“Ui nha! Cái mông của ta.”một lão già từ trên trời rơi xuống. Mái tóc thì trắng xóa, ăn mặc thì không khác ăn mày là mấy.
“Ngươi là ai?” Nàng nghi hoặc hỏi. Trên tay đã cầm cây đao, tư thế sẵn sàng chuân bị chiến đâu.
Lão nhân gia thấy vậy liền xua tay:“ Nha đầu, bình tĩnh bình tĩnh đã“. Khoang! Lão được mọi người gọi là Độc vương, võ công cao cường, y thuật cao siêu mà bây giờ lại sợ một tiểu oa nhi. Nhớ tới thân phận mình, lão lại ưỡn ngực, kiêu ngạo giới thiệu:“ Độc vương - Độc Thiên Tà danh chấn thiên hạ là ta! Thế nào sợ chưa!?”
Nàng buông tay xuống, lạnh lùng nói:“ Lão ngoan đồng tự kỉ.”
Độc Thiên Tà nghe xong thì nhảy dựng lên:“ Ta không phải lão ngoan đồng! Ta không tự kỉ!“. Rồi lại để tay lên vuốt cằm:“ Tiểu nha đầu ngươi không tệ! Thế nào làm đồ đệ của ta đi.”
Băng Nguyệt Liên nhìn lão ta nghi hoặc:“ Đồ đệ của lão ngoan đồng ngươi!?”
“Tất nhiên rồi! Võ công của ta xưng đệ nhì không ai dám xưng đệ nhất!” Lão vỗ ngực tự hào.
“ sư phụ” Nàng chấp tay lạnh lùng nói.
“ Được rồi. Bây giờ thì thu dọn đồ đạc theo ta lên núi học nghệ.” Độc thiên tà vẫy tay hài lòng.
Từ xa lão thấy nha đầu này có một khí chất cao quý mà lạnh lùng của bậc vương giả, chỉ là có chút gì đó cô độc. Nhưng không sao thu được nha đầu này làm đồ đệ là may mắn rồi. HaHaHa
“Sư phụ!” Tiếng nói lạnh nhạt của nàng vang lên cắt suy nghĩ của Độc thiên tà.
“A hả” Dật mình quay ra thì thấy nàng trên tay cầm túi đồ đạc trên lưng vác cái hộp to. Tay chỉ chỉ hỏi:“ Này, hộp gì kia?”
“Cầm!” Nàng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ. Đang băng khoăn thì nàng lại nói:“ đi” làm lão dật mình.
Nha đầu này là một tảng băng. Đay là suy nghĩ của lão hiện giờ.
Trước khi thu dọn đồ đạc nàng đã viết thư cho Lí ma ma để bà không lo lắng. Rồi thu dọn đồ đạc và để cầm trong hộp rồi xuất phát.
Và thế là Độc thiên tà dùng khinh công đưa nàng đi.