diêu ca ca. Tiêu Diêu phải che
chắn cho tiểu nữ, nên trúng hai chưởng của lão. Tiểu nữ không biết vì
sao từ đó huynh ấy vẫn hôn mê. Tất cả y sinh trên đường đều nói không
cứu được, tiểu nữ chỉ còn biết đưa huynh ấy tới Bách Hiểu Đường cầu cứu. » (Sở Sở: Cụ thể ra sao mời xem Long ngâm Phượng vũ hệ liệt – chi tam
‘Cô nương, ngươi thực phiền phức’)
Lục Tây Lâm gật đầu. « Quả nhiên là thế, Xích Luyện Chưởng của Tuyệt Mệnh môn. »
« Hả ? » Phượng Thanh Trúc nhịn không được kêu lên.
Tiểu Thiền khóc càng to. « Lục Đường chủ, cầu ngài cứu Tiêu Diêu mà. » Chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu thôi.
Lục phu nhân thở dài, vỗ nhẹ vai nàng. « Cô nương đừng nóng. »
Lục Ánh Nguyệt hít một hơi thật sau. « Theo ta biết, Xích Luyện Chưởng
chỉ có một cách chữa. » Nàng quay sang nhìn Khuynh Thành. « Xích Luyện
Chưởng và Hàn Băng Chưởng là tuyệt kỹ chân truyền của Tuyệt Mệnh lão
nhân. Xích Luyện Chưởng và Hàn Băng Chưởng khắc chế lẫn nhau, trúng Xích Luyện Chưởng chỉ có thể dùng Hàn Băng Chưởng bức nhiệt khí trong cơ thể ra, còn không tiên dược cũng bó tay. »
« Làm sao bây giờ. » Minh Hà đã cuống phát khóc.
« Người luyện chưởng lực tới mức như thế tuyệt không phải người thường. Nếu ta không nhầm, lão nhân kia hẳn chính là Tuyệt Mệnh lão nhân. » Ngữ khí Lục Tây Lâm trầm trọng thêm một chút. « Đệ tử của lão rất đông,
nhưng được chân truyền của lão chỉ có một mình Hàn Ngự Tuyệt. Giải Xích
Luyện Chưởng của lão, cũng chỉ có Hàn Ngự Tuyệt. » Chỉ có kẻ kia mới cứu đc Tiêu Diêu, không có ai khác làm được.
Tiểu Thiền chớp mắt, nước mắt lại trào ra. « Lãnh Diện Diêm La luôn độc lai độc vãng… »
« Làm sao bây giờ ? » Khinh Yên cũng hoảng, kéo kéo áo Ánh Nguyệt.
Đầu óc Khuynh Thành quay cuồng, tay khẽ bóp trán, nhẹ nhàng xoa xoa Thái Dương.
Minh Hà cuống quýt. « Mau gọi cha và ca ca muội tới. » Cha và ca ca của nàng tuyệt đối xứng danh thần Y. »
« Không cần. » Khuynh Thành bất đắc dĩ mở miệng. « Tiểu Thiền, mau mang muội tới Tuyệt Mệnh Môn tìm Hàn Ngự Tuyệt. »
« Khuynh Thành… » Tiểu Thiền mắt nhòe bóng nước. « Không ích gì đâu.
Lãnh Diện Diêm La vốn vô tình, hắn sẽ không cứu Tiêu Diêu đâu. »
Phương Thanh Trúc cũng khuyên. « Khuynh Thành, cháu hồ đồ rồi sao ? Tìm hắn thì có ích gì ? »
« Ta mang muội đi. » Ánh Nguyệt trầm ngâm cả nửa ngày liền mở miệng. «
Tuyệt Mệnh môn không xa nơi này, ba ngày ba đêm cũng đủ cả đi lẫn về. »
Lục Tây Lâm trầm giọng mắng con gái. « Ánh Nguyệt, đừng làm càn. » Con
gái hắn sao thế ? Sao lại có ý tưởng không thiết thực như vậy nhỉ ?
« Nhưng mà… » Ánh Nguyệt biết ý quay sang Khuynh Thành, nàng định làm
sao đây ? Có định công khai chuyện nàng và Hàn Ngự Tuyệt không ?
Khuynh Thành bóp bóp trán. « Lục thúc thúc, đại ca cháu còn chịu được bao lâu ? »
Lục Tây Lâm thở dài. « Nửa tháng. » Sau đó tùy xem thiên ý ra sao.
Nàng chống tay lên cửa, hoảng hốt chạy ra ngoài. « Cháu muốn yên tĩnh
một chút. » Tạm đặt hi vọng lên Thần y cô phụ (chồng của cô) của nàng
vậy.
Trời ơi… ai nói cho nàng biết nàng phải làm sao bây giờ ?
*
Mộ Dung Ý Vân muốn giết người !
Kiếp trước nàng đã gây nghiệp chướng gì mà kiếp này lại sinh ra hai đứa con bất hiếu như vậy ??
Hôn sự của nữ nhi vừa mới giải quyết xong, tiện đường mắng cho vợ chồng Giang Tử Ngang một trận, để cởi bỏ khúc mắng trong lòng bọn họ nhiều
năm qua. Nàng còn chưa kịp cao hứng việc bản thân có công giúp đỡ một
đôi vợ chồng hàn gắn, lại truyền đến tin tức con nàng bị trọng thương.
Hai đứa con bất hiếu, không thể yên lành mà sống à !
Nhi tử của nàng cũng thật là… ăn lắm thừa hơi đi trêu chọc cái Tuyệt Mệnh lão nhân hỗn đản kia làm gì.
Tới nơi trời đã khuya, Bách Hiểu Đường cũng đã muốn loạn cào cào. Tiền
nhiệm Đường chủ Mộ Dung Ý Vân giờ đang phát hỏa. Nàng vừa tới Bách Hiểu
Đượng lập tức một cước đá bay đám thuộc hạ lắm lời thăm hỏi, chạy thẳng
tới nơi nhi tử của nàng đang nằm. Mấy đêm rồi nàng không chợp mắt được,
phải đi thăm nhi tử ngay, làm sao có thời giờ tán phét chứ.
«
Nhi tử, ngươi chết chưa hả ? » Nàng lại một cước đá bay cửa phòng, dọa
Tiểu Thiền đang ngồi bên giường muốn chết. Đối với hành vi lỗ mãng của
nàng, thân là trượng phu, Độc Cô Hàn cũng chỉ có thể lắc đầu. Tuổi cũng
đã lớn như thế mà tính tình vẫn còn nóng nảy.
« Người là… »
Tiểu Thiền cẩn thận nhìn vị thiếu phụ vừa xông vào, nhất thời đoán không nổi thân phận nàng. Nàng gọi Tiêu Diêu là nhi tử ? Nhưng nhìn qua nàng
chỉ tầm mới bốn mươi là nhiều, làm sao có thể có đứa con lớn như vậy ?
Mộ Dung Ý Vân vừa thấy Tiểu Thiền đáng yêu, liền vừa lòng nhìn nàng. «
A, cô nương chính là Tiểu Thiền hay được nhắc tới phải không ? » Cô con
dâu này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nàng cực kỳ vừa lòng, thằng bé ngốc
nghếch kia ánh mắt cũng không tệ.
« Chính là tiểu nữ. Bá mẫu người là… » Tiểu Thiền tò mò nhìn nàng.
Mộ Dung Ý Vân cười. « Con dâu, lần đầu ra mắt, mong được chỉ giáo ! »
(Thua, câu này là con dâu nói chứ sao lại mẹ chồng nói nhỉ ?)
« Hả, người thật sự là mẫu thân của Tiêu Diêu sao ? » Mẹ chồng này thật trẻ nha.
« Đúng vậy đúng vậy. » Mộ Dung Ý Vân cười gian kéo tay Tiểu Thiền qua,
mắt liếc thấy Phượng Vũ trâm trên đầu nàng, cười càng hào hứng. « Thật
là con dâu tốt. » Long Ngâm Phượng Vũ vốn là một đôi phu thê kiếm, con
nàng nếu đã đưa cho nàng ta Phượng Vũ kiếm, hẳn chính là xác định rồi.
(4)
« Bá mẫu, người thật là trẻ nha. » Không hiểu nàng bảo dưỡng nhan sắc bằng cách nào nữa.
« Hắc hắc, bởi vì ta sống vui vẻ, hay cười, nên trẻ lâu. » Nàng mặt mày hớn hở.
Độc Cô Hàn nâng con trai dậy, bất đắc dĩ nói với lão bà. « Vân nhi, hai người ra ngoài trước đi. » Nhi tử bị thương sắp chết, nàng còn có tâm
tình cùng con dâu nhàn rỗi tán gẫu.
Mẹ chồng con dâu nhìn nhau, Ý Vân gật đầu. « Được. » Nàng biết lão công muốn dùng nội lực ngăn chặn các luồng khí tức đang đánh nhau trong cơ thể nhi tử, nàng nên ra ngoài gác cửa là hơn.
Mộ Dung Ý Vân kéo tay con dâu lui ra ngoài,
tiện thể tán gẫu vào câu. Vừa nghe nàng đến giữa đêm, lãnh đạo cấp cao
của Bách Hiểu Đường là vợ chồng Lục Tây Lâm lập tức chạy tới.
« Tỷ tỷ. » Lục phu nhân chạy lại đầu tiên thỉnh an.
Mộ Dung Ý Vân khoát tay. « Rồi rồi rồi, không cần đa lễ này nọ. »
Lục Tây Lâm liếc mắt vào cửa phòng. « Tỷ tỷ, ta thật vô năng bất lực. » Không cứu được Tiêu Diêu.
« Lạc quan chút đi, các ngươi không phải đã báo cho Lang băm với Ngâm
Phong sao ? Gã lang băm kia không phải được xưng tụng Thiên hạ đệ nhất
Thần y sao ? Không có vết thương nào không trị nổi. Không phải từng nói
Tồi Tâm chưởng không cứu nổi sao ? Vậy mà năm đó hắn vẫn cứu được Bệnh
Thần Kinh đại ca. Nhiều năm rồi, y thuật của hắn hẳn là còn tăng thêm
chứ. » Nàng tuy có lo lắng cho nhi tử, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ tích
cực. Việc tới nước này, có lo cũng vô ích.
« Tỷ tỷ, đại tỷ đâu ? » Đại tỷ mà Lục phu nhân nói tất nhiên là Phượng Thanh Hà.
« Tuyết Đường đã có tổ ấm, vợ chồng nàng ta dĩ nhiên là về Tận Thiên
cốc tiêu dao khoái hoạt rồi. » Nhân tiện lôi cả vợ chồng Mỹ nữ tỷ tỷ về
luôn. (Mỹ nữ tỷ tỷ là cách Ý Vân gọi Nhược Nhan, năm đó vốn là Thiên hạ
đệ nhất mỹ nhân)
« Tỷ tỷ, ra đại sảnh nói chuyện thôi. » Nửa đêm nửa hôm đứng ngoài phòng khách, còn ra thể thống gì.
« Lão công nhà ta còn ở trong đó, nội lực người ta thâm hậu như thế, có thể bảo vệ tâm mạch cho Tiêu Diêu. » Đứa bé này thật chẳng hay ho gì,
võ công không phải rất lợi hại sao ? Sao lại có thể bị thương thành như
vậy.
« Tỷ tỷ, tỷ phu tuy võ công cao cường, nhưng mà… » Nhưng mà vô dụng thôi.
Mộ Dung Ý Vân phiền não thở dài. « Đừng nói nhưng mà, là Xích Luyện
Chưởng, ta biết. » Đại danh Tuyệt Mệnh lão nhân như sấm đánh vang tai,
sao nàng không biết.
*
Phòng khách của Bách Hiểu
Đường, một đám người ngồi lặng lẽ, ai cũng im lặng, không khí vô cùng
ngưng trọng. Tất cả là do một kẻ lăng băm nào đó gây ra hết.
Tóm lại là như vầy, cái kẻ lăng băm nào đó cũng tỏ ra hết lòng hết dạ,
vừa biết chất nhi (5) bị thương nặng, lập tức cùng con mình chạy tới.
Nhưng vừa xem xét thương thế của chất nhi xong, hắn cũng đành bó tay lắc đầu.
Giữa tình trạng ai cũng không nói câu nào, Khuynh Thành
bất đắc dĩ mở miệng. « Trừ Hàn Ngự Tuyệt hoặc Tuyệt Mệnh lão nhân tới,
ca ca không cứu được sao ? » Haizzz, sự tới nước này, cũng không còn
biện pháp khác.
Ngâm Phong thở dài. « Đúng vậy, mạch tức của
Tiêu Diêu thật rất kỳ lạ, trong cơ thể có một cỗ nhiệt khí chạy tán
loạn. Tuyệt Mệnh lão nhân võ công độc lập một phái, võ công các môn phái khác căn bản không thể ngăn chặn cỗ chân khí kia. Cứ còn như vậy, Tiêu
Diêu đệ đệ e là… » Thần y thật sự biến thành lang băm.
« Ta
không tin Tuyệt Mệnh lão nhân kia đủ ba đầu sáu tay. Để ta đi bắt hắn
trói lại. » Mắt thấy muội phu là Thần y (Y Dục Thành lấy Độc Cô Huỳnh là em gái Độc Cô Hàn nên cũng tính là muội phu) cũng bó tay không làm gì
được, Mộ Dung Ý Vân thật sự hoảng hốt.
Khuynh Thành nhăn mặt nhíu mày. « Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút. »
« Bình tĩnh ? Ta còn bình tĩnh được sao ? Lão nhân đáng chết kia. Tốt
nhất đừng để ta bắt được. Ta phải tóm hắn đến trị thương cho nhi tử, nếu hắn dám không đến, ta sẽ khiến hắn từ nay về sau biến mất trên giang
hồ. »
Khinh Yên bất đắc dĩ mở miệng. « Tiêu Diêu không phải nói huynh ấy có giao tình với Lãnh Diện Diêm La sao ? Có thể đi mời hắn. »
Nàng cũng biết Lãnh Diện Diêm La là ai, nhưng là sự tới nước này không
còn cách nào khác.
Mộ Dung Ý Vân giận dữ hét. « Lập tức đi bắt
cóc hắn. » Đừng bàn nhiều, nhi tử nàng sắp chết rồi kìa. « Tam đại thế
gia, thêm Anh Hoa cung cùng ào tới Tuyệt Mệnh Môn, bắt hắn phải chữa
thương cho nhi tử của ta.
« Khuynh Thành, muội nghĩ sao. » Ánh
Nguyệt xen vào. Cần náo loạn đến thế hay không ? Chỉ cần Khuynh Thành mở miệng, Hàn Ngự Tuyệt tuyệt đối không có đường cự tuỵêt.
Khuynh Thành chậm rãi đứng lên. « Để con đi tìm Hàn Ngự. » Cả nhà nàng đều
cuống lên vì ca ca rồi, nàng còn không quyết định, không phải là quá
đáng sao ?
Lục Tây Lâm thốt. « Cháu không biết hắn, sao hắn lại chịu giúp được. »
« Hắn sẽ chịu. » Khuynh Thành khẳng định.
Mộ Dung Ý Vân liếc nàng một cái. « Con gái, mẹ một mực lo lắng chuyện
ca ca của con, không có chú ý đến con nhiều lắm. Gần đây con thường lo
âu hoảng hốt, có phải có bệnh hay không ? Lãnh Diện Diêm La là ai chứ ?
Con đòi đi tìm hắn ? Tính gây chuyện cười sao ? Kẻ đó nhìn qua chắc chắn không phải gã hiền lành gì. » Nàng có xem qua trên báo, trông mặt so
với lão công nàng còn lãnh khốc.
« Hắn quả thật không phải hiền lành, nhưng hắn sẽ chịu giúp, vì con… » là thê tử của hắn.
Khuynh Thành còn chưa nói xong, chợt có gia nhân vào báo. « Bẩm Đường chủ, có Hàn Ngự Tuyệt cầu kiến. »
« Cái gì ? » Tất cả mọi người đều không tin nổi thốt lên, tới thật đúng lúc. Phản ứng kịch liệt nhất chính là Khuynh Thành, thiếu chút nữa ngã
lăn từ trên ghế xuốgn. Hắn bảo chờ một tháng, giờ mới mười ngày đã tới
là sao.
Nàng còn chưa dứt lời, Hàn Ngự đã tự đi vào cửa. Hắn thản nhiên liếc
nhìn Khuynh Thành một cái, cố áp chế nỗi nhớ nhung của mình lại. « Chư
vị tiền bối, tại hạ muốn gặp Tiêu Diêu công tử. » Mục đích của hắn là
Tiêu Diêu công tử, nghe nói tên kia sắp chết, tình cảm nhi nữ tạm để qua một bên đã.
Nhìn thấy Hàn Ngự, Minh Hà nhịn không được lẩm bẩm. « Trông thật quen nha, ta gặp qua nơi nào rồi ? »
« Tiêu Diêu công tử ? » Trừ vợ chồng Độc Cô Hàn, những người khác chỉ
biết nhìn nhau. Trên giang hồ xưng tụng Tiêu Diêu công tử y thuật kiếm
pháp đều tuyệt diệu. Nhưng không ai biết Tiêu Diêu công tử chính là Độc
Cô Tiêu Diêu. Hành tung vị ấy thần không biết quỷ không hay, dù Bách
Hiểu Đường cũng không tra tới được hành tung của hắn.
Mộ Dung Ý Vân vội hỏi. « Thằng bé họ Hàn kia, nghe Tiểu Thiền nói ngươi cùng nhi
tử của ta có giao tình. Ngươi tới cứu nó phải không ? »
Hàn Ngự liếc nhìn vị thiếu phụ chừng gần bốn mươi tuổi, hơi hơi gật đầu. « Đúng vậy. »
Hắn cùng Tiêu Diêu công tử đã quen biết nhiều năm, khi đó bọn hắn đều
chưa nổi danh. Một hồi luận võ xong, khiến hai kẻ nam nhân trí dũng bất
phàm kết làm bằng hữu. Sau đí hắn bị Dương Liễu ám hại, cũng nhờ Tiêu
Diêu công tử vô tình đi qua cứu hắn.
Sau khi hắn rời Khuynh
Thành quay về Tuỵêt Mệnh môn, vốn muốn tính toán cơ hội giết lão sư phụ
chỉ biết đem hắn làm công cụ giết người, giải tán Tuyệt Mệnh Môn, giải
trừ mọi hậu hoạn về sau rồi mang Khuynh Thành cao bay xa chạy. Bỗng hắn
nhận đc lệnh của sư phụ, muốn hắn toàn lực đuổi giết Tiêu Diêu công tử.
Hỏi thăm xong hắn mới biết Tiêu Diêu công tử vô tình thấy bộ mặt lão ta
khiến lão nổi điên muốn giết hắn. Lão già này vốn luôn đeo mặt nạ, không dám lấy mặt thật gặp người, mặt nạ dường như để che giấu một bí mật gì
đó không thể nói với ai. Hắn và Tiêu Diêu công tử coi nhau là đối thủ,
nhưng thực lại là bằng hữu. Người có thể khiên Hàn Ngự hắn coi trọng
không nhiều lắm, ngoài Khuynh Thành, người duy nhất có thể khiến hắn lấy chân tình tiếp đãi, chỉ sợ chỉ có Tiêu Diêu công tử. Nghe nói Tiêu Diêu công tử trúng phải Xích Luyện Chưởng độc môn của sư phụ, hắn lập tức
vận dụng hệ thống mật thám điều tra tung tích của Tiêu Diêu rồi vội vàng tới cứu. Bọn hắn còn có hẹn luận kiếm, hắn thật không muốn hắn ta chết
trước.
« Ngươi và con ta có quan hệ tốt lắm sao ? » Mộ Dung Ý Vân thật hoài nghi dụng tâm của hắn.
« Là đối thủ, cũng là bằng hữu. » Hắn tóm lược nói.
Khuynh Thành không chắc hắn có biết quan hệ giữa nàng và Tiêu Diêu hay
không, vội thốt. « Mau cứu đại ca của ta. » Xét quan hệ với Khuynh
Thành, dù bọn hắn không phải bằng hữu, Hàn Ngự cũng sẽ cứu huynh ấy.
Hàn Ngự cất giọng kinh ngạc. « Hắn là đại ca của nàng sao ? »
Khuynh Thành vội gật đầu. « Đúng đúng đúng, là đại ca đồng mẫu đồng bào của ta. Tiêu Diêu ca ca từ nhỏ rất thương ta, cái gì cũng làm cho ta.
Huynh ấy là đại ca thân yêu nhất của ta, chàng nhất định phải cứu huynh
ấy. »
« Nàng yên tâm, ta sẽ cứu. » Hắn nếu cưới Khuynh Thành,
tiểu tử kia chẳng há lại thành đại cữu tử của hắn sao ? Có nhầm hay
không a ?
« Mời… » Lục Tây Lâm tỏ ra phong thái của chủ nhân, làm một động tác tao nhã mời Hàn Ngự đi vào.
Khuynh Thành bám theo sau Hàn Ngự, như sợ không cẩn thận hắn sẽ bị ăn
tươi nuốt sống vậy. Hiển nhiên không ai nghĩ đến bọn họ vốn là một đôi,
tất cả mọi người đều coi nhẹ chuyện này, trừ Ánh Nguyệt ra.
Có vẻ gần đây mệt mỏi quá độ, Khuynh Thành cảm thấy một trận choáng váng, dưới chân vô lực, nhịn không nổi liền ngã quỵ.
Hàn Ngự vẫn để ý đến Khuynh Thành, trong nháy mắt thấy nàng ngã xuống,
bản năng liền vươn tay ra đón lấy nàng, vội vàng nói. « Thành nhi, nàng
không sao chứ ? » Mắt thấy tiểu thê tử ngất xỉu, hắn lập tức không biết
đến chung quanh, trong mắt chỉ có nàng.
Khuynh Thành lắc đầu. « Thiếp mệt mỏi quá. »
Hàn Ngự ôm bổng Khuynh Thành lên, không thèm để ý ánh mắt mọi người. « Ta đưa nàng về phòng nghỉ.
Mộ Dung Ý Vân không nhịn được hỏi. « Uy, ngươi đi đâu ? » Nữ nhi bị một cái nam nhân ôm vào lòng, nàng làm mẹ có quyền hỏi chứ.
« Về phòng. » Hắn nói xong rảo chân bước đi hướng phòng của Khuynh Thành.
« Về phòng ? » Khinh Yên nghi hoặc. « Sao hắn biết phòng Khuynh Thành tỷ tỷ ? » Bọn họ có quen biết từ trước sao ?
Y Ngâm Phong cũng khó hiểu. « Đúng nha… »
« Á… » Minh Hà lớn tiếng lanh chanh. « Muội nhớ ra rồi. »
« Muội nhớ ra cái gì, »
« Muội đã thấy Hàn Ngự Tuyệt. » Nàng lại thêm một câu. « Trong phòng Khuynh Thành tỷ tỷ ? »
« Có nhầm không vậy ? » Độc Cô phu nhân thiếu điều nhảy dựng, kẻ nam nhân kia quan hệ với con gái nàng ra sao vậy ?
Minh Hà than thở trách móc. « Cữu mẫu à, chất nữ không nhầm đâu. Hắn
đút cơm cho Khuynh Thành tỷ tỷ, còn hôn nhẹ miệng nàng kìa. »
Mọi người tròn mắt nhìn nhau… việc này… bọn hắn rốt cục có quan hệ gì ?
Vừa rồi Hàn Ngự gọi Khuynh Thành là gì ? Thành nhi ? Không phải rất thân mật sao ?
Mộ Dung Ý Vân khẽ hoa hoa tay trước mắt Minh Hà. «
Mắt cháu không phải bị cận thị chứ ? » Bộ nàng nghĩ cả thế giới đều mắt
kém như nàng sao ?
Lang băm trừng mắt nhìn con gái. « Đừng nói
nhảm. » Tiểu nha đầu này, đừng nói lung tung, sự việc có liên quan đến
danh dự của chất nữ nha.
Minh Hà phát hiện mọi người không tin
nàng liền tuồn tuột nói hết. « Cữu mẫu, mắt cháu còn tốt mà. Là thật đó, cháu thật sự thấy hắn ở trong phòng Khuynh Thành tỷ tỷ, hắn dỗ tỷ tỷ ăn cơm, còn hôn nhẹ miệng tỷ ấy. » Minh Hà thần bí cười. « Đúng rồi, cháu
còn thấy hắn cởi quần áo của tỷ tỷ rồi ôm nàng lên giường nữa. » Hôm đó
Hàn Ngự và Khuynh Thành đều rất hưng phấn gặp nhau, không để ý thấy có
một kẻ đứng rình bên ngoài.
Mộ Dung Ý Vân muốn té xỉu, gằn từng tiếng hỏi lại. « Ngươi còn thấy những gì ? »
Minh Hà lắc đầu. « Không thấy thêm gì được vì bọn họ buông màn kín mít
hà. » Cho dù nhìn đến chỉ sợ nàng cũng không biết nói bọn hắn làm cái gì đi. (Ôi, đầu độc trẻ con !)
Lập tức mọi người nín thở, rốt cuộc bọn hắn làm gì đã không còn cần nói rõ nữa.
Im lặng một lúc, Mộ Dung Ý Vân chợt cười tới ngây ngốc. « Ai da, họ Hàn cũng không tồi, đủ tư cách làm con rể ta ! » Không những có con dâu,
ngay cả con rể cũng đã có, nàng thật là cao hứng nha. (Hết biết với chị
!)
Đối với hành vi của nữ nhi, Độc Cô Hàn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Phượng Thanh Trúc thở phào. Chuyện của Khuynh Thành không cần nàng nói
với tỷ tỷ rồi, nàng còn đang lo không biết mở miệng nói với tỷ tỷ ra
sao, chuyện thật khó nói a. Nhưng mà xem thái độ của tỷ tỷ như vậy,
dường như rất hài lòng. Ai da, một vị mẫu thân rộng lượng như vậy thật
khó tìm nha.
« Bọn hắn hiện đang làm gì nhỉ ? » Mộ Dung Ý Vân
nghĩ nghĩ, lập tức thi triển khinh công nhảy lên nóc nhà. « Ta muốn xem
xem hai đứa đang làm cái gì. » (Mẹ đi rình con gái, thua ! = =’)
« Muội cũng muốn xem. »
« Cháu cũng muốn xem. »
« Uy, nóc nhà không chứa được nặng a… »
—
Chú thích :
(1) Xuân quang : thật ra cứ cái gì… tế nhị đều có chữ xuân cả, xuân
quang là… quang cảnh xuân sắc, đại loại là chỗ nào tế nhị như ngực bụng
chân cẳng í. Xuân cung đồ là tranh vẽ những cảnh tế nhị, xuân sự là… cái việc tế nhị trai gái… *đỏ mặt*
(2) Màn trướng : Giường cổ TQ kê sát tường, có màn quây lại như vầy :
(3) Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng : Nghĩa đen của câu này là, con
thuyền trôi dọc trên sông nhờ người chèo và sức nước đẩy, đầu cầu nằm
ngang với dòng sông. Khi tới đầu cầu, người chèo thuyền chỉ cần chống
nhẹ mái chèo xuống, sức nước sẽ tự đẩy con thuyền xoay ngang ra thẳng
với đầu cầu. Đây là một thành ngữ của TQ rất hay gặp, tương đương với
câu Cứ đi sẽ có đường, ý là chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.
(4) Long Ngâm Phượng Vũ : chi tiết xin xem Cực phẩm khí phụ. Tập này
không liên quan tới hai cây kiếm này, chỉ có tập đầu và tập thứ ba có
liên quan. Đại loại đây là một đôi kiếm do hai vợ chồng sáng chế ra, về
sau Phượng Vũ vào tay Ý Vân, nàng phải về cổ đại tìm Long Ngâm (do lão
ba của nàng là Mộ Dung Nghĩa chôm chỉa). Hai cây kiếm này có linh tính,
biết nhận chủ nhân, trích huyết rỏ lên kiếm mà máu biến mất nghĩa là đó
là chân chính chủ nhân của kiếm. Phượng Vũ có hình dạng một cây trâm
dài, bấm vào viên ngọc trên trâm sẽ hiện ra lưỡi kiếm.