Lam Bích Di là loại ngọc vô cùng quý hiếm đã mất tích mấy trăm năm. Loại ngọc này có màu làm trong suốt tuyệt đẹp như dòng nước, ngọc lại nhẵm mát lạnh. Thật không ngờ Kỳ Vương lại có được loại ngọc quý hiếm này.
“Sao? Rất ngạc nhiên đúng không? Ta vô tình tìm được loại ngọc này, tặng cho nàng đó”
“Vậy không biết Kỳ Vương tìm được cao nhân nào khắc ngọc bội này?”
Nghe Nguyệt Liên hỏi vậy, Thương Phong Kỳ cười đắc ý:“ xa tận chân trời gần ngay trước mắt!”
“Ngươi khắc nó!?”
“Là”
Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của nàng mà trong lòng của hắn thấy rất vui vẻ và công khắc ngọc cũng rất có thành tựu.
“Không ngờ người như ngươi cũng có thể khắc ra ngọc bội như thế này.” Nàng có chút cảm thán nói
“Người như ta như thế nào?” Thương Phong Kỳ tò mò.
“Mặt dày vô sỉ”
Nàng thản nhiên đáp. Xông vào phòng nàng, ôm nàng vô cùng thản nhiên, động tác ái muội mà mặt không đỏ, chứng tỏ mặt dày!
“Vậy không biết ai nhìn trộm ta tắm nhỉ?” Hắn ái muội thủ thỉ vào tai nàng.
“S..sao ta biết!” Khuôn mặt nàng hơi đỏ nói.
Nhìn bộ dạng dấu đầu lò đuôi của nàng, Thương Phong Kỳ khẽ cười. Bỗng hắn nảy lên một suy nghĩ: