Trời sáng, có tiếng chim vọng lại từ phía xa, tháng tư đầu xuân, ánh
mặt trời sáng lạn nhưng không hề chói lóa, tỏa ánh nắng ấm áp xuyên qua
bức màn che, chiếu vào gian phòng nhỏ. Bên trong căn phòng được bài trí
khéo léo, bốn vách tường đều có những bức tranh vẽ tay, nét vẽ vô cùng
đẹp, sông nước, bức tranh, phong cảnh, nhân vật đều hòa hợp, tuy là tùy ý treo lên nhưng lại không hề thấy hỗn tạp một chút nào cả. Phía trước
cửa sổ nhỏ, trên chiếc giá vẽ là một bức họa bút (cái này có thể hiểu là chân dung ko nhỉ?)có vẻ mặt xa xăm, hiển nhiên là đêm qua đã có người ngồi vẽ rất lâu mới
nghỉ, tỉ mỉ vẽ từng đường nét để làm nên một bức tranh, dẫu chưa hoàn
thành nhưng cũng đã có hình hài nhất định. Căn phòng chứa nhiều sách văn cùng hội họa, khiến nó càng trở nên hài hòa và trang nhã hơn trong mắt
người xem.
Bất ngờ, tiếng kêu inh ỏi kéo thành từng tràng dài của chiếc đồng hồ
báo thức phía đầu giường không ngừng truyền đến, mãi một lúc lâu sau đó, một bàn tay mới chịu vươn ra khỏi đám chăn gối hỗn độn, chậm rãi quờ
lung tung thì tiếng chuông mới chịu ngừng hẳn.
Hướng Hải Lam miễn cưỡng chui ra khỏi chăn, dụi dụi hai mí mắt vẫn
còn ngái ngủ, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ báo thức. Trời ạ! Mới có bảy giờ thôi mà, cô không có nhớ hôm qua mình đã đặt đồng hồ báo thức nha,
hôm nay đương lúc say giấc nồng lại bị đánh thức một cách vô tội vạ chứ. Đang lúc Hải Lam chuẩn bị trùm chăn ngủ tiếp thì cửa phòng đột ngột bị
mở ra, một người phụ nữ trung niên bước vào, hướng đến bên giường của
cô.
“Nhị tiểu thư, người mau mau rời giường đi. Phu nhân đang chờ người
cùng xuống ăn bữa sáng.” Bà dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô mà nói.
Lời của bà ta làm cho Hướng Hải Lam giật cả người, cơn buồn ngủ lập
tức bay biến trong nháy mắt. Mẹ kế bỗng dưng lại muốn cùng cô dùng bữa
sáng, đúng là chuyện trước đây chưa từng có. Như vậy khẳng định là có
chuyện không hay rồi.
“Bác Lí, hôm nay trong nhà có chuyện gì đặc biệt sao?”
Hải Lam nhìn người phụ nữ trước mắt, một tay sờ lên đầu giường tìm chiếc kính, chỉnh lại cho phù hợp với khuôn mặt.
“Ông chủ đã dặn hôm nay sẽ có khách quý đến nhà, còn tình hình cụ thể ra sao thì tôi không được rõ lắm.” Gương mặt của bác Lí vẫn bình thản
như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trước khi đi ra cửa, bà ta còn dừng
lại, hình như là sực nhớ ra chuyện gì.
“Đúng rồi, phu nhân có dặn, không cho phép tiểu thư mang theo Tiểu Hoa đến phòng ăn, tốt nhất cô nên để nó ở lại.”
Dứt lời bà ta lập tức rời khỏi phòng. Hướng Hải Lam xụ mặt, khẽ rên
rỉ một tiếng. Tiểu Hoa là chú mèo Ba Tư mà cô đã nuôi được hai năm nay,
lông vằn rậm rạp, nhanh nhẹn lại thích được ôm ấp, hơn nữa ở trước mặt
mẹ kế luôn quậy phá không thôi, làm cho bà ta tức đến độ lửa giận bốc
cao ba thước, sắc mặt cũng cực kỳ xấu. Kỳ thực, cho dù không phải đem
Tiểu Hoa ra làm cái cớ, gương mặt của bà ấy vẫn mãi không thể tỏ ra hòa
hoãn dễ coi hơn với cô.
Mẹ của Hướng Hải Lam là vợ chính thức của cha cô – Hướng Vân Đào, lấy nhau đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có con, đến lúc cha cưới tiểu lão bà – Phan Phượng Khanh, khi bà ta sinh được một nam một nữ rồi, mẹ cô mới
bắt đầu có mang. Sau khi sinh, thân thể của bà mỗi lúc một suy yếu, đến
khi Hải Lam năm tuổi thì chịu không được mà qua đời.
Nhiều năm qua, người chăm sóc cho Hải Lam cũng chỉ có bảo mẫu cùng
nguời hầu, còn bà mẹ kế Phan Phượng Khanh của cô, ngay đến một cái liếc
mắt quan tâm còn chẳng có, nói gì đến việc đối xử với cô như với con đẻ
của bà ta.
Tuy là thế, nhưng tốt xấu gì thì Hải Lam cũng là nhị tiểu thư của chủ tịch xí nghiệp mậu dịch Hướng Thị nổi danh lừng lẫy, thế mà địa vị
trong gia đình lại chẳng khác nào một cây lau cây sậy ngoài đồng, hoàn
toàn bị xem như người vô hình. Ngược lại, hai anh em cùng cha khác mẹ
với cô, Hướng Thế Vinh cùng Hướng Lệ Vi mới chính là thiên chi kiêu tử
của nhà này, hưởng hết mọi vinh hoa, sủng ái cùng ưu thế. (*thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
Cứ như vậy thôi, Hướng Hải Lam cũng không vì vậy mà lấy làm giận, cứ
thủy chung điềm đạm, chỉ thích ngồi yên một chỗ. Có lẽ là bởi vì từ nhỏ
Hải Lam đã được tiếp xúc với nhiều loại người nên cô tự mình học được
cách không để cho những thứ xung quanh ảnh hưởng đến tâm tình của bản
thân, đối với mẹ kế luôn cố ý làm cô thấy khó xử cùng mệt mỏi, Hải Lam
luôn luôn dùng sự trầm mặc lạnh nhạt để đối phó. Lâu dần, Phan Phượng
Khanh cũng nhụt chí không tìm cô để sinh sự nữa.
“Meo meo…” Tiếng mèo kêu bất ngờ làm cô tỉnh mộng. Hải Lam cả kinh,
vội vã trèo xuống giường, mẹ kế của cô không ưa những kẻ đến muộn. Xoay
người một cái, cô nhanh chóng lao vào phòng tắm thay quần áo, tùy tiện
diện một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cùng quần bò ống thẳng, bộ y
phục không những không tôn lên vóc dáng mà còn khiến cho cô có vẻ gì đó
gầy gò, yếu ớt.
Khi cô ngồi xổm xuống bên cạnh giường, một thân lông vàng mượt mà
cùng con ngươi xanh biếc từ bên trong chiếc giỏ trúc lập tức nhảy lên
người Hải Lam, không ngừng làm nũng, cọ xát vào ngực cô.
“Ngoan! Buổi sáng hôm nay đành bắt ngươi chịu ủy khuất ở trong phòng
vậy. Tiểu Hoa ngoan, đợi lát nữa ta quay lại sẽ đem đồ ăn ngon cho
ngươi, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nha.” Hướng Hải Lam một bên khẽ vuốt ve bộ lông vàng mượt mà của Tiểu Hoa, một bên thấp giọng
ôn nhu cưng chiều, lập tức đem nó thả lại vào trong giỏ, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và khép cửa lại, tránh cho Tiểu Hoa thừa cơ lỉnh đi mất.
Hướng Hải Lam đi vào phòng ăn, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã trợn tròn
cả hai mắt, cũng không tự chủ được mà há hốc miệng. Dọa người a! Chuyện
gì đang xảy ra vậy?
Cả nhà cô cho tới bây giờ cũng chưa từng có một bữa sáng đông đủ mọi
thành viên, giờ phút này tự nhiên tụ họp đầy đủ không sót một ai, cha
cùng anh đều diện âu phục chỉnh chu không nếp gấp, bộ dáng lịch lãm,
cách ăn mặc của mẹ kế với Lệ Vi lại khiến cho người ta cảm thấy ghê sợ
muốn nổi gai ốc, giống hệt như đang chuẩn bị tham gia dạ tiệc vậy, y
phục hoa lệ mà cao quý, biểu tình lại hết sức trang trọng, quả thực là
đánh chết cũng không dám tin!
Hướng Hải Lam nuốt nuốt nước miếng một cách khó khăn, như thế này……
Quả thực là một bữa sáng long trọng, thật sự có chút quái dị, cô cúi đầu kiểm lại cách ăn mặc của chính mình, đúng là một kẻ lập dị trong nhà
này mà. Có thể thấy rõ, đợi lát nữa thôi mọi người sẽ có dịp chứng kiến
giông bão đổ bộ.
Quả nhiên không sai, cô vừa ngồi xuống, mẹ kế của cô đã vội làm khó dễ.
“Trời ạ, nhìn này. Hải Lam, không phải dì nói con, nhưng con như vậy
nhìn xem có giống người nhà họ Hướng không?” Phan Phượng Khanh vẻ mặt
hiềm ác liếc mắt về phía Hướng Hải Lam lúc này đang khoác trên người bộ
trang phục đơn giản lại rộng thùng thình.
Hướng Hải Lam khẽ ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía cha, giờ phút này
nhìn sắc mặt của Hướng Vân Đào có vẻ không vừa lòng với cô cho lắm.
“A, con…Hôm nay là ngày trọng đại gì sao?” Cô khép nép hỏi, mắt hạnh
mở to hướng về phía Hướng Thế Vinh cầu cứu, anh là người duy nhất trong
nhà này đối với cô như một con người thực sự, dù hai người không do cùng một mẹ sinh ra.
Hướng Thế Vinh vừa mới định mở miệng trả lời đã bị Phan Phượng Khanh
hung hăng trừng mắt liếc một cái, đành ngậm tăm không dám nói tiếng nào.
“Thế mới biết con căn bản không thèm nghe những điều dì dặn mà…”
Phan Phượng Khanh cố ý thở dài, nhướn mày nói một cách bất đắc dĩ:
“Hôm nay chính là một ngày cực kì trọng đại. Tập đoàn Lăng thị thanh
danh hiển hách lẫy lừng bốn phương không ai không biết, đích thân tổng
tài Lăng Trường Thanh cùng con trai duy nhất là Lăng Chấn Vũ sẽ đến nhà
chúng ta thương nghị và cùng chị con bàn chuyện hôn sự.” Bà ta có vẻ vui vẻ nói xong, hồn nhiên đưa ánh mắt hướng về phía trước.
Hướng Hải Lam hơi hơi gật đầu, cô nhớ dạo trước, Hướng Lệ Vi trong
một lần đi dự tiệc đã được giới thiệu cho Lăng Chấn Vũ, hai người kết
giao với nhau, nói mãi không thôi về cái gì đó gọi là mới gặp đã nảy
sinh tình cảm quyến luyến với nhau. Mà Hướng Lệ Vi trước giờ kết giao
bạn trai không ít, không nghĩ tới nhanh như vậy đã quyết định kết hôn
cùng với Lăng Chấn Vũ.
“Lập tức đi thay một bộ quần áo khác ngay!” Giọng nói của Hướng Vân
Đào cứ như chuông đồng vang lên, làm cho Hướng Hải Lam thấy mặt đất
dường như rung lên một chút.
“Nhanh lên, Lăng thị chính là tập đoàn nổi danh bấy lâu, là người có
tiếng trong giới thượng lưu. Chúng ta tự nhiên so ra kém với người ta,
nhưng tốt xấu gì cũng là nhà có người kinh doanh buôn bán, con chắc cũng không muốn để Hướng gia mất mặt chứ? ” Phan Phượng Khanh nhếch miệng
nói.
“Dạ, nhưng…Chính là con không có quần áo gì tử tế ra dáng một chút…”
Hướng Hải Lam ngập ngừng đáp lại. Mẹ kế chỉ cấp cho cô một chút tiền còm ít ỏi đến đáng thương, cô toàn lấy tiền đó đi mua đồ vẽ và các đồ dùng
linh tinh lặt vặt cần thiết, căn bản không còn dư thừa để nhàn rỗi lo
việc khác. Huống chi cô còn chưa có ý định đem y phục giống thế kia
khoác lên mình, trông hết sức giả tạo thì còn mua sắm làm gì cho phí
công.
“Gì cơ? Chẳng phải mỗi kì dì đều cấp tiền cho con hay sao? Ai biết
con đã dùng vào việc gì? Bây giờ không có lấy nổi một bộ đồ tử tế để mặc thì lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu dì là sao?” Phan Phượng Khanh bắt
đầu cao giọng.
Hướng Hải Lam khẽ cụp mắt. “Con không phải có ý này.”
Phan Phượng Khanh trừng mắt liếc nhìn cô một cái, chính là lúc chuẩn
bị ca bài ca muôn thủa, Hướng Vân Đào đột nhiên hét lớn một tiếng: “Đừng nói nữa! Một khi đã như vậy thì, Hải Lam, con lập tức quay về phòng cho ta, đừng đi ra ngoài làm gì nữa cho đỡ mất mặt Hướng gia.”
Cha ăn nói tàn nhẫn như vậy, làm cho cô dù luôn tỏ ra kiên cường cũng không tránh khỏi cảm thấy đau xót trong lòng. Nhiều năm qua, cô ở trong lòng cha vẫn luôn là một người hướng nội trầm tĩnh, không thích ồn ào,
giao thiệp, lại không giỏi ăn nói, tự nhiên sẽ không được ông quan tâm.
Lệ Vi thì lại không như thế, có thể nói lời hay ý đẹp lại biết làm nũng, tất nhiên sẽ được ông ưu ái cưng chiều hơn nhiều.
“Con biết rồi, con lập tức trở về phòng.” Hướng Hải Lam thấp giọng nói, có chút ủy khuất.
Phan Phượng Khanh cười thầm trong bụng, lập tức nở nụ cười tà mị lấy
lòng người mà nói với chồng: “Đừng tức giận, nhanh nhanh ăn đi đã, việc
đâu còn có đó, có gì mà phải vội.”
*************
Hướng Hải Lam buồn bực quay trở về phòng. Cô ôm lấy Tiểu Hoa, đem một đĩa sữa yến mạch đặt trước mặt nó, sau đó ngồi ở trên giường chăm chú
nhìn Tiểu Hoa tham lam ăn lấy ăn để.
“Tiểu Hoa! May mà còn có ngươi nha, nếu không ta nhất định sẽ rất cô đơn.” Cô nhìn chằm chằm vào chú mèo, thì thào nói.
Cô cũng không phải trời sinh đã vốn trầm lặng ít nói như vậy, cô cũng có lúc vui vẻ nói cười, chính là không có ai chia sẻ cùng cô mà thôi.
Ở cái nhà này, cô bị cô lập một mình, bởi vậy cô tự mình học vẽ, học
nhạc. Nhưng khi lớn dần lên, cô lại bắt đầu có khát vọng rời khỏi căn
nhà này, hướng tới thế giới rộng lớn bên ngoài.
Sau khi đến học viện nghệ thuật, ý định rời nhà của cô càng trở nên
mãnh liệt hơn. Tình yêu nghệ thuật của cô đã khiến cho cô luôn ôm ấp một giấc mộng, cô phải cố gắng sống thật tốt, sau đó đi du học tại (Nghĩa Đại Lợi)Italia – một nơi tràn ngập hơi thờ và không gian nghệ thuật.
Nghĩ đến đây, Hướng Hải Lam không khỏi thở dài, trước mắt nếu cứ theo cái đà này, chỉ sợ là không thể thực hiện được giấc mộng ấy. Dựa vào bà mẹ kế kia, một chút tiền cấp tiêu vặt nhỏ nhoi còn hiếm có, đừng nói du học, đến cả tiền mua vé máy bay cũng chưa chắc đã mua nổi a.
Lại thở dài, cô thu hồi giấc mộng viển vông, xoay người ngồi trước
bức họa, chuẩn bị hoàn thành nhân vật trong tranh. Cũng chỉ có những lúc đắm chìm trong thế giới hội họa như thế này, cô mới có thể cảm thấy tâm trạng bình thản và nhẹ nhõm hơn.
Không biết bao lâu sau, từ phía vườn hoa ở lầu dưới truyền đến rất
nhiều tiếng người nói cười ồn ã, còn có cả mùi bánh ngọt thơm ngào ngạt
nữa. Hướng Hải Lam buông hộp màu cùng bút vẽ, ngắm lại thành quả của
mình, cuối cùng bức họa đã hoàn tất. Lúc này mới ngửi thấy mùi hương từ
xa, chợt nhớ ra mình còn chưa ăn sáng, bụng cô đã sớm réo lên ầm ầm. Ban sáng khi bị cha bất ngờ nói mình phiền nhiễu làm xấu mặt tư gia, cô căn bản không ăn được gì.
Tiểu Hoa đứng kế bên cô cũng ngửi được mùi, nó vô cùng hưng phấn,
nhảy nhót trên bàn, không cẩn thận để cả hộp màu đủ loại dính lên trên
bộ lông vàng mượt như nhung của mình, bàn chân nó thoắt cái đã in lên
quần áo của cô những dấu chân rực rỡ đầy màu sắc. Hướng Hải Lam khẽ kêu
lên, muốn bắt lấy Tiểu Hoa, nhưng Tiểu Hoa lại thả người nhảy phóc lên
bậu cửa sổ, một bên kêu meo meo, một bên thăm dò nhìn thẳng bàn bánh
ngọt thơm lừng quyến rũ ở vườn hoa.
Hướng Hải Lam lo nó lại quậy tung lên, phá hư việc lớn mà cha cô bỏ
công trù tính, e là không ổn. Cô vội lao đến bên cửa sổ, định tóm lấy
Tiểu Hoa, nhưng chú mèo động tác đã nhanh hơn, một cú nhảy phốc theo ban công mà chạy xuống.
Hướng Hải Lam vô cùng lo lắng, nếu Tiểu Hoa xuống đến đó rồi phá rối
làm hỏng buổi tiệc nho nhỏ ở đấy thì cô thân là chủ nhân của nó, tất
không thể thoát khỏi tội danh quản lí không chu đáo rồi. Không kịp nghĩ
nhiều, cô xoay người chạy ra khỏi phòng, thầm mong mọi người chưa phát
hiện ra, như vậy cô có thể thuận lợi đem Tiểu Hoa vô sự trở về phòng.
Một góc hoa viên, Lăng Chấn Vũ tay cầm chén rượu, đưa ánh mắt sắc
lạnh quét ra xung quanh. Thân hình anh cao lớn, cả người vạm vỡ chắc
khỏe, bả vai rộng rắn chắc mà đầy mị lực ẩn bên dưới bộ âu phục sẫm màu, trông thật hoàn mỹ. Ngũ quan rõ ràng, sáng sủa khiến cho khuôn mặt ngăm đen của anh càng thêm mê hoặc lòng người. Vầng trán rộng, sống mũi cao
thẳng, đôi môi mỏng như cánh hoa, hàm dưới phong long mạnh mẽ, ở con
người anh toát lên khí chất của một kẻ ngang tàng, bất khuất mà cực kì
cứng rắn.
Lúc này đây, đôi môi mỏng gợi cảm đang khẽ nhếch lên một cách mơ hồ,
đôi mắt sâu đen thâm trầm của anh im lặng liếc nhìn người con gái xinh
đẹp trước mặt.
“Chấn Vũ, vì sao chúng ta lại bỏ qua việc đính hôn, hai tháng sau đã
kết hôn rồi, anh không thấy là có chút hơi vội vàng hay sao?” Hướng Lệ
Vi vừa mới mở miệng đã mang chút ai oán nũng nịu, ngày trước với bộ dáng này của cô, tuyệt có thể khiến nam nhân mê loạn, không nói hai lời mà
lập tức thần phục vô điều kiện. Nhưng chiêu này xem ra không hữu dụng
được với Lăng Chấn Vũ, chỉ thấy anh ta mỉm cười, tiếng cười trầm thấp mà tràn ngập ý vị, khiến cho không chỉ Hướng Lệ Vi mà ai nghe cũng đều cảm thấy tâm tình bản thân bất ổn hẳn.
“Tôi không thích quá nhiều lễ nghi cùng trình tự rắc rối, cứ trực
tiếp tiến hành luôn, như vậy có lẽ hợp với tác phong của mình hơn.” Anh
từ tốn đáp, bàn tay vô thức xoay tròn chén rượu.
Anh trả lời Hướng Lệ Vi vô cùng lãnh đạm, ngay cả một chút lời ngon
tiếng ngọt cũng không có. Cho tới bây giờ, bất kì người đàn ông nào đứng ở trước mặt cô, cô đều có thể chỉ cần dùng một cái ngoắc tay là lấy
được vô số ưu chiều cùng sủng ái, lấy lòng. Nhưng đối với Lăng Chấn Vũ
thì cô cảm thấy, anh ta đối với cô không nặng cũng chả nhẹ, tựa như đang bàn chuyện công sự chứ chẳng phải là hôn nhân trọn đời vậy. Cô đối với
anh ta, loại cảm giác này lại là vừa yêu vừa sợ. Anh ta lạnh lùng ngạo
mạn, thần thái khinh người, khí thế cùng dung mạo đều anh tuấn lẫm liệt, cứ thế quyến rũ huyễn hoặc cô, khiến cô cảm thấy vô cùng hứng khởi, thú vị, ý niệm chinh phục cứ ẩn hiện trong đầu. Hơn nữa cả con người lẫn
gia thế của anh tađều tốt, không thể nghi ngờ gì chính là cái phiếu cơm
dài hạn tốt nhất có thể. Gả cho anh ta, về sau này khỏi lo cơm ăn áo
mặc, chỉ việc vui vẻ hưởng thụ cuộc sống nhà giàu thôi.
Điều duy nhất khiến cô bận tâm chính là, người đàn ông này quả thực
không dễ bị khống chế hay lay động. Anh ta tâm chí cứng rắn kiên định,
tác phong làm việc quả quyết nhanh gọn, không ai có thể đối lại với anh. Với cô, anh chưa từng ôn nhu mềm dẻo nói lấy một lời ngon ngọt, chỉ có
một mực yêu cầu cô phục tùng. Quen nhau cũng đã hơn một tháng nay,
nguyên điều này thôi cũng đã làm cho cô hết suy sụp lại cảm thấy nhục
nhã, chán nản, cô chỉ đang cố gắng không buông anh ta ra mà thôi
“Kết hôn đối với người con gái mà nói là việc trong đại cả một đời,
người ta chẳng qua chỉ muốn nghĩ trước đó đính hôn, sau này có kết hôn
rồi thì cũng sẽ có chuẩn bị tâm lý tốt hơn thôi mà!” Hướng Lệ Vi vẫn
chưa từ bỏ ý định của mình.
Kỳ thực đây chỉ là cái cớ. Lúc biết được hai tháng sau sẽ cùng Lăng
Chấn Vũ kết hôn, đột nhiên trong lòng cô dâng lên một sự sợ hãi khó tả.
Cô vốn có thể thao túng mọi hành vi của đàn ông, nhưng đối với anh ta
lại một chút nắm bắt cũng không hề có. Ở anh toát ra khí thế vương giả,
bá đạo mà lãnh liệt, không giận mà uy. Trước mặt anh ta, hết thảy mọi kĩ năng cùng sở trường quen thuộc của cô đều không thể lấy ra sử dụng, chỉ sợ tương lại sau này kết hôn, kẻ yếu thế chịu khổ chính là cô mà thôi.
Gương mặt tuấn dật của Lăng Chấn Vũ đột nhiên mỉm cười, Hướng Lệ Vi
trong lòng đang suy nghĩ gì, anh hoàn toàn có thể hiểu được. Cô là một
người con gái thông minh, cử chỉ, cách ăn mặc, hành động cùng gia thế
đều phù hợp để diễn tốt chức phu nhân chủ tịch tập đoàn. Bất quá, cô đối với anh chỉ có tác dụng và giá trị như thế cũng không sai.
Lựa chọn cô cũng là ý kiến của cha anh, Lăng Trường Thanh, Lăng Chấn
Vũ cũng không có ý kiến gì. Không phải là do e sợ uy quyền của cha, mà
là phụ nữ đối với anh mà nói, chỉ có giá trị lợi dụng, về tình yêu, anh
mỉm cười một cách chế giễu. Từ lúc thấy mẹ mình vì tình yêu mà không
tiếc chịu bao nhiêu ủy khuất, ủy khúc cầu toàn*, anh đã âm thầm thề,
không bao giờ để tình cảm cá nhân làm lung lay ý chí của mình như thế. (*ủy khúc cầu toàn: Miễn cưỡng nhân nhượng người khác, hòng để bảo toàn (giữ tròn, duy trì,v.v…). Cũng chỉ vì lấy đại cục làm trọng mà nhượng bộ)
“Điều này đã được quyết định, cha em cũng đã đáp ứng, tôi nghĩ chúng
ta không việc gì phải tiếp tục bàn luận! Nhưng, tôi có thể hứa hẹn với
em, cho em một lễ kết hôn thật hoành tráng và sang trọng đúng cách. ”
Anh từ tốn nói, ngữ khí ôn hòa lại kiến định, ánh mắt sắc bén lóe lên
một tia lãnh liệt không hề bị suy suyển.
Hướng Lệ Vi nhìn chằm chằm vào biểu tình lãnh đạm trên khuôn mặt tuấn tú của Lăng Chấn Vũ. Anh có hai tròng mắt thâm trầm khó đoán, thâm thúy khó dò, lại cùng với câu nói mang chút vị trào phúng, làm cho cô bất
giác cảm thấy cả người lạnh toát một hồi, người đàn ông này quả nhiên
rất lạnh lùng, cô không khỏi hối hận đã đáp ứng hôn sự đó. Bên cạnh cô
có bao nhiêu công tử nhà giàu, cao sang quyền quý tranh nhau lấy lòng,
đối cô ôn nhu, cô việc gì lại phải cố hết sức cho cuộc hôn nhân này như
vậy chứ.
*******************
Đang lúc Hướng Lệ Vi lâm vào tình cảnh trầm tư hết sức, một chú mèo
đột nhiên từ ngọn cây nhảy xuống ngay trước mặt cô cùng Lăng Chấn Vũ, cô kinh sợ vội vàng buông lỏng chén ngọc, rượu cũng từ đó đổ hết lên
người. Kinh ngạc một hồi xong, cô chăm chú nhìn con vật đang loanh quanh trên bàn, biểu tình cực kì phẫn hận, hừ, thì ra con mèo này chính là
Tiểu Hoa của Hướng Hải Lam.
“Con mèo đáng chết này…Hướng Hải Lam, cô mau ra đây cho tôi.” Hướng
Lệ Vi lạnh giọng quát lên, bất chấp cả việc Lăng Chấn Vũ đang đứng ngay
bên cạng cô.
Hướng Hải Lam đang đứng ở cách đó không xa, vừa nghe thấy tiếng Hướng Lệ Vi quát gọi tên mình, tự biết là tránh không khỏi. Cô cúi đầu đi ra
khỏi lùm cây, mái tóc dài buông xõa trước ngực, khép nép nói: “A…Thật
xin lỗi, cái này…em lập tức mang Tiểu Hoa đi ngay.” (chỗ này muốn
cho cô xưng tôi, nhưng nghĩ lại thấy Hải Lam tỷ là người biết nhẫn nhịn
và an phận, xưng em chắc hợp lí hơn, ít nhất bà Lệ Vi cũng không bắt bẻ
được jì^^)
Nói xong, cô khẽ đẩy nhẹ gọng kính đang trôi dần trên sống mũi, có vẻ có chút vụng về, nhút nhát và sợ sệt. Đang định đi đến ôm lấy Tiểu Hoa
thì nó lại bất chợt làm phản, bộ dáng không nghe lời, vọt lên hướng
người Lăng Chấn Vũ mà phi tới. “A!”
Hướng Hải Lam cùng Hướng Lệ Vi đồng thời kinh hô ra tiếng, nhìn cảnh
trước mắt mà không kịp ứng phó như thế nào. Chỉ thấy Lăng Chấn Vũ thân
thủ nhanh nhẹn liền bắt ngay được thân thể mềm nhũn của Tiểu Hoa, anh
một tay cầm Tiểu Hoa, đem nó đặt cách xa người khẽ lay động(Momo nghĩ anh í vung vẩy con mèo==), khuôn mặt tuấn tú trở nên lãnh liệt, hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại.
Anh đối với những tiểu động vật nhỏ bé như thế này luôn luôn không có
hảo cảm gì hết, đối với anh mà nói, nuôi dưỡng thú cưng là một loại tình cảm yếu ớt cùng biểu hiện yếu đuối. Đằng nào với cuộc sống của anh hiện tại cũng chẳng kiếm ra được chút thời gian dành cho chúng nó. Đến đàn
bà con gái còn không thể chiếm cứ được thời gian của anh, huống chi là
những sinh vật có một đống lông mao nhung nhung như thế chứ.
Lăng Chấn Vũ cầm Tiểu Hoa trên tay, đem nó hướng đến trước mặt Hải
Lam, vẻ mặt hiềm ác nhìn con mèo nhỏ trên người đủ loại màu sắc, lại
chuyển tầm mắt sang cô, lông mày rậm khẽ nhướn lên, cô gái này quần áo
cũng đầy những vệt màu như thế.
“Chà, xem ra, cô và con mèo nhỏ này đều cần phải ‘thanh tẩy’ một phen nhỉ?” Lăng Chấn Vũ trào phúng nói, con ngươi u ám mà lạnh như băng có vẻ nghiêm nghị mà uy hiếp người.
Hướng Hải Lam run rẩy nhìn anh một hồi lâu, đây là lần đầu tiên cô
nhìn thấy vị hôn phu của Hướng Lệ Vi. Người đàn ông này thật sự là đẹp,
ngũ quan thâm tuấn như điêu khắc cùng dáng người vững chắc cao lớn, đôi
mắt sâu đen không thấy đáy mang theo những tia nhìn nồng đậm…Ông trời
ơi! Anh ta giống hệt như những pho tượng tuyệt mỹ bên trong những cuốn
sách hội họa của cô, hoàn hảo không thể tranh cãi thêm gì hết. Người đẹp như vậy, nếu có thể trở thành người mẫu vẽ cho cô thì thật là tốt biết
bao a! Cô không nhịn được đem ánh mắt si mê tán thưởng không chút che
dấu mà trực tiếp xem xét Lăng Chấn Vũ. (Momo: Ai da, người mẫu chi tỷ, người mẫu khỏa thân ah:)) )
Nhìn thấy bộ dáng này của cô, Lăng Chấn Vũ khẽ cười, anh đã thấy qua
nhiều lắm những người con gái ngắm anh với ánh mắt chăm chú mà huyễn
hoặc như thế rồi. Anh nheo mắt lại, đánh giá thân hình gầy nhỏ mà xinh
xắn của Hướng Hải Lam. Cô một thân quần áo rộng thùng thình che khuất
dáng người, hiển nhiên là chẳng có gì đáng xem, lại thêm một chiếc kính
mắt vuông vuông mang bộ dạng ngu dốt(ta phản đối, phản đối ah, đeo kính cũng xinh lắm chứ bộ==!), lại làm cho người ta ngán ngẩm, mất hứng, duy chỉ có mái đầu đen bóng
với bộ tóc dài hòa với da thịt trắng nõn kia là được một chút.
“Cô gái nhỏ, xem đã mắt chưa, tôi thực không có tính nhẫn nại với con vật này lắm đâu.” Anh cười nói, ánh mắt gian tà mang theo đầy ý vị trào phúng.
Ngữ điệu lạnh như băng của anh làm cho Hướng Hải Lam bất chợt phục
hồi lại tình thân, chỉ thấy anh cầm Tiểu Hoa trên tay vung vẩy qua lại,
khiến Tiểu Hoa ô ô kêu lên những tiếng yếu ớt. Bỗng dưng, mọi thưởng
thức cùng hảo cảm với người đàn ông này của cô đều biến mất không còn
chút gì hết, cô ghét nhất những kẻ không biết yêu thương động vật, người kia xem ra không thể nghi ngờ chính là một kẻ lãnh huyết vô cùng tàn
khốc!
“Anh là cái đồ không có tình yêu.” Hướng Hải Lam không cần suy nghĩ
nhiều mà đã thốt lên, ngữ khí phẫn nộ đến mức chính cô cũng cảm thấy
kinh ngạc, cô luôn luôn đối với mọi việc phát sinh quanh mình thì thờ ơ
không có nhiều cảm xúc, không nghĩ tới lần đầu gặp mặt Lăng Chấn Vũ đã
phản ứng mãnh liệt như vậy. Không chỉ cô mà cả Lăng Chấn Vũ lẫn Hướng Lệ Vi đều thấy kinh ngạc. Đối với Hướng Lệ Vi mà nói, Hướng Hải Lam tuy là em gái cùng cha khác mẹ với cô, nhưng cô ta tựa như một một gốc cây gầy yếu chỉ chớp mắt cũng lung lay, luôn luôn ôn tồn im lặng đến mức người
khác cũng không thể ý thức được sự tồn tại của mình, không có ý chí, y
như một con búp bê đầu gỗ không có cảm xúc, thật không ngờ với kẻ chỉ
mới gặp qua lần đầu mà cô ta đã tật ngôn tàn khốc phê phán người khác,
mà kẻ đó lại chính là người mà cô vẫn luôn e ngại, Lăng Chấn Vũ.
Không giống như Hướng Lệ Vi, Lăng Chấn Vũ chỉ hơi sửng sốt một chút,
sau đó lập tức khôi phục lại thái độ lạnh lùng mà tà ác của mình. Cô
không phải là người đầu tiên nói anh như vậy, nhưng là những người con
gái khác chỉ có thể nói thế sau lưng anh, chưa có kẻ nào giống cô, dám ở trước mặt anh mà lớn tiếng nói ra những lời như vậy.
“Cô nói đúng, tôi quả thật là kẻ không có tình yêu.” Bờ môi bạc khẽ
nhếch lên, nở một nụ cười tàn khốc, ánh mắt nheo lại khẽ lóe ra một tia
cuồng vọng cùng tà ác, chỉ thấy anh khẽ buông tay, đem Tiểu Hoa thả
thẳng tắp một đường rớt xuống trên cỏ, phát ra những tiếng kêu ai ô đáng thương.
Hướng Hải Lam không thể tin được anh ta lại hành động như thế, lập
tức chạy vội về phía trước, đem Tiểu Hoa ôm vào trong lòng, khẽ vỗ về
trước ngực, sau đó ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt với Lăng Chấn Vũ.
“Anh…… anh thật ác độc, trên đời này chỉ có anh mới là kẻ vô lại như
thế…… mới có thể……” Trong khoảng thời gian ngắn, cô đương tức giận đến
tột cùng. Cũng không thể trách, cô cho tới bây giờ chưa từng mắng nhiếc
ai, căn bản không biết dùng từ gì để công kích người đàn ông lãnh khốc
lại tàn nhẫn trước mắt này được. (Ha, trẻ ngoan ah, Lam tỷ đúng là trẻ ngoan^^)
Lăng Chấn Vũ vẻ mặt hưng vị áng nhiên* nhìn ngắm bộ dáng của cô,
gương mặt nhỏ nhắn giờ đã đỏ bừng, cái cổ cao cao, rồi cả dáng điệu cắn
răng nghiến răng mà lại không thể làm gì của cô, khiến anh không thể
nhịn được bật cười ra tiếng, âm lượng từ tiếng cười khiến cho Hướng Lệ
Vi cùng Hướng Hải Lam trong lòng không khỏi thấy kinh hoàng một phen. (*hưng vị áng nhiên: không hiểu lắm, có lẽ là vẻ mặt hiển nhiên chăng??? )
“Như thế nào? Lưỡi của cô bị mèo ăn mất rồi ư? Công phu mắng người
này cô hiển nhiên còn cần phải luyện tập thật nhiều, không khéo lại tự
làm bị thương chính mình mất thôi.” Lăng Chấn Vũ khẽ nhướn mày, hài hước nói.
Bị anh đùa cợt như vậy, mặt của Hướng Hải Lam càng đỏ hơn, cô cắn
răng, trừng mắt nhìn anh đầy căm phẫn rồi liếc một cái, tiện đà nhanh
chóng xoay người rời khỏi, thân ảnh nhỏ xinh nháy mắt đã biến mất không
dấu vết khỏi hoa viên. Lăng Chấn Vũ thủy chung nhìn chằm chằm bóng dáng
nhỏ bé của cô đến khi nó mất hút, anh chậm rãi thu hồi tầm mắt, khóe
miệng khẽ nhếch lên một tia tiếu ý không đổi(tiếu=cười ạh, để tiếu ta thấy thuận tai hơn~~~), sau đó ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu cuối cùng.
Hướng Lệ Vi có một chút không thoải mái nhìn chằm chằm anh, người này trước giờ chưa từng ở trước mặt cô biểu hiện như mới vừa rồi sung sướng cùng nụ cười sảng khoái, anh ta đối với cô y như những người con gái
bình thường khác, thật sự khiến cô không thể can tâm. Chẳng biết khi
nào, trên bầu trời tinh nguyệt kia mới cho cô sự đối đãi như vậy.
“Chấn Vũ, vì sao anh lại chọn em trở thành bạn đời của mình vậy?” Cô
nhịn không được mở miệng hỏi đại một câu. Cô vẫn thủy chung cho rằng,
lấy chính điều kiện của mình, ở trong lòng anh có thể giữ lấy một vị
trí, tối thiểu cũng nên là một chỗ đặc biệt. Ai ngờ Lăng Chấn Vũ chỉ
nhún nhún vai, lộ ra một vẻ mặt tươi cười lãnh đạm mà chẳng hề ấm áp
chút nào.
“Bời vì cha tôi đích thân chọn em, mà em quả thật cũng đủ điều kiện để trở thành một phu nhân của chủ tịch tập đoàn.”
Thái độ từ chối cho ý kiến của anh kia khiến Hướng Lệ Vi cảm thấy
mình bị khi dễ, cô không phục hỏi lại:“Chính là như vậy? Anh biết không, ngoài anh ra, em còn có rất nhiều kẻ theo đuổi, nếu không phải bởi vì
anh…..” Cô cố ý ngập ngừng một chút, ngôn ngữ ám chỉ một điều gì đó đã
rõ ràng. Lăng Chấn Vũ nâng mi, ánh mắt sâu đen lãnh liệt mang theo một
tia trào phúng ý vị nhìn cô.
“Tôi nghĩ hình như em có chút hiểu lầm, tôi chưa bao giờ theo đuổi
em. Tôi đã nói rồi, cưới em là do cha tôi đích thân quyết định, đối với
tôi mà nói, đàn bà đều giống nhau, chỉ cần là người có thể diễn tốt vai
diễn chủ nhân của Lăng gia là được rồi.”
Nhìn thấy Hướng Lệ Vi sắc mặt một trận xanh, lại một trận trắng, anh
khẽ phiết miệng cười khẽ: “Về phần những kẻ theo đuổi em, tôi cũng thật
phải nhắc nhở, đừng có du củ(vượt ra ngoài khuôn phép), chỉ cần em làm đúng bổn phận của một người vợ, Lăng gia sẽ cho em không ít, dù
sao xem em cũng không phải là chỉ có một mình tôi, có đúng không?” Đôi
mắt thâm sâu xẹt qua mang theo ý lạnh nhìn cô.
Cách nói ám chỉ cùng dọa dẫm của anh khiến Hướng Lệ Vi nhất thời mặt
mày thất sắc, cước bộ cũng hơi lảo đảo một chút, người đàn ông này tâm
tư thâm trầm lại đáng sợ, hoàn toàn đã nhìn thấu ý đồ của cô. Nỗi sợ hãi trong lòng đột nhiên dâng cao, nhìn thấy biểu tình trên mặt Lăng Chấn
Vũ quỷ mị cùng lãnh khốc, đầu của cô bỗng dưng nảy sinh một ý niệm, cô
không thể cũng không dám gả cho người đàn ông trước mặt này, chỉ sợ cô
còn chưa kịp hưởng ngoạn hết mọi sung sướng đã phải chịu khổ, gả cho anh ta nhất định sẽ buồn đến chết.
(Momo: ừm, bà Lệ Vi này, như đã nói trên kia, tức là một đứa con
gái hết sức phong lưu và phóng đãng ạh *lầm bầm*Chả biết bả giống ai mà
như thế, chắc giống ông bố trăng hoa lấy hai vợ chứ ai==!, đã tính lấy
chồng còn tính tiếp chuyện tình nhân, tham dữ)
Nhưng mà, cô biết rõ hôn sự này đã định, cha mẹ cô nhìn thấy cuộc hôn nhân giàu sang như vậy đã mong muốn từ lâu. Bây giờ chỉ còn có một kế,
chỉ có bỏ trốn mới có thể thoát được, về phần cha mẹ thì cô sẽ từ từ xoa dịu cùng khuyên giải.
Chủ ý đã định, Hướng Lệ Vi lộ ra một thoáng xảo quyệt rồi mỉm cười
thoải mái, lại nhìn Lăng Chấn Vũ cao ngất anh tuấn trước mặt, không có
được người đàn ông xuất sắc như vật thật đúng là có chút đáng tiếc,
nhưng vì anh ta mà buông tha cho những kẻ khác, với cô mà nói là mất
nhiều hơn được.