Hướng Hải Lam hồn nhiên quên đi bản thân mà bị chìm đắm trong các bức họa, thời gian trôi qua rất nhanh cũng không có cách nào dời đi sự si
mê chuyên chú của cô.
Những tác phẩm này đều là các bức tranh với nét vẽ dứt khoát, tràn
đầy sức sống giống như tia sáng của ánh mặt trời, khiến người khác tán
thưởng không thôi! Với lòng nhiệt tình và đam mê mãnh liệt, Hướng Hải
Lam một lúc mua rất nhiều bức vẽ– có bút pháp chữ Phạn, tài liệu ghi
chép và cả tập tem nữa.
Lăng Chấn Vũ đưa phí sinh hoạt vốn dĩ chỉ đủ dùng, nhưng gần đây cô
mua thêm rất nhiều dụng cụ vẽ, màu vẽ, hơn nữa cộng thêm một đống đồ hôm nay mới mua chỉ sợ còn dư lại không nhiều.
Cô tính nhẩm một chút, hai ngày tới có lẽ cô phải ăn tiêu tiết kiệm
đi thôi, ai kêu cô tiêu tốn khá nhiều vào nhã hứng hội họa này chứ.
Cô đi dạo quanh một hồi đã qua mấy tiếng đồng hồ, lúc Hướng Hải Lam
vẻ mặt tươi cười đem chiến lợi phẩm của mình ra khỏi mỹ thuật quán, cô
mới phát hiện mình còn chưa ăn cơm trưa, bao tử của cô đang kháng nghị
mà reo lên ầm ĩ.
Cô nhìn đồng hồ một chút, vừa liếc thấy thì đã khiếp sợ đến ngốc
luôn. Như thế nào mà chỉ mới đi một chút thôi đã tới ba giờ chiều mất
rồi!
Trời a! Cô không kịp đến khóa học của Trân Ny rồi, cô còn phải về chung cư thay quần áo nữa!
Hướng Hải Lam vội vàng bắt một chiếc taxi trở về chung cư.
******
Trở lại chung cư, Hướng Hải Lam lại nhìn nhìn đồng hồ, đã gần bốn giờ rồi, sớm đã qua giờ học!
Quên đi, cô khẽ thở dài, hôm nay không cần đi nữa. Cô cũng không phải là muốn trốn học mà là quên thời gian thôi.
Lấy ra gói mì lúc nãy mua trên đường, cô vội đi pha nước sôi, thật sự là đói quá rồi, ăn trước đã rồi tính sau!
Một lúc sau, khi cô đang chuẩn bị thưởng thức món mì còn nóng hổi kia thì cửa lớn đột nhiên bị đá văng ra. Một khuôn mặt lo lắng và tức giận
xuất hiện ở trước mắt Hướng Hải Lam.
(Momo: Anh bạo lực vừa chứ, cửa đó, tiền đó à nha==)
“Anh……Anh như thế nào lại đến đây, cửa lại không khóa sao lại phải
phá cửa?!” Hướng Hải Lam mở to đôi mắt vô tội, cảm thấy khó hiểu mà nhìn Lăng Chấn Vũ.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, Lăng Chấn Vũ vừa tức giận vừa buồn
cười, cảm giác lo lắng sợ hãi nhất thời lắng xuống. Buổi chiều hôm nay,
đang lúc anh họp hội đồng, Trân Ny gọi điện đến nói có chuyện gấp tìm
anh.
Thì ra là người luôn luôn đi học đúng giờ như Hướng Hải Lam hôm nay
lại nghỉ, hơn nữa cũng không báo cho cô biết, điều này làm cho Trân Ny
cảm thấy có chút lo lắng, cô luôn cảm thấy Hướng Hải Lam là một cô gái
mơ hồ không biết quan tâm chính mình, sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa,
cô gọi điện đến chung cư mà không thấy ai nghe máy, vì thế mà vội vàng
tìm đến Lăng Chấn Vũ.
Bởi vì cô, anh mới bỏ ngang cuộc họp, vội vội vàng vàng mà chạy đi tìm khắp nơi!
Đây là lần đầu tiên trong lòng anh sinh ra cảm giác lo lắng và sợ
hãi. Đối với cô, anh bất tri bất giác mà trở nên lo lắng sốt ruột, điều
này làm cho trong lòng anh rất là khó chịu. Mà cô lại dám bày ra vẻ mặt
không liên quan, không hiểu gì, vô tội vạ kia với anh là sao chứ!
“Hôm nay tại sao không đến chỗ Trân Ny học?” Anh trầm thanh hỏi, cũng cực lực mà khống chế xúc động muốn ôm cô vào lòng.
Mấy ngày qua, anh tránh gặp cô, không đến xem cô, chính là bởi vì cô
đã nhiễu loạn trái tim vốn bình lặng của anh, càng uy hiếp đến năng lực
tự khống chế của anh!
Nhưng mà thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp của cô lúc nào cũng ở trong lòng
anh, lẩn quẩn trong đầu khiến trái tim anh ngày ngày đêm đêm đều không
được bình yên.
Loại cảm giác khó chịu chưa từng có này làm anh tức giận, anh cần một lối thoát, cần một sự cân bằng.
Mà đầu sỏ gây nên sự bất thường đó của anh lại chính là Hướng Hải
Lam, giờ phút này anh thầm nghĩ ở trên người cô phát tiết tức giận, để
làm ổn định cảm giác khó hiểu trong lòng mình.
“Ai cho phép em không đi học?” Anh bất mãn hỏi, đôi mắt u ám bắn ra hai tia sắc bén lạnh lùng.
Hướng Hải Lam mơ hồ có thể cảm thấy tâm tình chuyển biến của anh, không khí cũng giống như sắp xảy ra một trận phong ba bão táp.
Trong phút chốc, khẩu vị của cô đột nhiên biến mất toàn bộ, cô khẩn
trương nuốt nước miếng, ấp a ấp úng mà giải thích: “A…..Chuyện đó,
tôi…tôi đi mỹ thuật quán xem triển lãm! Không…… Không cẩn thận liền…
quên mất thời gian, cho nên mới không đi học.”
“Tôi thật sự không phải là cố ý không muốn đi học!” Nhìn thấy Lăng
Chấn Vũ đang dấy lên phẫn nộ, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
“Chẳng lẽ em không nghĩ đến việc nên gọi điện cho Trân Ny báo một tiếng hay sao?” Anh vẫn không buông tha cô, tiếp tục chất vấn.
“Tôi…… Tôi quên mất!” Cô quả thật nên gọi một cuộc điện thoại.
“Em quên?! Em có biết là Trân Ny rất lo lắng cho mình không? Còn có
tôi, vì em mà bỏ dở cuộc họp quan trọng đang tiến hành được một nửa—”
Giống như thấy được chính mình đang bộc lộ ra tình cảm đối với cô, anh
nhanh chóng ngừng nói.
Đáng chết! Anh phẫn nộ thấp giọng mắng, một tay vò lên mái tóc đen rối bời của mình.
Tất cả đều không tự chủ được! Bức tường mà mấy ngày nay anh cố gắng
xây lên đều vô hình bị sụp đổ, chỉ cần nhìn cô một cái hoặc nghe được
chuyện có quan hệ đến cô, anh liền hoàn toàn không khống chế được chính
mình.
Nhưng càng là như vậy, anh càng muốn đem cô đặt ở bên ngoài trái tim
anh, anh tuyệt đối không cho phép tình cảm vây hãm anh đẩy anh xuống
cảnh giới nhu nhược mềm yếu.
Hướng Hải Lam mở to đôi mắt kinh sợ mà nhìn Lăng Chấn Vũ, thấy anh
như một con mãnh hổ ở trong phòng khách đi qua đi lại, thân thể cô sớm
đã đông cứng, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám, sợ không cẩn thận một cái liền chọc anh tức giận càng mạnh mẽ hơn.
Bỗng dưng, Lăng Chấn Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên những bức tranh
treo ở bốn bức tường, sau đó lại quét qua toàn bộ các bức tranh trong
phòng khách một lượt, cùng với dụng cụ màu vẽ vương vãi khắp trên mặt
đất, đôi mắt anh càng đen thêm vài phần.
Hướng Hải Lam theo tầm mắt của anh, trong lòng âm thầm kêu xong!
Chung cư này chỉ là chỗ ở tạm thời của cô, nhưng cô lại không hỏi qua ý
kiến của anh mà tùy ý bố trí, lại còn biến tất cả thành một đống hỗn độn như vậy!
“A… Tôi chính là cảm thấy căn phòng này rất lạnh lẽo đơn sơ, cho nên
mới treo mấy bức tranh này lên, trang trí một chút…” Cô vội vàng giải
thích, lời nói ấp úng giống như rất là lo sợ.
Không nghĩ tới, Lăng Chấn Vũ ngược lại không có trách cô, lại còn
chuyên tâm thưởng thức những bức tranh của cô. “Tất cà đều là tác phẩm
của em sao?” Anh hỏi.
Hướng Hải Lam khó hiểu nhìn chằm chằm anh, phản này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô, sau đó ngây ngốc mà gật đầu.
“Không nghĩ tới em còn có khả năng này, vẽ không tồi!” Lăng Chấn Vũ thật lòng tán thưởng.
“Thật sao?” Nghe được chính miệng anh tán thưởng, Hướng Hải Lam cảm
thấy chính mình đang nhẹ nhàng bay lên, không tự giác nở một nụ cười
ngây ngô.
“Em thật sự thích hội họa sao?” Lăng Chấn Vũ có chút đăm chiêu mà hỏi, sự tức giận sớm đã không cánh mà bay.
“Đúng! Hội họa làm cho tôi rất vui vẻ, khiến tôi quên hết những
chuyện không vui.” Nói đến chuyện hội họa, đôi mắt cô ánh lên hào quang
chói loá.
“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một mình, không ai quan tâm tôi, chỉ có
lúc vẽ tranh, tôi mới không cảm thấy cô đơn, còn cảm thấy tràn đầy sức
sống và hi vọng.” Cô bất giác thổ lộ tâm tình của mình với anh.
“Anh có biết ước mơ và nguyện vọng lớn nhất của tôi là gì không?” Cô mở to đôi mắt long lanh trong suốt, mỉm cười nhìn anh hỏi.
“Là gì?” Lăng Chấn Vũ rất sợ nụ cười sáng lạn vô tà của cô, không tự giác mà tiếp tục hỏi.
“Tôi muốn đi Italia du học, trừ nghiên cứu hội họa ra còn muốn học điêu khắc.”Hướng Hải Lam hưng phấn lớn tiếng tuyên bố.
Nhưng tiếp theo, mặt cô liền rũ xuống.
“Nhưng mà tôi nghĩ nguyện vọng này là không có khả năng đạt được.” Cô vẻ mặt nản lòng nói.
“Lấy cái gì chứng minh điều đó?” Lăng Chấn Vũ nở một nụ cười tuấn
lãng, mơ hồ nổi lên một tia quỉ dị, giống như đang tính toán cái gì đó.
Nhưng lời nói của anh lại đem đến hy vọng cho Hướng Hải Lam.
“Sau khi kết hôn, anh sẽ cho phép tôi qua Italia du học sao?” Cô tranh thủ hỏi anh.
“Đương nhiên có thể.” Lăng Chấn Vũ nhẹ híp mắt trả lời. “Chẳng những
cho em thực hiện ước nguyện đi du học, còn cung cấp cho em toàn bộ chi
phí cần dùng nữa.”
Hướng Hải Lam quả thực không dám tin sẽ có việc tốt như vậy, cô nhất
thời cao hứng mà quên đi tình hình, nhào vào trong lòng Lăng Chấn Vũ,
gắt gao ôm lấy thân hình to lớn của anh.
“Cám ơn anh, anh thật sự là một người rất tốt!” Cô cảm động không thôi mà nói.
Đối với hành động khờ dại giống một cô bé của cô, Lăng Chấn Vũ trước
là sửng sốt, nhưng lập tức khôi phục bộ dáng vốn lạnh lùng của anh.
Anh nhè nhẹ đẩy cô ra. “Đừng vui mừng quá sớm, tôi chính là có điều
kiện đặt ra cho em đấy.” Giọng điệu của anh không mang một tia tình cảm.
“Điều kiện gì?” Hướng Hải Lam vẫn như cũ không giảm vui mừng mà hỏi,
một chút cũng không thấy được ánh mắt mang theo tia quỷ dị, tinh anh và
lãnh khốc của Lăng Chấn Vũ.
Anh định thần liếc cô một cái rồi từ từ nói: “Điều kiện của tôi rất
đơn giản, tôi muốn em sinh cho tôi một đứa nhỏ, trở thành người thừa kế
của tôi sau này, lúc sinh xong đứa nhỏ liền cùng tôi làm thủ tục li hôn, hơn nữa vô điều kiện từ bỏ tất cả quyền lợi về đứa nhỏ.”
Lời nói vô tình của anh giống như một trận sấm sét đánh vào tâm hồn
yếu ớt của Hướng Hải Lam, làm cho cô rất lâu cũng không nói lên được một lời nào cả.
Anh chán ghét cô như vậy sao? Còn chưa kết hôn đã vội vã muốn li hôn, hơn nữa tàn nhẫn đem cô trở thành công cụ sinh đứa nhỏ, Hướng Hải Lam
chỉ cảm thấy máu toàn thân cô đang dần đông lạnh, hàn ý lan ra khắp tứ
chi của cô—
Tim của cô như bị xé rách từng mảnh, cảm giác đau đớn đang quấn lấy không ngừng!
Giờ phút này, cô cuối cùng cũng đã tin, đã hiểu được chính mình thật
sự yêu Lăng Chấn Vũ rồi– một người mà cô vốn không nên yêu, một người
đàn ông lạnh lùng vô tình hơn hết thảy!
“Giao dịch này đối với em có rất nhiều chỗ tốt.” Thấy cô không có
phản ứng, Lăng Chấn Vũ tiếp tục nói. “Vừa có thể thoát khỏi cuộc hôn
nhân miễn cưỡng này, lại còn có một số tiền giúp em hoàn thành ước
nguyện.”
Hướng Hải Lam cứng ngắc gật gật đầu. Anh nói rất đúng, cô vĩnh viễn
cũng không dành đủ tiền để đến Ý, mà cha của cô càng không có khả năng
cho cô một số tiền lớn như vậy……
Nhưng mà, khát vọng đạt được tình yêu của anh sớm đã vượt qua ước nguyện du học của cô.
“Em suy nghĩ như thế nào?” Anh bắt đầu có chút không kiên nhẫn. Hơn
nữa vẻ mặt tái nhợt của cô cũng làm cho trong lòng anh có chút xao động
bất an.
Anh vốn cũng không phải cố ý nhắm vào cô. Nếu hôm nay cô dâu là người khác thì anh cũng sẽ làm y như vậy. Đây là sự trả thù của anh với cha
anh, anh phải chứng minh không ai có thể khống chế anh, ngay cả cha anh
cũng thế!
Nghe theo lời cha anh kết hôn cũng vì muốn kế thừa tập đoàn Lăng thị, muốn cô sinh con cho anh, là bởi vì anh không tính sẽ kết hôn lần nữa,
về phần vì sao lại chọn Hướng Hải Lam là mẹ của con anh, anh không muốn
nghĩ cũng không cần phải nghĩ, nếu không cũng chỉ là tự đi tìm phiền
phức mà thôi.
“Điều kiện của anh rất thuyết phục, nhưng đối với anh thì có lợi ích gì?” Hướng Hải Lam buồn bã mà hỏi.
Lăng Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên giống như đang nghĩ vấn đề cô hỏi rất đáng buồn cười.
“Ngoài việc có được người thừa kế hợp pháp ra, tôi còn có thể lấy lại được tự do. Nói cho em biết một chút cũng không sao, tôi cho tới bây
giờ cũng chưa từng nghĩ qua là sẽ kết hôn.”
“Một khi đã như vậy, sao anh lại kiên trì để hôn lễ cử hành như cũ,
Lệ Vi trốn hôn chẳng phải rất vừa ý anh ư?!” Hướng Hải Lam khó hiểu hỏi.
Vấn đề của cô đụng chạm tới sự phẫn nộ áp chế đã lâu của anh.
“Bởi vì cha tôi đã uy hiếp, nếu trước sinh nhật ba mươi tuổi tôi
không kết hôn thì sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của tôi, nói như vậy em đã
hiểu rồi chứ!” Quá khứ đau xót của mình khiến anh giống như một con thú
bị thương, bày ra vẻ mặt dữ tợn tới gần Hướng Hải Lam, phẫn nộ mà nói.
Hướng Hải Lam trợn to đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, đôi môi tái nhợt chợt nhè nhẹ run lên, còn lùi lại phía sau mấy bước. Anh cưới cô chỉ là vì
thừa kế Lăng thị!
“Nhanh nói ra quyết định của em, đồng ý hoặc là không. Bất quá tôi
phải nhắc nhở em, nếu em quyết địnhlà không thì em vĩnh viễn cũng chỉ là Lăng phu nhân trên danh nghĩa, ưu đãi gì đều không có, cả đời sẽ mãi
mãi bị trói chặt ở Lăng gia!” Giống như mẹ của anh, đáy lòng anh bỏ thêm một câu như thế.
Lời nói lạnh lùng vô tình của Lăng Chấn Vũ khiến trái tim Hướng Hải Lam dần trở nên nguội lạnh.
“Được, tôi đồng ý điều kiện của anh!” Cô hít một hơi thật sâu, chậm
rãi mà trả lời. Ngoài như vậy ra, cô không còn có con đường nào để đi
nữa rồi. Cha cô nhất định sẽ không chịu tiếp nhận người đã li hôn như cô trở về nhà, lúc đó cô có thể rời khỏi mảnh đất đau thương này, nếu đã
thế thì sao lại không hoàn thành ý nguyện của anh?
Nói cho cùng, một người không ai để ý đến như cô có rời đi cũng chẳng có tổn thất gì hết. Sự thoải mái đồng ý và vẻ mặt mơ hồ của cô bỗng
dưng khiến tim anh đau nhói, nhưng anh tự cảnh cáo chình mình tuyệt đối
không thể mềm lòng, nhiều năm qua anh bỏ công bỏ sức vì những ngày tháng tươi đẹp của mình và mẹ sau này, anh tuyệt đôi không thể để công sức
của mình đổ sông đổ biển được!
“Rất tốt, ngày mốt đã là ngày cử hành hôn lễ, ngày mai em hãy quay
trở về Hướng gia ngoan ngoãn làm cô dâu đợi tôi qua đón em.” Nói xong,
anh cũng không xoay đầu lại nhìn mà quay người rời đi, để lại Hướng Hải
Lam một mình với vẻ mặt ngưng trọng mờ mịt.
Một lát sau khi bị bắt phải chấp nhận sự thật tàn nhẫn này, cô mới
chậm rãi nở một nụ cười nhạt. Nếu ông trời đã định là như vậy, cô hà cớ
gì phải buồn, phải tiếc thương nữa chứ!
Tuy cô ngây thơ đơn thuần, nhưng cô cũng có quan điểm ý niệm đối nhân xử thế. Mặc kệ chuyện đời có đau thương ưu buồn như thế nào đi nữa, cô
vĩnh viễn đều chính là một Hướng Hải Lam biết thỏa mãn, vui vẻ, không lo không buồn. Cô dưới đáy lòng âm thầm nói với chính mình như vậy!
Đi đến bên giường, Hướng Hải Lam yên lặng bất động mà đứng thẳng, vì e sợ chuyện sẽ phát sinh kế tiếp mà thân thể khẽ run nhè nhẹ.
Cả người mang một bộ áo ngủ màu trắng làm cô rất đẹp, khiến anh gần như không thể khống chế nổi dục vọng của chính mình.
“Cởi quần áo của em ra, Lăng phu nhân!” Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, giống như có một sức mạnh khiến người khác không thể kháng
cự.
Hướng Hải Lam do dự một hồi lâu rồi cắn răng nhắm mắt lại, bắt đầu
dùng tay cởi từng nút áo, dù sao cửa ải này cô cũng phải qua, đây là cái giá cô phải trả, cô chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh chấm dứt.
Nhìn bộ dáng cam chịu khoan thai của cô, Lăng Chấn Vũ không khỏi buồn cười, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác vừa yêu vừa xót.
Nhưng sự kiên định và bách thiết muốn cô của anh cũng không giảm đi.
Đại sảnh khách sạn Caesar.
Đại sảnh rộng lớn được bố trí rất sang trọng trang nhã. Những chữ hỷ
màu đỏ treo khắp tường cùng những bông hồng màu kem càng làm cho hội
trường thêm thanh lịch và lãng mạn.
Cuộc hôn nhân này có thể nói là việc lớn trong giới thượng lưu Đài
Bắc, những người có mặt mũi trong xã hội hoặc trong thương trường đều có mặt. Nhất thời cả đại sảnh đều là nhân vật nổi tiếng, khách đến như mây hình thành một dịp lớn hiếm có khó gặp.
Trong lúc chờ đợi khách nhập tiệc, ban nhạc từ từ tấu lên khúc nhạc
kết hôn. Trong âm thanh vui vẻ, chú rể Lăng Chấn Vũ cùng cô dâu Hướng
Hải Lam chậm rãi bước vào, hướng lễ đường mà đi.
Lăng Chấn Vũ một thân vest màu đen khí vũ hiên ngang, tuấn mỹ vô
song, còn Hướng Hải Lam với chiếc váy cưới màu trắng, giống như cô tiên
không dính bụi trần, khiến người khác không ngừng tán thưởng và không
thể di chuyển tầm mắt.
Dưới đáy lòng mọi người không khỏi thầm nói: Một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.Không ai để ý vì sao cô dâu lại là người khác. Dưới sự vỗ tay nhiệt tình của
mọi người, Lăng Chấn Vũ vén lên khăn trùm đầu của Hướng Hải Lam, triền
miên mà hôn cô một hồi lâu.
Tuy rằng nụ hôn của anh khiến cô vẫn tim đập thình thịch, nhưng trong lòng Hướng Hải Lam rất rõ ràng, anh làm như vậy chẳng qua chỉ là diễn
kịch cho mọi người xem thôi!
Lúc cô dâu chú rể chấm dứt nụ hôn, người chủ của Lăng gia, cũng là
chủ tịch tập đoàn Lăng thị – Lăng Trường Thanh từ từ tiến lên lễ đường.
“Cám ơn quý vị đã nể mặt tham gia hôn lễ của khuyển tử(*). Hôm nay,
tôi còn muốn tuyên bố một sự kiện, xem như là lễ vật kết hôn cho con
trai mình.” Lăng Trường Thanh cầm microphone vui vẻ nói.
(*khuyển tử: chó con==, ta đùa, ta đùa đấy^_^, đây là một trong
các cách gọi con mình của các bậc cha mẹ Trung Quốc thôi, ta dịch linh
tinh ra ấy mà,vì khuyển=chó mà~~~Haha, bà con đừng để ý nhá TT_TT)
Lời vừa nói ra, toàn bộ hội trường nhất thời lạnh ngắt không một tiếng động, mọi người nín thở mà chờ đợi.
Đôi mắt tinh anh của Lăng Trường Thanh quét qua toàn bộ hội trường,
sau đó trầm ổn mà tuyên bố: “Tôi quyết định đem vị trí chủ tịch tập đoàn Lăng thị nhường lại cho con trai tôi – Lăng Chấn Vũ tiếp quản!”
Nhất thời, cả hội trường một mảnh xôn xao không ngừng!
Mọi người đều biết Lăng Chấn Vũ là con riêng của Lăng Trường Thanh,
hiện giờ Lăng Trường Thanh lại tuyên bố Lăng Chấn Vũ là người kế thừa
của mình, việc này giống như là gián tiếp tuyên bố với bên ngoài rằng
Lăng Chấn Vũ là con trai hợp pháp của ông ta, còn cho Lăng Chấn Vũ một
cái thân phận chính thức, vinh dự.
Sau khi Lăng Trường Thanh tuyên bố xong, yến tiệc chính thức bắt đầu, cô dâu chú rể cũng vào nhập tiệc.
Lăng Chấn Vũ giơ cao ly rượu chậm rãi uống cạn, anh đã đạt được mục
đích của mình rồi. Điều duy nhất không đạt được chính là mẹ anh không
thể quang minh chính đại mà tham dự buổi tiệc này, ở bên cha anh vĩnh
viễn là mẹ lớn, mà mẹ anh định sẵn chỉ là thân ảnh trong bóng tối âm
thầm lặng lẽ chờ đợi bảo vệ cha anh mà thôi.
Nhưng mà nguyên nhân khiến anh buồn phiền là — tuy rằng đã đạt được
mục tiêu nhiều năm qua của mình nhưng anh lại cảm thấy không vui sướng
một chút nào, hơn nữa cả một đêm, trong đầu anh đều xoay quanh thân ảnh
kiều diễm động lòng người của Hướng Hải Lam.
Lăng Chấn Vũ ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh đang cúi đầu lặng lẽ ăn
tiệc – Hướng Hải Lam. Trải qua sự huấn luyện và chỉ dạy của Trân Ny, cô
đã trở thành một cô gái nho nhã yêu kiều như đóa phù dung, đôi lông mày
như mặt trăng của cô, đôi mắt như sao đêm của cô, và cả đôi môi mềm mỏng như hoa hồng của cô, thật sâu mà mê hoặc anh, cũng khơi lên dục vọng
cuồng nhiệt mà trước đây anh chưa từng có.
Cảm tạ ông trời, đêm nay anh đã có thể có được cô, sở hữu cô! Lăng
Chấn Vũ đối với sự gấp gáp này có chút tự giễu, còn không chờ được nữa,
thật là buồn cười.
Anh không biết cô đối với anh sẽ có cách nghĩ gì– khi anh đề ra cái
điều kiện vừa lạnh lùng và tàn nhẫn kia. Vấn đề này luôn luôn quấy nhiễu lấy anh.
(Momo: Em muốn ném cho anh một cái dép==! Đàn
ông toàn một lũ động vật giống đực suy nghĩ bằng nửa thân dưới, trong
đầu anh không nghĩ đến sự khổ sở của chị í một chút được àh==)
Nhưng mà nếu đã quyết định như vậy, anh sẽ không thay đổi, mặc kệ
trong lòng cô nghĩ như thế nào, anh muốn cô, ít nhất trong lúc cô thực
hiện hiệp nghị giữa cô và anh, cô chính là thuộc về anh. Anh sẽ tận dụng khoảng thời gian này, tận tình để có được cô, hưởng thụ những vui vẻ
ngọt ngào mà cô đem lại cho anh.
*******
Buổi tiệc kết thúc, Lăng Chấn Vũ và Hướng Hải Lam ngồi xe cô dâu trở lại biệt thự to lớn của Lăng gia.
Khi Hướng Hải Lam vừa tắm và tẩy trang xong, bước ra cửa phòng tắm,
lập tức cảm nhận được hai đạo ánh mắt tràn ngập dục vọng nóng rực bắn về phía mình!
Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt nóng rực của Lăng Chấn Vũ.
Anh hiển nhiên đã tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn chút ươn ướt. thân
hình cường tráng màu đồng chỉ mặc một chiếc áo ngủ dài, thắt dây lại
ngay eo, làm cho anh tựa như vị thần Apollo(*) của Hy Lạp cổ xưa vậy.
(Momo: Apollo (tiếng Hy Lạp: Απόλλων Apóllon) là thần ánh sáng, chân lý và nghệ thuật trong thần thoại Hy Lạp, thường
được thể hiện dưới hình dạng một chàng trai tóc vàng, đeo cung bạc và
mang đàn lia. Thần là con ngoại hôn của thần Zeus và nữ thần Leto. Em
song sinh của Apollo là nữ thần săn bắn Artemis. Trong các tác phẩm của
Homer, Apollo thường được gọi là vị thần bắn xa muôn dặm. Trong thời kỳ
sau Apollo thường được đồng nhất với thần Mặt Trời Helios. Tự nhiên nổi
hứng giải thích cho mọi người, hehe. “Cốp”?!! Rồi, đừng nóng, quay lại
cảnh hot ngay đây==!)
Hướng Hải Lam bị mê mẩn bao trùm, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống hai chân trần của mình, hai tay không ngừng nắm chặt áo ngủ.
Lăng Chấn Vũ bộ dáng lười biếng ngồi ở trên giường, đưa ra một cánh tay hướng cô mệnh lệnh nói: “Qua đây!”
Hướng Hải Lam hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân chậm rãi mà đi qua chỗ anh, cô trước sau vẫn cứ cúi đầu không dám nhìn lên.
Cả ngày hôm nay, lòng của cô trước sau đều bất an không yên mà rung
động, sợ buổi tối sẽ đến. Cô vốn chờ mong anh sẽ bị chuốc rượu mà say
mềm, để cô có thể thoát khỏi một đêm. Nhưng hiển nhiên, anh không phải
là người có năng lực kiềm chế tốt mà chính là có được tửu lượng ngàn ly
không say, bởi vì nhìn anh trông thật là tỉnh táo.
Đi đến bên giường, Hướng Hải Lam yên lặng bất động mà đứng thẳng, vì e sợ chuyện sẽ phát sinh kế tiếp mà thân thể khẽ run nhè nhẹ.
Cả người mang một bộ áo ngủ màu trắng làm cô rất đẹp, khiến anh gần như không thể khống chế nổi dục vọng của chính mình.
“Cởi quần áo của em ra, Lăng phu nhân!” Thanh âm của anh trầm thấp mà khàn khàn, giống như có một sức mạnh khiến người khác không thể kháng
cự.
Hướng Hải Lam do dự một hồi lâu rồi cắn răng nhắm mắt lại, bắt đầu
dùng tay cởi từng nút áo, dù sao cửa ải này cô cũng phải qua, đây là cái giá cô phải trả, cô chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh chấm dứt.
Nhìn bộ dáng cam chịu khoan thai của cô, Lăng Chấn Vũ không khỏi buồn cười, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác vừa yêu vừa xót.
Nhưng sự kiên định và bách thiết muốn cô của anh cũng không giảm đi.
Áo ngủ cởi xuống, Hướng Hải lam toàn thân không mảnh vải hiện ra
trước mắt anh. Cô khi cởi bỏ quần áo, đẹp đến người khác phải ý loạn
tình mê. Da thịt trắng nõn của cô là miếng ngọc đẹp không tì vết mà anh
chưa từng thấy, bộ ngực tròn đầy đặn, vòng eo nhỏ nhắn, hai chân thẳng
tắp……
Cô có dáng người mà mọi nam nhân đều mơ tưởng, rất dễ khơi mào lên khát vọng sâu nhất trong lòng bất kì nam nhân nào.
Lăng Chấn Vũ đột nhiên kéo cô vào trong lòng, một tay khẽ vuốt ve bộ
ngực mềm mại của cô.Làm như vậy đối với một cô gái như Hướng Hải Lam thì sự làm càn này quả thật khiến cô kinh ngạc. Anh lười biếng mà ngầm nói, không nghĩ tới thân hình nhỏ nhắn như cô lại có dáng người lung linh
xinh đẹp như thế.
Hướng Hải Lam kinh sợ mà trợn to đôi mắt, cũng cố ở trong lòng ngực anh duy trì bình tĩnh.
Nhưng giây kế tiếp, cô đã bị ôm lấy mà đặt ở trên giường.
Lăng Chấn Vũ nằm nghiêng người xuống thưởng thức vẻ xinh đẹp của cô,
một tay kia chậm rãi xẹt qua cả người cô, làm cho cô run rẩy một trận
không ngừng. Hướng Hải Lam bất lực dùng tay che lại thân mình, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp tục run lên.
Hành động này của cô khiến anh rất không vui, Lăng Chấn Vũ vô lễ
nhanh chóng đem hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, còn lấy một ánh mắt càng to gan, càng nóng rực hơn mà tham lam nhìn cô.
Hướng Hải Lam cảm thấy toàn thân mềm nhũn lúc nóng lúc lạnh, cô căn
bản vô lực chống cự, cũng không nghĩ muốn chống cự anh, thầm nghĩ muốn
đêm nay nhanh chóng qua đi.
Nhưng mà, Lăng Chấn Vũ hiển nhiên có ý nghĩ khác với cô.
Anh gắt gao ôm chặt lấy cô, thật sâu, thật dài, thật ngọt mà hôn cô,
đồng thời cũng cởi đi chiếc áo ngủ trên người, làm cho thân hình cường
tráng của anh tiếp cận bộ ngực non mềm của cô, nhẹ nhàng ma sát tạo nên
loại tra tấn và khoái cảm khó nói nên lời.
Cảm giác ngứa ngấy khó chịu kia khiến cho người không hề có kinh
nghiệm như Hướng Hải Lam không khống chế được mà khẽ rên nhỏ, trong cơ
thể cô nhất thời dâng lên một cảm giác vừa xa lạ vừa nóng rực.
Tay của anh bắt đầu to gan mà khám phá thân thể cô, mãnh liệt mà hôn
một đường xuống ngực, dùng đầu lưỡi chọc ghẹo đỉnh núi màu hồng trên đó, sau đấy nhẹ nhàng mà cắn liếm khiến cho cô kinh sợ run rẩy và thở gấp.
Lăng Chấn Vũ hơi hơi nâng đầu lên, rất vừa lòng với phản ứng của cô.
Thân thể vốn trắng nõn của cô vì sự trêu chọc của anh mà trở nên phiếm
hồng.
Anh vẫn tiếp tục thân mật thăm dò, đem cảm giác say lòng người này
đẩy vào trong máu của cô. Anh biết cô là một xử nữ chưa từng trải, cho
nên anh cũng không muốn vội vàng, muốn dùng sự dịu dàng mà đối đãi với
cô.
Khi bàn tay anh tiến vào giữa hai chân cô, Hướng Hải Lam theo bản
năng mà khép chân lại, nhưng ngón tay anh vẫn ở trong nơi tư mật thầm
kín non mềm của cô từ từ mà trêu chọc.
Hướng Hải Lam cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, hoàn toàn khuất
phục dưới sự mạnh mẽ thăm dò của anh, từng cơn khoái cảm như dòng điện
mãnh liệt mà ngấm vào tứ chi cùng toàn thân của cô, khiến cô không tự
chủ được mà rên rỉ.
Lăng Chấn Vũ híp mắt xem xét khuôn mặt mơ màng của Hướng Hải Lam,
tiếng ngâm nga như tiếng mèo nhỏ kêu của cô khiến tim anh đập không
ngừng. Lúc này, máu trong người anh đều không thể khống chế được dục
hỏa, anh biết anh không thể đợi nữa rồi!
Anh lấy tay tách hai chân của cô ra, hành động bất ngờ này khiến cô sợ hãi.
“Cứ thoải mái đi,anh sẽ không làm thương tổn em.” Anh ở bên tai cô ôn nhu khẽ nói.
Sau đó nháy mắt, anh đột ngột nâng mông cô lên, tiến vào nơi chật hẹp buộc chặt của cô.
Trong phút chốc, Hướng Hải Lam cảm thấy toàn thân rất là đau đớn,
không nhịn được mà kêu lên. “Đau, rất đau……” Vì cái gì lại đau như vậy
chứ? Cô thật sự không hiểu.
Lăng Chấn Vũ dừng động tác lại để làm dịu đi sự đau đớn của Hướng Hải Lam.
Tiếp theo, hai cánh tay anh vây quanh thân thể kiều diễm của cô, lại
hướng phía trước động đậy một chút khiến cho cô nghĩ đến chính mình sắp
bị ngất đi.
Cô theo bản năng mấp máy thân thể muốn thoát khỏi anh.
“Đừng nhúc nhích, anh sẽ không cho em lùi bước đâu.” Anh khàn khàn
nói, thanh âm có chút áp lực. “Em phải quen với thân thể của anh mới
được, bởi vì sau này anh sẽ một lần lại một lần làm như vậy với em cho
đến lúc em mang thai mới thôi.”
Hướng Hải Lam vô lực mà tựa vào lồng ngực anh, nói không lên một lời. Cô cảm nhận được mồ hôi của anh, nóng nóng mặn mặn, là hương vị nam
tính của đàn ông.
Lúc này, cô bị ôm chặt trong lòng anh, nhưng anh lại ở trong cơ thể
cô, đây chính là tình dục nam nữ sao? Cô hoàn toàn lâm vào mờ mịt rồi.
Việc duy nhất cô có thể xác định bây giờ chính là, anh không yêu cô,
muốn cô cũng chỉ là vì muốn có con mà thôi.
“Mở mắt ra nhìn anh!” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, mệnh
lệnh nói. anh không muốn cô cứ thế giống như không thật lòng, chỉ miễn
cưỡng tiếp nhận anh.
Hướng Hải Lam bất đắc dĩ chớp chớp, mở to đôi mắt mơ màng, mơ hồ nhìn thấy hai thân thể đang giao nhau, dùng phương thức thân mật nhất kết
hợp cùng một chỗ. Đối với chuyện này, cô chỉ có thể phát ra vô số thanh
âm rên rỉ. Nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng của cô, Lăng Chấn Vũ lại dùng
bàn tay chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn da thịt mẫn cảm, thi triển ma pháp,
để thân thể cô lại bị thiêu đốt lên lần nữa.
“Đừng như vậy……” Hướng Hải Lam lắc đầu nguầy nguậy, nghĩ muốn kháng cự cảm giác nóng rực xa lạ này.
Bộ dáng khi kích tình của cô vừa ngây thơ vừa mê người, làm rung động trái tim anh thật sâu, cũng khiến cho lí trí còn sót lại của anh tan
biến hoàn toàn. Anh bắt đầu động đậy, không ngừng tăng thêm lực đạo,
phóng túng chính mình, điên cuồng mà chiếm lấy cô, tùy ý để dục vọng
khỏa lấp toàn thân. Mà kẻ tâm hồn sớm đã bị mê màng Hướng Hải Lam chỉ có thể dùng sự rên rỉ thở gấp đáp lại.
Lăng Chấn Vũ trước sau đều quan sát mỗi một biểu tình của cô, nghĩ
muốn nhớ thật kỹ bộ dáng lúc này, ngàn vạn lần không thể tưởng tượng
được người đơn thuần như Hướng Hải Lam lại có thể trở nên mê người lại
nhu mị như thế!
“Còn đau không? Anh khàn khàn hỏi.
Cô chớp chớp đôi mắt mê người kia, vô tội mà nhìn anh. “Em … em… không biết…”
“Đến đây, ôm chặt anh!” Anh kéo lấy cô bám vào cánh tay to lớn của anh, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn mà đi vào cô.
“Kế tiếp……” Anh thở gấp tà tà cười. “Anh muốn đưa em ngồi lên phi thuyền, ngao du thần hồn.”
Hướng Hải Lam còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của anh đã bị động tác
ngay sau đó làm cho chấn động không nói được lời nào, tùy ý để anh cùng
cô không ngừng nhấp nhô xoay tròn, bay lướt qua từng ngọn từng ngọn núi, hướng thẳng đến tận trời xanh……
Lượn qua những ngôi sao sáng nằm rải rác trong không trung, sau đó nhẹ nhàng rơi vào đám mây ấm áp kia……