Đến giờ hẹn với Tô gia , tất cả cùng đến Phường nhuộm Lăng Mộc Thủy. Tô gia hiện nay đương gia là Tam thiếu , Tô Minh Ly. Hắn từ lúc tiếp quản chủ sự đã đưa gấm vóc Tô gia không những trở thành cống phẩm cho Hòang triều mà còn nới rộng phạm vi sang các nước khác. Đích thị là một kẻ có tài năng.
Vừa bước đến cửa , một gia đinh chạy đến , mỉm cười : “ Xin hỏi các vị tìm ai ?”
Hạ Trác nói : “ Chúng ta có hẹn với Tô Tam thiếu gia bàn chuyện làm ăn.”
Gia đinh lướt qua một lượt , thấy cả năm người đều khí độ hiên ngang , hẳn là khách quý , liền cười : “ Vậy mời các vị vào đại sảnh đợi một lúc.”
Đại sảnh Phường nhuộm thiết nghĩ chỉ cần mấy bức tranh thêu tô vẽ là đẹp đẽ rồi , không ngờ vị Tô thiếu gia này lại treo khá nhiều tranh thư pháp. Từng bức một đều nét long phượng , đẹp như họa đồ khiến Tư Nguyệt mở rộng tầm mắt.
Không đến một chung trà, vị Tô thiếu gia kia đã xuất hiện. Hắn vận cẩm bào sánh màu mẫu đơn , đầu đội kim quan, khuôn mặt tuấn lãng. Đôi mắt sáng như sao , bên hông đeo bội kiếm. Trên tay cầm một chiếc quạt tơ phun bụi vàng lộ rõ khí chất phong lưu , hào hoa.
Tư Nguyệt đặt tách trà xuống , đứng dậy mỉm cười : “ Xin chào Tô công tử.”
Tô Minh Ly dừng bước trước mặt Tư Nguyệt , đôi mày nhíu lại : “ Ngươi là Nam Cung Ngạo ?”
Tư Nguyệt liếc Hạ Trác một cái song cười , đáp : “ Là ta.”
Tô Minh Ly đến bên ghế , phẩy phẩy kim phiến cười khanh khách : “ Hạ Trác , ta trọng ngươi có tài nên mới đồng ý làm ăn. Không ngờ ngươi lại mang một nữ nhân đến , cái này thành ý là bao nhiêu đây ?”
Hạ Trác xếp bạch phiến, cười nhẹ : “ Nàng là chủ nhân của ta. Dĩ nhiên vụ làm ăn này phải do nàng làm chủ.”
“ Bổn công tử không có hứng thú làm ăn với nữ nhân.” Tô Minh Ly đặt kim phiến xuống , nâng cốc trà Ô Trát thượng hạng thổi mấy làn hơi nhạt.
Tư Nguyệt vô thanh vô sắc, đôi mắt ánh cười : “ Tô công tử xem thường nữ nhân ?”
Tô Minh Ly nhấp trà , nhìn Tư Nguyệt : “ Nữ nhân tính tình thay đổi thất thường , làm càng nhiều hỏng càng nhiều.”
“ Tô công tử , chúng ta làm ăn vấn đề quan trọng nhất chính là sinh ý ( lợi nhuận ), mà sinh ý hiển nhiên đã lập khế ước phân chia rõ ràng. Cái gọi là thất thường mà Tô công tử nói không lẽ do trên tình trường bị cô nương nào đá mà ôm hận ?” Tư Nguyệt tựa vào thành ghế , híp mắt đối diện với Tô Minh Ly.
Tô Minh Ly nhíu nhíu mày , cười đầy phong tình : “ Bổn công tử xưa này chưa bao giờ biết chữ “bị đá” viết như thế nào.”
“ Nếu vậy sao công tử không thử tin tưởng ? Chúng ta có thành phẩm gấm Liên , lụa tơ tằm , gấm đỏ tinh xảo, hiếm có tin chắc Hạ Trác đã cho công tử xem qua. Nếu công tử chê bai không muốn hợp tác , bổn tiệm cũng không miễn cưỡng. Bất quá , thêm một bằng hữu còn hơn thêm một kẻ thù , Tô công tử cứ từ từ suy nghĩ.” Tư Nguyệt tựa tiếu phi tiếu, gõ nhẹ thanh hắc ngọc phiến lên mu bàn tay.
Tô Minh Ly cười to : “ Từ xưa đến nay chưa có ai dám uy hiếp bổn công tử như vậy , nàng , là người đầu tiên. Ta phải xem bản lĩnh của nàng đến đâu .”
Dứt lời , Tô Minh Ly đứng dậy dẫn cả năm người đi tham quan Lăng Mộc Thủy. Phường nhuộm này từ khâu gia công , dệt vải , nhuộm vải đều bố trí rất hợp lí. Công việc cũng được phân chia rõ ràng cho từng người chứ không hỗn độn. Vải vóc thành phẩm , mềm mại đủ , tinh tế có vừa sờ qua liền thấy sự thỏai mái. Xác thực đối tượng này không thể bỏ qua.
Đến phòng dệt , Tư Nguyệt quanh quẩn một lúc lại chăm chú nhìn sợi trên khung dệt , nàng cau mày : “ Vóc gấm lần này hẳn không được tốt.”
Tô Minh Ly nhướn mày : “ Ý nàng là ?”
“ Ngươi nhìn xem , sợi Thanh Miên không đủ độ đàn hồi , thanh mỏng hơn bình thường , có những sợi còn tước ra. Có phải hay không số Thanh Miên năm nay có vấn đề ?” Tư Nguyệt đi đến chiếc giỏ trúc lớn chứa sợi chưa qua dệt rồi nắm chà sát nhè nhẹ. “ Chất lượng bên trong rất tệ.”
Tô Minh Ly cũng đi đến , hắn cau mày quay sang Từ chưởng quỹ đang cúi thấp đầu : “ Chuyện này là sao ?”
Từ chưởng quỹ lúng túng , mồ hôi như tắm : “ Công tử, năm nay vùng Lưu Giang mưa lớn hòanh hành. Thanh Miên không ưa nước nên…chất lượng liền kém đi.”
“ Tại sao bây giờ ngươi mới nói ?” Tô Minh Ly xếp quạt , khuôn mặt tối sầm.
“ Nô tài nghĩ đây là chuyện nhỏ…không có vấn đề gì nên…” Từ chưởng quỹ cúi đầu càng thấp , thanh âm lí nhí.
“ Vô dụng !” Tô Minh Ly gầm mạnh. Song hắn đưa mắt liếc Hạ Trác. Hạ Trác lắc đầu, nhướn mày hướng về Tư Nguyệt , ý bảo hắn hỏi nàng. Tô Minh Ly mím môi , gượng cười : “ Tiểu thư , không biết nàng có cách gì hay không ?”
Tư Nguyệt nhếch mép cười : “Ta là nữ nhân, làm sao biết được gì.”
Tô Minh Ly học theo bộ dạng tươi cười của Hạ Trác , nói : “ Ta nói đùa thôi, nàng đừng để bụng. Đại nhân không chấp tiểu nhân mà.”
“ Cổ nhân có câu chỉ có đàn bà với tiểu nhân là khó dạy. Ngươi nói xem ai là đại nhân , ai là tiểu nhân ?” Tư Nguyệt bĩu môi. Trước đó phi thường khinh khi nàng, bây giờ lại giở công phu vuốt mông học. Hừ !
Tô Minh Ly bộ dáng vặn vẹo, mồ hôi chảy ròng ròng. Nữ nhân đúng là thù dai a~. " Ta..."
“ Được rồi , dù sao nếu ta cùng người hợp tác thì số vóc gấm này hẳn liên quan đến ta. Lấy giấy bút đi.” Tư Nguyệt đưa mắt liếc hắn lại nhìn Hạ Trác. Đúng là vật học theo loài !
“ Mau , lấy giấy bút !” Tô Minh Ly cau mày hướng Từ chưởng quỹ.
Ông ta vội vàng chạy đi xém chút là vấp ngã.
Tư Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi nâng bút viết. Nàng thật sự không phải là thiên tài thần thông quảng đại, cái gì cũng biết mà là vì đọc qua nhiều sách vở , đại não cấu tạo tốt hơn người bình thường nên đọc qua liền nhớ kỹ. Vả lại, tập đòan Nam Cung thị nới rộng tay vươn ra nhiều lĩnh vực , thành thử mọi thứ nàng đều nghiên cứu , tìm hiểu. Không ngờ bây giờ vận dụng tốt.
Viết xong , Tư Nguyệt phủi phủi mảnh giấy rồi đưa cho Tô Minh Ly , bảo hắn dặn dò chế tác sợi và dệt theo đúng cách này.
Tô Minh Ly vừa cầm đến mảnh giấy , cả người giật nảy. Cách hẳn là tốt , rất tốt là đằng khác , nhưng thứ khiến hắn chú ý nhất chính là chữ viết của nàng. Nét chữ thanh thóat , đẹp đẽ như tranh, không yểu đuối , mềm mại như nữ nhân , cũng không cứng rắn , vững chãi như nam nhân. Một tư vị hòan tòan khác , giống như gió thỏang, nét chữ mang theo khí phách cuồng ngạo mà âm trầm khó hiểu. Cả thư họa gia nổi tiếng cũng không có mấy phần bằng nàng. Tô Minh Ly mắt sáng như sao Khuê , thán phục nồng đậm : “ Thái sơn trước mắt mà ta lại xem thường , tiểu thư thứ lỗi.”
Sau đó , mọi người trở về đại sảnh tính chuyện hợp tác. Tư Nguyệt từng lời nói ra đều vô cùng hữu dụng , tính tóan chi li , sinh ý rõ ràng khiến Tô Minh Ly trước đó xem thường nàng bây giờ trở nên vô cùng kính phục. Minh Nguyệt Hải cũng không khác mấy , hắn vừa nghe vừa viết như để khắc cốt ghi tâm từng câu chữ của Tư Nguyệt.
Đến giờ Tỵ ( tầm mười giờ ), lập xong khế ước, năm người Tư Nguyệt mới rời đi. Tô Minh Ly có ý mời dùng bữa nhưng vì có hẹn với Bạch gia đành phải từ chối. Tô Minh Ly nhàn rỗi nhất quyết đòi đi theo , Tư Nguyệt miễn cưỡng gật đầu.
Đi được vài bước , Tư Nguyệt lườm Hạ Trác : “ Ngươi cùng Mạc Thương có từng theo tên tiểu tử họ Tô này đến kỹ viện hay không ?”
Hạ Trác đưa hai tay tỏ vẻ vô tội : “ Không có , không có.”
Mạc Thương hưởng ứng gật đầu.
Tư Nguyệt bĩu môi, tiếp tục bước. “ Ta tin Mạc Thương.”
Tô Minh Ly phe phẩy quạt , cười mỉm : “ Nàng là chủ của bọn họ chứ đâu phải thê tử, sao lại quản cả việc đi kỹ viện hay không ?”
Tư Nguyệt ngẩn mặt lên trời , nhàn nhạt cười : “ ‘Sắc tức thị không , không tức thị sắc’, phàm là con người đừng nên đắm chìm vào cái gì đó quá nếu không sẽ hỏng việc lớn. Tỷ như kỹ viện là nơi trăng hoa , kẻ có lý trí thì không sao , còn không có lý trí liền trụy lạc , hoang dâm. Không tốt !”
Tô Minh Ly giật giật khóe môi : “ Nàng rốt cuộc là khuê nữ nhà nào vậy ? Giữa đường giữa xá lại đi nói những thứ đó.”
Tư Nguyệt cười cười , không để ý bước đi.
Trên tầng hai trà lầu, thanh y nam nhân thính tai nghe được , đôi môi cong lên. “ Tìm lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được.”
Tương Lí Vũ nhíu mày liếc nhìn theo nữ nhân phẫn nam trang kia : “ Sư huynh , huynh cần gì hao tâm tổn phế vì một nữ nhân ?”
Tử Giai Âu Thần cười nhẹ, hướng tà bạch y đương khuất : “ Đệ không hiểu. Có những người chỉ cần gặp qua một lần, đệ đã biết ,cuộc đời này chỉ có người đó mới xứng với đệ.”
“ Vâng , đệ không hiểu càng không muốn hiểu. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao cứu được Uyển Nhi, tên Độc Ma đó đã bị sát hại rồi.” Tương Lí Vũ nghiến răng nói.
Tử Giai Âu Thần nhướn mày cười : “ Không phải hắn còn có Độc Điển sao ?”
“ Độc Điển bị cướp. Bây giờ cả độc lẫn người hạ độc đều không có , làm sao chế ra thuốc giải đây !” Tương Lí Vũ vò đầu thốt.
Tà thanh y chậm rãi tung nhẹ, Tử Giai Âu Thần thanh nhã uống trà : “ Vẫn chưa điều tra ra kẻ giết hắn ?”
“ Chưa. Theo pháp y , hắn bị một vật nhọn , vô cùng nhỏ đâm xuyên tim, đường đâm chưa bằng cả một mũi kim, giống như tơ vậy. Còn trên người một dưới hậu tâm, một cứa sâu vào cổ tay có lẽ cùng hung khí. Riêng trên mặt và tay trái có hai vết chém , vết chém thanh mảnh , sắc bén không giống hung khí bình thường. Hừ , rốt cuộc là ai mà thủ pháp lại đáng sợ như vậy ?”
“ Đệ nhờ hỗ trợ của Hồng Hạc Trai đi. Không sớm thì muộn cũng tìm ra.” Tử Giai Âu Thần vốn không để tâm chỉ một mực tìm kiếm dáng bạch y thanh mảnh kia. Nàng rốt cuộc là ai ? Hắn điều tra không ra thân phận của nàng , theo dõi lại không được. Xác thực bế tắc.
Bạch gia trang , Khuôn quản gia trên tay cầm bái thiếp dẫn đường cho đám người Tư Nguyệt. Ông vừa đi vừa lén lén nhìn nàng , trong lòng không khỏi thở dài. Nam nhân ưu tú trên đời đã hiếm vậy mà cả năm nam nhân khí chất hơn người đều theo sau vị Đại công tử Nam Cung Ngạo mang theo cỗ trầm tĩnh , lạnh lẽo này. Xem ra giới giao thương sắp có làn sóng mới trào dâng rồi.
Bước đến đại sảnh , Tư Nguyệt thấy một vị phụ nhân nhan sắc thanh tú tầm bốn mươi đương ngồi ở chính ghế thưởng trà, hẳn là Bạch phu nhân , Lưu Phượng. Tư Nguyệt nghe nói , nàng ta xuất thân từ Thanh Loan Quốc, sau vì ái mộ Bạch lão gia nên quyết tâm theo y về Vệ Quốc chung sống nhất phu nhất thê, khiến người người ngưỡng mộ. Đến khi Bạch lão gia qua đời , nàng ta một mình bươn chải gầy dựng nên Bạch gia hùng mạnh ngày nay, quả thực rất đáng để khâm phục.
Bạch phu nhân đặt chung trà trên tay xuống, lướt qua một lượt sáu nam nhân đang đi vào , trong mắt đầy vẻ kinh ngạc song chăm chú nhìn Tư Nguyệt : “ Đây chắc là Nam Cung công tử , mời ngồi.”
Có lẽ vì Bạch phu nhân là nữ nhân Thanh Loan quốc nên tính cách phóng khoáng , cởi mở không vòng vo nhiều , vừa uống xong ngụm trà liền bàn vào chủ đề chính. Bà ta đưa cho Tư Nguyệt một dãy các phẩm vật và giá cả để hai bên cùng thương thảo. Tư Nguyệt lướt qua liền nhớ , giá cả nhẩm trong đầu cũng không quá khó khăn khiến Bạch phu nhân tăng thêm mấy phần hài lòng.
Đang lúc bàn đến Thạch lựu ngọc thì bên ngoài vang lên một đạo thanh âm trong trẻo.
“ Nương , người xem. Tiểu Hoa Hoa vừa mới đẻ trứng ra rất nhiều tiểu Hoa Hoa con xinh đẹp.” Một cô nương tầm độ mười lăm , khuôn mặt tròn trắng nõn , tóc búi đơn giản , đôi mắt lấp lánh như sao chạy vào. Trên tay nàng ta còn mang một chiếc giỏ đan bằng trúc.
Bạch phu nhân nhíu mày : “ Vân Nhi !”
Bạch Tường Vân mặc dù là lớn lên ở Vệ quốc nhưng tính cách lại giống mẫu thân vô cùng thân thiện , cởi mở. Nàng ta không chút thẹn thùng, đưa mắt nhìn cả thảy sáu nam nhân đang ngồi trong đại sảnh , thâm tâm vô cùng ngạc nhiên. Sáu nam nhân này, muốn dung mạo có dung mạo , muốn khí chất có khí chất , đúng là nhân trung long phượng a~. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào , đôi mắt tròn lẵng , xinh xắn của Bạch Tường Vân dừng lại trên người Tư Nguyệt.
Nam nhân vận bạch y , tóc búi đơn giản bằng ngọc trâm thuần khiết. Mày kiếm, mâu phượng thâm trầm , nhàn nhạt nhưng sắc bén, khuôn mặt tuấn dật , hoàn mỹ như tạc. Cả người quẩn quanh khí chất vân đạm phong khinh , thanh khí hơn người. Trái tim Bạch Tường Vân bỗng trở nên nhộn nhạo , gò má phiếm hồng chạy đến chỗ Bạch phu nhân.
Bạch phu nhân hiển nhiên hiểu tâm ý của nữ nhi, liền cười : “ Vân Nhi , mau chào các vị công tử đi.”
Bạch Tường Vân len lén liếc nhìn Tư Nguyệt , mím môi : “ Tiểu nữ Bạch Tường Vân, chào các vị công tử.”
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : “ Chào Bạch tiểu thư , tại hạ là Nam Cung Ngạo.”
Bạch Tường Vân thấy nụ cười thoảng như gió xuân , khuôn mặt ửng đỏ đến tận mang tai.
Bên kia Hạ Trác cùng Tô Minh Ly thấy một màn tình ý e lệ , khóe môi cười đến lộ cả răng hàm.
Tư Nguyệt lườm họ , cười nhẹ hướng Bạch Tường Vân : “ Bạch tiểu thư , tiểu Hoa Hoa tiểu thư đang nuôi có phải hay không rắn Hoa Lục Mễ ?”
Bạch Tường Vân nhẹ nhàng gật đầu.
“ Rắn Hoa Lục Mễ xác thực không độc nhưng thường xuyên tiết ra dịch nhày không tốt cho người bình thường lắm. Tiểu thư vẫn nên xem chừng.” Tư Nguyệt giữ nét cười dịu dàng.
“ Cảm ơn công tử chỉ dẫn.” Bạch Tường Vân mỉm cười lộ ra lúm đồng tiên nho nhỏ bên gò má nộn phấn, hồng hồng.
Bạch phu nhân hài lòng nhìn Tư Nguyệt song lên tiếng : “ Yên Cúc , mau đưa tiểu thư vào đi. Chăm sóc tiểu Hoa Hoa cẩn thận đừng để chất dịch gì đó quấy nhiễu tiểu thư.”